Đến gần ngày dự sinh, Linh Lung bắt đầu lo lắng, đặc biệt là trước đó hai ngày Triệu Đình Nhiên cứ gọi điện đến nhắc nhở, hai ngày nay cửa tử cung sẽ mở rộng ra, rất đau.
Không biết lúc trước nơi được ở đâu đó hay xem được trên mạng, thậm chí còn phải dùng kéo.
Ban đêm, Trình Tư Hạo nghe cô nói vậy, không khỏi nghiêm mặt: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, mai đến bệnh viện rồi, bác sĩ đã kiểm tra, các chỉ tiêu rất bình thường.”
Dù hai người không kiểm tra xem là trai hay gái, nhưng bé con trong bụng rất khỏe mạnh. Lần nào kiểm tra bác sĩ cũng khen bé rất thông minh, hoàn toàn phát triển bình thường, không hề có hiện tượng dây rốn quấn cổ thai nhi gì cả.
Bác sĩ kiến nghị nên sinh thường, nhưng Trình Tư Hạo sợ cô không chịu nổi cơn đau đớn khi đó, cộng thêm cơn đau khi cổ tử cung mở rộng ra trước khi sinh nữa, vậy nên đã yêu cầu sinh mổ.
Linh Lung vốn cũng có ý này, hai ngày nay cô chỉ đi bộ thôi cũng không có sức, e là đến lúc đó cô sẽ trực tiếp hôn mê luôn.
Lúc vào phòng phẫu thuật, ba mẹ Trình, ông nội Trình và Trình Tư Hạo đều đứng chờ ở bên ngoài.
Sợ ông nội tuổi lớn không chịu được nên đã sớm khuyên ông quay về.
Nói rằng phẫu thuật xong rồi đến đây.
Ông nội làm gì dễ đuổi như vậy, ông xua xua tay, chống gậy, giọng điệu kiên cường: “Kiểu gì ta cũng không đi đây, ta phải đợi chắt trai chắt gái của ta ra đời.”
Sau đó, một tiếng trôi qua, đèn phòng phẫu thuật tắt.
Nghe bác sĩ tuyên bố: “Mẹ con bình an”, lúc này Trình Tư Hạo mới dời tầm mắt sang chỗ khác.
Ánh mắt Trình Tư Hạo bắt gặp một bé con nho nhỏ được y tá ôm trong tay, tiếng khóc lảnh lót rõ ràng, hai tay trắng tuyết nhỏ nhắn vô thức gãi gãi. Không ai biết được lúc này đây trái tim đập nhanh liên hồi của hắn kích động như thế nào, tựa như lần đầu tiên cảm nhận được một sinh mệnh mạnh mẽ như thế.
…………
Ba năm sau.
Tháng bảy được nghỉ hè, hôm nay là sinh nhật của bạn nhỏ Trình Cảnh Tiết. Mới sáng sớm Linh Lung đã xuống tầng làm một chén mì trường thọ, quả trứng luộc trên đó nhìn đặc biệt hấp dẫn.
Linh Lung xem thời gian, không khỏi thấy lạ, hôm nay hai người này vậy mà chậm đến mười phút.
Bạn nhỏ Trình Cảnh Tiết đã có ý thức của riêng mình vào nửa năm trước, lập tức muốn ra ngoài chạy bộ buổi sáng với ba cậu. Thấy tay chân nhỏ nhắn vậy thôi, thế nhưng làm chuyện gì cũng rất cẩn thận.
Vì vậy, ông nội Trình rất vui mừng đối với đứa chắt đích tôn duy nhất này: “Không tồi, rất giống ba con năm đó.”
Câu nói này có giá trị hơn hẳn bất cứ điều gì. Phải biết rằng, bạn nhỏ Trình Cảnh Tiết xem ba cậu là thần tượng duy nhất.
Linh Lung đợi thêm năm phút nữa. Lát sau cô còn phải đến công ty một chuyến, trước lúc giữa trưa thì về gấp được.
Buổi tối mời một vài bạn ở nhà trẻ của cậu, tổ chức cho cậu một bữa tiệc sinh nhật, dù đứa nhỏ này rất giống với ba cậu, nếu một chữ có thể giải quyết được chuyện thì tuyệt đối sẽ không nói hai chữ, một cái nhíu mày có thể thể hiện được thì tuyệt đối không mở miệng, dáng vẻ rất kiêu ngạo.
Đúng là vì như vậy, Linh Lung mới sợ đứa nhỏ này không có duyên ở trường học. Sau này không biết ở chung với nhau như thế nào mới để cậu cảm nhận tình bạn nhiều hơn được.
Đối với chuyện này, lúc Trình Tư Hạo biết đến thì nhìn cô với biểu cảm một lời khó nói hết: “Trình phu nhân à, em xem nhẹ sức ảnh hưởng của con em quá đó.”
Một lúc sau, hai dáng người một to một nhỏ ở ngoài cửa sổ đập vào mắt.
Linh Lung lập tức đứng dậy, cong mắt, đứng ở cửa đón người: “Trình Cảnh Triết, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ nha.”
Khom lưng xoa đầu cậu, khuôn mặt nhỏ của bé con đỏ rực lên. Mặt mày dù chưa nảy nở nhưng vẫn tinh xảo như tranh vẽ, nhìn rất anh tuấn đáng yêu.
Trình Cảnh Triết hơi nhón chân hôn lên mặt Linh Lung, cái miệng nhỏ nhắn khép lại, đọc từng chữ rõ ràng, lấp đầy bên tai: “Mẹ ơi, mẹ không cần ngồi xổm xuống đâu, sẽ khó chịu đó ạ.”
Khóe miệng Linh Lung càng cong, nắm tay cậu rồi đứng lên: “Ngoan quá. Mẹ làm mì sợi cho con đó, hôm nay phải ăn hết nhé.”
Trình Tư Hạo đã thay giày ở huyền quan xong rồi bước đến, liếc mắt nhìn phòng bếp, khẽ nói: “Anh đi tắm trước đây.”
Trình Cảnh Triết nghe vậy, lập tức đi theo, nói: “Con cũng muốn đi tắm.”
Nói xong sợ mẹ mình không vui, còn ngẩng đầu lên, chân thành giải thích: “Mẹ ơi, bên ngoài có bụi bẩn, phải rửa sạch rồi mới ăn cơm được.”
Linh Lung chuẩn bị khom người xuống tiếp, lại nhớ đến lời nói lúc nãy của cậu, dịu dàng nói: “Được rồi, con đi tắm đi, lấy quần áo với ba con đi nào.”
Trình Tư Hạo đang bước lên cầu thang, nghe thế lập tức dừng lại.
Anh quay đầu, híp mắt lại nhìn con trai yêu quý của mình.
Linh Lung đứng bên cạnh cậu, thấy vậy thì uy hiếp: “Nếu anh không đồng ý thì đêm nay ngủ ở thư phòng.”
Trình Tư Hạo nâng lưỡi, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói non nớt nhẹ nhàng: “Con là con trai, con đã trưởng thành rồi, chuyện của mình phải tự mình làm.”
Linh Lung: “……”
Con trai mình trưởng thành quá sớm, rốt cuộc cô nên vui hay nên buồn đây.
“Hôm nay đặc biệt mà, xem như tặng quà sinh nhật cho con.”
Trình Tư Hạo nói xong, nhìn Linh Lung như tranh công, sau đó mới nhấc chân rời đi.
Đôi mắt to tròn của bạn nhỏ Trình Cảnh Triết lập tức sáng rực, cái miệng nhỏ nhô lên: “Mẹ ơi, con đi trước đây.”
Sau đó, Linh Lung chỉ muốn dùng một từ để miêu tả đứa con không có tiền đồ của mình: “Nịnh nọt!!!”
Sau đó cười ha ha tung ta tung tăng đi lên theo ba.
Linh Lung gọi điện cho Thi Di, nói cô ấy mình sẽ về muộn. Trong nhà có hai người chưa dỗ xong, cô không yên tâm.
Ánh nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ, hoa viên nhỏ ở phía sau ngập các bông hoa tươi khoe sắc, tranh nhau nở rộ, sắp đẹp phong phú, tuyệt vời.
Linh Lung cho người mở hết cửa sổ ở tầng một ra. Làn gió thổi từ hoa viên vào mang theo hương thơm, cô đứng trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, gió khẽ nâng tóc nàng lên, đụng vào nửa mặt ở một bên.
Gương mặt trắng tuyết không tì vết, đôi môi hồng hào mọng nước, đầy đặn, chóp mũi tinh xảo vương vấn hương gió, đôi làn mi quyến rũ thon dài, lông mày tự nhiên trơn nhẵn hiện lên nét đẹp của một người phụ nữ thành thục, lại mang theo nét thanh thuần, xinh xắn.
Cô cầm ly nước, đôi mắt nhìn về phía trước, môi hồng nhếch lên, đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp đến tận mũi chân, dáng người xuất sắc, dù chỉ đứng ở đó thôi cũng lộ ra một cảm giác xinh đẹp, ưu nhã, đoan trang, tri thức.
Dù khoảng thời gian mới sinh con xong, cô cũng không quan trọng gì, nấu không ít món bồi bổ, nhưng cô ăn cũng không được mấy miếng.
“Sức khỏe không tốt còn dám đứng hóng gió ở đây à?”
Giọng nói trầm của Trình Tư Hạo vang lên phía sau cô, một giây sau trên người đã có thêm một lớp áo khoác. Người đàn ông vươn tay, nhờ vào ưu thế cao lớn nên trực tiếp lướt qua cô, đóng cửa sổ lại.
Linh Lung xoay người, cười ngọt ngào: “Chồng.”
Anh vừa tắm xong, trên người có mùi hương sữa tắm, cũng không quá nồng, hòa lẫn vào hương hoa bay theo làn gió, thấm đến tận ruột gan.
Trình Tư Hạo vẫn nhíu mày, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú nhìn cô, môi mỏng hơi mím, dường như đang tức giận.
“Biết sức khỏe mình bị tổn thương vì sinh con, bây giờ còn dám sơ ý như thế?”
Khi đó dù Linh Lung sinh mổ thành công, nhưng vì thể tốt không tốt, sau khi hồi phục rồi cô lại không thèm quan tâm đến nên ít nhiều gì cũng có chút bệnh vặt, giống như bây giờ, cơ bản nhất là không chịu lạnh được.
Linh Lung hít hít mùi hương kia, cảm nhận được động tác chỉnh sửa quần áo dịu dàng của Trình Tư Hạo ở sau lưng cô, nói: “Anh tắm cho con xong rồi à?”
Dù Trình Tư Hạo tức giận nhưng cũng không ngó lơ cô, chỉ bủn xỉn cho một từ “Ừ”.
“Có giao lưu tình cảm không?”
Linh Lung ngẩng đầu cong môi, đôi mắt chờ mong sáng lấp lánh.
Trình Tư Hạo đẩy đầu cô ra: “Nghĩ vớ vẩn gì vậy, anh tắm rửa cho nó xong, đưa về phòng rồi.”
Lời nói có ý nghĩa hai người không tắm chung, cái đầu nhỏ này lại suy nghĩ vớ vẩn rồi.
Linh Lung thè lưỡi, “Không phải anh nói muốn tặng quà sinh nhật cho con trai à?”
“Em thấy năm nào nó cũng thích nhận những món quà đó à?”
Đúng vậy thật. Không biết đứa nhỏ này giống tính ai nữa, không hề quan tâm đến những đồ vật mang tính vật chất như vậy. Ngược lại, nếu Trình Tư Hạo nói một câu khích lệ cậu bé, quả thật là cậu còn vui hơn khi nhận được quà của ông cố và ông bà nội.
Chẳng qua, Linh Lung lùi về sau hai bước, hình như con trai của hai người đang xuống lầu bước lại đây. Không hề có cảm giác bán con trai mình, giọng điệu vui vẻ: “Trình Cảnh Triết, dì Triệu của con nói tối nay sẽ đưa bé Tĩnh Hàm đến đây đó.”
Một giây sau, khuôn mặt nhỏ tinh xảo kia lập tức dâng lên cảm xúc ghét bỏ, biểu cảm mặt đen đó quả là giống Trình Tư Hạo như đúc. Có con bé kia, hết được yên tĩnh rồi….
Duyên phận của hai bé không nông cạn chút nào. Triệu Đình Nhiên kết hôn với Mộc Mạch lúc Linh Lung đang mang thai, cũng vì vậy nên hai người không tham dự được, chỉ có thể gửi một bao lì xì lớn qua, đợi đến khi tổ chức hôn lễ xong để xem đám người chơi đùa nồng nhiệt trong video.
Phù dâu là Thư Nhiễm, còn phù rể thì là vị ở nhà Thư Nhiễm - Trần Ngôn Duệ, nhưng nhìn bóng dáng trong video thì cũng là một người đã chững chạc.
Triệu Đình Nhiên và Mộc Mạch là thanh mai trúc mã, hai người ở bên nhau lâu như vậy, bây giờ đột nhiên Triệu Đình Nhiên đưa tin kết hôn thì cũng là do chơi đã đời rồi thôi. Nhưng điều khiến Linh Lung bất ngờ là, người này không bao lâu sau khi kết hôn lập tức mang thai giống cô. Người ta kết hôn muộn vậy thôi, chứ bồi dưỡng chủ nghĩa người nối nghiệp không chậm trễ chút nào.
Lúc đó hai người còn đùa rằng, nếu vừa vặn sinh một nam một nữ thì làm xui gia trước luôn.
Nếu sinh ra hai bé trai hoặc hai bé gái, vậy thì chờ Triệu Đình Nhiên mang thai lần nữa. Dù sao cô ấy vẫn định sinh thêm một bé nữa.
Hai người chẳng qua là nói đùa thôi, dù con gái có lớn lên thì các cô cũng không phải là loại phụ huynh theo chủ nghĩa phong kiến, tìm người mai mối rồi ép duyên.
Vậy nên dù hai nhà thỉnh thoảng gặp nhau nhưng phần lớn là hai cô giao lưu tình cảm. Còn hai đứa nhỏ thì chỉ cho thấy nhau để làm quen mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng, công chúa nhỏ của Mộc gia - Mộc Tĩnh Hàm và công tử nhỏ Trình Cảnh Triết nhà cô vừa gặp là đã “đá phản lưới nhà” như vậy.
Thư Nhiễm tổ chức buổi ký tên ở Tương Hải, Triệu Đình Nhiên nghĩ đã lâu chưa gặp Linh Lung nên lập tức đưa bé gái nhà cô ấy đến Tương Hải chơi, hẹn giờ gặp Linh Lung.
Đó là lần đầu tiên Linh Lung nhìn thấy cô bé trong truyền thuyết, trắng nõn sạch sẽ, phấn điêu ngọc trác*, nói chuyện nhỏ nhẹ, dù rớt một chiếc răng cửa nhưng vẫn gọi “Dì” hai lần, Linh Lung nghe được, lòng cũng phải tan chảy.
(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ những đứa trẻ đáng yêu.
Nhưng dáng người này……
Linh Lung vuốt ve khuôn mặt nhỏ bụ bẫm đó xong, rồi lại sờ đôi tay nhỏ mũm mĩm. Triệu Đình Nhiên không nhịn được nữa, rống giận: “Linh Lung, thôi nha mày, chê béo thì cứ chê đi, đừng chiếm tiện nghi con gái tao.”
Linh Lung cười, liên tục cảm thán: “Triệu Đình Nhiên, rốt cuộc mày nuôi như thế nào vậy, nhà tao ăn kiểu gì cũng không được như này đó?”
Thật ra cô muốn nuôi Trình Cảnh Triết thành như thế này. Trên mặt, trên cánh tay đều là thịt mũm mĩm mềm mại như bông, ôm vào lòng, thỉnh thoảng sờ sờ thì rất hưởng thụ.
Triệu Đình Nhiên trợn trắng mắt: “Muốn gây thù hay gì?”
Vì muốn bé nhìn gầy hơn nên hôm nay Triệu Đình Nhiên còn mặc riêng cho bé một bộ váy màu hồng nhạt, ở phía dưới xõa tung ra. Dù vòng eo không có cảm giác tinh tế, nhưng người ta ít nhiều gì cũng thiết kế bóp eo lại rồi!
Mái tóc cột hai chùm rũ xuống hai bên, lúc đi hất hất lên, thịt rung rung, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu.
Thấy Triệu Đình Nhiên xuống bếp tìm đồ ăn, Mộc Tĩnh Hàm vội vàng đứng phía sau Linh Lung, kéo quần áo của cô, nhỏ giọng nói bên tai: “Dì ơi, con muốn ăn cái này.”
Lòng bàn tay trắng nõn của cô bé cầm một thỏi chocolate, vẫn chưa xé mở. Mắt to sáng lên, vừa giấu đồ trong tay, vừa trông chừng Triệu Đình Nhiên ở trong bếp, làm nũng lấy lòng Linh Lung: “Dì ơi, con muốn ăn, dì ơi.”
Sao Linh Lung chịu được giọng nói ngọt ngào như tẩm mật ong này chứ. Cô yêu thương nhéo mũi cô bé: “Hôm nay chỉ được ăn một cái thôi, răng của con không tốt, không được ăn nhiều.”
Cô công chúa nhỏ nói “Cảm ơn dì” xong, lập tức rời khỏi tầm mắt của hai người.
Linh Lung dặn bé: “Đi theo con đường nhỏ đó, chơi ở hoa viên phía sau nha. Anh con ở bên đó, nói anh trông con đi.”
Mộc Tĩnh Hàm không sợ sóng to gió lớn, có cần người trông đâu. Cô bé rất “chính nghĩa” phản bác: “Con sẽ tự chơi, không cần anh trai trông đâu ạ. Con sẽ giúp dì trông anh trai, không cho anh quậy luôn.”
Triệu Đình Nhiên: “Con không quậy là được rồi.”
Linh Lung: “……”
Bị chinh phục bởi sự dễ thương mất rồi, đúng là trong nhà có bảo bối mà.
Mộc Tĩnh Hàm ăn chocolate, thực hiện mệnh lệnh trọng đại của dì, thỏa mãn chạy đến hoa viên nhỏ.
Đôi chân trắng nhỏ nhắn đi rất nhanh.
Trình Cảnh Triết vừa hoàn thành bài tập giáo viên giao xong, quan sát điểm đặc trưng của loài hoa nào đó, lại nghe thấy tiếng ngâm nga từ xa vọng đến gần, không khỏi nhăn mày, miệng nhỏ mím lại.
Bây giờ sao lại có người đến làm phiền cậu chứ, hơn nữa giọng nói này, rõ ràng ngũ âm còn chưa đầy đủ.
Cậu bé vừa mới không vui đứng lên, xoay người lại là đã chào đón một mùi hương ngọt ngào. Sau đó, trước mắt hiện lên một bóng đen, một giây sau, cả người bị trọng lực của vật thể nào đó áp đảo, ngã ra đất.
Cậu còn chưa nhìn thấy đầu sỏ gây tội, người nọ không những không đứng dậy mà còn đổi một dáng ngồi kỳ lạ khác, cưỡi trên đùi cậu. Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm, trong sáng nhìn cậu: “Ơ, trên mặt anh?”
“A, em biết rồi, anh lén dì ăn vụng chocolate đúng không?”
Trình Cảnh Triết: “……”