Chỉ Trăng Xuân Vẫn Đa Tình

Chương 21




CHƯƠNG 21

Lí Trọng Quang phát giác chính mình là càng ngày càng đoán không ra dụng ý của thiếu niên hoàng đế, hỏi ý a tỷ, bị khiển trách: ” Tâm tư của Hoàng Thượng chỉ bằng ngươi sao có thể hiểu được, chỉ cần dựa theo phân phó của người mà làm việc là được, hơn nữa trung tâm báo quốc, người sẽ không đối phó ngươi, Đại tướng quân nơi đó cũng sẽ không có gì sơ xuất, ngươi mù quáng nắm tâm tư của người làm gì.” Bởi vậy chỉ phải gạt nghi hoặc đi. Nào biết đâu rằng Đại tướng quân hắn vô cùng kính ngưỡng sùng bái chính là như vậy bị hắn mơ hồ đưa vào động sói.

Vệ Thanh Hồng một lòng chỉ mong thương thế mau tốt hơn, sớm rời đi hậu cung, y tính cách rất bảo thủ, chỉ cảm thấy bản thân làm càn như thế, bên ngoài nhất định đã là nghị luận sôi nổi. Chính là trong lòng có khổ tự mình biết, không phải y nguyện ý dây dưa trong này, rõ ràng là Long Triệt thừa dịp y hành động bất tiện cường lưu y lại. Cả bản thân y khi vô sự cũng cảm thán cân nhắc: Triệt nhi càng ngày càng lợi hại, khi nào mà cả công phu điểm huyệt cũng học được, đây đều là tài nghệ của võ lâm cao thủ, ngay cả y cũng không biết, có thể thấy được hắn ngày thường cũng rất dụng công. Đôi khi y có nói hắn ham chơi, đã oan uổng cho hắn rồi. Y lại cự tuyệt suy nghĩ việc Long Triệt dấu y học công phu là có mục đích gì, chỉ xem hắn tuổi trẻ tâm cao, một lòng hướng học, nội tâm thập phần vui mừng.

Nhưng thương thế mặc dù ngày càng hảo hơn, cả người lại thủy chung mềm nhũn không chút khí lực. Một ngày thái y đến xem, y liền nghi hoặc hỏi: “Lý đại nhân, ngươi biết ta là vũ phu, luôn quen chinh chiến, ngày thường ngay cả cảm mạo cũng là khó nhiễm. Lúc này tuy nói là bị bắn một tiễn, nhưng các ngươi cũng nói, không đáng lo ngại, hiện giờ ăn mấy thứ dược, tĩnh dưỡng mấy ngày nay, thương thế cũng chuyển hảo rất nhanh, vì saothân mình lại thủy chung không có khí lực? Ta mặc dù không hiểu y lý, nhưng tái ngoại tác chiến, tùy thời đều có tình huống đột phát, bởi vậy cũng theo học một chút y kĩ thường thường, tựa hồ không có loại tình huống này thì phải?” Nói xong thấy Lí thái y trên đầu mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, y còn tưởng rằng là bị y làm khó xử, vội cười nói: “Đến tột cùng ta cũng không hiểu, bất quá một mình đoán chừng mà thôi, nói sai rồi ngài ngàn vạn lần đừng buồn. Khụ, ta cũng là lo lắng, ngươi cũng biết đó, một ngoại thần, ở lâu trong tẩm cung của Hoàng Thượng theo lý cũng không hợp a.”

Lí thái y lau lau mồ hôi, nuốt vài lần nước miếng, gượng cười nói: “Tuy nói Đại tướng quân thân thể cường tráng, nhưng những người hiếm khi bị bệnh, một khi khởi bệnh lại rất khó hết. Đại tướng quân ngày thường mệt nhọc, lại trải qua chinh chiến khổ hàn, nội tạng sớm bị chút tổn hại, bất quá ngày thường tự cho cường tráng, không đi để ý, bởi vậy cũng không cảm thấy, hiện giờ lại bị ngoại thương, suy yếu tổn thương từ trước tất cả đều hiện ra, cho nên ngoại thương mặc dù khỏi, nội bộ vẫn còn suy nhược, phải an tâm tĩnh dưỡng, hảo hảo điều dưỡng mới được.”

Vệ Thanh Hồng thấy cả thái y cũng nói như vậy, tự nhiên cho là thật, lập tức cảm tạ, cười nói: “Nếu như thế, mong đại nhân phí tâm nhiều hơn, giúp ta sớm ngày khỏe lại, bước ra hậu cung này.”

Lí thái y khúm núm đáp ứng mà đi, Cho đến khi đến một nơi xa, lau đi tầng tầng mồ hôi lạnh, nhìn sang trái phải không người, trước nhẹ nhàng thở ra một hơi thật mạnh, lẩm bẩm: “Đại tướng quân a, người đừng vội trách ta, ta bất quá một ngự y nho nhỏ, nào dám làm tức giận thiên uy. Lại có thể nào nói người kỳ thật sớm có thể khôi phục như thường, bất quá bởi vì Hoàng Thượng nghiêm mệnh, chỉ có thể khiến người thương thế mau khỏi hẳn, cũng không cho phép người nhanh chóng khang phục, còn lệnh trong thang dược của người hạ dược làm cho người ta cả người bủn rủn rồi lại không hại đến thân mình, cho nên mới kéo dài đến nay. Đại tướng quân, người nên biết khổ trung của kẻ thân là nhân thần a, Hoàng Thượng lệnh hạ dược, ta dù biết không ổn, cũng không dám kháng mệnh không phải sao? Theo ta thấy, người liền an tâm ở lại trong cung đi, nhất thì bán hội (trong chốc lát) Hoàng Thượng sẽ không cho người ra ngoài đâu.” Lại nghĩ tới lời Vệ Thanh Hồng nói lúc gần đi, nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy tựa hồ sớm hay muộn cũng phải bại lộ. Một bên là Hoàng Thượng, một bên là tỷ phu của Hoàng Thượng, Đại tướng quân quyền thế huân thiên. Thật xảy ra chuyện gì, người ta là thân nhân, độc đem mình xui xéo kéo vào giữa , đến lúc đó làm sao thoát thân đây? Nghĩ đến đây, không khỏi trăm mối lo, ám oán chính mình mệnh khổ, sớm biết không nên hiển lộ cao siêu y thuật, nếu không bị tuyển tiến cung làm ngự y, mặc dù không có vinh hoa, mạng nhỏ cũng không sẽ có gì nguy hiểm. Càng nghĩ càng hối hận, rất hối hận.

Nơi này Long Triệt lược thi tiểu kế đã đưa tỷ phu của hắn cường lưu lại trong cung, tâm tình tất nhiên là tốt, các triều thần chỉ thấy Hoàng Thượng tựa hồ bình dị gần gũi rất nhiều, cũng không rõ huyền cơ trong đó, chỉ có Thái Khang âm thầm cười trong lòng, biết hảo hữu đáng thương của mình thân ở thâm cung, không biết nôn nóng ra sao a. Hắn vốn tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ nhân cơ hội này đại tố văn chương (làm ra chuyện lớn), hàng chức quan của Vệ Thanh Hồng, dù sao mặc dù lấy thân hộ chủ, nhưng Hoàng Thượng bị kinh hách, nếu mạnh hơn nữa cũng có thể nói được, huống hồ còn có mấy Vương gia cùng tên tiểu nhân Tống Kiêm kia. Ai ngờ mấy ngày trôi qua, lại toàn bộ không chút động tĩnh. Thật kỳ quái quá, thầm nghĩ Hoàng Thượng chẳng lẽ chỉ lo giữ cái cao hứng trước mắt thôi sao? Xem thần sắc này lại không giống, không khỏi tò mò bước tiếp theo mà vị thiếu niên hoàng đế bụng dạ khó lường này muốn đi là gì.

Hắn nào biết Long Triệt là bởi vì vi am hiểu sâu sắc tính tình tỷ phu, nếu tại lúc này cường từ đoạt lí thêm lần nữa, chỉ sợ y vết thương cũ chưa lành, liền thêm vết thương mới. Đến lúc đó mục đích của hắn mặc dù đạt tới, nhưng lại khiến người mình yêu nhất thân tâm đều bị tổn thương, sao nỡ vu tâm hà nhận ( nhẫn tâm xuống tay ). Bởi vậy tuy rằng cơ hội không tồi, Tống Kiêm vẫn nói lời gièm pha, hắn cũng không chịu có động tác gì, huống hồ trong lòng sớm quyết định chủ ý. Chỉ chờ ngày một kích thành công.

Heát chính vaên ñeä nhò thaäp nhaát chöông