“Chú Trương, chú thành thật nói cho ta biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì được không?” Ánh dương ngày xuân rải mình lên những chồi non mới nhú. Từng đóa anh đào hồng phấn bị gió cuốn đi, tạo thành những cơn hoa vũ.
Chàng trai tuấn tú có mái tóc đen óng dài tận thắt lưng ngồi trên ghế đá nơi hoa viên lạnh lùng nhìn quản gia ở bên cạnh. Không còn vẻ ồn ào náo động thường ngày, càng không có sự ngang tàng càn quấy chỉ thấy riêng ở Vạn Tình, chàng trai lúc này dường như một tòa băng lạnh giá, trong ngần mắt chất chứa đầy hối hận và ăn năn.
“Thiếu gia, bên ngoài không có việc gì đâu ạ.” Chú Trương đáp.
Cười một tiếng khẽ, Vạn Tình nói hờ hững: “Đừng gạt ta nữa, nhất định là ta đã rước họa quá lớn, bằng không sao cha lại nhốt ta ở trong này không cho ra ngoài. Bình thường ta có làm xằng bậy gì ông cũng mắng ta, thế nhưng ngày đó ông chỉ nhìn ta thật sâu, rồi bảo ta đến và không được rời khỏi đây, còn mình thì biến mất.”
Vạn Tình ngước nhìn bầu trời cao vút, tiếp tục nói: “Dẫu rằng ông có bảo với ta đây là giam lỏng, là trừng trị nghiêm khắc, nhưng ông già ngốc tự đi chịu chết ấy làm sao gạt được ta đây? Ha….” Cười như tự giễu, Vạn Tình lắc đầu bảo: “Chắc chắn ông đã giúp ta thu dọn hậu quả rồi.”
“Thiếu gia, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi, cậu yên tâm.” Chú Trương bên cạnh trấn an, ông chưa từng bao giờ thấy thiếu gia nhà mình lộ vẻ mặt đau đớn và trầm lặng đến thế. Chàng trai này từ khi lọt lòng đã là bảo vật trong tay Vạn gia. Vạn Tình thông minh hơn người, lại còn có được diện mạo đẹp đẽ làm biết bao cô gái phải đem lòng ngưỡng mộ, thế nhưng khuyết thiếu duy nhất của y lại là quá ít ỏi kinh nghiệm đối với những nhiễu nhương ở đời.
Từ một khía cạnh nào đó mà nói, y vẫn chỉ là một thiếu niên tháp ngà[1] chưa rành rẽ thế sự mà thôi.
Dẫu y có thông minh, có tài hoa, có năng lực, nhưng lại thua kém Hắc Dạ kia một phần lạnh lùng cùng xảo trá sau bao nhiêu năm từng trải tích lũy được.
Không có người cha người mẹ nào mong con mình biến thành quỷ dữ lạnh lùng tàn nhẫn. Dẫu rằng để mặc Vạn Tình vẫy vùng trên thương trường, nhưng từ đầu đến cuối đều gắng hết sức tránh cho đứa con nhỏ của mình trở thành loài động vật máu lạnh. Thế mà rốt cuộc, cũng tránh chẳng được cơn ác mộng ập tới.
“Ổn? Làm thế nào có thể ổn được đây?” Điềm nhiên không mảy may cảm xúc, Vạn Tình chỉ nói bình thản: “Ta quả là một thằng ngu …một thằng khốn nạn… ngốc xuẩn ….”
“Ha ha ha ha…” Cúi đầu, dùng tay che khuất mặt mình, Vạn Tình cười đau khổ, nói: “Có đúng là anh đã gạt tôi không, Hắc Dạ….” Sau khi trở về, y càng nghĩ càng thấy bất thường.Y thực sự hiểu được cái người đàn ông thần bí kia ư.
Lại ngẩng đầu lên, đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh, Vạn Tình bảo với chú Trương: “Chú Trương, gọi Wallace đến đây, ta có chuyện cần hỏi hắn.”
“Thanh toán tiền rồi chứ hả, thân mến?” Ngả lưng vào ban công, vẻ mặt đầy hỉ hả, Hắc Dạ đang gọi điện thoại, nhưng mắt vẫn cảnh giác nhìn dáo dác bốn phía.
Không ngờ anh lại có thể thực sự nhẫn tâm ra tay. Chàng trai đang nói ở đầu dây kia hạ thấp giọng bảo.
“Ồ?” Hắc Dạ cười hỏi: “Vì sao tôi không thể ra tay chứ?”
Tôi lại cứ nghĩ anh đã yêu Jade rồi kìa.
“Ha ha ha, thành thực mà nói thì hắn cũng là một gã đàn ông có sức hút đấy. Tôi thật sự cũng thích hắn chút chút.” Hắc Dạ vừa cười, vừa bảo “Cơ mà hắn dám cả gan thọc tay vào địa bàn của tôi đòi giành phần thì tôi cũng không thể coi như không được. Mà, đó chẳng phải thỏa thuận giữa chúng ta trước khi giao dịch kết thúc hay sao__ ___ Howard?” Người đàn ông chậm rãi phun ra tên của kẻ ở đầu bên kia điện thoại.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra trước đây đều là đóng kịch cả ư? Để đạt được mục đích, thực sự chuyện gì anh cũng làm được sao__ ___ Đang ở đầu kia điện thoại, Howard có chút bùi ngùi.
Hắc Dạ nheo mắt lại không trả lời, chỉ nói: “Giao dịch đã hoàn thành, hợp tác vui vẻ, đừng quên chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của tôi. Giờ tôi vẫn đang bị cảnh sát giám sát, nếu không có chuyện gì thì cúp máy, bị phát hiện thì chả hay ho lắm đâu.”
Không tìm được thi thể của Alexandra.
“Chuyện này chả mắc mớ gì tới tôi. Tôi chỉ làm điều mình cần phải làm thôi, còn về việc hắn có chết hay không, chẳng dây mơ dẫy má gì đến tôi hết. Howard, về việc này hy vọng ngài hiểu rõ giùm cho, sau khi giao dịch chấm dứt, chúng ta không có bất cứ quan hệ nào nữa.”
Nếu như hắn còn sống sẽ không bỏ qua cho anh đâu, Hắc Dạ à.
“Vậy cứ để hắn đến đây đi, ha ha ha.” Thấy bóng một cô gái thấp thoáng, Hắc Dạ vội vã cúp điện thoại ngay.
“Sĩ quan Tiểu Nhu, có chuyện gì vậy?” Người đàn ông thủng thỉnh cất điện thoại, cười nhìn cô cảnh sát xinh đẹp đang đi tới.
“Ngài Hắc Dạ, xin hỏi ngài vừa gọi điện cho ai?” Tiểu Nhu cau mày hỏi.
“Gọi điện cho mẹ tôi ấy mà, nói cho bà biết giờ tôi rất an toàn, dù gì thì gì đã hai tháng rồi tôi không về nhà.” Hắc Dạ vừa cười vừa nói: “Yên tâm đi, chỉ có lần này thôi, sẽ không thế nữa đâu.”
Dường như chẳng hề bị nụ cười tươi rói của người đàn ông ảnh hưởng, Tiểu Như vẫn tỏ rõ vẻ nghiêm nghị trên gương mặt xinh đẹp, nói với Hắc Dạ rằng “Dù cho Hạo An thích anh, không hề yêu tôi, tôi cũng không cho phép anh làm tổn thương anh ấy!”
“Làm sao tôi phải làm tổn thương cậu ấy chứ?” Hắc Dạ vô tội dang hai tay hỏi.
“Bởi vì anh ấy quá yêu anh nên mới bị che mắt, thế nhưng tôi thì không!” Tiểu Nhu đe dọa: “Tôi sẽ dõi theo ngài gắt gao, ngài Hắc Dạ ạ. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi điều tra ra thân phận thật sự cùng với mục đích tiếp cận Ngô Hạo An của ngài.”
Thẳm sâu trong đôi mắt người đàn ông ánh lên màu u tối. Hắc Dạ thở dài, có phần bất đắc dĩ nói: “Tôi hiểu rõ vì Hạo An chọn tôi nên cô cảm thấy khó chịu. Tôi có thể lí giải được, người đường đường đang là bạn trai của mình lại đi thích một lão già đối với bất cứ cô gái xinh đẹp nào cũng là mất thể diện cả. Thế nhưng sĩ quan Tiểu Nhu à, nếu như vì chuyện này mà cô có thành kiến với tôi, tôi sẽ không phàn nàn gì đâu, cũng sẽ không nói với Hạo An rằng cô cứ luôn chĩa mũi dùi vào tôi …”
Giọng điệu có chút bất đắc dĩ mà oan ức khiến Tiểu Nhu cảm thấy hơi kì, rõ ràng cô vẫn nhạy cảm phát hiện người đàn ông chợt phát ra một luồng khí nguy hiểm, chẳng qua chỉ là trong tích tắc, rồi tan biến không còn tăm hơi.
“Ngài Hắc Dạ, ngài cứ tiếp tục vờ vịt đi!” Tiểu Nhu lại dằn giọng nói, muốn Hắc Dạ lộ ra chút manh mối: “Giấy không thể nào bọc được lửa, sớm muộn gì sẽ có một ngày Hạo An biết rõ ngài rốt cuộc là một kẻ như thế nào!”
Đúng lúc, tiếng một chàng trai chen vào: “Tiểu Nhu! Em đừng như vậy. Là anh bám lấy Dạ Dạ. Anh biết anh có lỗi với em, em cứ trách anh được rồi, đừng gây khó dễ cho anh ấy!”
Trông thấy Ngô Hạo An với vẻ lo lắng chạy vào, thoáng chốc ấy Tiểu Nhu hoàn toàn thấu tỏ được tại sao thái độ của Hắc Dạ đột nhiên quay ngoắt như thế. Người đàn ông này, quả nhiên không thể xem thường mà.
Lắc đầu, Tiểu Nhu không muốn để Hắc Dạ đắc ý thêm nữa, cô không đón lời Ngô Hạo An mà lập tức lái trọng tâm của câu chuyện đi: “Hạo An, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngô Hạo An chợt bừng tỉnh, nói gấp gáp: “Người đứng đầu Vạn gia đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Hắc Dạ thúc Ngô Hạo An mau mau nói hết “Cậu nói tiếp xem nào?” Người đàn ông tỏ ra hơi sửng sốt.
“Tôi cũng không rõ xảy ra việc gì nữa. Thế nhưng nghe đâu việc này có liên quan đến chuyện Alexandra xảy ra không lâu trước đó …” Ngô Hạo An thở dài “Hình như mafia bên Ý cũng rất bàng hoàng khi chuyện này xảy ra.”
Hết
[1] Tháp ngà (Ivory tower trong tiếng Anh hay La tour ‘d ivoire trong tiếng Pháp)
Hình ảnh được bắt nguồn từ cuốn Nhã ca của Solomon (Biblical Song of Solomon, hay Song of songs), ca ngợi tình yêu của vua Solomon và vợ mình – Shulamite, một nữ chăn chiên làm việc tại vườn nho của vua Solomon. Trong đoạn thứ 4,
Thy neck is as a tower of ivory; thine eyes like the fishpools in Heshbon, by the gate of Bathrabbim: thy nose is as the tower of Lebanon which looketh toward Damascus.
Bạn đang �
(Cần cổ nàng như cái tháp ngà, đôi mắt nàng khác nào hồ nước ở Hết-bon, bên cổng Bát Ra-bim. Mũi nàng tựa như ngọn tháp Li-ban, ngó về phía Ða-mách.)
Trong văn thơ hiện đại, tháp ngà trở thành hình ảnh ẩn dụ cho nơi người ta tách rời mình khỏi thực tế, do chán chường hay muốn tự chủ.
Trong truyện dùng để ám chỉ anh Tình tài hoa nhưng không có từng trải, không có thực tế.