Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 6




CHƯƠNG 6

Vệ Thanh Hồng vốn xuất thân nghèo khó, song thân chết sớm, hắn thiếu niên nhập ngũ, khi đó Đại PhạmTriều đối với Mông Cổ kỵ binh cưỡng hãn thúc thủ vô sách(*), đã qua mấy thời quân vương cũng vẫn không làm gì được, đành cam chịu im hơi lặng tiếng cống hiến tài vật, mỹ nữ trừ hoạ chiến tranh. Duy độc Lam đế không chịu nổi sư quấy nhiễu này, quyết định hạ lệnh Đại Phạm dụng binh, kết quả lại thu nhận vô số lần thất bại, dẫu vậy Lam đế vẫn không từ bỏ, một bên chỉnh đốn nội bộ triều đình, cho dân chúng nghỉ ngơi lấy sức, giảm miễn thuế má, một bên tăng cường củng cố quốc phòng, lúc này mới vì Đại PhạmTriều vốn không yên ổn, đổi lấy hai trăm năm thái bình thịnh thế hiếm thấy. Mà Vệ Thanh Hồng nhờ vào tài quân sự xuất sắc trong chiến dịch với Mông Cổ lấy đầu Lộ Đầu Giác, có được sự tín nhiệm của Lam Đế, hơn nữa lại được chiêu vi phò mã. Chỉ tiếc y lại đem cỗ nhiệt huyết hào hùng đó lưu lại nơi chiến trường Mông Cổ. Khó khăn đem cường giặc đánh bại vài lần, khiến bọn chúng ra khỏi biên cảnh Đại Phạm, kết quả vừa về triều lại gặp Tam Vương gia ở Từ Châu phạm thượng làm loạn, Lam đế phái hắn xuất chinh. Sau khi bình phản vương, trở về ở cùng công chúa bất quá hơn một tháng, công chúa liền mắc bệnh nan y rồi qua đời, với y mà nói, đây chính là nỗi tiếc nuối mà cả đời này y cũng không thể quên được. kể từ ngày đó về sau y tâm vô tạp niệm, chuyên tâm phụ trợ Lam đế, một bên nghiên cứu binh thư chiến pháp. Nói làm vậy, là vì Mông Cổ kỵ thủy chung vẫn là tâm phúc đại họa của y, bởi vậy hôm nay vừa thấy biên quan thủ tướng đến, biết Mông Cổ lại muốn quay trở lại, trong lòng đã tính toán xong, lúc này mới vội vàng đến gặp Long Triệt.

Long Triệt vừa thấy y, cũng không kinh ngạc, cười nói: “Ta biết tỷ phu nhất định sẽ đến, ai, ta căn bản không nghĩ cho ngươi biết chuyện này, nhưng giấy không thể gói được lửa, giấu có thể giấu được bao lâu, ngươi là phụ chính đại thần, hôm nay không biết, ngày khác cũng sẽ được tòng quân báo tin tức. Chính là tỷ phu, ta nói trước với ngươi, nếu là những chuyện khác thì chuyện gì cũng được, nhưng nếu ngươi muốn tự mình giữ ấn soái xuất chinh, là tuyệt đối không thể.”

Vệ Thanh Hồng thấy Long Triệt có thể hiểu rõ ý đồ của mình như vậy, cũng ngẩn ra, chợt chỉnh lại gương mặt, nghiêm túc hỏi: “Hoàng Thượng xin chỉ giáo? Vệ Thanh Hồng là một lão binh, tin tưởng trong triều tuyệt không có ai hiểu rõ phương thức tác chiến với Mông Cổ hơn ta, chẳng lẽ Hoàng Thượng đã chọn được người thích hợp hơn sao?”

Long Triệt thản nhiên kéo y ngồi xuống, cười nói: “Ngươi xem, lại nóng vội rồi, ta sao không biết ngươi là người thích hợp nhất, nhưng hiện tại ta vẫn chưa thể tự mình chấp chính, chức trách chính của ngươi vẫn là phu chính, sao có nói đi liền đi được chứ? Ta đã nói với tên thủ tướng kia, khiến hắn đi về trước, cố gắng kéo dài một thời gian nữa, chờ sang năm ta tự mình chấp chính, sẽ cho ngươi tráng hành(**), đến lúc đó ngươi không còn phải gánh vác trách nhiệm gì nữa, tận tình đánh một hồi thắng trận, lại đem Mông Cổ kia đuổi đến chân trời chẳng phải tốt hơn sao.” Ngữ khí hắn dùng để nói hệt như một đứa trẻ, ánh mắt lại không hề chớp nhìn chăm chú mặt Vệ Thanh Hồng.

Lúc này Liên Hương đã sớm dẫn theo Lí Trọng Quang ở ngoài điện chờ, nghe đến đây, không khỏi lặng lẽ thở dài, việc đã đến nước này, nàng đương nhiên hiểu được vì sao Long Triệt phải làm chuyện mâu thuẫn như vậy, không khỏi cảm thán tâm cơ thâm trầm của hài tử này, quả thật người thường khó có thể nắm bắt được. Vệ Thanh Hồng tương lai nếu muốn chạy trốn khỏi tay hắn, chỉ sợ là khó như lên trời .

Quả nhiên, Vệ Thanh Hồng yên lặng một lúc lâu, bỗng nhiên quyết đoán nói: “Hoàng Thượng, tuy nói là di chỉ của tiên hoàng, muốn ngài sau khi trưởng thành mới có thể chấp chính. Nhưng ngươi hiện giờ đại khí dĩ thành(***), trí tuệ đảm phách không thua một thần tử nào trong triều. Thần nghĩ, mặc dù hiện tại để tự mình chấp chính, cũng không có gì không ổn. Huống hồ mặc dù ta đi, vẫn còn có Thái Khang, Lí Phong những hiền thần này, Hoàng Thượng chỉ cần rộng rãi tiếp nhận trung ngôn, tất còn hơn người tập võ như ta phụ chính. Thần hiện tại phải đi thương lượng chuyện này với thái hậu cùng bọn họ, thỉnh ngài sớm chuẩn bị.”

Long triệt”kinh hãi” nói: “Điều này sao được chứ? Tỷ phu, ngươi sao có thể chỉ vì để ra chiến trường mà làm ra quyết định hồ đồ như thế? Ta mới mười bốn tuổi, sang tháng năm năm sau mới trưởng thành, khi đó ngươi mới có thể trao lại chính vụ cho ta. Ngươi hiện tại bỗng nhiên bắt ta tự mình chấp chính, ta. . . . . . Ta không có chuẩn bị gì cả. . . . . . Ta. . . . . . Ta không thể không có ngươi a.”

Vệ Thanh Hồng ngẩng đầu, nhìn hắn vui mừng cười nói: “Hoàng Thượng, người sớm đã vượt qua thần, nếu nói có khuyết điểm, thì có chăng chính là sự thiếu tôi luyện mà thôi. Tin tưởng không bao lâu sau, nhất định sẽ là một hiền minh quân chủ ngồi trên long ỷ nghênh đón ta chiến thắng trở về.”

Long Triệt một bên như kiến bò trên chảo nóng loạn chuyển chung quanh, một bên vội la lên: “Không được. . . . . . Không được. . . . . . Tỷ phu, việc này quá mức trọng đại. . . . . . Việc này. . . . . .” . Vệ Thanh Hồng chủ ý đã định, đâu chịu nhìn hắn biểu diễn, quay người lại, vội vàng hướng Từ Phượng cung của Thái hậu mà đi.

Đợi hắn đi xa, Long Triệt lập tức chỉnh lại khuôn mặt, làm gì còn giữ bộ dáng sợ sệt lúc nãy, Liên Hương đi đến, bưng lên một ly trà nhỏ giọng cười nói: “Hoàng Thượng diễn thật xuất sắc, ngay cả nô tỳ thiếu chút nữa cũng bị lừa. Hoàng Thượng đã thỏa nguyện rồi, đầu tiên là tự mình chấp chính, thật sự là thật đáng mừng, nô tỳ lấy trà thay rượu, trước kính Hoàng Thượng ba chén.”

Long Triệt cũng cười cầm lấy chén trà, hăng hái nói: “Nguyên lai ngươi sớm đã nhìn ra, chỉ buồn cười tỷ phu thật sự nghĩ trẫm sợ hãi tự mình chấp chính, y lại không biết ta chờ ngày này đã lâu, chờ đến dài cổ rồi. Bởi vì chỉ có tự mình chấp chính, trẫm mới có thể bước thêm một bước trong kế hoạch của mình. Liên hương, ta chờ lâu lắm rồi, thật đã muốn chờ không kịp nữa .”

Liên Hương gật đầu nói: “Người có thể chịu được đến bây giờ, thật không dễ dàng, chính là Đại tướng quân cũng có chút đáng thương, y một lòng lo cho ngươi, chỉ lấy việc y tự trao trả lại đại quyền muốn người tự mình chấp chính mà nói, y đối Đại Phạm, đối tiên hoàng, đối với người hoàn toàn không có chút tư tâm. Mà người thế nhưng lại có thể nhẫn tâm nói dối với một người như vậy, cũng là chuyện người thường khó làm, chỉ bằng thế, nô tỳ liền có thể kết luận được, Hoàng Thượng tương lai, tất là một vị anh minh thiên tử. quốc vận cùng bản đồ Đại Phạm cũng nhất định sẽ nhất nhật thiên lý(****).”

Long Triệt nghe nàng nói vậy, cũng không buồn bực, chỉ nhìn chén trà, thật lâu sau mới nói: “Đúng vậy, tất cả những gì trẫm làm lúc nãy, như ngươi nói đều là diễn cho tỷ phu xem, đều là nói dối, nhưng Liên Hương, trong đó có một câu là sự thật, là lời tâm huyết của trẫm, thông minh như ngươi, chẳng lẽ cũng không đoán được là câu nào sao?”

Chú giải:

(*)Thúc thủ vô sách: bó tay không có biện pháp

(**) Tráng hành: ai xem phim cổ trang chắc biết cái màn này, vua đưa tiển tướng quân ra trận ấy. tráng là hoành tráng, tráng kiện. hành là đi =>> đi một cách hoành tráng!? =)))

(***)Đại khí dĩ thành: chỉ người đã lớn, hoàn toàn có thể làm chủ được suy nghĩ của mình

(****)Nhất nhật thiên lý: ngày càng tiến xa, nghĩa đen một ngày ngàn dặm

Heát chính vaên ñeä luïc chöông