Chỉ Trách Em quá Quyến Rũ

Chương 70: Ngoại truyện 10 (Sinh con)




Không thể không nói, Mộc Tĩnh Hàm có thể động não như vậy thật sự là vì được hưởng lợi từ cặp cha mẹ “yêu đương” kia của cô bé. Dù sao người ba Mộc Mạch này lần nào bị con gái nhìn thấy dấu vết trên cổ, nếu không giải thích là bị cún cắn thì cũng là bị mèo cào.

Và đương nhiên, dấu răng trên cằm Trình Tư Hạo cũng được quy thành bị cún cắn.

Nhưng Trình Cảnh Triết lớn hơn bé một tuổi lại hoàn toàn khác. Linh Lung không giấu được vẻ đỏ mặt và chỗ cằm của Trình Tư Hạo rõ ràng là dấu răng của người, dù cậu không hiểu rõ nhưng ít nhiều gì cũng giải thích được một tẹo.

Nhưng cậu bé không nhiều chuyện như Mộc Tĩnh Hàm, chỉ nhàn nhạt đứng ở cửa, liếc nhìn rồi không nói gì.

“Đói bụng hả con,” Linh Lung cong lưng bước ra, cô bé này vừa đi vận động về, vẫn chưa ăn cơm, “Đi, đi ăn sáng trước nào.”

Mộc Tĩnh Hàm đúng là hơi mệt và đói, nhưng thấy bộ dạng rõ ràng là đang chuẩn bị ra ngoài của Trình Tư Hạo, không khỏi níu tay áo của anh: “Chú ơi.”

Trình Tư Hạo rũ mắt nhìn cái tay trắng nhỏ nhiều thịt trên ống tay áo màu đen của anh,rồi lại nhìn khuôn mặt tròn tròn đang ngẩng lên trên, một nhúm tóc mái ở trên trán được Linh Lung vén sang bên cạnh, nghiêng nghiêng chếch sang một bên.

Anh nhướng mày, nhàn nhạn nói: “Sao thế?”

“Chú định ra ngoài ạ?”

Chờ đến khi Trình Tư Hạo trả lời một tiếng “Ừ”, cô bé lại hỏi với ánh mắt mong đợi: “Con đi cùng được không ạ?”

Nói xong dường như còn biết trong nhà này tiếng nói của ai có giá trị, cô bé nghiêng đầu tìm Linh Lung: “Dì ơi, con cũng muốn ra ngoài chơi.”

“Ba đi làm mà.”

Đôi môi tinh xảo của Trình Cảnh Triết có vẻ mất kiên nhẫn, nhíu mày mở miệng.

“Ồ,” Mộc Tĩnh Hàm vừa nghe xong lập tức cúi thấp đầu, Trình Cảnh Triết đang nghĩ lại xem có phải giọng mình nặng quá không thì lại nghe cô nhóc thản nhiên nói, “Nhưng chú đi làm, còn con thì đi chơi, con sẽ không làm ảnh hưởng tới chú đâu.”

Lý do này của cô bé rất thiên y vô phùng*, người ta đi làm, còn bé đi chơi. Hai người làm hai việc khác nhau, cũng không xung đột gì, sao bé lại làm phiền chú chứ?

(*) Thiên y vô phùng: Nghĩa bóng của thành ngữ “Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kỳ nghiêm ngặt, không hề có bất kỳ sai sót thiếu sót nào cả.

Linh Lung rất bái phục dựng ngón tay cái lên, “Công chúa nhỏ của chúng ta thông minh quá.”

Đổi lại là cô nhóc kia cười ngây ngốc.

Trình Tư Hạo vuốt cằm nhìn về phía đôi mắt đầy sự ghét bỏ của con trai mình, con ngươi long lanh lúc này như thể hiện lên hai chữ từ trong sâu thẳm: Ngu ngốc.

Quả nhiên không lâu sau, Trình Cảnh Triết thu lại biểu cảm không còn gì để nói kia, lạnh lùng ném ra một câu: “Lười nói với em lắm” rồi trực tiếp đi xuống tầng, bóng dáng rất thẳng thắng.

Mộc Tĩnh Hàm không nghe thấy câu nói kia là đang nói với cô bé, vẫn còn đắm chìm trong phấn khích muốn ra ngoài chơi, lôi kéo Linh Lung đến phòng bé chọn quần áo.

Linh Lung lúc im lặng liếc mắt nhìn nhau với trình Tư Hạo, hai người đồng thời nhìn ra một câu nói từ trong mắt của đối phương: Hình như đây là lần đầu tiên con trai của bọn mình không lễ phép như vậy.

Cuối cùng, Trình Tư Hạo ban đầu chỉ đi một mình, bây giờ lại đi cùng với ba người nữa.

Tài xế ở bên ngoài đợi một lúc lâu, vốn dĩ còn đang buồn bực sao hôm nay Trình tổng ra đây chậm như vậy, sau đó lại nhìn thấy đoàn người dìu già dắt trẻ kia, tròng mắt xoay vài vòng: Trình tổng, ngài chắc chắn là đi làm chứ?

Sau đó Lưu Hoài ban đầu ngồi ở ghế phụ lái riêng lại biến thành Trình Tư Hạo, sau đó chỗ ngồi riêng của Trình Tư Hạo lại biến thành Linh Lung và hai đứa nhỏ nữa.

Tài xế lái xe rất cẩn thận, mắt nhìn thẳng, dáng ngồi tiêu chuẩn, cánh tay thẳng tắp để trên tay lái, dù động đậy cũng cực kỳ nhẹ nhàng, sợ đụng đến Trình Tư Hạo.

Dù khoảng cách giữa hai người đã xa lắm rồi.

Trong tay của Mộc Tĩnh Hàm còn cầm ổ bánh mì gặm được một nửa và một cái trứng luộc, ăn rất ngon.

Cái miệng nhỏ lẩm bẩm lẩm bẩm, nhìn cảnh sắc bên ngoài nói: “Dì ơi, con thích ở nhà dì.”

Đôi mắt đen cũng nhìn ra ngoài cửa sổ của Trình Cảnh Triết lay động một lát, mí mắt màu trắng hơi uốn nếp.

Trình Tư Hạo đọc văn kiện ở trên tay, không quan tâm lắm.

Linh Lung không nhịn được, nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô bé. Bé cười khúc khích, vụn bánh mì rơi xuống xe. Trình Cảnh Triết ở một bên nhắm hờ mắt lại, cô bé đúng là làm liên lụy khiến tài xế phải vất vả quét dọn.

Linh Lung hỏi bé: “Vì sao?”

Cô nhóc không hề giấu giếm: “Vì chị gái ở nhà luôn bắt nạt cháu, cháu đánh không không lại chị ấy.”

Nghe thấy vậy, động tác híp mắt của Trình Tư Hạo càng tăng lên, môi nhỏ hơi mím.

Sau khi kết hôn, Mộc Mạch và Triệu Đình Nhiên sinh ra hai đứa con gái, một đứa là chị gái Mộc Tĩnh Linh, một đứa là em gái Mộc Tĩnh Hàm.

Nhưng chị gái sinh sớm hơn một năm so với em gái, chắc lớn hơn Trình Cảnh Triết khoảng một hai tháng.

Cô bé ở nhà cho đến khi được hai ba tuổi thì bị ông bà nội đưa qua Mỹ một thời gian. Vì ở bên kia nhớ nhung, bên cạnh lại không có con cái nên bây giờ nhân dịp đưa cô bé qua để bồi dưỡng tình cảm, để lại Mộc Tĩnh Hàm ở trong nước.

Sau này, lại đổi thành Mộc Tĩnh Hàm qua bên kia, Mộc Tĩnh Linh ở lại.

Hai chị em dù diện mạo rất giống nhau, nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. Chị gái Mộc Tĩnh Linh yên tĩnh trầm ổn, còn em gái Mộc Tĩnh Hàm lại hoạt bát đáng yêu.

Hai khuê nữ này cũng là một đôi dở hơi ở nhà Triệu Đình Nhiên. Linh Lung sao lại không biết chị gái kia tính tình điềm đạm, sẽ không động thủ với em gái mình chứ. Đoán chừng cô công chúa nhỏ này tự làm bản thân bị thiệt, lại nói qua cho chị gái, trừ khóc lóc nói chị gái bắt nạt cô bé thì cũng chả biết mô tê gì.

Linh Lung nhìn Trình Cảnh Tiết ngồi nghiêm túc ở bên trái, rồi lại nhìn Mộc Tĩnh Hàm đang tập trung ăn ở bên phải, rất tích cực hỏi một câu: “Tĩnh Hàm à, hay như vậy đi, dì nhận con là con gái nhé, thế thì sau này con có thể thường xuyên đến nhà dì ở rồi?”

Nghe vậy, Trình Tư Hạo ngồi ở ghế phụ lái bất động thanh sắc cong môi.

Trình Cảnh Triết nhìn sắc mặt phấn khích của mẹ mình từ hình phản quang ở trên kính, đầu lưỡi để trước hàm răng, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.

Mộc Tĩnh Hàm vừa nghe xong, mắt tỏa sáng, nói: “Được ạ, sau này con ở nhà mọi người mãi luôn, đi học cùng với anh trai.”

Bé không cần chị gái ngày nào cũng ghét bỏ, không chơi với bé đó đâu.

“Sắp tới rồi, ăn bánh mì hết đi.”

Lúc nãy còn vui sướng ở trong xe vì Trình Cảnh Triết đột nhiên nói câu này xong rồi lại yên lặng, Mộc Tĩnh Hàm vội vàng gật đầu: “Anh trai, em ăn xong rồi.”

Sau đó, đầu óc đơn giản của bé cũng không nghĩ đến chuyện “nhận con gái” lúc nãy nữa.

Còn Linh Lung tỏ vẻ đã ngầm hiểu từ lâu, dựa vào chỗ ngồi, lúc thì nhìn bên này, lúc lại nhìn bên kia, xem xứng nhau như thế nào.

Mấy năm nay Linh Lung đến công ty Trình Tư Hạo khá thường xuyên, nhưng bây giờ dẫn theo hai đứa nhỏ vào văn phòng của tổng giám đốc như vậy vẫn khiến không ít người kinh ngạc.

Bọn họ biết cậu bé trai, đó là thiếu gia nhỏ hiện tại của Trình gia, là người nối nghiệp tương lai của tập đoàn. Nhưng cô bé rõ ràng không phải người một nhà đi cùng là ai thế?

Trình Tư Hạo vừa đến văn phòng là lập tức bước vào phòng họp. Linh Lung đưa hai đứa bé đi đến căn phòng lớn dành cho thư ký. Đương nhiên, thực tế vẫn là cô và con trai đi thăm thú khắp nơi với công chúa nhỏ tò mò kia.

Sợ cô bé chán nên Linh Lung còn cho người đi xuống mua một đống đồ ăn vặt lên đây.

Cô nhóc vừa nhìn thấy chocolate đã lập tức chạy như bay, như thể cái người nhăn mặt ăn trứng gà lúc nãy không phải là bé vậy.

Trong phòng, Trình Cảnh Triết ngồi một mình trên sô pha chơi sudoku, cặp mắt giống hệt Trình Tư Hạo thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô bé ngồi trên thảm, tay cầm hai thỏi chocolate, bối rối không biết cái nào ăn ngon.

Cầm lên, buông ra, cầm lên, buông ra.

Trình Cảnh Triết im lặng thu hồi ánh mắt: Khó thế à?

Lúc Giả Đình Đình gọi điện đến, Linh Lung đang ngồi ở vị trí của Trình Tư Hạo chơi game. Mấy năm nay cô chẳng những không quên trò ăn gà (PUBG) mà kỹ thuật ngược lại càng tinh luyện hơn.

“Sao thế? Giờ này mà gọi điện cho tớ.”

Linh Lung một tay thao tác chuột, một tay cầm điện thoại, hình như bây giờ Giả Đình Đình vẫn còn ở phim trường.

“Thấy cậu online.”

“Ừ?” Linh Lung thả chậm tốc độ: “Cậu rảnh không?”

Nếu không thì sao còn chơi trò này được chứ.

Giả Đình Đình quay phim xong, mới vừa xuống máy bay, vốn định cho người nọ một niềm vui bất ngờ, không ngờ lúc hạ cánh rồi, gọi điện thì người nọ lại đóng máy.

Sau đó liên hệ với thư ký để hỏi, Tiêu Sầm hôm qua đi công tác mất rồi.

Vậy là niềm vui bất ngờ cô trở về lần này đổ sông đổ bể rồi.

Linh Lung nghe xong, không nhịn được cười: “Sao nào, giờ cậu bị chồng bỏ rơi nên mới tìm tớ à?”

Mấy năm nay Giả Đình Đình ở giới giải trí có thể nói là “một tay che trời”, hoàn toàn thuộc level ảnh hậu tai to mặt lớn. Dù tuổi còn trẻ nhưng sớm đã trở thành tiền bối trong giới, dường như các minh tinh nổi tiếng hiện tại phải gọi cô một tiếng “Cô giáo”.

Hơn nữa, có cha mẹ ruột Tiêu gia của cô ấy và Tiêu Sầm chống lưng ở giới giải trí, vị trí đứng đầu bảng xếp hạng mấy năm nay đều bị cô chiếm lĩnh.

Hai người đi lãnh giấy chứng nhận năm trước. Hôn lễ thì bởi vì Giả Đình Đình vẫn luôn bận rộn, ban đầu Tiêu Sầm còn sốt ruột nhưng sau này cũng dứt khoát tùy theo cô ấy, mọi chuyện lấy cô làm chủ, Giả Đình Đình vui là được.

Khó khăn lắm năm nay mới được rảnh rỗi, nhưng không ngờ người nọ lại không nhanh không chậm, không hề sốt sắng, ý thức tự giác cầu hôn cũng không có.

Linh Lung dứt khoát dừng game lại, dù sao đội của các cô cũng thắng rồi.

Cô xoay người, cười nói: “Bây giờ lấy thân phận này của cậu, nếu Tiêu Sầm muốn cưới thì ít nhất sính lễ cũng phải bằng một ngọn núi.”

Giả Đình Đình đã ngồi lên xe, tháo khẩu trang xuống, bĩu môi nói: “Tháng nào anh ấy cũng cho tớ mà, một năm cũng tương đương với mười hai ngọn núi luôn đó.”

Giả Đình Đình thì không cần phải nói, tiền công đóng một bộ phim lên đến mấy ngàn vạn, thậm còn có một tác phẩm thành công đạt đến hơn trăm triệu, bên cha mẹ ruột Tiêu gia thì chỉ có mình cô ấy là người thừa kế. Người này hoàn toàn được nuôi trong đống tiền, ít ai thể hiện được trước mặt cô ấy cả.

Đương nhiên để so sánh với Tiêu Sầm vẫn luôn nằm trên top danh sách người giàu mà nói, hoa hồng mà công ty chia cho mỗi tháng không hề nhỏ, huống hồ hai vợ chồng còn không phân chia ra được.

Hàn huyên thêm vài câu, Linh Lung hẹn cô ấy đi ăn một bữa, nhân dịp cho cô ấy nhìn xem người có khả năng trở thành con dâu tương lai của cô.

Đang chuẩn bị cúp máy, trong đầu Linh Lung chợt lóe qua một đoạn ký ức ngắn, “Khoan đã,”

Giả Đình Đình nhắm mắt nghỉ ngơi, đưa điện thoại lên tai: “Sao?”

Linh Lung cũng không chắc chắn, nhưng lần trước thấy tình cảnh mấy người trong nhóm Trình Tư Hạo trêu chọc Tiêu Sầm, đúng là không sai được.

“Hôm nay cậu có lịch trình gì không?”

“Có phỏng vấn, chương trình TV.”

Cô cần một bằng chứng xác thực.

Giả Đình Đình mở mắt ra, dò hỏi trợ lý ở bên cạnh, sau đó trả lời: “Tối nay có một tiết mục phỏng vấn, có chuyện gì hả.”

Linh Lung “Ồ” một tiếng, cười vào điện thoại, đối diện là chiếc máy tính đã đen thui: “Không có gì, lát nữa rồi biết.”

Nếu cô đoán không lầm, chắc hôm nay Tiêu Sầm định cầu hôn thì phải?