Editor: Min
Khi Quách Hưng Mai chuẩn bị làm chuyện này đã không nghĩ rằng mình không bị Trình Tư Hạo tìm ra. Nói cách khác, sự nghiệp của người ta lớn như vậy, có thủ đoạn lại có bản lĩnh, một người dân nhỏ bé như bà sao có thể tránh cả đời, nhưng bà không quen nhìn thấy người này xuân phong đắc ý* như vậy, phải để đại tiểu thư của Linh gia, phu nhân của Trình gia nếm vị đau khổ.
(*) Xuân phong đắc ý (春风得意) là thành ngữ chỉ thành công trong sự nghiệp, trong tình ái hôn nhân, có kết quả tốt đẹp trên mọi phương diện. Nó có xuất xứ từ bài thơ “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường.
Nhưng điều khiến bà hoàn toàn bất ngờ đó là Linh Quốc Cường vậy mà lại giúp bà.
Lúc này nhìn Linh Lung hôn mê bất tỉnh bị trói trên giường, khóe miệng Quách Hưng Mai cong lên, nói châm chọc: “Sao nào, làm thì cũng làm rồi, bây giờ còn muốn giả vờ làm người ba vĩ đại gì nữa?”
Linh Quốc Cường vẫn giữ nguyên dáng ngồi, không nói gì.
“Ông cũng đừng si tâm vọng tưởng, lát nữa nó tỉnh lại thấy ông ở đây, chắc hẳn cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho người ba này đâu.”
“Dù sao người khiến nó hôn mê là ông, chứ không phải tôi.”
Mái tóc của Quách Hương Mai xõa xuống tinh tế, cúi đầu nhìn móng tay được bảo dưỡng khéo léo của mình, thấy tâm tình rất tốt.
Nếu không có Linh Quốc Cường, chắc hôm nay bà cũng không thuận lợi như vậy.
“Rốt cuộc bà muốn làm gì?”
Một lúc lâu sau, Linh Quốc Cường đột nhiên hỏi bà, “Tôi đã biết chuyện của Linh Tư rồi, đúng là con bé sai. Trước tiên không nói đến chuyện cố ý gây ra tai nạn ở phim trường đi, sau đó lại còn ngáng chân trong công ty của Linh Lung, Linh Lung nhớ đến tình cảm chị em nên mới không khai ra thân phận của con bé, sao bà không rõ chứ?”
Quách Hưng Mai như thể nghe được chuyện cười bốn phương, lấy con dao gọt hoa quả không biết được đặt ở bên cạnh từ lúc nào, kề lên gò má trắng tuyết của Linh Lung. Linh Quốc Cường thấy thì cả kinh, giọng nói cũng thay đổi vài phần: “Bà làm gì thế?”
Lúc đó, đúng là vì thấy Quách Hưng Mai cầm con dao gọt hoa quả bước vào yến hội nên ông mới ra tay trước bà. Nhìn thì như muốn tổn thương Linh Lung, nhưng thật ra sợ kế hoạch của Quách Hưng Mai không thành công, cuối cùng liều làm cá chết lưới rách.
Quách Hưng Mai như không nghe những lời nói của ông, cầm con dao lóe sáng khoa tay múa chân trên gương mặt tinh tế của Linh Lung, động tác chậm rãi như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ: “Ông xem, hai đứa này là chị em chỗ nào chứ?”
Linh Quốc Cường vốn nghĩ rằng bà muốn nói tình cảm của hai đứa không tốt, lời nói phản bác cũng đã đến bên miệng, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, kinh ngạc nói: “Bà nói hai đứa nào?”
Chẳng lẽ, Linh Tư?
“Không sai, chắc ông nên cảm ơn tôi đi, mất công làm ba của con gái tôi 25 năm trời, ông nuôi được một đứa con gái như vậy rồi đó.”
Sắc mặt Linh Quốc Cường trắng bệch, đầu ngón tay run rẩy, một ngón cũng không nhấc lên được, con ngươi kinh hoàng: “Bà nói bậy!”
“Ôi,” Quách Hưng Mai lười ngẩng đầu, môi đỏ lúc đóng lúc mở, “Ông không tin cũng được, mà tin cũng thế. Linh Quốc Cường à, tôi cắm sừng ông đó, còn liên tục nữa kìa.”
Giọng điệu của bà không nhanh không chậm, hợp tình hợp lý như đang kể một chuyện bình thường ở huyện.
Linh Lung tỉnh lại trong tiếng cãi nhau, đầu đau như muốn nứt ra. Bên tai thì ồn ào, trần nhà xi măng, người nằm trên chiếc giường cứng, tất cả những thứ này đều nhắc cô rằng đây là một nơi xa lạ.
Cô muốn ngồi dậy, lại phát hiện ra hai chân bị trói rất chặt, ý thức dần hồi phục lại. Đến khi nhận ra được chuyện gì đang xảy ra, sống lưng đổ mồ hôi lạnh không ngừng.
Cô giãy giụa vài cái khiến hai người đang cãi vã nhìn qua, lúc ba đôi mắt chạm nhau, đều là những cảm xúc khác biệt.
Quách Hưng Mai toàn châm châm chọc và cười nhạo, Linh Quốc Cường thì đau lòng và áy náy, còn Linh Lung bình tĩnh như dự kiến. Khi hơi thở quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau, trong nháy mắt cô đã quên phản kháng.
Là người ba ruột của cô, nhưng cũng hơn hẳn là không phải.
“Như nào, không chào hỏi một tiếng với ba và mẹ cô à?”
Quách Hưng Mai thấy cô lạnh nhạt chuyển mắt qua thì lạnh lùng mở miệng. Bà mệt nhất là khi thấy bộ dạng hoàn toàn không thèm quan tâm này của Linh Lung. Dựa vào cái gì mà con gái bà phải chịu đựng những chuyện đó, mà Linh Lung lại thoải mái dễ chịu, chơi trò phu nhân nhà hào môn.
Nhớ lại lúc ông Trình phát biểu trên bục, chậc chậc, đúng là cảnh tượng vô giá.
Nghĩ vậy bà lại kề con dao lên gương mặt của Linh Lung lần nữa, cúi người xuống: “Cô sống tốt đến thế mà không định giúp đỡ em gái cô à?”
Linh Quốc Cường nhìn con dao nhỏ sáng như tuyết kia, ngực cứng lại. Nhớ đến những lời mà Quách Hưng Mai nói, sự hối hận, áy náy với Linh Lung xông thẳng vào lòng. Đúng là cả đời này ông cũng không xứng đáng làm một người ba.
Linh Lung trừ cảm nhận được sự lạnh lẽo ra thì không hề sợ hãi. Cô lạnh lùng ngước mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt hận thù của Quách Hưng Mai đang nhìn cô: “Em gái? Không phải bà nói hai chúng tôi là chị em ở chỗ nào sao?”
Hai người sửng sốt, Linh Quốc Cường run rẩy hỏi: “Con….nghe thấy hết rồi sao?”
Thật ra lúc đó Linh Lung cũng có chút ý thức, có điều không được rõ ràng lắm, nhưng tiếng nói chuyện của bọn họ cô ít nhiều gì cũng nghe được một chút, huống gì tiếng cãi nhau của hai người quá lớn, cô không muốn nghe cũng khó.
Quách Hưng Mai ngây người, sau đó biểu cảm thản nhiên, đứng dậy: “Cũng tốt, tỉnh rồi thì để ba cô giải thích chút đi. Cô xem, nhiều năm vậy rồi, vị trí đại tiểu thư Linh gia này của cô cũng không ai làm lung lay được, còn cho hai cha con cô một người em gái và con gái nữa chứ.”
Giọng nói của của bà vừa ngừng lại thì nhìn về phía Linh Quốc Cường: “Nói thật nha, nếu không phải do ông vô tình thì tôi sẽ giữ bí mật này đến chết, vậy thì có thể để Linh Tư chăm sóc ông đến già rồi. Dù sao đứa con gái ruột này của ông cũng chả có tác dụng gì.”
Linh Lung không nói gì, đối với sự thay đổi đột nhiên này, bất lực nhắm hai mắt lại. Cô không biết bây giờ nên có tâm trạng gì để tiêu hóa hết lượng tin tức này, cũng không biết nên có thái độ như thế nào để đối mặt với Linh Quốc Cường nữa. Cả đời này của cô không còn chút tâm tư nào để phụng dưỡng người ba ruột này nữa, bây giờ cũng chỉ còn lại sự thất vọng và suy sụp thôi.
“Bà muốn tôi để lại cho Linh Tư một con ngựa à*?”
(*) Cụm từ “Để lại cho ai đó một con ngựa” được bắt nguồn từ tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa, có nghĩa là tỏ ra thương xót, không bắt ai đó phải chịu trách nhiệm. (Nguồn: baidu.com)
Linh Lung mở mắt ra, bất động thanh sắc đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Đây chắc hẳn là một kho hàng cũ, râm mắt, bụi bặm, trong không khí còn có mùi gì đó khiến cô thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ ra là gì.
“Không tồi, cô cũng không ngốc lắm.”
Thật ra ban đầu Quách Hưng Mai muốn để Linh Tư đe dọa Linh Lung, nhưng bây giờ bà đột nhiên đổi ý.
Trước mặt hai người, Quách Hưng Mai dùng điện thoại gọi cho một dãy số, trước khi gọi thì uy hiếp cô: “Ngoan chút đi, nếu mày dám phát ra chút tiếng động này, tao không bảo đảm được ba mày sẽ bị gì đâu.”
Lúc này Linh Lung mới để ý Linh Quốc Cường cũng bị trói vào một cây cột, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Thấy dáng vẻ già nua của Linh Quốc Cường, ngồi trên mặt đất đầy bùn, đôi mày đẹp nhăn lại, nhưng cũng không nói gì.
Quách Hưng Mai cũng dùng lời đó để uy hiếp Linh Quốc Cường, sau đó dùng hai miếng băng dán bịt kín miệng hai người lại rồi mới ấn gọi.
Không hề do dự chút nào, một tiếng chuông vừa mới vang lên, bên kia liền truyền đến giọng nói căng thẳng của Trình Tư Hạo: “Tôi biết bà muốn gì.”
Giọng điệu chắc chắn và quyết đoán như thể anh vẫn luôn chờ cuộc gọi này.
Quách Hưng Mai cười một tiếng, ngồi xuống mép giường, vô thức quơ quơ mũi chân, nói tiếp: “Trình thiếu gia quả nhiên là thông minh, nếu đã biết tôi muốn gì….”
Bà tạm dừng một chút, cố ý chờ bên kia nói tiếp. Trình Tư Hạo cũng không làm bà thất vọng: “Trước mắt Linh Tư đã được đưa về nhà bình yên vô sự, bên phía công ty giải trí cũng đã khôi phục hợp đồng với cô ta, sau này về quyền phát ngôn cho quảng cáo hay đóng phim, bà cũng có thể yêu cầu.”
Hiện tại Trình Tư Hạo không để bụng những chuyện này, điều quan trọng là Linh Lung. Linh Tư thì sau này anh có rất nhiều thời gian để từ từ sắp xếp, nhưng nghĩ đến Linh Lung, ngực anh như muốn bốc lửa, một giây cũng không chờ được.
“Ôi chao,” Quách Hưng Mai vỗ tay tán thưởng, quay đầu nhìn Linh Lung, “Đúng là không ngờ, đứa con gái tôi nuôi 20 năm nay lại được Trình thiếu gia xem trọng như vậy, có phúc thật đấy.”
Linh Lung nín nhịn sự ghét bỏ, ánh mắt thấy động tác giả vờ như vô tâm của Linh Quốc Cường thì nhăn mày.
Trình Tư Hạo lười lãng phí thêm một giây nào với bà, nói thẳng: “Thả người.”
Môi đỏ của Quách Hưng Mai cong lên, người thấy được không khỏi lạnh cả người. Linh Lung phát hiện có gì đó sai sai, giây tiếp theo đã thấy bà trực tiếp cúp máy.
“Sao nào, bất ngờ lắm à?”
Quách Hưng Mai gỡ băng dán ra khỏi miệng cô, “Các người nghĩ tôi khờ à? Hiện tại tôi gọi điện cho Trình Tư Hạo, chắc đã tra ra địa điểm của tôi từ lâu rồi. Dù sau này cô có bình an vô sự ra khỏi đây đi chăng nữa, cậu ta sao có thể buông tha cho mẹ con bọn tôi được chứ. Bản lĩnh một tay che trời của Trình gia các người, tôi đã cảm nhận được từ lâu rồi.”
“Vậy cuối cùng bà muốn gì?”
Linh Lung cắn răng, trên tay Linh Quốc Cường chỉ có một mảnh thủy tinh, cắt nửa ngày cũng chỉ cắt được một cọng dây thừng, màu đỏ tươi trên tay khiến Linh Lung nhìn mà sợ hãi.
“Sao nào?”
Đứng dậy vỗ tay, Quách Hưng Mai đi đến nơi để vài cái thùng lớn. Linh Lung phát hiện ra một thùng đựng chất lỏng màu trắng thì bỗng nhiên nhận ra đó là cái gì, hoảng sợ mở to mắt: “Bà điên rồi!”
Nắp đậy bị Quách Hưng Mai mở ra, mùi xăng nồng nặc tràn lan trong cả kho hàng. Bà hít mạnh một hơi, lớp trang điểm trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng: “Mùi nồng quá, không biết lát nữa Trình thiếu gia có đến kịp không đây!”
Linh Quốc Cường đã đỏ mắt, đến lúc này ông mới biết được rốt cuộc mình đã cưới người phụ nữ như thế nào, cuồng loạn hét lên: “Quách Hưng Mai, bà không lo cho cuộc sống sau này của con gái Linh Tư của bà sao!”
Nhắc đến Linh Tư khiến động tác của bà dừng lại, nhưng chỉ một giây sau, bà nhún vai tỏ vẻ không sao: “Không phải cuộc sống của nó đã bị các người hủy hoại rồi sao?”
Hủy hoại hoàn toàn.
Nếu vào giới giải trí lần nữa thì sao chứ. Cô ta làm Linh Lung bị thương, khiến Linh Lung thiếu chút nữa đã mất mạng. Vết đen này đã khắc sâu trong ấn tượng của mọi người, rửa cả đời cũng không sạch, bà còn sợ gì nữa chứ.
Quanh phòng toàn là tiếng cười sắc bén và hỗn loạn của Quách Hưng Mai: “Hai mẹ con tôi đổi lấy mạng của hai cha con các người, nhân tiện còn khiến Trình Tư Hạo sống không bằng chết, cái này không đáng giá à?”
Linh Lung vừa chết, Trình Tư Hạo sao có thể dễ dàng tìm ra như vậy chứ. Sinh tử chia lìa, đây mới chính là điều tàn nhẫn nhất.
Mặc kệ hai cha con bọn họ khuyên bảo thế nào, Quách Hưng Mai trực tiếp tưới từng thùng xăng một lên khắp nhà. Nhiều xăng như vậy, chưa kể trong kho hàng này còn có vài máy móc thiết bị không dùng đến, nếu nổi lửa lên thì chắc sẽ trực tiếp nổ mạnh.
Động tác của Linh Quốc Cường dần nhanh hơn, Linh Lung chỉ mong ông nhanh chóng cởi bỏ dây thừng rồi chạy ra ngoài. Dù có hận đến đâu đi chăng nữa, nhưng phần tình cảm máu mủ ruột thịt này vẫn chôn sâu dưới đáy lòng.
Dù Trình Tư Hạo đã vượt qua vô số đèn đỏ dọc đường, đến nơi bằng tốc độ nhanh nhất nhưng cuối cùng vẫn đến chậm một bước.
Quách Hưng Mai đã đoán được anh sẽ tìm được nơi này từ lâu, vậy nên nước đi của bà là đi càng xa càng tốt, kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.
Cách 50 mét, kho hàng rộng mấy trăm mét vuông bốc lên cột khói nghi ngút.