Chỉ Vì Em Yêu Anh (Đứa Con Của Nước)

Chương 10: Hiệu trưởng cao tay




- Quận chúa pháp sư Sopia , pháp sư hệ nước Khánh Phương . đề nghị hai người xuống phòng nội bộ mau .- Pháp sư trật tự mặt nghiêm nghị tới chỗ nó và Sopia chỉ hai đầu ngón tay một cái , cả hai đều bị còng xích ma thuật ở tay và chân . Sopia trợn mắt , đây là lần đầu tiên cô bị đối xử như vậy liền phản kháng :

- Ngươi có biết mình đang làm gì không , ta sẽ bảo cha ta đuổi ngươi ra khỏi đây đó ...A sao ngươi dám làm vậy với ta aa...- Đang ngông nghênh đe dọa thì bỗng Sopia và nó bị lôi đi như tù nhân . Pháp sư trật tự không hề mảy may một chút quan tâm gì đến những lời nói chói tai của ai kia , chỉ biết dẫn Sopia và nó đi tới phòng nội bộ , khuôn mặt lạnh tanh như một con rô bốt lập trình sẵn .

- Tại mày hết á , tại mày đã cắt tóc tao . Tao vì tức quá mới đốt mày , tại mày , tại mày....- Sau khi đe dọa không xong , Sopia chạy sang đổ tội cho nó , chửi nó xối xả . Còn nó ...từ nãy đến giờ nó chỉ im lặng , dù có bị Sopia chửi thế nào cũng vẫn im lặng , đây không phải tính cách hàng ngày của nó , không ai biết nó đang suy tính gì . Pháp sư trật tự dẫn nó tới cánh cửa rất giống cánh cửa mà ông Lio và nó đã đi .

- Tới phòng nội bộ của trường .- Pháp sư trật tự nói . Sau đó cả ba đều bị hút vào . Mọi pháp sư tò mò theo sau khi thấy chẳng còn gì thú vị nữa cũng tản về lớp mình .

-----000 Phòng nội bộ 000-----

* Bụp *

Nó và Sopia bay ra từ cánh cửa và ngã nhào xuống đất ( do tay chân bị xích nên đứng không vững )

- Ui da ! đau quá !- Nó không nhịn nổi kêu lên một tiếng .

- Mày kêu cái gì , cũng chỉ vì mày nên mới ra nông nổi này , còn kêu à ? con bẩn thỉu .- Sopia vì cũng quá đau nên trút giận lên nó mà không để ý , có ai đó đang nhìn mình bằng con mắt rực lửa .

- SOPIA ! - Một giọng khàn đặc hét ầm lên . Sopia đứng hình , quay từ từ ra nơi phát ra tiếng động đừng nói là ...

- Ba... sao ba lại ở đây ?- Sopia lắp bắt khi nhìn ra đó là ba của mình .

Nó ngồi im nhìn tình cảnh này , trên môi nhếch lên một nụ cười tự mãn . Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của nó , sau khi hỏi về tình hình và các thành viên trong lớp . Nó mới biết trong lớp có một cái tục lệ , cứ có thành viên mới là sẽ ức hiếp đến cùng ( giống như là Emma bị ăn hiếp ý ) . Nếu không làm cho họ sợ thì tất nhiên hoàn cảnh của nó chẳng khác gì Emma . Vì vậy , từ đầu nó đã baỳ đặt gây sự chú ý rồi cố tình ngồi chỗ của người quyền lực nhất lớp , Sopia . Tất nhiên là nó biết , Sopia sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội xỉ nhục nó . Và sau đó , nó đã khiêu khích Sopia tức giận tột cùng bằng cách , cắt đi thứ mà ở đây , được cho là quý giá nhất . Trước đó , nó đã nhờ Emma bí mật gọi Pháp sư trật tự tới sẵn ( từ lúc nó ngồi xuống và ổn định chỗ ngồi thì Emma đã giả bộ đau bụng và bảo cô chủ nhiệm đưa xuống phòng y , nhân lúc đó đi gọi Pháp sư trật tự luôn , vì vậy từ đầu đến cuối không hề có sự can thiệp của cô chủ nhiệm . Sau đó , nó và Sopia bị bắt đi , nó cả quãng đường im lặng vì biết rằng Pháp sư trật tự đã báo cho thầy hiệu trưởng và chắc chắn thầy sẽ theo dõi từng câu nói hay hành động của Sopia và nó bằng quả cầu hay gương gì đó . Như vậy , tội của nó sẽ được giảm và Sopia sẽ thêm một tội , đó là sỉ nhục một pháp sư . Chỉ có một điều nó không ngờ tới , ba của Sopia cũng ở đây .

- Ba à , con nhỏ này dám cắt tóc con...huhu - Sopia vẫn chưa hiểu rõ tình hình bây giờ , liền ra vẻ có tội chạy tới khóc lóc ỷ ôi .

* Chát *

Ai ngờ , ngay một cái tát thấu xương trời giáng ngay xuống khuôn mặt của Sopia .

- Mày còn nói được à , tất cả những gì mày làm tao thấy hết rồi . Về ngay , về ngay để tao trị mày , thật quá nhục nhã mà . - Ba của Sopia như một con mãnh thú kéo Sopia đi,

bỗng thầy hiệu trưởng liền hiện ngay trước mặt Ba con nhà Sopia . Nó nhìn tình cảnh này , nhất thời không nói được gì , trong lòng vui không tả xiết . Dám bắt nạt ta hả ? chưa có cửa đâu cưng .

- Bá tước Alan , trò Sopia là vi phạm nội quy của trường , xin hãy để cho chúng tôi xử lí .- Hiệu trưởng điềm đạm nói . Sopia nghe vậy thì thật sự hoang mang , sao chỉ có mình mình pháp luật chứ .

- Dạ , mọi điều do lỗi của cháu . Tại cháu ....- Nó tất nhiên là hiểu ý của Sopia , nên hạ lòng xin lỗi . Cái này gọi là ..,tự hạ thấp mình để ăn điểm . Bá tước Alan nhìn nó bằng ánh mắt nửa nham hiển nửa thăm dò , con bé này là ai mà có thể làm cho con gái mình không kiềm chế vậy được chứ .

- Hiệu trưởng , việc của chúng ta hãy dời lại sau . Đây là con gái tôi , tôi dạy ó không được thì phải dạy lại từ đầu , xin cho ó nghỉ phép mấy ngày . - nói xong , không cần sự đồng ý của thầy hiệu trưởng , bá tước Alan liền đi tới , triệu hồi cánh của thời gian đi thẳng về nhà .

Căn phòng bỗng nhiên tĩnh lặng lạ thường , Pháp sư trật tự không biết từ lúc nào đã biến mất . Nó hít một hơi , nhìn hiệu trưởng đang bước tới chỗ mình .

- Ngài đừng có mà trách tôi , theo điều luật của trường , từ đó đến giờ tôi chưa phạm một cái nào hết .

Hiệu trưởng khựng lại , con bé nói đúng , mình chẳng có thể trách phạt nó cái gì cả . Quả thực , lần này mình yếu thế rồi . Nó ngó nhìn ông hiệu trưởng mỉm cười .

- Vậy tôi đi đây . - Nó nghênh ngang đi ra ngoài .

- Khoan đã

- có chuyện gì nữa à ?

- Là một pháp sư , pháp đi bằng cánh cửa thời gian .- Hiệu trưởng bí hiểm nhìn nó .

- Hả ????? Tôi ? không phải chứ , tôi mới đi học ngày đầu....- Nó ngạc nhiên , đang định biện hộ thì đã bị chặn họng .

- Tập trung tư tưởng , không được nghĩ cái gì hết . Nghĩ hoặc nói nhẩm " cánh cửa thời gian " . Nó sẽ hiện lên . Rồi nói nơi muốn tới và đi vào .- Hiệu trưởng nói một tràng cách triệu hồi cánh cửa thời gian cho nó .

Nó nghe xong thì phồng mang trợn mắt , lão già này rõ ràng là đang khiêu khích và cho hình phạt ngầm đây mà . Tuy rằng đã biết như vậy nhưng nó không thể nào khống chế lòng háo chiến của mình được .

- Được , làm thì làm , dễ ẹch .

Nó nhắm mắt , tập trung tư tưởng không nghĩ đến cái gì , được một lúc lâu thì nó mỉm cười mở mắt ra , đưa tay lên không trung làm dáng hét lên :

- CÁNH CỬA THỜI GIAN .

Lập tức , một làn nước trào lên bao quanh tạo thành một cánh cửa . Nó cười lớn liếc qua Hiệu trưởng :

- hahhaha ta đi được rồi chứ gì ? - Nói xong , nó hất hàm lên chảnh chọe nói tới lớp f2 rồi bước vào . Vừa bước qua , nó liền tạo động tác hất hàm , mở mắt ra .

- Á , lão hiệu trưởng sao vẫn là ngài ? - Nó há hốc miệng nhìn xung quanh , vẫn cảnh sắc đó , vẫn lão ht to xác đó . Nó nhìn cái Cánh cổng thời gian , đi tới bước qua bước lại , vẫn ở phòng nội bộ . Nó triệu hồi lại , đi qua , vẫn phòng đó . Được rồi , lại lần nữa , vẫn căn phòng chết tiệt này . Nó sau khi kiệt sức thì ngồi bệt xuống , ai bảo triệu hồi cái cánh cổng ảo ảnh nhảm nhí này không hao linh lực .

Bỗng một ly nước bự đặt trước mặt nó , thầy hiệu trưởng cười cười :

- Hôm nay khỏi cần học , khi nào triệu hồi được thì được về .

Nó tu cạn ly nước khuôn mặt vô vàn ức chế , a hay là bỏ trốn . Nghĩ vậy , nó liền phi thẳng ra cửa với ý đồ chạy trốn .

* BOONG *

Nó ngay tức khắc như bị một vật cản chắn lại mặt bị ép một lực đẩy (( nó chạy tới ) một lực chắn nên bị biến dạng nhìn rất mắc cười, nó từ từ trượt xuống khuôn mặt như bánh bao thiu . Bị giăng bẫy ma pháp rồi . Rõ ràng đang đi theo kế hoạch ai dè đến phút cuối lại thành thế này, ta không can tâm , không can tâm .

- AAAAAA hiệu trưởng thúi tha.- Nó tức giận , hét lên tay đập đập vào bẫy ma pháp trong suốt .

Còn hiệu trưởng thì vừa ngồi làm việc vừa cười nhìn nó .