Hai ngày nay cảnh diễn của Mộc Tĩnh Hàm nhiều hơn, nữ phụ đang nằm trên giường bệnh, cảnh diễn sau này của cô chiếm mất một nửa. Ban ngày quay, buổi tối quay, làm việc liên tục, dường như không có thời gian nghỉ ngơi, phần lớn đều quần quật ở phim trường.
Nhưng vì cô có thái độ nghiêm túc, kỹ thuật diễn lại tốt, cơ bản chỉ cần một lần là đạt, thế nên trong một số việc đạo diễn tương đối thoải mái với cô, đôi khi thấy cô đang nghỉ ngơi thì sẽ gọi diễn viên khác qua.
Vì chuyện mua xe ở cửa hàng 4S* hai ngày trước, Mộc Tĩnh Hàm lại lên hot search lần nữa. Dù sao cũng đã lộ mặt một lần, lần này hai người cũng không lên tiếng.
(*) Cửa hàng 4S: tức đại lý ô tô 4S, viết tắt cho Sales - Service - Spare parts - Global System. Đây là nơi trưng bày xe mới của hãng xe, có thể cung cấp các dịch vụ sửa chữa bảo dưỡng, đồng thời, có nguồn cung phụ tùng chính hãng, các chiếc xe khi được mua sẽ có sự liên kết với nơi được nhập về nhằm giải quyết vấn đề phát sinh nhanh chóng.
Còn về lần “tin tốt” kia, sau này Mộc Tĩnh Hàm mới biết, đó là mẹ cô và dì Linh thông đồng nhau từ sớm, đang chờ hai người bọn họ tu thành chính quả nhanh nhanh.
Mới vừa diễn xong một cảnh, trợ lý lập tức tiến lên khoác áo cho cô. Cô nâng tay lên, ngáp một cái: “Chị ngủ một lát, chút nữa đến lượt thì kêu chị.”
Tiểu Chu vội gật đầu, chăn lông và nước ấm đã được chuẩn bị xong.
Đắp chăn cho cô, thay nước đã nguội lạnh trong ly, đóng nắp lại rồi mới đứng một bên, xử lý tin nhắn trên điện thoại Mộc Tĩnh Hàm.
Những công việc trên điện thoại này cơ bản đều được trợ lý xử lý. Bên kia đạo diễn đã bắt đầu quay, Mộc Tĩnh Hàm đeo tai nghe mới lên, nhắm mắt lại chưa đầy một phút đã ngủ.
Tiểu Chu thỉnh thoảng sẽ nhìn cô, chốc chốc lại sờ tay cô, xác định không lạnh thì mới yên tâm.
Trên Weibo có không ít tin nhắn. Thân phận của Trình Cảnh Triết đã bị đào ra từ lâu, phần lớn các fan đều khen hai người rất xứng đôi, mong được nghe tin tốt sớm.
Tiểu Chu trả lời từng tin nhắn một bằng icon “cảm ơn”, xung quanh truyền đến một tiếng hô hào lớn.
Nữ phụ nằm trên giường chưa được bao lâu đã bị đạo diễn gọi tên. Hồ Oánh Khánh hơi đờ người ra, đối diện với nam diễn viên đứng trước giường bệnh, hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Nhìn nhau được vài giây, nam diễn viên kia đột nhiên đỏ mặt quay mặt sang một bên: “Đạo, đạo diễn nói nghỉ ngơi một lát.”
Hồ Oánh Khánh: “Ừm.”
Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, lúc này mới thấy một hàng mười người mặc vest đen, quần tây lục đục tiến vào.
Nếu nói rằng trang phục thường ngày mà đàn ông mặc đẹp trai nhất là áo gió, vậy thì trang phục làm việc top 1 của đàn ông chắc hẳn chính là âu phục.
Đường may khéo léo, không dính một hạt bụi, không hề có nếp nhăn, ôm lấy hai chân thon dài thẳng tắp. Nếu gương mặt của người đàn ông này bất phàm nữa thì chắc chắn đi đâu cũng sẽ là tâm điểm.
Hồ Oánh Khánh không thể không cảm thán lần nữa, người đàn ông này của Mộc Tĩnh Hàm đúng là quá đỉnh.
Đương nhiên đạo diễn nhận ra anh, vừa thấy người đến đã lập tức tiến lên: “Trình tổng, sao ngài lại đến đây?”
Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua nhà sản xuất, ý nói: Sao không nhắc trước để tôi còn chuẩn bị cho tốt.
Đôi mắt đen của Trình Cảnh Triết nhíu lại, tầm mắt dừng lại ở trên người đang đắp chăn nằm ngủ trên ghế, khẽ nói: “Không có gì, mọi người cứ làm việc đi.”
“Chuyện công việc có thể liên hệ với Lưu Hoài.”
Dường như không muốn bị hỏi nhiều nữa, Trình Cảnh Triết nâng bước chân đi đến bên kia, trước đó để lại một câu như vậy.
Vốn dĩ người đầu tư không phải là Trình Cảnh Triết, nhưng nếu bây giờ anh đã quay về, chỉ có những người thân quen trong giới mới biết chuyện này. Huống gì, nếu anh muốn dùng mối quan hệ của mình thì lại càng đơn giản hơn.
Đạo diễn thấy hướng anh đi, lập tức vỗ trán. Xem đầu óc của ông này, sao lại quên được vai nữ chính của đoàn phim bọn họ chứ. Đây căn bản không phải đến để tuần tra công tác, mà là đến tìm người còn gì?
Nếu Trình Cảnh Triết đã chỉ thị “Tiếp tục làm việc”, đạo diễn cũng không thể để cả đoàn phim của ông mở to đôi mắt tròn xoe ra nhìn về hướng đó được, vì thế ông cầm loa lên hô to: “Các bộ phận chuẩn bị, cảnh quay thứ 12 tiếp theo chuẩn bị.”
Trong lúc mơ ngủ, Mộc Tĩnh Hàm buồn bực trở mình, chăn trên bụng bị cuộn lên. Trình Cảnh Triết cúi người đắp lại đàng hoàng cho cô, sau đó khi thấy đôi mày đẹp đang nhăn của cô thì dừng lại, rồi giơ tay lên, xoa xoa giữa mày cho cô.
Rõ ràng đây chỉ là một chuyện bình thường thôi, nhưng xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít sâu vào khiến Lưu Hoài cũng không khỏi thắc mắc nhìn về phía bên kia một cái, vừa thấy xong cũng lập tức mở to đôi mắt ra.
Thiếu gia ơi, nè, có cần phải nóng vội đến thế không hả?
Mộc Tĩnh Hàm vốn để được ngủ yên nên nằm ở một nơi cách khá xa chỗ quay, nhìn từ góc của những người ở nơi khác thì hoàn toàn không thể nhìn thấy hết bên này.
Lúc nãy Trình Cảnh Triết cúi người xuống, vì đưa tay động vào mặt cô nên người anh có xu hướng khuynh về phía trước, ban đầu là động tác cúi người, bây giờ lại tạo thành hiệu ứng thị giác “mặt đối mặt”, thành ra Trình Cảnh Triết cúi xuống, lại gần cô….
Đừng nói là diễn viên ở phim trường, ngay cả hàng ngũ nhân viên đi theo Trình Cảnh Triết cũng ra vẻ tôi không thấy gì hết.
Nhưng ngay lúc này, lại có người không biết điều giơ điện thoại lên chụp lén……
Hai tiếng “tách” “tách”, tiếng chụp hình đột ngột vang lên khi cảnh quay còn chưa bắt đầu.
Đừng nói là thật sự có hai người không biết điều vậy chứ.
Đoàn người sôi nổi tỏ vẻ bội phục, đồng thời quay đầu lại nhìn về nơi âm thanh “ra đời”. Nếu không phải vì Trình Cảnh Triết đang ở đây, chắc ai cũng phải vỗ tay khen cho lòng dũng cảm.
Vẻ mặt Trình Cảnh Triết lạnh lùng, không nhanh không chậm ngồi dậy, còn chưa quay đầu lại nhìn thì đã thoáng thấy Lưu Hoài bước nhanh qua.
“Phu nhân, Mộc phu nhân.”
Nghe thấy mấy chữ đó, Trình Cảnh Triết có cảm giác không ổn lắm. Môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, con ngươi thâm thúy híp lại, nhìn rất tinh xảo.
Khi quay đầu lại nhìn thấy hai người kia, khớp hàm thả lỏng ra, dường như đã đoán trước được, nhưng gương mặt lại có vẻ rất “bất lực”.
Anh tiến lên: “Mẹ”, sau đó quay sang Triệu Đình Nhiên, giọng điệu trịnh trọng hơn vài phần: “Dì ạ.”
Linh Lung bất động thanh sắc nhìn con trai nhà mình, thấy những người ở đây chưa rời đi nên cũng không so đo với anh nữa.
Triệu Đình Nhiên vốn rất hài lòng với Trình Cảnh Triết, vì thế cũng không làm khó, lôi kéo Linh Lung rồi cười cười hỏi anh: “Con cũng đến thăm à?”
“Con đến đón em ấy ạ.”
Linh Lung và Trình Tư Hạo đến lúc sáng, buổi tối hai nhà đã hẹn nhau đi ăn cơm. Trình Cảnh Triết vẫn chưa nói cho Mộc Tĩnh Hàm biết, định đến đón cô luôn.
Trình Tư Hạo và Mộc Mạch gặp nhau đương nhiên không thể không nói chuyện công việc. Mấy năm nay Linh Lung không gặp được Mộc Tĩnh Hàm, dù có thể thấy thường xuyên trên TV, nhưng dù sao cũng rất nhớ nên lập tức kéo Triệu Đình Nhiên đến thăm.
Chỉ là không ngờ lại có được niềm vui bất ngờ này.
Hai người đã làm mẹ rồi, nhưng dù là dáng người hay làn da cũng hoàn toàn không nhìn ra được tuổi thật, ngay cả tính cách cũng không khác gì con nít.
Người của đoàn phim chào hỏi nhiệt tình, sau đó giả vờ bận rộn, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng vẫn liếc về phía này.
Nếu Trình Cảnh Triết không gọi “Mẹ” và “Dì”, nói đó là chị anh thì họ cũng tin nữa, trẻ quá đi mất.
Linh Lung mặc chiếc áo khoác ngắn màu xanh nhạt ở bên ngoài, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng màu trắng, bên dưới là chiếc quần cạp cao màu đen, dáng người hiện rõ lên khiến Linh Lung càng thêm hấp dẫn.
Khỏi nói, bây giờ cô xõa tóc ra, vừa ưu nhã vừa giữ được nét ngây thơ.
Triệu Đình Nhiên mặc một chiếc áo gió màu nâu dài, quần jean bó sát người làm tôn lên đôi chân tinh tế thẳng tắp, đôi giày cao gót càng làm nổi bật dáng người thon thả.
Lúc này hai người đang ngồi trên một băng ghế, rất hài lòng thưởng thức bức ảnh mình vừa chụp được.
“Ui, cậu gửi bức vừa rồi cho tớ đi, đẹp quá.”
“Được luôn, lát nữa về đưa Trình Tư Hạo xem đi, hỏi anh ấy có hài lòng với tốc độ của con trai nhà mình không.”
“Đúng đó, lúc về tớ sẽ cài bức này thành hình nền máy tính, để tên Mộc Mạch kia ngày nào cũng thấy. Tớ không tin anh ấy không ghen ghét, còn không nhanh chóng để hai đứa kết hôn.”
Trình Cảnh Triết ở bên nghe vậy, cả đầu đầy vạch đen ( -_- |||). Rốt cuộc mẹ anh chụp gì vậy?
Anh quay đầu nhìn Lưu Hoài đang cúi đầu, lại nhìn xung quanh, mặt ai nấy đều có biểu cảm không tả nổi.
Gương mặt anh tuấn của anh càng thêm khó hiểu.
Đến tận khi Linh Lung đứng dậy khỏi băng ghế nhỏ, vẫy tay gọi anh đến gần, sau đó rất vui vẻ vỗ vỗ vai anh: “Không tồi, xem như không phải không dạy con, biết tiên hạ thủ vi cường*.”
(*) Tiên hạ thủ vi cường: một câu nói được trích từ tác phẩm “Tôn Tử binh pháp”, có nghĩa là ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.
Trình Cảnh Triết cau mày, nhìn chiếc điện thoại mẹ mình đưa qua, lập tức mặt mũi tối sầm.
Khóe miệng mím vài cái, không nhịn được: “Mẹ, xóa đi.”
Linh Lung có chút khó hiểu, nhìn màn hình điện thoại: “Con thấy không đẹp à?”
“Bức nào không đẹp? Cái này hay cái này? Chỉnh lại xíu nha?”
Trình Cảnh Triết nhìn mẹ mình giả ngây giả ngô, lúc thì lướt điện thoại, lúc thì bấm bấm vài cái, sau đó lại đưa ra.
Mẹ nó, bức ảnh được sửa kia, thật sự không nỡ nhìn thẳng.
Cả bức ảnh toàn là…. Trái tim…..
Triệu Đình Nhiên nhân lúc Trình Cảnh Triết không để ý, kéo Linh Lung qua, nhỏ giọng bên tai cô: “Cậu nói xem, tụi mình đăng bức ảnh này lên mạng thì sao?”
Ánh mắt Linh Lung sáng lên: “Đúng lúc làm mồi lửa cho bọn nó? Tăng nhiệt luôn?”
Trình Cảnh Triết cách đó vài bước chân, nghe thấy họ lớn tiếng nói gì mà “Đúng đúng đúng”, thôi, anh bỏ cuộc.
Dù sao đến ba anh cũng không quản được, anh không nên khiêu chiến thì hơn.
Quay đầu lại nhìn về phía Mộc Tĩnh Hàm, lúc này tiểu Chu đã quay về, đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt đầy kỳ lạ, chỉ có mỗi Mộc Tĩnh Hàm vẫn đang thản nhiên nằm ngủ.
Mộc Tĩnh Hàm ngủ một giấc đến trời đất tối sầm, cô thấy mình đã mơ một giấc rất rất dài.
Trong mơ có một người đàn ông, giọng nói còn rất êm tai, bảo cô “Đừng nhúc nhích”. Chất giọng rõ ràng này khiến Mộc Tĩnh Hàm dù đang mơ ngủ cũng không khỏi thỏa mãn liếm liếm khóe môi, không ngờ “Người đàn ông trong giấc mơ” đó lại vì động tác này của cô mà đôi mắt tối sầm.
Rồi sau đó, cô thấy hình như mình bị người nọ lăn qua lộn lại, nhiệt độ ngày càng tăng, mí mắt của cô nặng nề đến mức không mở ra nổi, lại thêm không hề muốn tỉnh lại chút nào. Quanh chóp mũi vấn vương hương gỗ, thấm vào tận ruột gan, mùi hương này rất giống với Trình Cảnh Triết.
Lát sau lại bị người nọ để thêm thứ gì lên người, chỉ nghe thấy một tiếng lạch cạch, sau đó cô choáng váng, nằm trong một lòng ngực ấm áp, rất thoải mái, cô còn thỏa mãn cọ cọ.
Cọ một cái, hai cái, ba cái, đến lúc muốn cọ cái thứ tư, tiếng nói do dự “Chị Hàm” vang lên trên đỉnh đầu đánh thức cô dậy.
Mộc Tĩnh Hàm có chút ngu ngơ ngồi dậy, thấy mình đang ở khách sạn, gãi gãi tóc, nhìn bé trợ lý nhỏ có vẻ mặt không tốt lắm: “Chuyện gì thế?”
Cô nhớ mình nằm ngủ ở phim trường, còn nói trợ lý gọi cô nữa mà, sao lại đến khách sạn rồi?
“Trời sáng rồi?”
Bỗng nhiên cô nhìn bầu trời trong xanh ở bên ngoài, đừng nói cô tự bay đi nhé?
Sao lại thế được? Ngủ một giấc, cô ngủ được bao lâu rồi?
Tiểu Chu không trả lời câu hỏi này, cúi đầu đưa chiếc điện thoại trong tay cho cô, cắn cắn môi: “Chị Hàm, chị nên xem cái này đi.”
Mộc Tĩnh Hàm thấy giao diện trên Weibo là đã biết có chuyện gì, lòng không hề gợn sóng: “Sao thế, chị lại lên hot search rồi à?”