Sau khi Hồ La La vào nhà, Hoàng Siêu đưa nốt Kim Tuệ Nhi đoạn đường còn lại.
- Nếu tớ tham gia đá bóng, cậu có đi cổ vũ cho tớ không? – Hoàng Siêu đập tan bầu không khí căng thẳng.
- Tất nhiên có! – Kim Tuệ Nhi cười như không cười đáp.
- Cậu hứa đấy!
- Ừ.
Cả hai chầm chậm mà đi. Con đường này hễ trời sập tối là vắng người, mặc dù bây giờ còn rất sớm.
- Cậu có tin trên đời có ma không? – Hoàng Siêu xoa xoa bắp tay.
- Tớ sẽ không tin nếu chưa từng biết đến đoạn đường này! – Kim Tuệ Nhi giấu ý cười.
- Ý cậu là......
- Ừ!
- Cậu không sợ sao?
- Tớ ngày nào không đi ngang đây, còn sợ gì nữa chứ! Cậu sợ à?
- Tớ....không. Tất nhiên là tớ không sợ - Hoàng Siêu chối bay chối biến. Lại nghĩ lát nữa mình sẽ phải về một mình.
- Vậy sao? Ngày trước có một nam sinh vì mê chơi điện tử, cậu ấy đi đến nửa đêm mới về. Lúc đi đến đoạn cây cổ thụ phía trước thì bị một nhóm côn đồ chặn lại. Chúng bắt cậu phải đưa tiền, nếu không chúng sẽ giết. Nam sinh trong túi còn một ít tiền, nhưng nghĩ đến ngày mai không còn tiền đi chơi, liền nói dối là đã hết. Một tên côn đồ kiểm tra trên người nam sinh, sau đó lấy tiền ra. Bọn họ tức giận vì bị gạt, cho nên lấy dao cắt lưỡi cậu nam sinh ấy. Từ đó hễ buổi tối có nam sinh nào đi ngang đây thì đều bị con ma không lưỡi ra hù họa, đó là cậu trai trẻ ấy - Kim Tuệ Nhi vừa nói vừa để ý sắc mặt của Hoàng Siêu, không ngờ một người cao to, không sợ trời không sợ đất như vậy mà lại sợ ma quỷ.
Hoàng Siêu mặt có chút tái đi. Kim Tuệ Nhi giải thích: “Thật ra nó bắt lại là để răng đe con níc không được đi chơi về trễ đó a”
Kim Tuệ Nhi lén quan sát Hoàng Siêu, hình như mình đã đùa quá rồi! Tuệ Nhi chỉ tùy tiện bịa ra một câu chuyện, không ngờ Hoàng Siêu lại tin là thật.
“Thôi được rồi! Là tớ đùa đấy! Xưa nay ở đây rất thanh bình” – Nói xong ôm bụng cười to.
Hoàng Siêu mặt đần ra ba giây, sau đó quay qua đưa tay véo má Kim Tuệ Nhi: “Cậu dám gạt tôi, không phải cậu con trai đó là nói dối nên bị cắt lưỡi hay sao, vậy cậu còn dám nói dối”
Cái véo má bình thường thôi nhưng làm Kim Tuệ Nhi tâm tình thay đổi hẳn. Cô chính là đang nhớ về cái lần bị Hứa Thiên véo má, rất đau, rất bực bội, nhưng rõ ràng lại cảm thấy vô cùng thân thiện.
Hứa Thiên có lẽ đang vui vẻ cùng bạn gái.
- Cậu nghĩ gì thế?
- Không có. Tớ chỉ là không biết nói gì.
- Sao này cậu định thi vào trường đại học nào?
- Có lẽ là Học viện Âm nhạc Trung ương.
- Định làm ca sĩ sao?
- Đó là đam mê của tớ. Còn cậu?
- Tớ sẽ đến đăng ký dự thi ở Tạp chí Nhiếp Ảnh Quốc Gia. Nếu đỗ vào đấy, tớ sẽ được đào tạo và trở thành nhiếp ảnh gia tự do, không phải thi vào trường Đại học nào cả. Nhưng cơ bản tớ vẫn phải tốt nghiệp Trung học phổ thông.- Được. Sao này tớ là ca sĩ nổi tiếng, cậu sẽ là nhiếp ảnh riêng của tớ - Kim Tuệ Nhi vỗ vai Hoàng Siêu tâm đắc.
- Cậu nói sai rồi. Sau này tớ là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, tớ sẽ thuê cậu đến hát phục vụ tớ hằng ngày – Hoàng Siêu vừa đi ngược trước mặt Kim Tuệ Nhi vừa nói. Sau đó lập tức chạy đi.
Kim Tuệ Nhi đuổi theo Hoàng Siêu một đoạn, cả hai cười nói vô cùng sảng khoái. Cuối cùng cũng đến nhà Kim Tuệ Nhi.
Hoàng Siêu vừa định quay lưng về thì nghe tiếng Kim Tống Bách: “Là Hoàng Siêu đưa con về à? Sao nó không vào nhà chơi?”
“Trễ rồi ạ nên hôm khác cháu đến chơi nhé!” – Hoàng Siêu quay lưng lễ phép.
“Được. Cảm ơn cháu đã đưa Tiểu Nhi về. Về cẩn thật nhé!”
“Tạm biệt chú”
“Sao ba không thấy thằng nhóc Hứa Thiên? Nó cùng lớp con mà! Tại sao lại về chung Hoàng Siêu?” – Kim Tống Bách vừa dọn đồ ăn ra bàn, vừa hỏi Kim Tuệ Nhi.
“Cậu ấy đưa bạn khác về ạ” – Kim Tuệ Nhi vừa lau tóc vừa trả lời.
“Ba ngồi xuống đi, để con làm cho. Ba à vài ngày nữa con cũng sẽ về trễ. Ba và bà nội cứ ăn trước, không cần đợi con” – Kim Tuệ Nhi đi đến đỡ bát canh.
“Bây giờ vẫn còn sớm mà! Con không cần lo”
Rửa bát xong, Kim Tuệ Nhi trở về phòng, bật đèn, cô bắt đầu học bài ngày mai.
Chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo ló đầu ra ngoài, là của Hứa Thiên. Kim Tuệ Nhi cầm chiếc điện thoại trên tay, chợt nhớ ra lúc Hứa Thiên ra sân đã đưa điện thoại cho cô giữ hộ. Bây giờ phải làm sao?
“Thôi kệ vậy! Sáng mai đi học trả là xong”
Vừa mở sách toán ra, điện thoại Hứa Thiên có tin nhắn.
Kim Tuệ Nhi thấy hiện lên hai chữ “Tiểu Băng”, bực mình mang điện thoại để vào ngăn trong cùng của balo, đem một đống sách đè lên. Sau đó cô nghe không biết bao nhiêu là tiếng tin nhắn nữa, may mắn là không có cuộc gọi nào, nếu không Tuệ Nhi không biết làm sao nữa.
Tuệ Nhi loay hoay giải một bài toán đến giờ chưa xong. Rõ ràng biết đây là bài toán cơ bản, biết phải giải như thế nào, nhưng khi viết vào vở thì chệch hướng.
Kim Tuệ Nhi nghĩ, có lẽ hôm nay hơi mệt, cho nên đứng dậy lấy cốc nước uống.
Từ chiều đến giờ, trong đầu Kim Tuệ Nhi vốn chỉ bực bội một chuyện, nhưng lí trí cô lại ngăn cản chính bản thân mình, lừa gạt mình đấy không phải là vấn đề.
Cô nhìn ra cửa sổ, nghiêm chỉnh đối mặt với chính mình.
Rõ ràng cô đang rất quan tâm đến cuộc sống của tên hung thần ấy!
Gặp bạn gái của Hứa Thiên, lẽ ra đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng Kim Tuệ Nhi lại cho rằng đó là một cục đá, đè nặng tâm can của cô.
Kim Tuệ Nhi hằng ngày đều bị Hứa Thiên chọc ghẹo, có khi giận dỗi, có lúc bực mình, nhưng tại sao chưa bao giờ cảm thấy ghét hắn. Thậm chí những lúc không bị Hứa Thiên chọc ghẹo, cô lại thấy thiếu thứ gì đó.
Càng nghĩ, Kim Tuệ Nhi càng cảm thấy mình đã đi quá xa so với dự định ban đầu. Hứa Thiên hoàn toàn không nghĩ gì về điều này, có lẽ đối với cậu ấy mà nói, Kim Tuệ Nhi chỉ đơn giản là một người để cậu ấy chọc ghẹo lúc rãnh rỗi, hơn nữa, đúng, quan trọng là hơn nữa, cậu ấy đã có bạn gái.
Rốt cuộc thì, người bạn cùng bàn chuyên gia chọc phá ấy của cô, đã trở thành một niềm vui không thể thiếu mỗi khi cô đến lớp.
Đúng vậy! Cuộc đời mỗi người đều có một người bạn cùng bàn đáng nhớ. Người bạn ấy là người cùng mình nói xấu người khác, cùng chọc ghẹo nhau trong giờ học, hơn nữa còn là người biết khá nhiều thứ về đối phương.
Riêng đối với Kim Tuệ Nhi, người bạn cùng bạn của cô còn là người làm cho cô giận hờn lẫn vui vẻ, những giận hờn rất trẻ con và những niềm vui đơn giản.
Tuổi trẻ chúng ta luôn cười tươi vì những điều nhỏ nhặt, luôn buồn bã vì những thứ vốn không đáng. Cho dù là vui hay buồn, chúng đều xuất phát từ người mà chúng ta yêu thích.
Những nỗi niềm này, Kim Tuệ Nhi sẽ chôn sâu trong lòng. Cô không biết rằng sẽ có ngày phải hối tiếc vì điều đó. Nhưng nó đã là chuyện của sau này.