Trình Tư Hạo nhướng mày, rất vui vẻ đồng ý.
Bây giờ các cô đang ở tầng 4, đi xuống bằng thang cuốn. Linh Lung được Trình Tư Hạo ôm vào ngực chắn mặt lại, không nhìn thấy gì hết. Người đàn ông một tay đỡ cô, còn tay kia cầm túi cho cô.
Nhìn kiểu gì cũng thấy rất ra vẻ một anh chồng đến đón vợ đi dạo phố về.
Lúc đi xuống, Giả Đình Đình đang đứng ở trước cửa xe chờ. Thấy cô bước xuống thì nhướng môi cười: “Linh Lung,” Cô vẫy tay chuẩn bị đi qua.
Tiêu Sầm đứng cạnh cô ấy nghiến răng nghiến lợi: “Không sợ bị người khác chụp ảnh à?”
Bây giờ mỗi một tiếng nói và hành động của cô ấy đều bị truyền thông ở khắp nơi chú ý, còn dám tùy tiện ra ngoài như vậy, đúng là lớn gan, biết sẽ có người xử lý cục diện rối rắm thay mình.
Giả Đình Đình không vui bĩu môi, vốn vẫn chưa hả giận, nói một tiếng với Linh Lung rồi trực tiếp quay đầu chui vào xe, lúc đóng cửa xe lại rầm rầm đến vang trời. Linh Lung cách cửa kính xe thấy Tiêu Sầm xém bị đập cửa vào mặt mỉm cười, không ngại mở cửa xe lần nữa rồi ngồi xuống.
Đến khi chiếc xe đó rời đi, trên đỉnh đầu truyền đến một động tác dịu dàng. Linh Lung quay đầu lại, nghe giọng nói trầm thấp của Trình Tư Hạo: “Nghĩ gì thế?”
Linh Lung chống cằm, mày đẹp hơi nhíu: “Em nghĩ về tình huống của gia đình Giả Đình Đình.”
Giả Đình Đình và Tiêu Viện là hai người trời xui đất khiến bị ôm sai ở bệnh viện từ nhỏ. Trước đây Giả Đình Đình tên An Ly, gia đình thuộc dạng khá giả, dù không nhiều tiền như Tiêu gia bây giờ, nhưng cũng gọi là yên ổn.
Nhưng vào một lần Giả Đình Đình bất ngờ bị tai nạn xe cộ, máu không thích hợp, ba mẹ mới phát hiện đây không phải là con gái ruột của mình.
Ba mẹ bên kia vừa không muốn bỏ Giả Đình Đình, vừa muốn tìm lại con gái ruột của mình nên đã báo nguy, đăng ký, qua một khoảng thời gian mới trằn trọc liên lạc với Tiêu gia hiện giờ.
Sau này Giả Đình Đình lấy cho mình một nghệ danh, chính là ba chữ “Giả Đình Đình” bây giờ.
Còn vì sao bây giờ lại trở thành như thế này thì Linh Lung vẫn chưa hỏi nhiều.
Trình Tư Hạo thấy trán cô ngày càng nhô lên, không khỏi lên tiếng: “Hiện tại Giả Đình Đình đã có sự nghiệp của mình, cô ấy không còn cần đến các mối quan hệ ở phía sau Tiêu gia nữa, dù bây giờ Tiêu gia muốn đền bù.”
Đôi mắt Linh Lung lộ vẻ khó hiểu, không hiểu lời nói của Trình Tư Hạo lắm, rồi lại nghe thấy anh bổ sung: “Dù sau lưng nghệ sĩ vẫn cần có bối cảnh thật đi nữa, có Tiêu Sầm ở phía sau cô ấy, cả giới cũng không có ai dám bình luận về lời nói và hành động của cô ấy đâu.”
Chuyện này Linh Lung cũng nghĩ như vậy. Giả Đình Đình trong giới không phải loại người gió thổi hướng nào theo hướng ấy hay đi lấy lòng người khác, nhưng vì tính cách của cô ấy thẳng thắn, nói chuyện hay làm việc cũng không giấu giếm gì, không phải loại trước mặt thì một đằng sau lưng thì một nẻo thường thấy ở giới giải trí, cô ấy làm bạn với cô đều là thật tình thật ý.
Linh Lung không nghĩ nhiều đến thế, bây giờ đầu óc của cô cần được nghỉ ngơi.
“Chồng ơi, hôm nay chúng ta về đâu thế?”
Trình Tư Hạo nghe hai chữ dễ nghe kia, thấy cơn mệt mỏi vì công việc trong người giảm đi không ít.
Phân phó cho tài xế lái xe, nhắm mắt dựa vào ghế: “Em muốn về đâu nào?”
Linh Lung ăn ngay nói thật: “Muốn về nhà bọn mình.”
“Vậy về thôi.”
Hôm nay anh đến công ty để sắp xếp công việc tuần sau, cố gắng dành thời gian rảnh của mình ở cạnh cô lâu một chút. Anh nghe Lưu Hoài nói rằng, bây giờ là lúc phụ nữ dễ suy nghĩ sâu xa nhất.
Lần trước Linh Lung đã có dấu hiệu này, đương nhiên Trình Tư Hạo càng muốn để ý hơn.
Linh Lung tiện tay lấy tạp chí trong xe, có rất nhiều loại sách kinh tế tài chính. Trình Tư Hạo nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, rút một quyển ở phía sau ra đưa cho cô.
Cô cười hì hì, dựa vào người anh thích thú thưởng thức trang phục và trang sức.
Vốn dĩ cũng không thích cái này lắm, nhưng sau khi mang thai cô rảnh rỗi nên đọc vài quyển, thấy đúng là rất hợp với sở thích của cô. Từ đó, dù là trong nhà hay ở công ty Trình Tư Hạo, ở trong xe cũng có vài quyển như vậy.
“Em muốn cái này.”
Linh Lung chỉ vào một chiếc lắc tay màu tím nhạt, có hai tầng, ở tầng ngoài đính ba viên ngọc màu sắc rực rỡ khác nhau, nhìn vào ảnh thì thấy được khắc lên mấy cái đầu của sóc, tầng trong được khảm vào trong, người thiết kế rất khéo léo, phần hoa văn phức tạp chỉ lộ ra một nửa, vừa không tạo ra cảm giác trói buộc, vừa tạo ấn tượng sâu với thị giác.
Kỹ thuật này vừa thấy đã tưởng tượng được sẽ xinh đẹp như thế nào nếu mang trên cổ tay trắng tinh như ngọc, tinh tế nhỏ xinh tôn lên nhan sắc của người dùng.
Trình Tư Hạo ấn tấm ngăn xuống, phân phó Lưu Hoài đi xử lý.
Lưu Hoài đi tìm hiểu thông tin rất nhanh đã báo lại, nói chiếc lắc tay này đã bị người khác mua, nhưng bây giờ lại chạy đến buổi đấu giá từ thiện vào tháng sau.
Đôi mắt to ngập nước của Linh Lung càng sáng lên, gối đầu lên vai hắn: “Em muốn đi.”
Dù cô không nói thì Trình Tư Hạo cũng đang có ý này. Nghẹn lâu như vậy, anh muốn đưa cô ra ngoài để thả lỏng.
Không biết có phải do người mang thai thích ngủ không, chưa tới nhà cô đã ngã vào lòng Trình Tư Hạo ngủ sâu. Sau đó có cảm giác được bế lên, rồi lại thả xuống, rồi có người cởi quần áo cho cô, nhẹ nhàng dùng nước ấm lau mặt và tay cô. Cô an tâm lẩm bẩm một tiếng, lăn vào bên trong, ngủ càng say.
Trình Tư Hạo tỉnh giấc, thở phào nhẹ nhõm một hơi, rút tay bị eo cô nằm lên ra. Sau khi mang thai, tư thế ngủ của cô ngày càng không thành thật. Bây giờ thân hình vẫn chưa cồng kềnh, đến sau này thì chắc xoay người cũng là một vấn đề.
Một tuần sau, cả ngày Linh Lung đều ra ngoài chơi. Đi ra ngoài tản bộ với Trình Tư Hạo, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, ngay cả phản ứng nôn nghén không biết là do tâm trạng hay vì thời gian, cũng đã bớt hơn nhiều.
Nhưng trên mạng đột nhiên tuôn ra một tin tức khiến Linh Lung hơi kinh ngạc.
Vốn cho rằng chuyện ngày hôm ấy đã được xử lý sạch sẽ, không ngờ rằng vẫn có người không xóa ảnh chụp, hơn nữa còn đợi chuyện bẵng qua một tuần rồi mới đột nhiên đăng lên.
Đó là bức ảnh chụp hai người đi dạo phố lần trước, từ lúc ban đầu hai người đeo khẩu trang tiến vào trung tâm thương mại, đến lúc sau lộ mặt ở trong tiệm. Ảnh chụp từ khoảng cách khá xa, nhưng cũng đủ để thấy rõ. Một nữ minh tinh tai to mặt lớn nổi tiếng, không cần suy nghĩ gì nữa, đề tài này không cần tìm kiếm đã trực tiếp xuất hiện từ “Nóng”.
Đáng chết hơn nữa là mấy tấm cuối cùng còn có cả Trình Tư Hạo, Tiêu Sầm, ngay cả “thiên kim giả” kia cũng xuất hiện ở trước mắt công chúng.
Ngòi nổ cho hàng loạt các bình luận là chiếc bụng có xu hướng lớn lên của Linh Lung. Nhớ đến lúc đầu bị chụp lúc đến bệnh viện, Linh Lung hết cách nên phải công khai giải thích, dù sao trước sau gì cũng bị biết đến.
Nguyên nhân thứ hai này hình như được bắt nhịp theo, một đống bình luận phân tích thân thế của Giả Đình Đình và mối quan hệ với hào môn Tiêu gia, nói thẳng ra là hoa đán nổi tiếng này chính là thiên kim chân chính mà Tiêu gia vừa tìm được không lâu.
Nguyên nhân cuối cùng là được một người trong giới công khai ra, vị hôn thê của tiểu công tử Tiêu gia trẻ tuổi có khối tài sản ngang bằng với cả quốc gia* đúng là nữ minh tinh cứ một hai ngày lại hot một lần của giới giải trí, “Giả Đình Đình”.
(*) Gốc là “phú khả địch quốc”, mình để vậy cho mọi người dễ hiểu luôn.
Đoạn văn cuối cùng chỉ ra việc Tiêu gia lại không phải Tiêu gia.
Hai gia tộc lớn của thành phố Z, dù cùng một họ nhưng lại ở hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau. Nếu so sánh, Tiêu Sầm dẫn đầu ở việc phát triển trong giới giải trí và ngành sản xuất điện tử, đó là điều Trình Tư Hạo đã thừa nhận.
Lúc Linh Lung nhìn thấy rất hoảng sợ, xém nữa không đi cầu thang nỗi, Trình Tư Hạo phải nặng nề nhìn cô cảnh cáo.
Linh Lung bất chấp, Trình Tư Hạo biết cô muốn nói gì, bất động thanh sắc lấy điện thoại trên tay cô, đóng internet lại: “Yên tâm đi, bộ phận xã hội của Giả Đình Đình sẽ xử lý tốt.”
Nếu bộ phận xã hội khổng lồ của cô ấy đến việc nhỏ như thế này cũng xử lý không tốt, thật đúng là không cần làm việc ở giới giải trí này nữa.
Nói tiếp, “Em không cần lo đâu, dù vô dụng thì bên kia còn có một Tiêu Sầm nữa. Nói về tài nguyên và bối cảnh ở giới giải trí, có ai so được với cậu ta chứ?”
Linh Lung ngây ngốc nhìn anh một lát, nghe anh nói cũng an ổn vài phần, thành công bị anh dời đề tài đi: “Đến anh cũng không so được hả?”
Trình Tư Hạo: “……”
Suy nghĩ một lát, anh ăn ngay nói thật: “Bọn anh không cùng phương hướng. Từ lúc ông nội của cậu ta bắt đầu làm ăn, Tiêu thị đã đặt chân vào giới giải trí rồi, các mối quan hệ và tài nguyên dành dụm trong tay đã không phải là điều em có thể ngờ được từ lâu. Huống gì vì mấy năm nay Giả Đình Đình ở trong giới giải trí, những nỗ lực của Tiêu Sầm trên phương diện này ngày càng lớn.”
Linh Lung nghe anh nói hết nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận: “Vậy là Tiêu Sầm giỏi hơn anh ở giới giải trí này.”
Không chờ mặt Trình Tư Hạo đen lại, cô lại nói: “Nhưng nếu anh bảo vệ cho em được thì đương nhiên cũng đâu có kém.”
Dù không cần phải nói nhưng Trình thị ở giới giải trí này tất nhiên cũng không thể nào khinh thường.
Dù trong lòng đã thả lỏng hơn, nhưng Linh Lung vẫn gọi điện cho Giả Đình Đình. Giống như Trình Tư Hạo nghĩ, người nọ nói chuyện dường như không quan tâm chút nào, chắc còn đang đóng phim. Tiếng động ồn ào ở phim trường vọng đến, cô ấy ngáp một cái: “Tớ mệt quá, thôi không nói chuyện với cậu nữa, lát nữa còn phải đóng phim, tớ phải ăn bù đây.”
Trước khi cúp máy, cô ấy như thể lơ đãng nói thêm một câu: “Không cần lo cho tớ đâu. Cư dân mạng vẫn luôn nghĩ rằng ba mẹ ruột của tớ là mấy người nghèo đến tìm tớ để đòi tiền, bây giờ đúng lúc để bọn họ hiểu ra luôn. Trên đầu tớ hợp với vầng hào quang của thiên kim nhà giàu lắm, lần này bọn họ có thể quang minh chính đại cãi nhau thay tớ rồi.”
Cô ấy nói sao thì đúng là như vậy, trong giọng nói mang theo sự không vui. Không biết trước đây có ai đăng tin nóng về người nổi tiếng, nói ba mẹ ruột của cô rất nghèo, sinh hoạt khó khăn, tìm cô để đòi tiền dưỡng lão, khiến đề tài “Thương bé Đình của tôi quá”, “Ôm bé Đình của tôi một cái nào” chưa bao giờ ngừng lại.
Nhưng ba mẹ Tiêu căn bản không quan tâm đến những bình luận trên mạng này, yêu thương Giả Đình Đình đến tận trời cao.
Cúp máy, yên tâm hơn nhiều, lúc này Linh Lung mới nhìn thấy những tin nhắn gửi đến. Phần lớn là nói cô chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi thật tốt, cũng có người hỏi bé trai hay bé gái, có những fan nói cô bảo dưỡng cho tốt, đến lúc đó thì sinh ra “một thằng nhóc mập”.
Linh Lung đọc rồi cười, sau đó ném cho Trình Tư Hạo.
Sau khi cô mang thai, việc trả lời tin nhắn này phần lớn là do Trình Tư Hạo xử lý thay cô.
Vì hai người đàn ông cũng bị chụp nên có không ít fan nói muốn thấy Trình tiên sinh. Hai người chỉ nhìn dáng người là đã biết hàng tốt nhất rồi. Vốn dĩ Trình Tư Hạo rất ít khi lộ mặt, có không ít lời đồn. Các cư dân mạng đã bị khơi gợi tính hóng hớt đối với nhan sắc bí ẩn này, chỉ chờ Linh Lung đọc được thôi.
Linh Lung gặm quả táo, nhìn người nào đó cau mày, mất kiên nhẫn trả lời lại từng tin nhắn, trong lòng lay động, lấy máy tính bảng ở bên cạnh, đăng nhập vào Weibo của mình, đăng công khai một bài: “Chờ đến một ngày nào đó sẽ cho mọi người thấy bé con và ba ba của bé.”