Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 32




CHƯƠNG 32

Vệ Thanh Hồng nghe thấy thanh âm, chậm rãi ngẩng đầu lên. Liên Hương thấy trong ánh mắt kia rõ ràng ẩn dấu thản nhiên tức giận. Lại nhìn Long Triệt, nguyên bản hắn một bên chột dạ, lại vì Vệ Thanh Hồng nhắc lại chuyện xưa, vẻ mặt cũng mất hứng. Không khỏi thầm nghĩ: trước cơn bão gió thổi mưa giông, chỗ này không đứng là tuyệt nhất, đỡ phải chỉ vì sơ sẩy mà bị sét đánh trúng. Nên vội bồi cười tham bái, còn chưa nói chuyện, liền nghe Long Triệt nói: “Liên Hương, ngươi lui xuống đi, phân phó người đến Đại tướng quân phủ đem y phục cùng tất cả vật dụng hằng ngày của tỷ phu vào cung.”

Liên Hương ứng một tiếng, còn chưa xoay người, chợt nghe Vệ Thanh Hồng thản nhiên nói: “Không cần tốn công, bây giờ thần không bệnh, cũng không tất ở lại trong cung nghỉ ngơi, qua một lát sẽ hồi phủ. Hảo ý của Hoàng Thượng, thần tâm lĩnh là được.”

Liên Hương trong lòng kêu khổ, chỉ phải lung tung đáp ứng, vội vàng bước ra, vừa vặn gặp Hướng Dương đang đi vào, vội gọi lại hắn nói: “Mau trở lại, muốn chết sao?”

Hướng Dương vội xoay người, cười nói: “Vài vị đại thần ở thư phòng chờ kiến giá, ta đến tìm Hoàng Thượng thôi. Cô nương sao lại ở bên ngoài hầu hạ vậy?”

Liên Hương bạch liễu tha nhất nhãn (trợn mắt) nói: “Mặc kệ bọn họ có thiên đại chuyện gì, đều đừng vào, vào chẳng khác nào tìm vận đen a. Vài vị đại nhân kia có chuyện gì quan trọng khẩn cấp? Có thì đưa tấu chương cho ngươi, lấy đến giao cho Hoàng Thượng, không có để bọn họ về trước đi.”

Hướng Dương thấy nàng nói nghiêm túc , vội gật đầu nói: “Cũng không có gì quan trọng khẩn cấp, bất quá vì lễ mừng năm mới ăn mừng linh tinh thôi. Rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Ngay cả nàng cũng thận trọng như vậy?”

Liên Hương hướng trong phòng bĩu môi nói: “Châm tiêm đối mạch mang ( chỉ những tình huống gay go, đối chọi kịch liệt) , ngươi nói là chuyện gì? Lúc này ai đi vào là muốn chết, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa dính vào không ra được.”

Không nói đến hai người bên ngoài nghị luận, chỉ nói Long Triệt cùng Vệ Thanh Hồng bốn mắt nhìn nhau, hắn vốn trong lòng quả thật có thẹn, nhưng giờ đây cũng nổi giận đùng đùng, nhìn chăm chú thật kỹ Vệ Thanh Hồng nói: “Tỷ phu, nguyên lai ngươi cũng biết ngươi là thần tử, một khi đã như vậy, lời nói của ta ngươi vì sao không nghe?”

Vệ Thanh Hồng cố nén tức giận, lạnh lùng nói: “Không sai, nguyên lai Hoàng Thượng cũng nhớ ta chỉ là đại thần người, mà không phải luyến sủng của người. Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi chỉ vì riêng tư của bản thân, mà làm ra việc trái nhân luân như vậy, càng gây ra chuyện gièm pha làm bẩn ngàn năm thanh danh của mình, ngươi. . . . . . Ngươi thật sự là uổng phí khổ tâm nhiều năm như thế của ta, càng cô phụ kỳ vọng tha thiết của phụ hoàng đối với ngươi. Quay đầu lại là bờ, nếu ngươi hối cải làm người mới, không còn tùy tiện làm càn, ta sẽ quên việc đêm qua không đề cập tới nữa. Nếu không, đừng trách tỷ phu đối với ngươi vô tình.”

Long Triệt cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Tình yêu vốn là việc thiên kinh địa nghĩa, cái gì loạn luân, nghịch thiên, tất cả đều chẳng là gì, chỉ bằng mấy cái lý luận của đám tao lão nhân kia, cũng muốn làm thay đổi tâm nguyện bao năm của ta, tỷ phu, ngươi thật đúng là không phải vọng tưởng bình thường a. Tốt, ngươi nói sẽ đối ta vô tình, cứ việc làm đi, ngươi muốn hạ bệ ta, lập tân quân khác, hay là muốn giơ tay chém chết, chặt đầu của ta tế đêm đầu của ngươi?”

Vệ Thanh Hồng tức giận vỗ án đứng lên, giận dữ nói: “Ngươi cho rằng ta không dám làm sao?”

Long Triệt cười u ám, đi đến bên cạnh y, làm càn một phen ôm thắt lưng y, ghé vào lỗ tai y thổi cả giận: “Ngươi dám, ngươi tự nhiên là dám. Bất quá ngươi của hiện tại, bằng cái gì đối ta hảm đánh hảm sát đây? Ngươi chỉ có hư danh, Trọng Quang sẽ duy trì ngươi lập tân quân khác sao? Ngươi võ công ở trên chiến trường có thể bách chiến bách thắng, nhưng với ta mà nói, còn không bằng kỹ năng tiểu hài tử chơi đùa, tỷ phu, ngươi không có chút năng lực nào, sao có thể cùng ta đối kháng?”

Vệ Thanh Hồng kinh ngạc nhìn Long Triệt đắc ý khuôn mặt đầy *** tươi cười, không dám tin đây là Đại Phạm thiên tử do một tay y dạy ra, là thiếu niên bơ vơ y xem như thân đệ, trân như tánh mạng mà đối đãi. Mấy câu nói đó, tựa như một cây đao nhau chém vào lòng y, đem tấm lòng nồng nhiệt trước đây của y chém đến máu chảy đầm đìa, phá thành từng mảnh nhỏ. Chợt thấy trước mắt một trận mê muội, thân mình khẽ lung lay, cổ họng ngọt tanh, còn chưa phun ra máu tươi, đã không còn cảm giác gì, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ nội y trắng như tuyết, hết sức ghê người.

Long Triệt chỉ vì Vệ Thanh Hồng nhắc lại việc lập hậu, đánh mất toàn bộ áy náy lúc trước, trong ngôn từ lại bất lưu đường sống, thầm nghĩ làm cho tỷ phu hắn nhận rõ tình thế, nhưng không ngờ đến Vệ Thanh Hồng vốn cương liệt, sao chịu được những lời nặng nề như vậy, lúc này thấy y tức giận hộc máu ngất đi, chỉ sợ tới mức hồn phi phách tán, một bên nhanh chóng gọi người thỉnh ngự y đến, một bên lại tự hối những lời vừa rồi quá mức vô tình, khó trách Vệ Thanh Hồng hồn đoạn tâm thương (hồn như đứt đoạn, tâm như bị tổn thương).

Trong chốc lát, ngự y đến, xem xét một phen, chỉ nói là khí huyết công tâm, không thể lo âu, lại xứng vài thang dược, lúc này mới yên tâm, tha thiết canh giữ bên giường Vệ Thanh Hồng, vì y lau mồ hôi bưng nước. Trong lòng lại trăm mối lo, phải làm sao mới có thể khiến tỷ phu hảo hảo bồi bên hắn, khiến từ tâm hóa thành tình yêu đây?

Vệ Thanh Hồng kỳ thật sớm tỉnh lại, chỉ vì thương tâm, lại biết Long Triệt ở bên, nên không chịu tỉnh lại. Nhất thời trong phòng chỉ còn hai người lẳng lặng ngồi đó, bất giác mặt trời đã ngả về tây. Y thấy Long Triệt không dùng cơm trưa, hiện giờ ngay cả cơm chiều cũng không truyền, trong lòng lo lắng hắn phá hư thân mình, chỉ phải tỉnh lại, thần tình uẩn giận nói: “Thần chỉ là một luyến sủng nho nhỏ, không dám phiền Hoàng Thượng đại giá hầu hạ, thỉnh người hồi cung. Ý tứ của Hoàng Thượng thần đã hiểu được, nếu muốn thần lấy sắc thị quân, thần tuân mệnh là được.” Mấy câu nói đó nói thập phần trầm trọng, làm Long Triệt xấu hổ cúi đầu không nói, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, chậm rãi nói: “Tỷ. . . . . . Tỷ phu, ngươi. . . . . . Ngươi đừng nói như vậy. . . . . . Ngươi biết ta không phải ý tứ này mà.”

Heát chính vaên ñeä tam thaäp nhò chöông