Chỉ Vì Gặp Em

Chương 17: Ngày rong ruổi (p2)




“Lớp trưởng à, không phải cậu hát rất hay sao, cậu mở đầu đi. Cho chúng tôi nghiêm ngưỡng giọng hát một tí” – Lưu An hồ hởi.

Cả đám bạn hùa nhau: “Đúng đó lớp trưởng”

Kim Tuệ Nhi quay qua Hứa Thiên: “Mở cho tôi bài này đi”

Khỏi phải nói hắn vui vẻ biết chừng nào. Ngay lúc mới bước vào phòng hát hắn đã theo sát Kim Tuệ Nhi rồi. Thấy Tuệ Nhi ngồi xuống, lập tức ngồi bên cạnh. Còn nháy mắt với La La, bảo cô ấy phải ngồi bên còn lại.

“Những câu trả lời của anh vẫn đang ngổn ngang trong giờ phút này

Em nhớ lại những con bồ câu trắng bên suối, ngọt ngào tách đàn rồi

Cảm xúc cứ giằng co một cách kỳ lạ, em vẫn còn yêu anh mà

Còn anh lại ngập ngừng hát, giả vờ như không sao

Thời gian qua rồi, đi mất rồi

Tình yêu phải đối diện với những lựa chọn

Em lạnh rồi, mệt mỏi rồi, anh khóc rồi

Ngay khi bắt đầu đã không vui vẻ...”

Kim Tuệ Nhi tập trung hát. Xung quanh là bao nhiêu ánh mắt đang nhìn ngắm mình. Có một ánh mắt rất mê say. Có một người đã thực sự bị đổ gục trước cô rồi.

“...Anh không đợi nữa, hạnh phúc đã hẹn ước đâu mất rồi?

Em sai rồi, nước mắt khô rồi, buông tay rồi, hối hận rồi

Chỉ là hộp nhạc của ký ức vẫn tiếp tục quay, làm thế nào để ngừng lại đây?”

Bài hát Hạnh phúc đã hẹn ước đâu rồi là bài mà Tuệ Nhi rất thích. Cô từ nhỏ đã rất ngưỡng mộ Châu Kiệt Luân, cô cảm giác những bài hát của anh đã chạm được vào trái tim mình. Dù vui, dù buồn. Những bài hát ấy đều mang đến cho cô những cảm xúc khó thể nào diễn tả.

Kết thúc bài hát trong tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt tình của mọi người. Ai cũng nhận định rằng sau này, nếu Kim Tuệ Nhi không trở thành một siêu sao thì cũng sẽ không trở thành gì khác nữa.

Kim Tuệ Nhi cười thật tươi khi nghe mọi người nói như vậy! Cảm giác như những người bạn thân thiết luôn bên cạnh ủng hộ mình.

Cô xoay người qua Hứa Thiên, bất chợt bắt gặp ánh mắt vô hồn của hắn.

Tại sao lại nhìn cô như vậy?

Ánh mắt si mê của Hứa Thiên dần chuyển sang thân thuộc. Kim Tuệ Nhi nhìn sâu vào đôi mắt ấy, trái tim khẽ động.

“Ca Ca...”

Lời Tuệ Nhi vừa thốt ra thì bị tiếng nhạc lấn chiếm. Hứa Thiên cơ hồ không nghe được Kim Tuệ Nhi vừa nói gì.

“Hát hay đó” – Hứa Thiên khô khan nói được ba chữ, sau đó hướng về phía màn hình, tỏ ra đang chăm chú thưởng thức. Thật ra khóe môi đang nở nụ cười.

Sau khi bài hát thứ sáu dừng lại, Kim Tuệ Nhi đứng dậy cầm micro đưa cho Hứa Thiên: “Đội trưởng văn nghệ im lặng như vậy coi được sao?”

Hứa Thiên nghiến răng, rõ ràng là đang chơi tôi. Được, phải cho cậu biết lợi hại một lần.

Hứa Thiên đưa tay bắt lấy micro, chọn bài và bắt đầu hát.Lại là nhạc của Châu Kiệt Luân.

“Một đàn kiến khát máu bị thu hút bởi miếng thịt thối rửa

Gương mặt anh vô hồn ngắm nhìn cảnh tượng cô độc

Mất em rồi, yêu và hận trở nên rõ ràng

Mất em rồi, chẳng còn gì đáng để anh quan tâm

.....

Những tháng ngày bên nhau của chúng ta đang dần trôi đi

Sương mù bao phủ khắp mọi nơi

Anh đứng lặng trong nghĩa địa âm u

Anh sẽ nguyện yêu em đến đầu bạc răng long....”

“Này, cậu hát cũng không tệ đó. Cậu cũng thích Châu Kiệt Luân sao?” – Kim Tuệ Nhi không tránh khỏi tò mò.

“Không phải. Là....” – Hứa Thiên đang định nói ra thì bỗng dưng ngừng lại. Chuyện có liên quan gì đâu, nói ra cũng có ích gì.

Từng người cứ như vậy thay phiên nhau hát. Bọn người còn lại càng hát, càng như tôn vinh giọng hát của Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi.

Bọn họ hát rất hay, đến nổi một người hát là bọn người còn lại hét thật to để lấn át chất giọng ấy. Thật là bất lịch sự mà!

Do ngồi trong phòng cách âm, lại không thấy được ánh sáng bên ngoài, bọn trẻ chơi đùa một hơi đến bảy giờ rưỡi tối. Đến khi nhìn đồng hồ mới hoảng hốt, đã muộn lắm rồi!

Hôm nay Hứa Thiên đưa Kim Tuệ Nhi về, cô không còn lí do gì để từ chối nữa.

Tạm biệt Hồ La La, Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi sải bước trên con đường đầy lá.

Đi một lúc, cả hai lại nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng mình nhưng khi quay lại chỉ thấy một mảng đen màn đêm bao trùm.

Tuệ Nhi bắt đầu thấy sợ hãi.

“Chắc là có chó mèo gì đó thôi.” – Hứa Thiên hiểu chuyện, trấn an.

“Ừ”

“Cậu hằng ngày đều đi bộ như vậy đến trường? Nhà cậu cũng đâu phải gần lắm!” – Hứa Thiên nhìn con đường vắng lặng.

“Ừ. Tôi đã quen tự túc như vậy rồi! Vả lại coi như tập thể dục.” – Kim Tuệ Nhi trả lời qua loa - “Hơn nữa tôi không biết đi xe”

“Cậu nói sao? Đừng nói là cả xe đạp cũng không biết?”

“Đúng vậy! Lúc nhỏ tôi chỉ tập xe với anh mình vài lần, chưa kịp biết chạy là đã không được gặp anh ấy nữa rồi!” – Kim Tuệ Nhi bắt đầu hồi tưởng.

“Không sao, ngày mai tôi dạy cậu.” – Hứa Thiên ngước nhìn bầu trời, trăng hôm nay thật đẹp.

Kim Tuệ Nhi cảm thấy con đường hôm nay dài ra, bước chân hai người thì ngày càng chậm lại. Trong ký ức của cô, đã từng có cảm giác như thế này!

Hai tuần đầu tiên Kim Tống Bách đi làm, Kim Tuệ Nhi vẫn chưa đến trường. Bà nội Tuệ Nhi vốn sức khỏe không tốt, không thể chăm sóc cô được.

Cho nên Kim Tống Bách đem gửi Kim Tuệ Nhi ở nhà ông chủ của mình, ở đó có mẹ Ái Mẫn và Ca Ca, hơn nữa, nhà hai người cũng khá gần.Kim Tuệ Nhi chỉ được ở với Ca Ca trong vòng hai tuần, nhưng suốt thời gian đó hai đứa trẻ luôn quấn quít lấy nhau.

Đối với Ca Ca, Tuệ Nhi là một đứa béo tròn, có đầu nấm, lại rất thấp bé, nhìn thật đáng yêu. Với cả, con bé ngây thơ, Ca Ca nói gì đều nghe lời, nhưng lại rất thông minh. Ở bên Tuệ Nhi, Ca Ca luôn cảm giác mình là anh hùng, sẵn sàng che chở cho con bé.

Còn với Tuệ Nhi, Ca Ca là một người lớn, chuyện gì cũng đều biết cách giải quyết. Chơi với Ca Ca, Kim Tuệ Nhi không sợ mình bị ai ức hiếp cả.

Lúc mới gặp nhau, Ca Ca bảo Kim Tuệ Nhi gọi mình là Ca Ca, xem Ca Ca như anh hùng, tuyệt đối không được gọi là cậu, vì Ca Ca lớn hơn Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi như đứa trẻ ngoan ngoãn quấn lấy mẹ, mọi thứ đều thuận theo ý anh trai mình.

Hai tuần trôi qua, Kim Tuệ Nhi và Ca Ca đều phải đi học. Ca Ca vì là con trai một của ông chủ, nên được cho học ở trường tư thục. Học phí một khóa bằng lương một năm của nhân viên văn phòng. Còn Tuệ Nhi được Tống Bách gửi ở một trường bình thường, học phí không có gì đáng nói.

Thời gian sau đó Tuệ Nhi không được đến nhà Ca Ca nữa.

Có lần Ca Ca nhờ chú Đại Thành đưa đến xem trường Kim Tuệ Nhi học. Cậu ngồi phía trước nhìn con đường, cố gắng ghi nhớ từng ngã rẽ. Lần sau, Ca Ca lén trốn một buổi học để đến trường tìm Tuệ Nhi.

Kim Tuệ Nhi tan học, thấy Ca Ca đứng ở cửa, trong lòng trăm hoa đua nở, mừng rỡ chạy đến nắm tay Cậu.

- Hôm nay Ca Ca đến chơi với Tuệ Nhi hả?

- Ừ. Ca Ca sẽ về nhà với Tiểu Nấm.

- Thật sao? Nhà Tiểu Nhi ở rất gần đây. Mình đi đi.

Hai đứa trẻ nhanh nhẹn bước đi trên con đường đầy nắng gió, Kim Tuệ Nhi vô tư nắm tay Ca Ca, vừa đi vừa đong đưa thật mạnh.

Suốt đoạn đường đi, mồ hôi Ca Ca rơi lã chã. Cũng phải, cậu đã đi bộ từ trường mình cho đến đây mà, có điều, Ca Ca hoàn toàn không thấy mệt mỏi.

Người ta từng nói, người đầu tiên cùng ta đi bộ về nhà, sẽ là người mà cả một đời ta khó lòng quên được.

Đúng vậy! Tình bạn thuần khiết ngày nào, Kim Tuệ Nhi chưa bao giờ quên được. Cô cũng không bao giờ quên, lần đầu tiên cùng Ca Ca về nhà.

Ngày hôm đó, lần đầu Kim Tuệ Nhi cảm thấy đường về nhà thênh thang như vậy mà vẫn không thấy cô đơn. Lần đầu tiên Tuệ Nhi biết được thật ra, con đường này lại đẹp đến như vậy!

Kim Tống Bách vừa từ công ty về, thấy Ca Ca về cùng con gái của mình, ông hết sức ngạc nhiên. Sau khi nghe Ca Ca thành thật trả lời, ông gọi ngay cho mẹ Ca Ca, bảo nó đang ở đây!

Kim Tống Bách cho hai đứa trẻ ăn uống, ngủ trưa, còn ông thì đi làm. Chiều hôm đó, ông trở về và đưa Ca Ca về nhà.

Ca Ca về tới nhà liền bị phạt một trận. Từ đó cả ở trường và ở nhà đều bị quản lý rất chặt chẽ.

Kim Tuệ Nhi bước như không bước, hai mắt thẫn thờ nhìn vào màn đêm, sâu trong đôi mắt cô là những giọt nước đang ngưng đọng.

“Này, cậu làm gì như người mất hồn thế?” – Hứa Thiên huơ huơ tay trước mắt Kim Tuệ Nhi.

“Có gì đâu” – Kim Tuệ Nhi đưa tay gạt cánh tay hung thần xuống.

“Còn vài ngày nữa đến hội thao rồi! Hôm đó cậu nhất định phải có mặt đúng giờ, nhiệt tình cổ vũ cho tôi đó”

“Cậu nói vậy có phải dư thừa quá không”

“Làm sao biết trước chuyện gì. Biết đâu cậu vì ghét tôi quá mà không thèm đi xem” – Hứa Thiên mỉa mai.

“Ông nội nhà cậu, cậu nghĩ bụng dạ ai cũng hẹp hòi như mình hay sao” – Kim Tuệ Nhi giẫm lên chân của Hứa Thiên một cái thật mạnh.

Hứa Thiên bị chạm vào chỗ đau, lập tức co rụt chân lại, gương mặt nhăn nhó thống khổ.

“Nè...có sao không? Tôi....tôi xin lỗi. Tôi không cố ý” – Kim Tuệ Nhi lúng túng.

“Cậu nghĩ xin lỗi là xong à! Tôi tát cậu một cái, liền quay qua xin lỗi...” – Hứa Thiên đứng thẳng người, đưa tay choàng qua cổ Tuệ Nhi.

“Cậu thôi đi, dù gì tôi cũng đã xin lỗi”

“Cậu đang lật mặt đấy à tiểu nha đầu” – Đưa tay véo má Kim Tuệ Nhi.

Kim Tuệ Nhi bị đau, đưa tay lên định đấm vào mặt Hứa Thiên thì lại nhớ ra một chuyện.

“À, phải. Cái này là của cậu.” – Cô lấy gói thuốc từ trong balo ra, dúi vào tay Hứa Thiên.

“Là gì vậy?” – Hứa Thiên xoay xoay gói thuốc trên tay.

“Thuốc thoa chân, cậu về nhà kiên nhẫn xoa khắp cổ chân mỗi tối, chân sẽ mau hết đau. Trước khi vận động cũng có thể thoa một ít. Còn nữa, trong đó có một hộp thuốc trị sẹo, để đó mà thoa vào vết bỏng” – Kim Tuệ Nhi thao thao bất tuyệt – “Không cần cảm ơn, cũng đến nhà tôi rồi. Cậu có thể về. Hôm nay cảm ơn cậu. Về cẩn thận. Tạm biệt”

Trong lúc Hứa Thiên còn ngỡ ngàng thì Kim Tuệ Nhi đã ba chân bốn cẳng chạy vào con hẻm.

Hứa Thiên phì cười. Trong lòng lóe lên ngàn tia sáng hạnh phúc. Cậu cảm giác trước mặt mình là thiên đường, không khí ấm áp đến lạ. Con bé này, thật ra rất quan tâm người khác.

Hứa Thiên đứng đó một buổi, thật sự không muốn rời đi. Gió bắt đầu thổi nhiều hơn, cậu ước gì ngày nào cũng vai kề vai đi trên con đường này.

“Được. Tôi biết rồi. Sắp có chuyện phiền đến các anh” – Cô gái dập điện thoại chọi vào tường, sắc mặt tối sầm lại. Ánh mắt bắn ra ngàn con dao sắc bén, khóe miệng nhếch lên tạo một đường cong đáng sợ.

Châu Băng quả thật đoán không sai, “Chính là cô ấy!“.