Tối hôm đó, sức khỏe của cô ngày một kém dần hơn nữa, trước khi được bác sĩ chuyển sang phòng hồi sức, cô đã nắm chặt lấy tay của Khải Minh, vừa khóc vừa nói nhỏ với anh ấy.
-“Dù sao, anh cũng là ân nhân của tôi. Tôi xin anh, xin anh đừng làm hại gì đến đứa con của tôi cả. Cho dù sau này, khi tôi không còn giữ được mạng sống thì mong anh hãy chăm sóc cho con tôi.”
Có vẻ như lúc này, cô đã nói nhỏ hơn, hình như là đang nghén chặn nước mắt của mình lại cho anh ta không còn lo lắng gì.
-“Được! Chỉ cần cô cố vượt qua kỳ khám này, không được bỏ cuộc thì cả cuộc đời cô hay là con cô, tôi cũng sẽ không bỏ ai cả.”
Nói xong thì anh ta bước ra ngoài, bỏ cô một mình trong căn phòng ấy đến rất lâu sau thì bác sĩ mới vào đưa cô đi.
Anh ta nhìn theo cô mãi cho đến khi bóng cô khuất dần sau tấm tường đằng xa, một lúc sau thì tiếng điện thoại reng lên ing ỏi.
-“Alo, có việc gì?”
-“Sao? Lại đến à? Nói chờ tôi khoảng 25 phút, tôi sẽ đến ngay!”
Nói rồi, anh nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, vội vã đi rất nhanh.
...
Cuộc sống của Lục Nhi ở nhà Hà Lâm thì lại sung sướng hơn vì khi kết hôn, mẹ anh đã mua cho một căn nhà ở ngoại thành nên cuộc sống rất thoải mái nhưng chỉ tiếc là từ khi kết hôn đến những ngày hôm sau thì cô ta lại không được Hà Lâm cưng chìu hay là trải qua một lần ân ái nào, công việc của Hà Lâm thì lại bận rộn nên khoảng cách giữa cô ta và Hà Lâm lúc này cũng giống như khoảng cách của anh và Ngọc Nhiên lúc trước. Nhưng anh không ngờ, Lục Nhi lại cấm sừng anh một cách dễ dàng như thế, lại còn ngoại tình ngay tại nhà anh nữa.
-“Ư... ưm... Đừng... A... A... A...”
Người đàn ông dáng hình cao to, vạm vỡ dùng sức di chuyển giữa hai chân cô, kéo nửa người cô xuống dưới giường, thuận thế anh ta áp sát lên người cô. Cánh tay anh di chuyển xuống eo rồi vòng qua bụng cô khẽ nâng, khiến cho phần dưới kề sát chặt chẽ với phần bụng dưới của anh, nhanh chóng bắt đầu cuộc chuyển động mới. Anh ta đâm vào ngày càng sâu, mỗi lúc lại có một tiếng rên nhỏ phát ra khiến cho người ta đến mức phải đỏ mặt. Vùng hoa huy*t của cô ngày một bị quấy rầy bởi người đàn ông đó, tiếng cười nói hoang ái được phát ra từ căn phòng nhỏ.
-“Chìu anh một chút nữa thôi... Được không...”
Tiếng cười của Lục Nhi nhỏ nhẹ.
-“Một lần thôi đó! Ư... ư...”
Người đàn ông đó cười một cách khiêu khích, ôm chầm lấy cô ta, hôn lên đôi môi nhỏ rồi nhẹ nhàng đi sâu vào những khúc phần nhỏ bên dưới.
-“Anh yêu em!”
"Phụt"
-“Chết! Anh quên dùng bao!”
Người đàn ông đó hoảng hốt. Cô ta cười một cách gian xảo.
-“Không sao, mấy hôm trước, em cũng đã làm với hắn, chúng ta làm xuyên suốt cùng nhau thế này thì cả đời hắn cũng không biết ai là con ai.”
Cô ta lại cười rồi bò lên thân người vạm vỡ của người đàn ông đó, hôn mãi mê cùng với cảm giác khoái cảm.
Reng... Reng... Reng...
Tiếng chuông dưới nhà reo chợt làm cho Lục Nhi bất giác ngay cả người đàn ông đó cũng bất ngờ.
-“Không lẽ giờ này mà hắn về? Thôi, anh mau mặt đồ lại đi.”
Đồ được mặt xong thì cô ta xuống mở cửa. Đúng như dự đoán thì là anh về. Cô mở cửa xong chạy choàng đến ôm anh một cách sung sướng.
-“Sao anh về sớm thế?”
Cô ta nói nhỏ vào tai anh, anh chỉ đáp trả lại bằng một nụ hôn nhạt nhẽo rồi bỏ cô xuống.
-“Xe này là của ai thế?”
Anh hỏi.
Cô giật mình nhưng vẫn đáp lại bình tĩnh.
-“Là anh trai họ của em qua thăm. Anh ấy làm công ty gần đây với lại mới gặp khi sáng nên em mời anh ấy vào chơi.”
Cô cười. Nụ cười mang một vẻ giả dối đến cực độ nhưng cũng làm cho anh tin được. Chắc anh đã quá mù quáng, say mê cái thứ đàn bà này rồi.
-“Chào anh!”
Người đàn ông lúc nãy lên tiếng.
-“Chào, nghe nói anh là anh trai họ của Lục Nhi?”
Người đàn ông đó nhìn Lục Nhi một vẻ khó hiểu, thấy cô ta nheo mắt rồi anh ta mới trả lời.
-“À, đúng rồi! Tôi tên Anh, Hàn Vũ Anh, rất vui được làm quen, đám cưới lần trước do tôi bận quá nên không đến dự được, xin lỗi.”
Người đàn ông tên Hàn Vũ Anh đó nói xong rồi lại quay sang nhìn đồng hồ rồi nói.
-“Tôi có công việc rồi, tôi đi trước. Anh đi nhé Lục Nhi.”
Anh ta vội vã đến xe rồi chạy nhanh như bắn chắc tại do quá sợ hãi, sợ anh điều tra này nọ rồi phát hiện lại phiền nên ra đi rất gấp.
Lục Nhi tạm biệt "người anh trai họ" của mình xong rồi lại nhìn anh.
-“Anh về nghỉ hay đi tiếp?”
Anh nhìn rồi đi thẳng vào phòng lấy ra xấp tài liệu rồi lặng đi.
Lục Nhi nhìn anh tỏ vẻ chán nản rồi quay về phòng. Cô ta cũng không hối hận vì đã yêu anh, làm vợ anh vì bây giờ chắc chắn cô đang sắp có thai nhưng cái thai này không phải của anh nhưng nó có thể làm cho anh tin rồi tất cả tài sản của anh hay những gì của anh có cũng sẽ thuộc về cô mà thôi.