Chí Tôn

Chương 703: Sở Vân





Đây mới chỉ là khúc nhạc dạo. Khí thế của quầng sáng mờ Hóa Đạo không giảm. Sau khi hai đại Thần thông bản mạng biến mất, nó bắn thẳng về phía Lôi Đế, Hương Đế.

Hai Đế tuyệt vọng trốn tránh, lại phát hiện mục tiêu của quầng trắng mờ không phải là bọn họ, mà là lưới pháp tắc trên đỉnh đầu bọn họ.

Quầng trắng mờ bắn vào lưới pháp tắc, lập tức phát sinh biến hóa kinh người.

Trong lưới pháp tắc quầng trắng mờ nhanh chóng lan tràn, một sợi tơ pháp tắc bị quầng trắng mờ bao phủ, lập tức tan rã như băng tuyết.

Bản thân những sợi tơ pháp tắc chính là đạo pháp thần thông, đang bị Hóa Đạo khắc chế.

Quầng trắng mờ càng ngày càng lớn, cuối cùng tất cả lưới pháp tắc đều biến mất.

Điều này có thể sao!

- Không ngờ trên thế gian có Thần thông bản mạng biến thái như vậy!

Sắc mặt Lôi Đế, Hương Đế xanh mét. Thần thông bản mạng của Dạ Đế, quả thực chính là khắc tinh của tất cả Thần thông bản mạng. Vậy còn đánh thế nào được?

Lưới pháp tắc của mình vừa biến mất, Lôi Đế, Hương Đế Đô cảm thấy lực khống chế của mình đối với thế giới tiên nang giảm xuống dữ dội.

Toàn bộ thế giới tiên nang cũng phát sinh chấn động cực kỳ kịch liệt. Không gian cũng bắt đầu sụp xuống. Góc bên ngoài thế giới tiên nang đã phát sinh cảnh tượng trời sụp đất nứt.

Lưới pháp tắc là cơ sở để năm mươi lăm yêu vật mắt trận tồn tại.

Ở trong quá trình chế luyện tiên nang tuyệt phẩm, đầu tiên là ngưng tạo lưới pháp tắc, đẩy khoảng không Hỗn Độn, hình thành không gian Thái Hư. Sau đó mới thiết lập mười chiến trận, hình thành trời và đất.

Một khi lưới pháp tắc bị tổn thất, lập tức tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất lớn. Kinh hãi trong lòng Lôi Đế, Hương Đế khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt hết. Bọn họ biết mình đã không thể tái chiến được nữa.

- Đi!

- Dạ Đế, ngươi giỏi lắm! Ngươi hãy cẩn thận, sẽ có lúc ta tìm được phương pháp khắc chế được Thần thông bản mạng của ngươi.

Hai Đế cưỡng ép rời khỏi chiến trường.

Trong lúc đó, Dạ Đế không chỉ thu phục toàn bộ phần đất đã mất, hơn nữa còn cướp đoạt năm tòa Lôi Âm Thành, năm tòa Hoa Mai Cung do hai Đế Lôi, Hương cưỡng ép thoát khỏi, đã tráng sĩ đoạn cổ tay, tự động bỏ qua. Thậm chí ngay cả hai tòa Long Thành do Long Đế bỏ lại cũng vào tay hắn.

Thế giới tiên nang của Dạ Đế lập tức tăng thêm một phần năm thể tích mới. Mười hai tòa thành trì Tiên Thiên làm mắt trận, bị hắn chiếm đoạt.

Chiến tranh đoạt lấy mới là phương pháp nhanh nhất để nâng cao thực lực. Dựa vào Hóa Đạo Chi Pháp, Dạ Đế hoàn thành đại nghịch chuyển, trở thành người thắng cuối cùng trong trận chiến của Tứ Đế.

- Đi, các ngươi đi mau!

Nguyệt Sương Vương cứu tỉnh Vân Bạch Tham, hai huynh muội Vân Tiểu Ái, giao cho bọn họ một bảo thạch mật môn.

- Tòa bảo thạch mật môn này, thông với Loạn Cấm Sâm Lâm...

Nguyệt Sương Vương nói, khiến mắt tất cả mọi người sáng ngời, từ trong tuyệt vọng nảy sinh chút hy vọng.

Ai cũng không ngờ được, trong tay Nguyệt Sương Vương còn giữ một bảo thạch mật môn như vậy. Đây không phải tiểu mật môn bình thường. Hiện nay, không gian đã bị phong tỏa, tiểu mật môn căn bản không thể sử dụng. Tiểu mật môn trong tay Nguyệt Sương Vương chính là Thông Thiên Mật Môn. Bởi vậy mới có thể có năng lực đột phá không gian phong tỏa, thành công thoát khỏi đi nơi đây.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người gần như đều cuồng nhiệt nhìn chăm chú vào bảo thạch mật môn trong tay Vân Bạch Tham.

Giờ phút này Nguyệt Sương Vương nhìn mọi người, trong lòng biết rõ ràng biết rõ tâm lý của mọi người, nàng phát ra tiếng cười lạnh:

- Ngoại trừ hai chất nhi của ta ra, không ai có thể đi.

- Vì sao?

- Nguyệt Sương Vương, ngươi nói vậy là ý gì?

- Hừ, hiện nay Vân gia gặp đại nạn này, kết quả nhất định sẽ bị diệt. Khó tránh được các ngươi không có suy nghĩ khác. Vì an toàn của chất tử, chất nữ của ta, các ngươi và ta cùng ở lại đây. Các ngươi cùng chết ở Bạch Ngọc Thành chúng ta, cũng không tính là làm nhục các ngươi.

Ánh mắt Nguyệt Sương Vương lạnh lùng, nhìn quét một vòng, khiến lòng người kinh sợ.

- Nguyệt Sương Vương, ngươi không thể làm như vậy.

Có người nuốt nước miếng, ngại tu vi chuẩn Đế của Nguyệt Sương Vương, không dám lỗ mãng, chỉ có thể phát ra tiếng quát nhỏ.

- Ta thề, nhất định sẽ bảo vệ tốt hai huynh muội này, tuyệt không hai lòng.

Người có tâm tư nhạy bén thì phát lời thề độc, ý đồ giành được sự tán thành của Nguyệt Sương Vương.

- Đừng làm việc vô ích, ta không tin lời thề chỉ tin tưởng vào sự phán đoán của mình.

Thái độ của Nguyệt Sương Vương cương quyết, sát khí nghiêm nghị.

- Ai dám có hành động nào lạ, ta sẽ khiến hắn chết trước.

Giọng nói của nàng lạnh như băng, khẽ gảy dây cung Nguyệt Vũ Cung, phát ra âm thanh như tiếng cầm huyền.

Ý chí chiến đấu của mọi người xung quanh lập tức bị đông lại, như rơi vào hố sâu không đáy, băng lạnh thấu xương.

- Cô cô, chúng ta cùng nhau đi thôi.

Sắc mặt Vân Tiểu Ái đầy nước mắt, nàng la to.

- Không, các ngươi đi, chỉ có các ngươi có thể đi.

Nguyệt Sương Vương hiền từ nhìn hai huynh muội,

- Bọn họ đến vì Đệ nhị linh quang đan, tuyệt đối không từ bỏ, hiện tại nhân lúc Dạ Đế đang tiêu hóa kết quả cuộc chiến, mau mau rời khỏi đây. Ta sẽ bảo vệ bảo thạch mật môn cho các ngươi. Mười hô hấp sau, các ngươi sẽ tới Loạn Cấm Sâm Lâm. Đến lúc đó ta sẽ
tự tay phá hủy bảo thạch mật môn này.

- Cô cô!

Vân Bạch Tham khóc, cầu xin.

- Ta đã già, có lẽ sau khi chết hồn về Quỷ Châu, có thể gặp được di phu (dượng) của các ngươi cũng không chừng.

Nguyệt Sương Vương khẽ lắc đầu, thở dài.

- Vân gia bị giết, chắc chắn phải có người bỏ đá xuống giếng. Các ngươi không nên ở lại Đan Châu, đi Tinh Châu đi. Nếu có thể, tới Tinh Châu tìm giúp cô cô một người. Hắn tên là Sở Vân, là hài tử của cô cô, cũng là biểu huynh của các ngươi. Đây là bản đồ ngọc giản, các ngươi chiếu theo bản đồ, có thể tìm được Thông Thiên Mật Môn.

- Tinh Châu?

Hai huynh muội họ đều kinh ngạc. Bọn họ còn chưa đủ trình độ để tiếp xúc đến bí mật Cửu Châu.

- Không sai, trên đời có Cửu Châu. Đan Châu chỉ là một trong số đó. Ngoài ra còn có Tinh Châu, Binh Châu vân vân. Không có thời gian giải thích cho các ngươi, đi mau!

- Cô cô...

Vân Tiểu Ái khóc không chịu đi. Tuy rằng nàng chỉ là chất nữ của Nguyệt Sương Vương, nhưng thật ra tình như mẹ con. Phụ mẫu hai huynh muội chết trận từ lâu. Cả hai đều được Nguyệt Sương Vương nuôi nấng lớn lên.

Nguyệt Sương Vương yêu thương ôm lấy hai má của Vân Tiểu Ái, lau nước mắt trên khuôn mặt nàng:

- Đi thôi, bảo thạch mật môn này chỉ là bán thành phẩm. Ban đầu ta dự tính chế luyện thành Thông Thiên Mật Môn nối thẳng đến Tinh Châu. Nó chỉ có thể cho ba người đi qua.

- Đừng khóc, dũng cảm lên, hài tử.

- Ba người... Cô cô, ta muốn dẫn theo một người!

Vân Bạch Tham vội vàng nói.

- Hắn chính là Vân Vô Danh, người luyện đan cho cô cô.

Nguyệt Sương Vương cười khổ, mặc dù là cười khổ, cũng tràn ngập sự ôn nhu:

- Hiếm thấy người bạn nào được Bạch Tham nhà chúng ta xem là bạn tốt tri giao. Ta cũng muốn nhìn xem tiểu thiếu niên này có bộ dạng thế nào, thiên tài có thể chữa khỏi được cả tâm bệnh... Cô cô sẽ tìm người này cho các ngươi. Sao?

Sau khi sử dụng đạo pháp trinh sát, Nguyệt Sương Vương bỗng nhiên khẽ thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, ánh mắt đầy nghiêm trọng.

Nàng không tìm thấy Sở Vân.

Trong Bạch Ngọc Thành người chết ngàn vạn, nhưng Nguyệt Sương Vương tự tin, trong đạo pháo trinh sát của mình, chắc chắn phải phát hiện ra thiếu nhiên mà hai huynh muội Vân gia miêu tả trước tiên.

Nhưng không có!

Thật giống như hắn đã hoàn toàn bốc hơi mất. Trong toàn bộ Bạch Ngọc Thành cũng không thấy bóng dáng của Vân Vô Danh. Điều này khiến Nguyệt Sương Vương không khỏi hoài nghi. Hay Vân Vô Danh thật sự không vào tòa Bạch Ngọc Thành này.

Nhưng nàng lại hết lần này tới lần khác tin tưởng rằng, Vân Vô Danh vẫn ở trong Bạch Ngọc Thành. Trong vấn đề khó khăn cuối cùng của việc luyện đan không phải chính là do hắn xuất lực giải quyết hay sao? Sao hắn có thể biến mất vào hư không, không còn ở trong Bạch Ngọc Thành?

Hắn dùng đạo pháp ẩn hình gì, hay đã rời khỏi Bạch Ngọc Thành đây?

Mặc kệ là khả năng nào, đều chứng tỏ thiếu niên này không hề đơn giản. Mặc dù huynh muội bạch gia liên tiếp nhắc tới hắn trước mặt mình, nhưng Nguyệt Sương
Vương tin tưởng, thiếu niên này rất giỏi che giấu. Ngay cả huynh muội bạch gia cũng chỉ biết đến vẻ bề ngoài của hắn.

- Không có Vân Vô Danh, người này không đơn giản. Các ngươi phải cẩn thận! Đi nhanh đi, đi nhanh!

Nguyệt Sương Vương thúc giục nói.

Huynh muội Vân gia nghe vậy, vẻ mặt đều kinh ngạc.

- Đi? Chạy đi đâu?!

Đúng lúc này, giọng nói của Dạ Đế giống như thì thầm trong lòng mọi người.

Tâm Quỷ!

Nó vô hình vô chất, lại có thể ẩn núp trong lòng người, bỏ đi thất tình lục dục, là Yêu thú tuyệt phẩm tâm hệ, chỉ có ở Quỷ Châu.

- Không tốt!

Trong lòng Nguyệt Sương Vương trầm xuống, lập tức biết mình trúng kế. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Dạ Đế mưu tính trước, hành động sau. Ngoài mặt là đang tiêu hóa kết quả cuộc chiến, nghỉ ngơi trong thế giới tiên nang của mình. Thật ra đã sớm lặng lẽ ra tay, phái ra đội quân Tâm Quỷ, tiếp cận đám người Nguyệt Sương Vương.

Hắn không ra tay thì thôi, vừa ra tay nhất định long trời lở đất, tập trung cục diện.

- Giết!

- Đoạt được bảo thạch mật môn mới có thể chạy thoát!

Dưới sự ảnh hưởng của Tâm Quỷ, hơn mười người với Hắc Nguyệt Vương dẫn đầu, trong lúc nhất thời tấn công về hướng ba người Nguyệt Sương Vương, và huynh muội Vân gia.

- Tự tìm cái chết!

Hai mắt Nguyệt Sương Vương phun lửa, tay cầm dây cung. Nếu những người này không thức thời, vậy sớm để bọn họ hồn bay phách tán.

Ách!

Kinh ngạc!

Con mắt Nguyệt Sương Vương mạnh mẽ co lại, nàng hoảng sợ phát hiện mình không thể động đậy.

Ánh mắt quét tới, nàng lập tức phát hiện kẻ gây nên điều này. Đây là từng đạo hắc tuyến, từ dưới bóng của mình kéo dài ra, leo lên trên chân tay của mình, chặt chẽ phong ấn hành động của mình.

Ám Ảnh!

Vua đánh lén, Kiếp Yêu nghìn vạn năm, là yêu thú chủ lực của Dạ Đế, tiềm tàng trong Hắc Ám và bóng đen.

Tinh Tú Hổ!

Trong lòng Nguyệt Sương Vương thầm gọi.

Tinh Tú Hổ được nàng lệnh ở lại trên trời cao đảm đương phòng ngự và trinh sát, nhưng giờ phút này lại cũng bị một con Yêu thú bỗng nhiên xuất hiện cuốn lấy.
Mặc Kỳ Lân đại chiến với Tinh Tú Hổ.

Khóe mắt Nguyệt Sương Vương như muốn nứt ra. Giờ phút này, nàng hoảng sợ phát hiện mình không ngờ bó tay không biện pháp.

Dạ Đế cận thận giăng lưới, hiện nay vừa thu lưới lại, tất cả mọi người rơi vào trong tay hắn.

Sự mưu tính của Dạ Đế, sao có thể đơn giản?

Hắn không hành động thì thôi, một khi hành động, lập tức nghiêng trời lệch đất, muốn đặt lại Càn Khôn!

Giờ phút này, dường như hắn đã trở nên thong thả hơn.

Hơn mười thân ảnh bay lên không đánh về phía nàng. Sắc mặt bọn họ dữ tợn, hung quang lộ ra, bị Tâm Quỷ ở sâu trong nội tâm họ điều động, khát vọng sống phát ra một cách mạnh mẽ nhất.

Vân Tiểu Ái hoảng sợ, bị Vân Bạch Tham bảo hộ chặt chẽ ở phía sau.

Âm ảnh tử vong bao phủ xuống. Thân hình Vân Bạch Tham trẻ tuổi yếu ớt, giống như tờ giấy trước móng vuốt của hổ. Hắn chăm chú nhìn, trong mắt không chút sợ hãi, ngoại trừ cảm giác kinh ngạc trước biến cố bất ngờ, cũng chỉ có một quyết tâm muốn dùng hết sức
mạnh của mình, bảo hộ cho muội muội.

Cho dù phải chết!

- Đáng giận!

Nguyệt Sương Vương thiếu chút nữa muốn cắn vỡ khớp hàm, nàng cố gắng hết sức thôi động linh quang, nhưng Ám Ảnh thật sự quá mức lợi hại. Linh quang tĩnh mịch một mảnh, không hề phản ứng.

Hắc tuyến tràn ngập toàn thân, hình thành một móng vuốt màu đen, đặt lên yết hầu của Nguyệt Sương Vương.

Đám người Hắc Nguyệt Vương như tử thần phủ xuống, quần ma loạn vũ, xông tới từ các phía.

Tâm Quỷ ở trong chỗ tối mỉm cười.

Tử vong đập vào mặt.

Trong lòng tràn ngập cảm giác tuyệt vọng.

- Hừ, đại cục đã định.

Ánh mắt Dạ Đế tối như nước trong đầm, hắn bày mưu nghĩ kế, nắm toàn bộ cục diện trong tay.

Nhưng đúng lúc này.

Một đạo hàn quang chợt chợt hiện!

Linh áp vạn quân tái hiện!

Long trời lở đất, quỷ thần câu kinh hãi!

Linh áp, linh áp Đế cấp, ngang nhiên phủ xuống, tràn ngập Càn Khôn.

Móng vuốt lớn màu đen đang nắm giữ yết hầu của Nguyệt Sương Vương, giờ phút này như bị điện giật, hoảng sợ lui lại, nhưng bị một thanh kiếm bay đến, xuyên thủng hư không, ghim trên mặt đất.

Mặc Kỳ Lân kêu thảm thiết, Tâm Quỷ đang rên rỉ.

Hàn quang sáng như tuyết, vờn quanh Nguyệt Sương Vương, và huynh muội Vân gia.

Những kẻ vừa xông đến, đầu lìa khỏi xác, tứ chi văng ra ngoài. Hàn quang nhanh như chớp, bỗng nhiên dừng lại, hóa thành một thanh chiến đao, treo lơ lửng giữa không trung.

Trái kiếm phải đao, như hai đại môn thần, hộ vệ ba người Nguyệt Sương Vương cùng với huynh muội Vân gia.

Một thân ảnh đột nhiên hiện ra trên trời cao, trực diện với Dạ Đế, chắn ở trước mặt đám người Nguyệt Sương Vương.

- Vô Danh ca ca!

Thấy thân ảnh này, Vân Tiểu Ái vui mừng kêu to.

- Sở Vân!

Dạ Đế dữ tợn rống lên, hai mắt một mảnh đỏ đậm.

Thân hình Nguyệt Sương Vương đột nhiên run lên, như bị điện giật.