Lệ Giang về đêm thật yên tĩnh mà mỹ lệ, mất đi sự ồn ào náo động của ban ngày, đắm chìm trong màn đêm đậm đặc, khắp nơi đều toát lên sự kì diệu như ảo ảnh.
Chẳng qua đối với Hắc Dạ lúc này, lòng chẳng thấy yên ả tí nào cả.
“Ái chà, cuối cùng thì ngài Jade vĩ đại của chúng ta cũng xuất hiện cơ đấy. Tôi còn tưởng ngài đi Ngọc Long Tuyết Sơn tán gái gặp phải tuyết lở biến thành người tuyết rồi chứ.” Đến tối thứ hai kể từ sau khi Jade bỏ đi, rốt cuộc Hắc Dạ cũng gặp lại anh chàng người Ý này.
“Cảm ơn ngài đã lo lắng, tôi thực cảm thấy vinh hạnh quá chừng.” Vừa mới trở về, Alexandra đã chẳng hề kiêng dè gì bắt đầu cởi bỏ quần áo trước mặt Hắc Dạ.
Mà Hắc Dạ cũng bình thản đưa mắt nhìn Alexandra đang biễu diễn xuất sắc một màn người thật thoát vũ y ở ngay trước mặt mình: “Tôi không hay thì ra ngài có sở thích này đấy.”
“Không muốn biết hai ngày nay tôi đi đâu à?” Alexandra cười xòa. Chàng trai sau khi cởi bỏ hết quần áo không hề che đậy gì phơi bày tạng vóc cường tráng hơn người của mình mà lập tức bước vào bồn tắm lăn tăn bong bóng, bản thân đang hưởng thụ cũng không quên đưa đẩy ánh mắt mờ ám về phía Hắc Dạ: “Có muốn cùng tắm không?”
“Đối với những chuyện đã qua, tôi chẳng có hứng thú. Nếu ngài không ngại thì có thể nói cho tôi biết hai ngày sau chúng ta sẽ đi đâu được không?” Dựa lưng vào cửa sổ, một chân giẫm lên ghế, Hắc Dạ quay sang liếc Alexandra.
Đôi mắt chớp lóe ẩn giấu một thứ ý tứ sâu sa, khóe môi Alexandra nhếch lên, đáp: “Được thôi. Ngài đã không muốn biết hai ngày nay tôi đi đâu thì tôi cũng không cần phải phân trần làm gì. Chẳng qua, sau này đừng có hối hận đấy nhé.”
“Trả lời tôi câu hỏi sau là được rồi.” Hắc Dạ sốt ruột: “Hoặc nói thẳng cho tôi biết khi nào tôi sẽ nhận được khoản tiền kia.”
“Một người mê tiền thiệt nhỉ.” Alexandra bùi ngùi: “Nếu người Trung Quốc nào cũng như ngài thì người Ý chúng tôi chết đói hết mất.”
“Ồ, vậy à. Cảm ơn lời khen nhé.” Hắc Dạ cười nói bâng quơ: “Nói cho ngài hay một việc không may đây, đó là___tôi mê lắm ý.” Bốn chữ chậm rãi thốt ra, khiến cho Alexandra thiếu chút nữa phải phì cười.
“Ha ha, thế thì cho hỏi, nếu muốn mua nửa mình dưới của ngài đây phải tốn bao nhiêu tiền nào?” Mái tóc ướt đẫm làm cho chàng trai người Ý trông sao mà gợi cảm quá, dường như trên cơ thể mỗi người đàn ông nước Ý đều dán cái mác khêu gợi vậy, quả là một loài động vật nguy hiểm.
Thế nhưng trong đầu Hắc Dạ lúc này chỉ có nguyền rủa Alexandra nhanh nhanh trở thành một thằng hói đầu đi thôi. Đàn ông Ý gợi cảm ấy hả, đến lúc trung niên rồi chẳng phải các người đều trở thành mấy lão Địa Trung Hải ( Ý thuộc vùng Địa Trung Hải) đỉnh đầu bóng loáng hay sao?
“Cái đó còn phải xem ngài có thể bỏ ra bao nhiêu đã.” Vất lại một câu, Hắc Dạ không có kiên nhẫn để tiếp tục xem Alexandra biễu diễn người thật thoát vũ y nữa, xoay người trở về phòng hắn.
Phòng hắn và phòng Alexandra, bất quá cách nhau mỗi một bức vách mà thôi.
Người đàn ông vừa mới trở lại phòng không lâu, Alexandra đã mặc áo tắm vào, đi đến cửa phòng Hắc Dạ: “Ngày mai chúng ta sẽ qua Ý. Đến Ý rồi ngài có thể nhận được hợp đồng của mình.”
“Thế nhưng, có kèm theo điều kiện…” Alexandra lộ nụ cười với chút quỷ quyệt.
Hắc Dạ đang đọc sách trên giường mắt liếc Alexandra thật hiếm hoi không nói gì. Không phải hắn không muốn nói đâu, chẳng qua Alexandra đã khiến hắn chấn động quá đỗi, bởi người kia dám ngang nhiên lột bỏ áo tắm trước mặt hắn. Điều này cũng không hẳn là cái gì to tát lắm, nhưng khi Hắc Dạ nhìn thấy thân thể trần truồng của Alexandra thì mém chết lặng.
Vấn đề chính là…
Cái gốc củ cải bự vừa to vừa thô kia chả hiểu tại sao lại cứng đơ đơ lên nhắm về phía hắn kìa, đây không phải ngỏ ý quá trắng trợn hay sao.
“Xin lỗi, tôi không bán thân.” Ông trời ơi, mau cho sét đánh chết cái gốc củ cải kia giùm đi.
Sớm muộn gì Hắc Dạ hắn cũng thiến luôn cái củ cải bự kia mất.
“Sao lại không muốn?” Alexandra chưng cái vẻ như không hiểu, từ tốn lại gần Hắc Dạ “Từng được cùng anh một lần rồi, anh chủ động thế cám dỗ lắm đấy.”
Trong đầu Hắc Dạ bị bổ “phập” một đường, tên khốn này quả nhiên còn nhớ chuyện xảy ra đêm đó.
“Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả.” Cười đến tao nhã, Hắc Dạ tiếp tục sử dụng tuyệt chiêu giả ngu, chết cũng không chịu thừa nhận, mi có thể làm gì ta bây giờ?
“Quên rồi à? Không thành vấn đề. Để tôi giúp anh nhớ lại là được.” Thế nhưng trên đời này còn có kẻ mặt dày hơn cả Hắc Dạ cơ, mới nói xong một câu đã thừa dịp Hắc Dạ không phòng bị chồm lên người đàn ông.
“Mẹ nó, mi là cái đồ vô lại!” Bị một thằng Tây nặng hơn cả chục kí đè lên người thật chẳng dễ chịu gì cho cam, Hắc Dạ chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị Alexandra đè đến sắp lòi ra hết trơn.
Càng gay go hơn, hắn không biết Alexandra lại khỏe đến vậy, đè nghiến khiến hắn không cựa quậy nổi. Nhưng Hắc Dạ hắn cũng chẳng phải là một kẻ cứ thế ngồi yên chờ chết đâu nhé.
Hắc Dạ cố gắng vùng lên, bản thân là đàn ông đương nhiên phải rõ điểm yếu của đàn ông ở chỗ nào, thừa cơ chân còn hoạt động được đã không khách gì dùng đầu gối huých mạnh vào cây củ cải bự của Alexandra.
“Chúa ơi!” Quả nhiên nghe thấy tiếng Alexandra kêu lên đau đớn.
“Mẹ nó! Mi cút xuống cho ta!” Thế nhưng đối phương vẫn cứ ghì xiết lấy Hắc Dạ. Khi Hắc Dạ đang định tấn công lần thứ hai, Alexandra đã không cho Hắc Dạ thực hiện được.
“Xin lỗi nhé, bé cưng.” Lúc này đến phiên Alexandra trả đũa .
Một quả đấm như thép, đủ để cho Hắc Dạ đau không thốt nổi ra lời. Alexandra còn nhân cơ hội này xé rách áo sơ mi trắng của người đàn ông, làn da bóng láng như sáp đập thẳng vào tầm mắt anh, giống như đêm kì ảo đó, hấp dẫn ánh mắt Alexandra đến miết mài.
Nhanh chóng dùng những mảnh xé của chiếc sơ mi trói hai tay Hắc Dạ lại, Alexandra chợt như một con sư tử hung hãn xâm chiếm cơ thể người đàn ông, liên tục lưu lại những vết tích, cũng chẳng hề dịu dàng gì mà gặm mà cắn, khiến Hắc Dạ chửi ầm lên.
“Mẹ cái thằng Tây nhà mày, ông phải giết mày! Cắt phăng lưỡi mày. Moi tim gan mày. Lột da mày. Xẻo mẹ cái cây củ cải của mày luôn!”
“Cứ gắng mà chửi đi, cưng yêu ạ. Tiếng kêu trên giường của anh thực sự càng làm tôi thấy kích thích đấy.” Vừa nói, Alexandra còn xấu xa húc húc cái cây củ cải của mình vào cơ thể Hắc Dạ.
Dẫu cho cách một lớp vải, nhưng cũng cảm nhận rõ rệt được cái nóng hừng hực của nơi đó, mặt Hắc Dạ thoáng cái đen thui.
“Con mẹ mày, không phải định hiếp ông luôn đấy chứ?” Hắc Dạ nghiến răng khen khét mà hỏi, cũng ngờ vực sao Alexandra lại đột nhiên hành động như vậy. Dẫu sao cũng cảm thấy đôi mắt đang trào dâng dục vọng của đối phương có cất giấu một điều gì khác, nhưng trong chốc lát không thể nào đoán ra được.
“Thành thật nhé, mỗi giờ mỗi phút tôi đều muốn làm như thế đấy.” Vẽ ra một điệu cười tao nhã mà hành động thì không tao nhã tí nào, Alexandra cầm một con dao xé toạc quần Hắc Dạ, cho đến khi đã lộ ra cái quần lót tam giác.
Hết