Chỉ Vì Em Và Người Đó Giống Nhau

Chương 35: 35: Muốn Gì Thì Lên Giường





Hắn quay trở lại phòng không thấy cô, lại nghe tiếng lục đục bên trong phòng chứa đồ, lén nhìn vào thấy cô đang soạn đồ của hắn.

Trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ táo bạo có khi nào cô soạn đồ là để đuổi hắn ra khỏi phòng? Không, không thể để cô làm càng như vậy.

Hắn vội chạy vào giật hết số đồ của mình trên tay Nhã Đan.

Nhã Đan liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục cầm cái khác lên, Khương Duật một lần nữa giật từ tay cô khiến số đồ trên tay hắn cũng rơi xuống đất.

Cô nhíu mày trừng lấy hắn, giọng vô cùng khó chịu:
- Anh làm gì vậy?
Cô ngồi xổm xuống nhặt từng cái lên với thái độ cực kì cáu gắt.

Khương Duật cúi người nắm cổ tay cô kéo lên.

- Anh mới hỏi em đang làm gì.

Gom đồ anh làm gì?
- Làm gì thì kệ em.

Chính lời nói lạnh nhạt cùng hành động thu gom đồ đó của cô đã khiến hắn trở nên lo lắng.

Liệu cô có đuổi hắn ra khỏi phòng không? Nhưng đây là nhà hắn mà, sao hắn phải sợ?
Nhã Đan vẫn chẳng đếm xỉa đến hắn, cô tiếp tục thu gom xếp từng cái áo từng cái quần, hành động nhẹ nhàng từng cái từng cái một.

Chứng kiến loạt hành động chậm rãi điềm đạm của cô.

Tên họ Khương kia chịu hết nổi lại quơ tay làm đổ chồng đồ cô vừa xếp, Nhã Đan trừng mắt quát lớn:

- KHƯƠNG TIÊN SINH ANH ĐIÊN À?
Khương Duật chịu hết nổi mạnh bạo nắm tay cô lôi ra ngoài đóng cửa phòng đồ lại.

Hắn dùng thân hình vạm vỡ to lớn chặn trước cửa không cho Nhã Đan vào.

Cô có chút nghi hoặc nhìn hắn:
- Trong đó có gì sao? Anh giấu cái gì ở trong đó?
Nhìn sắc mặt lạ thường của Khương Duật cô đoán chắc không phải chuyện tốt lành gì.

Đột nhiên lôi cô ra không cho cô động vào đồ?
- Nhã Đan...!không phải đâu...!- Khương Duật vẫn đứng đó cố gắng giải thích, nhưng hắn biết phụ nữ mà, ghen rồi thì làm gì có chuyện bình tĩnh mà nghe hắn giải thích?
Nhã Đan im lặng nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu.

Cô nhìn hắn...!Hắn nhìn cô...!
Cứ giữ nguyên tư thế không muốn rời đi.

Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ ngu ngốc rằng có khi nào hắn có người khác, bên trong đồ là thư tình hay son môi, v.v...!thật nhìn không ra hắn có thể sến như vậy.

Nhã Đan nhíu chặt đôi lông mày, cô lườm lấy hắn:
- Anh...!anh không tránh ra em...!
Ngừng một lúc cô bổ sung cho tròn câu:
- Anh không tránh ra em bỏ nhà đi đấy!
Khương Duật vẫn đứng chắn ngang trước cửa, Nhã Đan hậm hực tức giận bỏ ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.

Khương Duật bất giác thở một hơi phào nhẹ nhõm.

Hắn còn không ngăn cản, với tính khí của con nhóc này chắc chắn sẽ gom đồ hắn vứt ra ngoài.

Nhã Đan hậm hực rời khỏi Khương gia, cô nói được làm được, tuyệt đối không nói xuông.

Nhã Đan rời khỏi nhà mà cũng chẳng thấy Khương Duật đuổi theo, tức chết cô rồi.

Đã vậy cô phải đi luôn cho biết!
Đi bộ về đến con hẻm nhà cũ, Nhã Đan bất chợt cảm thấy quen thuộc.

Con hẻm tuy sơ xác, tối đen như mực nhưng nơi này có rất nhiều người tốt bụng, họ rất nhiệt tình.

Cô từ nhỏ đến lớn chuyển đi rất nhiều nơi, nơi này là nơi mà cha con cô ở lâu nhất...!
Không ngờ ở thành phố F xa hoa này lại có một nơi thì như khu ổ chuột, một nơi thì xa hoa thượng lưu như Khương gia.

Y như rằng hai thế giới đối lập giữa người giàu và kẻ nghèo.

Nhã Đan đứng ngây ra trước con hẻm, đúng lúc này dì Lam hàng xóm cũ từ đâu xuất hiện chạm vào người cô.

Dạo gần đây cô rất nhạy cảm vừa có người chạm vào đã giật bắn mình, dì Lam thấy cô phản ứng mạnh sợ cô ngã nên đưa tay nắm lấy tay cô.

Dì Lam mỉm cười hiền hậu:
- Nhã Đan...!con mới về sao?

Thấy là người quen cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhã Đan nở nụ cười tươi với dì:
- Con tiện đường đi ngang qua...!
- Dì nghe nói con có công ăn việc làm mới làm mới rồi đúng không? Mong ba con ông ấy sớm từ bỏ cờ bạc để con đỡ đi phần nào.

Nhã Đan cười gượng sượng trân ra.

Công ăn việc làm mới ư? Là mấy cái thư kí hay người quản lí Khương gia gì đó hả? Nhã Đan tuy học ít nhưng cô hiểu những thứ đó vốn dĩ chỉ là lời nói để hắn giữ cô bên cạnh.

Hắn chỉ xem cô như tình nhân không hơn không kém...!có phải trước giờ cô luôn ảo tưởng vị trí của mình không lòng hắn không?
Thấy Nhã Đan ngẩn ngơ ra, dì khều tay cô: "Nhã Đan, con sao vậy?"
Nhã Đan tỉnh táo lại lắc đầu mỉm cười với dì:
- Dì à, con chỉ tiện đường ghé đây thôi, dì cho con gửi lời thăm đến mọi người nhé.

Lần sau con sẽ quay về thăm mọi người.

Nói rồi cô gật đầu chào dì Lam nhanh chóng rời đi.

Cô biết nếu cô còn ở lại nơi đó trò chuyện với dì Lam chắc hẳn rằng chỉ trong chốc lát nữa thôi cô sẽ òa khóc.

Nhã Đan lại tiếp tục đi bộ dọc trên lề đường, biết bao lâu rồi cô chưa ngắm nhìn thành phố nhỉ? Xe cộ đông đúc lướt qua nhau phi như bay trên con đường dài.

Khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trời đã sập tối chuyển màu đen thẫm, tháng chín mùa thu rất hiếm thấy mặt trăng, thành phố bây giờ được thắp sáng bởi đèn đường và đèn của những bảng hiệu cửa hàng ven đường.

Gió mùa thu thổi man mát khiến mái tóc cô tung bay, gió lạnh khiến cho bờ vai nhỏ nhắn khẽ run lên.

Lúc này Nhã Đan mới để ý, cô chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng tan, trên người cũng chẳng có tiền hay điện thoại.

Cô tự bộp vào trán mình vài cái, lúc nãy giận quá bỏ đi không mang theo gì cả...!
Cơn gió đêm mùa thu mỗi lúc càng mạnh, Nhã Đan chỉ biết cười trừ.

Đúng là như mọi người thường nói, quen người hơn tuổi phải chấp nhận trưởng thành...!bây giờ cô mới ngộ nhận ra được cho dù cô có đi một ngày trời cũng chưa chắc gì Khương Duật đi tìm cô, càng nghĩ sống mũi cô càng cay, khóe mắt càng ương ướt, sợ rằng khi hắn thừa nhận hắn ở cạnh cô vì cô giống với "Hồ Nhi" thì cô sẽ không chịu nổi mất...!
Đây là mối tình đầu của cô mà...!đâu thể bắt cô trưởng thành ngay được? Sự dựa dẫm nũng nịu mà cô làm với hắn cô cũng không biết từ đâu ra, chỉ biết thấy hắn là muốn nũng nịu nhõng nhẽo ngay với hắn...!

Gió mùa thu vô tình lạnh lẽo khiến cơ thể bé nhỏ run rẫy, cô đứng ngây ra đó mà không để ý xung quanh rằng đã có một chiếc xe đen dừng ngay trước mặt cô.

- Muốn đi cũng phải quay về thu xếp đồ đạc!
Nhã Đan quả quyết một câu, vừa xoay người lại đã đụng trúng thứ gì đó cứng như đá khiến cô bật ngửa về sau.

Nhã Đan nhắm tịt mắt chuẩn bị hứng chịu cú ngã.

Cánh tay rắn chắc cứng cáp từ đâu ra đỡ lấy eo cô, cánh tay Nhã Đan vô thức ôm lấy cổ người kia.

Sau vài giây chẳng thấy chuyện gì xảy ra, đôi mắt cô ngập ngừng hé mở, vừa hé mở đã muốn nhắm tịt lại đi cho xong.

Người trước mặt cô là Khương Duật, mặt mũi hắn đã đen như đít nồi.

Cô nhìn mà cảm thấy có chút bối rối nhưng rồi hai chữ "Hồ Nhi" lại xuất hiện trong tâm trí, cô nhíu mày khó chịu muốn đẩy hắn ra.

Càng muốn đẩy ra hắn càng ôm chặt hơn.

Nhã Đan bực tức hét lên: "Khương Duật...!anh có buông ra đi không?"
Gương mặt nam tính vốn đã đen bây giờ còn đen hơn.

Hắn mạnh bạo mở cửa xe đẩy cô vào trong.

Nhã Đan vừa muốn phản khán hắn đã ôm chặt cô trong lòng.

Giọng nói tức giận vang lên:
- Muốn gì thì lên giường chúng ta giải quyết, ai cho phép em tự ý ra ngoài như vậy?