Đeo một cặp kính dày cộm, đôi mắt ẩn sau thấu kính đã lộ rõ sự căng thẳng và lo lắng của người vừa xuất hiện với môi trường xa lạ chung quanh. Bộ Âu phục chỉ ở cái giá tầm tầm trên người ông ta, thật chẳng hợp khung cảnh trang nhã ở quán cà phê thượng lưu này.
Mặc dù vậy, người kia vẫn gắng sức tỏ vẻ thật bình tĩnh. Khi bồi bàn lại gần hỏi người kia cần phục vụ gì, ông ta hấp háy môi mãi mà chẳng nói được câu nào, sau ấy như sực nhớ ra điều gì đó, mới rút một chiếc danh thiếp màu bạc khỏi túi.
Bồi bàn nhìn chiếc danh thiếp ấy trong giây lát, rồi cười bảo lại người kia: “Mời ngài theo tôi.”
Theo bồi bàn, người kia đi đến một góc của quán cà phê. Bên cạnh chiếc bàn màu ngà có một chàng trai với làn da trắng muốt và mái tóc đen óng ả dài tận thắt lưng đang ngồi. Ánh dương ngày xuân xuyên thấu quá lớp kính cửa sổ phủ lên người y một làn sáng ấm áp mà lộng lẫy, thế nhưng người kia hiểu rõ, chàng trai trước mặt nom dịu dàng là vậy nhưng chẳng hề hiền hòa như vẻ bề ngoài.
“Mời ngồi.” Chìa tay ám chỉ người kia hãy ngồi xuống, Vạn Tình lấy một chiếc túi tơ tằm trắng đẩy về phía người kia.
Người kia cũng hiểu ý của Vạn Tình, hết mực cẩn trọng cầm chiếc túi tơ tằm trắng rồi bỏ vào cặp công văn màu đen mang bên mình, đồng thời rút một bao tài liệu đã được bọc kín bằng giấy dai khỏi cặp.
“Chỉ có …chừng này thôi sao?” Ngón tay thuôn dài nõn nà vân vê xem độ dày của bao tài liệu, Vạn Tình khẽ nhướn lông mày: “Bao chuyện về hắn ta mấy nhiêu năm đó đều ở trong này cả ư?”
“Vâng, thưa ngài Vạn.” Người kia đẩy đẩy cặp kính dày cộm, trả lời: “Những chuyện xảy ra sau khi gia đình người đó phá sản đều ở trong này cả rồi.”
“Ừm.” Gật đầu, Vạn Tình chẳng thèm ngó ngàng đến người đàn ông trước mặt chi nữa, đôi mắt hoa đào ăm ắp khoái ý thầm kín nhìn bao tài liệu ở trên bàn, vừa ngâm nga một khúc nhạc dân gian, vừa từ tốn mở bao tài liệu ra: “À há, Hắc Hắc bé bỏng đáng yêu lúc nào cũng cáu kỉnh lại hay làm bộ làm tịch của ta ơi, chuyện chăn gối anh ém nhẹm bao năm đều bị ta nắm gọn trong tay rồi này. Lẹ lên. Lẹ lên nào! Cho ta thấy điều ngạc nhiên nhất đi…” Đây, có lẽ không thể coi là hát được.
“Ai ôi, té ra Tổng giám đốc Hắc Dạ mặt dày mày dạn, gian trá xảo hoạt, hạ lưu vô liêm sỉ của chúng ta trước đây lại là một cậu nhóc thuần khiết cơ đấy!” Lật từng trang giấy trong bao tài liệu, Vạn Tình tặc lười, cười réo: “Điều này gợi cho ta nhớ lại một câu chuyện cười. Trước đây có một đứa bé tên là Tiểu Hắc, một ngày nó ra tiệm để hớt tóc, sau rồi lại trở thành trò cười cho lũ bạn học. Chúng nói tóc của nó y hệt cái diều. Bé Hắc khóc nức nở, khóc oa oa oa oa, rồi bay tít lên giời! Ha ha ha….Ông thấy buồn cười chứ hả?”
“Ha ha….Ha ha…” Người kia bị câu chuyện cười của Vạn Tình làm chết cứng trong cơn gió thổi lồng lộng, chỉ có thể tội nghiệp cười theo.
“Trái khoáy thay Tổng giám đốc Hắc Dạ của chúng ta bị mọi người gọi là con heo ú, bù lu bù loa riết rồi thì trở thành con heo leo cây, kết cuộc khi xuống đất lại hóa thành một con người[1]. Nghe đâu ấy à, còn là anh chàng bảnh bao nhất trường lúc đó nữa kìa. Ha ha ha. Có nực cười không cơ chứ?” Danh hiệu trùm tẻ ngắt, chắc chẳng ai xứng hơn tên yêu nghiệt họ Vạn này.
“Hừm! Ông đúng là một khúc gỗ.” Liếc nhìn người đàn ông trung niên chất phát trước mặt, Vạn Tình không khỏi so sánh ông ta với Hắc Dạ. Rõ ràng là hai kẻ cùng tuổi, nhưng xét đến phong thái đường hoàng đĩnh đạc, và vẻ ngoài cao ráo gọn gàng của Hắc Dạ mà nói, thì người trước mặt chính là điển hình cho những gã đàn ông đã có gia đình bưng cái bụng bia.
Cá tính đã bị bào mòn, chỉ còn lại những vết tích của một thứ sản phẩm hàng loạt do xã hội tạo ra.
“Tách cà phê này tôi mời, tạm biệt!” Cầm tập tài liệu trong tay, khoái trá tột đỉnh vì hôm nay đã đạt được mục đích, Vạn Tình ngoài mặt thì khe khẽ hát ngân nga, trong lòng thì rầm rĩ cười ha há: “Hắc Dạ ơi Hắc Dạ, bí mật nho nhỏ của anh đã bị tôi nắm thóp rồi này. Giờ thì chỉ mời anh cởi trần truồng, nhếch mông trên giường chờ tôi đến chà đạp đi là vừa. Ha ha ha….”
“Aiii…” Người trong giới thượng lưu, những kẻ sống một cuộc sống bình thường như ông quả thực không thể nào lý giải nổi. Người đàn ông trung niên nhấp một ngụm cà phê thuộc loại xa xỉ, mà trong lòng hỗn tạp đủ thứ hương vị.
Năm ấy Hắc Dạ và ông học chung một trường cấp ba, nhưng giờ đây thì sao, hai người đã sống dưới hai bầu trời. Một kẻ là ông, chỉ có thể vác cái bụng bia, mang theo cặp kính dày cộm đi làm thuê làm mướn cho kẻ khác, ngày ngày tất tả cho một cuộc sống nhạt nhòa chả lắm nhiều đổi thay.
Nhưng cứ nghĩ đến vợ con đang ở nhà, lòng người đàn ông trung niên lại khấp khởi hạnh phúc. So với cuộc sống của những kẻ trong giới kinh doanh mãi hoài dò xét điều tra nhau như vậy thì chẳng thà cứ giống ông, sống hết đời bằng lặng lại ấm áp, tuy có chút tiếc nuối, nhưng không có hối hận.
Khi người đàn ông trung niên còn đang đắm chìm trong thế giới suy tư của riêng mình, lúc ngẩng đầu lên, chẳng biết tự lúc nào chỗ Vạn Tình từng ngồi đã có một người khác. Bộ Âu phục xám đen thật phẳng phiu phác họa được dáng vóc cao ráo của người đàn ông. Mái tóc chải vuốt đến gọn gàng, lộ rõ sự chau truốt tỉ mỉ. Mà gương mặt người đàn ông kia, sau chục năm gọt dũa đã mất đi cái nét ngây ngô thời thơ trẻ, thay bằng sự anh tuấn cùng chững chạc của kẻ trưởng thành.
“Hắc Dạ …” Người đàn ông trung mỉm cười với người bạn cũ của mình, người trước mặt đã thay đổi rồi, còn nhớ trước đây, Hắc Dạ là một cậu bé bụ bẫm hiền khô đến ngây ngô kìa, mà hiện tại…
“Đã đưa thứ kia cho thằng nửa đực nửa cái chết tiệt đó chưa?” Trái ngược với sự niềm nở của người bạn cũ, Hắc Dạ lộ rõ sự lạnh nhạt vô cùng, lạnh nhạt đến mức người đàn ông trung niên thoáng chốc đã nhận ra bước tường vô hình chắn ngang giữa họ.
“Ừm, đã đưa cho ngài Vạn rồi.” Sau khi đáp lại câu hỏi của Hắc Dạ, người đàn ông trung niên lo lắng hỏi: “Hắc Dạ à, cái ngài họ Vạn kia là ai? Tôi thấy cậu ta kì quặc lắm, giữa các cậu…”
“Hừm hừm!” Hất tay, Hắc Dạ lắc đầu nói “Đưa cho hắn là được rồi, còn những chuyện khác, cậu đừng hỏi. Biết có ích gì đâu, mà tôi cũng không muốn nói với cậu lúc này.”
“Hừ…Thằng đồng tính chết tiệt đó dám ngấm ngầm điều tra ta!” Hắc Dạ rít giọng mắng: “Định chơi xấu ta à, rõ là cái đồ ngu xuẩn. Tổ tông họ Hắc mi còn sờ sờ đây này. Định chơi ta ư, đúng là thằng ranh còn quấn tã không biết sống chết!”
Những tài liệu đó, một phần là thật, một phần là giả, nhưng tuyệt đối có thể lừa được thằng gay Vạn Tình chết giẫm kia.
Nghĩ đến đây, Hắc Dạ cười nhạt, khình khịch khình khịch, thực sự, thấy hài lòng kinh khủng!
“Được rồi, cậu đi đi, tôi còn hẹn với người khác.” Hắc Dạ đã tiễn khách, người đàn ông trung niên cũng không muốn tiếp tục nán lại thêm nữa. Đối với thay đổi của Hắc Dạ, ông chỉ có thể giữ lại trong lòng một niềm tiếc nuối mà thôi.
Hết
[1] Heo leo cây là từ mà cư dân mạng gọi “mỹ nhân dao kéo” Phù Dung tỷ tỷ – Một người phụ nữ có ngoại hình xấu xí, tạng người quá khổ, nổi tiếng bởi cách ăn mặc cũng như trang điểm thiếu thẩm mỹ, thậm chí có phần lố lăng và những màn trình diễn phản cảm, trong đó có cả múa cột với những bộ quần áo ngắn cũn cỡn, chính điều này nên người ta nói bóng gió cô ta là heo leo cây. Sau này Phù Dung trở nên xinh đẹp hơn nhiều do phẫu thuật thẩm mỹ.
Tại sao Tình hâm lại nói về Hắc Dạ như vậy thì xin hãy xem ở các chương sau.