Chì Vì Một Người

Chương 20: Anh không là người sai




"Bốp"

Một cái tát của anh vung thẳng vào mặt cô theo hết cảm xúc giận giữ được bộc phát ra.

Cô cười theo một cử chỉ vô ý thức.

-"Anh tin cô ta hơn tôi à? Cũng đúng, cô ta đã là vợ anh, một người ngoài như tôi thì làm sao anh có thể tin được!"

Anh nhìn cô chỉ biết cười theo một cách khinh bỉ. Đúng là người không biết lý lẽ sẽ nói như thế này.

-"Cô mà dám làm gì Lục Nhi thêm một lần nữa thì tôi sẽ không để yên đâu."

Nói rồi, anh quay sang Lục Nhi đỡ cô ta dậy rồi đưa cô ta lên xe. Lon bia trên tay anh lúc nãy, giờ đây đã bị anh vứt ra trước mặt cô. Nó như là một tính cách của cô vậy, cứ được người khác mua về sử dụng một thời gian rồi cũng sẽ có một ngày bị vứt đi không thương tiếc.

[...]

Những hình ảnh đau thương ấy lại quay về bên trong giấc mơ của Ngọc Nhiên. Thật sự, nó đã là một cơn ác mộng quái dị luôn ám ảnh trong đầu của cô kể từ khi cô sang San Francisco rồi.

-"A... A... A..."

Cô giật mình, bậc người dậy, đầu tóc rối tung lên, vội mò tới đèn ngủ rồi bắt sáng đèn.

Cầm điện thoại trên tay mong muốn được gọi anh một lần nhưng rồi lại thôi. Cảm giác nó thật đau đớn, nhớ nhung khi mà chưa thể nghe giọng anh lúc này.

Ngày mai, đúng cái ngày mà hai năm trước cô sang đây sinh sống và tạo sự nghiệp riêng cho mình. Nhưng nói thẳng ra, mọi thứ cũng chỉ vì anh mà cô mới có được như ngày hôm nay. Không biết, anh đã bao nhiêu lần giúp cô nữa, thật sự, cô rất yêu anh.

-“Khải Minh, chờ em nhé!”

[...]

Sân bay ngày hôm ấy thật sự rất đông người, cô kéo va-li ra khỏi sảnh rồi bắt đầu ra ngoài đón xe.

Cô chắc chắn hôm anh sẽ không thể nào biết cô về nước nên đành tạo cho anh một điều bất ngờ vậy.

Đặc biệt hôm nay, cô cũng không thể nào quên được là mua tặng cho anh một chậu hoa cẩm tú cầu màu tím đậm từ San Francisco được. Vì anh là một người rất đam mê loài hoa này mà, còn lý do tại sao lại là màu tím? Chắc có lẽ vì cô muốn anh chung thuỷ với tình yêu của mình vì cô không muốn lại trở nên đau khổ như trước nữa.

Đợi mãi không có ai cô đành vội bước qua đường.

“Kít...”

Tiếng xe được phanh gấp. Cô bị trượt chân vội sắp ngã xuống mặt lòng đường thì một người nào đó lại đỡ dậy.

Là ai?

-“Anh, Khải Minh.”

Cô hoảng hốt, đẩy anh ra ngoài rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

-“Sao anh biết hôm nay em về?”

-“Lên xe đi rồi nói!”

Anh kéo cô vào cặp sát vai mình còn hành lý thì đã bị anh mang lúc nào cũng không hay.

Hôm nay, anh đến sân bay rước cô cũng với bộ áo sơ mi màu trắng quen thuộc, đúng chuẩn đậm chất soái ca trong tiểu thuyết ngôn tình, lại còn với chiếc xe hàng hiệu Range Rover lúc trước đưa cô từ bệnh viện về nữa chứ! Nhìn sang trọng vô cùng.

Vừa đi cùng anh vào xe mà không khỏi bắt gặp rất nhiều ánh mắt đang nhìn cô, có vẻ như không phải là ganh ghét, khinh thường gì mà là ngưỡng mộ.

Cô thật sướng quá rồi, có một người chồng vừa đẹp vừa hoàn hảo như vậy mà không biết dùng thật là cũng uổng.

-“Anh...”

-“Sao vậy?”

-“Hôm nay em về đột ngột không cho anh biết chắc là anh giận em lắm, phải không?”

Cô nghẹn ngào nói nhỏ với anh, vừa nhẹ nhàng lấy tay mình nắm lấy cổ tay áo.

-“Không sao!”

-“Haiz, cho dù em muốn trốn anh cách mấy thì cũng không thoát được đâu!”

-“...”

Cô hơi khó hiểu, không lẽ anh có phép thuật, thần chú gì hay là anh có thuật đọc suy nghĩ của người khác. Phải chăng, anh là người có siêu năng lực?

Anh rút hai cuốn lịch để bàn được đánh dấu kỹ lưỡng từ hộp tủ của xe ra đưa cho cô.

-“Đây là vật bất ly thân của anh vào mỗi sáng khi đi làm việc!”

Trời, không lẽ, anh cũng nhớ cô từng ngày đến như vậy, lại còn đếm từng ngày, ghi chú thật sạch sẽ nữa chứ!

-“Anh nhớ em đến như vậy hả?”

Cô nói từng lời một được nhấn mạnh làm cho anh đỏ hết cả mặt. Chắc chắn là đoán đúng được tim đen rồi. Anh ơi là anh, nhớ thì nói nhớ đi, có cần phải nói bóng nói gió vậy không?

-“Không có, thật, thật ra là, là... A! Con nó nhớ em!”

Nói mới nhớ, đứa bé nhỏ nhắn của cô nãy giờ cũng không thấy xuất hiện. Mẹ về nước rồi mà cũng không ra đón, con trai gì đâu mà hư hết nói.

-“Sao em không thấy con? Anh không đưa nó đi hả?”

-“À, Thiên Tú hồi sáng còn ngủ, hôm qua tại quấy quá đến khuya mới ngủ được nên giờ cũng chưa dậy.”

-“Vậy mà làm cho em lo hết sức, con không sao là vui rồi!”

[...]

Về đến nhà, trước khi vào cổng, cô đã níu lấy tay áo của anh.

-“Đây là hoa cẩm tú cầu màu tím, chắc anh sẽ thích, em tặng cho anh!”

-“Anh cảm ơn!”

-“Hì, không có gì đâu, anh đã giúp em rất nhiều rồi mà, chỉ có một cái như vậy thì làm sao nhận lời cảm ơn được!”

-“Không, chúng ta là vợ chồng, không nên nói như vậy!”

-“Em vào trước nhé, anh chạy xe vào!”

Nói rồi, anh hôn lên trán cô cái nhẹ rồi lên xe chạy vào nhà.

...

Cô bước vào nhà, định mở cửa phòng ra vào thăm con thì thấy hai người rất lạ.

-“Con chào chú dì!”

-“Hai người là ai mà vào phòng này vậy?”

Cô nhìn hơi có vẻ nghi ngờ rồi lại bị hai người đó nhìn mặt nghi ngờ lại.

Nhà không có vú, cũng chẳng có bảo mẫu hay người giúp việc mà lại có hai người này, cô hơi lo sợ. Cô tính la lên thì anh đã bước vào.

-“Cha mẹ, hai người về nước khi nào thế?”

-“Khi sáng thôi, vú con đi chợ rồi nên ba mẹ giữ đứa cháu này!” - Người đàn ông đó nói.

Anh quay sang cô.

-“Đây là ba mẹ anh, em làm quen nhé!”

-“Dạ!”

Cô quay sang nhìn lại ba mẹ anh nhưng có hơi lo sợ.

-“Con xin lỗi vì khi nãy...”

Chưa nói xong thì ba anh đã cản lời.

-“Đây đâu phải lần đầu...”

-“Con xuống dưới một chút!”

Nói xong anh lại bỏ cô ở lại. Giờ không biết nói gì, cô đành nghe ba mẹ anh nói vậy.

-“Con đừng lo ngại gì, đây không phải là lần đầu con về ra mắt cha mẹ chồng đâu, với lại, cha mẹ cũng có lỗi, lần trước đám cưới không về được với con mà con đã sinh cho hai ta một đứa cháu đích tôn là quý giá lắm rồi còn gì, phải không ông?”

Mẹ anh từ tốn giải thích rồi quay qua nhìn cha anh. Cha anh chỉ cười rồi thôi không nói gì thêm nữa.

Không ngờ việc mà cô đã có chồng lần đầu cũng không giấu được cha mẹ anh nhưng cũng may là cha mẹ anh không biết đứa con này là con của Hà Lâm mà tin chắc là con của Khải Minh. Cô cũng hơi áy náy trong lòng nhưng rồi lại nhớ là anh đã nói cho dù sao đi nữa thì đứa con đó cũng là của anh mà thôi. Nhớ lại những lần anh nói cô cũng hơi yên tâm và nhẹ lòng.

-“Dạ, con mời cha mẹ uống nước.”

Cha anh không uống nhưng rồi lại sang cho cô.

-“Con làm nhiệm vụ gì trong công ty của thằng Minh vậy?”

Mẹ anh hỏi. Cô cũng hơi khó hiểu nhưng rồi cũng quay sang hỏi lại.

-“Công ty của anh Minh hả bác? Con mới đi du học bên San Francisco nên cũng không biết rõ.”

-“Vậy tại sao con quen được thằng Minh?”

-“Dạ...”

-“Nó thừa kế tập đoàn AST của cha mà, con không biết hả, sống đến có con không lẽ thằng Minh không nói với con?”

-“Dạ không! Nhưng là thật sao bác?”

Cô cố hỏi lại lần nữa.

Cha mẹ anh chưa gật đầu thì anh đã bước vào.

-“Cha mẹ bàn gì vậy?”

-“Con không nói về việc con có công ty hả?”

-“Dạ, chuyện này!”

-“Em ra ngoài với anh tí nhé!”

[...]

Trên ban công của nhà.

-“Anh thật sự xin lỗi, anh không cố ý giấu bí mật chuyện này cho em biết đâu, thật sự là chưa đến lúc thôi!”

-“Vậy anh muốn giấu em để làm gì? Anh nói rõ đi, em không bao giờ muốn tài sản của anh đâu, em chỉ muốn anh chung thuỷ với em là được!”

-“Anh muốn trả thù giúp em!”

-“Anh...”

Nghe đến vậy, cô chỉ còn biết im lặng rồi họng bị cứng đi, không còn gì nói được nữa rồi. Thật sự, anh quá tốt với cô.

-“Nhưng bây giờ, em chỉ muốn được ở bên anh, không muốn trả thù ai nữa, em muốn được sống một cuộc sống hạnh phúc, được không anh?”

Anh nhìn cô rồi chần chừ kết luận.

-“Em muốn những kẻ hại em, làm em đau khổ phải được sống sung sướng à?”

Lần này thì có lẽ anh đã giận hơn, nóng hơn những lần trước rất nhiều. Có lẽ như anh không muốn cô đau khổ, không muốn cô phải bị oan ức cho đến cuối đời nên mới làm như vậy. Anh tốt với cô đến thế cơ mà. Không lẽ, cô phải phụ lòng anh sao?

Cô nắm lấy tay anh, thở một hơi dài rồi ra quyết định.

-“Em cảm ơn anh. Còn việc trả thù này thì có lẽ em phải suy nghĩ cho kỹ lại. Anh cho em thời gian nhé! Anh không phải là người sai mà thật sự em mới là người không đúng!”

Anh nhìn cô rồi chỉ gật đầu đồng ý không như những lần trước, bỏ mặt cô rồi đợi lúc nào đó mới chịu làm hoà.