Sở Vân cũng không đáp lời nàng, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái.
Hắn chậm rãi vươn tay ra, vỗ vỗ vào gương mặt như gấu chó của con Thảo Mãng Sơn Hùng thú.
Trong mắt Thảo Mãng Sơn Hùng thú tràn ngập sự sợ hãi, thấy bàn tay Sở Vân đưa qua, nó rên rỉ một tiếng như muốn chạy trốn, nhưng lại thực sự không dám.
Khi tay của Sở Vân vỗ lên gương mặt to lớn của nó, nó liền sợ đến chảy nước mắt.
Thế nhưng ngay lập tức, sự sợ hãi trong mắt nó đều biến mất, mà thay vào đó là sự vui mừng phấn khởi. Thương thế trên người nó vốn rất nặng, vết thương chằng chịt, hơn nữa còn sâu tận xương cốt. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, những vết thương này bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, nhanh chóng khôi phục, cho đến khi khỏi hẳn.
Đây là do Sở Vân âm thầm rót vào một tia khí nguyên tinh Tiên Thiên cho nó.
Hai mắt Kiều Mạo trợn tròn, nhất thời nói không ra lời.
Công Tôn tiểu thư thì như bức tượng, mồm khẽ há ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này.
Nàng vỗn dĩ thấy Sở Vân không thèm đếm xỉa gì đến mình, đang muốn phát tác, thế nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến nàng phải giật mình kinh hãi.
Lúc này, suy tư trong đầu Công Tôn tiểu thư ùn ùn kéo đến, cuộn lên không ngớt:
"Hắn là ai vậy? Dùng đan dược gì, sao công hiệu lại mạnh như vậy? Thật là lợi hại! Thật là lợi hại!"Sở Vân mỉm cười.
Tuy Thảo Mãng Sơn Hùng thú đã khỏi hẳn, nhưng nó không đào tẩu, mà vẫn quỳ rạp trên mặt đất, tỏ ý thần phục với hắn.
Vốn dĩ ngự yêu sư thu phục yêu thú, cần phải khai thông linh quang, chủ động chuyển linh quang của mình tiếp cận linh quang của yêu thú. Nhưng lúc này, Sở Vân có thể cảm thấy Thảo Mãng Sơn Hùng thú chủ động đưa linh quang của nó một cách hết sức cẩn thận tới gần linh quang của mình, đồng thời chủ động phát ra lời kêu gọi.
Đây là lần đầu tiên.
Bất quá, đây cũng không ngoài ý muốn. Linh áp Vương Cấp, hơn nữa còn có nguyên tinh khí Tiên Thiên, ân huệ và uy thế cùng triển khai như vậy, tạo nên hiệu quả như thế thì cũng có thể hiểu được. Lại nghĩ đến Long Đế kia, căn bản chưa cần xuất ra thủ đoạn, là đã có thể thu hút yêu vật khắp nơi chủ động đến đầu nhập. Có thể thấy được ý nghĩa của chữ cường thế, chỉ cần
"cường" đủ lớn, tất nhiên sẽ có kẻ chủ động đến dựa dẫm, như vậy mới tạo nên
"thế".
Trong đạo làm người cũng có cách nói anh hùng tập chúng. Trên thực tế, bản tính của vạn vật cũng đều có ý thức dựa dẫm vào kẻ mạnh. Đây là tâm lý được tiến hóa ra của vạn vật để có thể sinh tồn tốt hơn trong hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc.
Linh quang trong cơ thể chấn động nhẹ một cái, Sở Vân liền lập khế ước chủ tớ với con Thảo Mãng Sơn Hùng thú trước mặt.
Thảo Mãng Sơn Hùng thú liền đứng thẳng hai chân lên, vui mừng ngửa đầu hú dài.
Thân thể nó vốn rất lớn, hiện giờ lại dùng hai chi sau đứng dậy, càng trông to lớn như ngọn núi, khiến cho Công Tôn tiểu thư và Kiều Mạo hoảng hốt thoái lui vài bước.
Sở Vân lại ngoắc ngoắc ngón tay.
Gào.
Thảo Mãng Sơn Hùng thú kêu lên một tiếng giống như chó như mèo, lập tức thu người lại, tứ chi lại quỳ rạp trên mặt đất, bản mặt lớn để sát vào Sở Vân, ra vẻ lấy lòng.
Trong khóe mắt của nó còn đọng lại vài giọt nước mắt lúc vừa khóc khi nãy.
Há mồm trợn mắt.
Trên mặt Kiều Mạo và Công Tôn tiểu thư đều ngưng đọng lại thần sắc kinh ngạc và chấn động.
Sau một lúc lâu, nữ tử mặc hoàng y là người đầu tiên có phản ứng, thi lễ với Sở Vân:
- Tiểu nữ là tam tiểu thư Công Tôn Ngọc Hoàn của Công Tôn thế gia, ra mắt công tử.
Thái độ của nàng hoàn toàn thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cũng không dám có ngữ khí trách mắng, mà âm thanh lại hết sức uyển chuyển êm tai, như là chim hoàng oanh đang hót vậy. Trên mặt cũng nở nụ cười thật tươi.
- A, tại hạ là Kiều Mạo, ra mắt công tử.
Nam tử trung niên cũng vội vàng khom người ôm quyền. Có thể dễ dàng trị khỏi một con yêu thú bị thương nặng thì đã là kinh người lắm rồi. Bây giờ lại còn dễ dàng thu phục con Linh Yêu đỉnh phong này thì khiến người ta lại càng không dám khinh thường Sở Vân.
Sở Vân vẫn trầm lặng, hai mắt lạnh nhạt quét qua bọn họ. Kiều mạo và Công Tôn Ngọc Hoàn liền cảm thấy trong lòng thắt lại, áp lực lại đè nặng.
Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng mở miệng hỏi:
- Công Tôn thế gia?
Không khí ngưng trệ xung quanh liền được buông lỏng.
Kiều Mạo bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Công Tôn Ngọc Hoàn liền thoáng hiện lên nụ cười đắc ý:
- Không sai, chính là Công Tôn thế gia.
Lúc nói đến bốn chữ Công Tôn thế gia này, nàng cố ý nói thật chậm. Hiển nhiên nàng vô cùng tự hào đối với gia tộc mình.
Sở Vân trầm ngâm nói:
- Hả? Công Tôn thế gia, lần đầu tiên nghe nói tới. Nghe ra có vẻ rất lợi hại.
Ngay cả tên Công Tôn gia chúng ta mà cũng chưa từng nghe nói qua? Kiều Mạo mở to hai mắt nhìn.
Công Tôn Ngọc Hoàn thiếu chút nữa thở không ra hơi.
Lúc này, Sở Vân lại nói:
- Ta ẩn cư ở đây, đã lâu rồi không đi ra ngoài. Công Tôn thế gia...
Kiều Mạo tặc lưỡi không ngớt:
- Ẩn... ẩn cư ở Loạn Cấm Sâm Lâm này?
Hai lỗ tai Sở Vân nhất bỗng nhúc nhích nhẹ một cái, thầm nghĩ:
- Thì ra chỗ này là rừng nguyên sinh, được gọi là Loạn Cấm Sâm Lâm.
Hắn đều hết sức quan tâm đến mỗi một tin tức về Đan Châu.
Công Tôn Ngọc Hoàn thì lại vô cùng cung kính bội phục, đôi mắt đẹp đầy vẻ chờ mong nhìn về phía Sở Vân, tíu tít hỏi:
- Chẳng lẽ các hạ là đan sư ẩn tu, vì Bách Gia Đan Hội không lâu sau sẽ cử hành mà cố ý xuất sơn?
- Bách Gia Đan Hội là cái gì?
Trong lòng Sở Vân nghi hoặc không thôi, nhưng ngoài mặt hắn không có biểu hiện gì, hắn khẽ gật đầu. Nếu đã có người sắp đặt một thân phận cho hắn thì cứ mạnh dạn mà dùng thôi.
Thấy Sở Vân gật đầu, Công Tôn Ngọc Hoàn liền mừng rỡ, lần nữa hành lễ với Sở Vân:
- Đã như vậy, tiểu nữ tử xin được đại biểu cho Công Tôn thế gia, mời các hạ làm đan sư cho bổn gia. Bổn gia đã chuẩn bị mấy mươi năm cho Bách Gia Đan Hội lần này, hiện nay đã mời được hai vị luyện đan đại sư gia nhập liên minh, đang tổ chức thành một đội dự thi, mong được xếp vào hàng ngũ tám mươi trong đan hội lần này. Công tử đã là đan sư ẩn tu, tự nhiên đan nghệ bất phàm, nhưng muốn tham gia Bách Gia Đan Hội, lẻ
loi một mình là không thể được. Tiểu nữ tử chân thành kính mời, mong rằng công tử suy nghĩ nhiều hơn.
Toàn thân nàng mặt bộ quần áo màu vàng nhạt, trông vô cùng đáng yêu. Nụ cười như hớp hồn người, đôi mắt gợn sóng thu ba, khiến người ta hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng, yêu thương nàng một phen.
Chỉ là ấn tượng của Sở Vân đối với nàng không được tốt. Tâm cơ của nữ tử này thâm trầm, bỏ mặc tính mạng thuộc hạ không màng đến, bạc tình mà tham lợi. Tuy bề ngoài không tệ, xinh đẹp như hoa, nhưng nội tâm lại vô cùng ác độc, không cách nào so được với bọn người Kim Bích Hàm và các nàng Cực Lạc Tiên Phi.
- Có vẻ đan sư ẩn tu xuất sơn vào lúc này đều là vì Bách Gia Đan Hội. Bách Gia Đan Hội là cái gì? Hay là tạm thời giả vờ thuận theo, trước tiên hoà nhập vào toàn bộ Đan Châu, sau đó sẽ tính tiếp.
Nghĩ đến đây, Sở Vân liền nói với Công Tôn Ngọc Hoàn:
- Cũng tốt, trước tiên đến Công Tôn gia của ngươi xem xem.
Trên mặt Công Tôn Ngọc Hoàn liền hiện lên vẻ vui sướng. Nàng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của Sở Vân, Thảo Mãng Sơn Hùng thú bị thương nặng như vậy, được hắn nhẹ nhàng vỗ vào, trong nháy mắt liền khỏi hẳn.
Hắn dùng dan dược gì? Dược hiệu thật kinh người!
Lại dùng thủ pháp gì? Quả thực là sâu không lường được!
Tuy bề ngoài Sở Vân trông còn rất trẻ, nhưng ở Đan Châu này cũng có dịch dung đan, trú nhan đan.
Bởi vậy người không thể nhìn vào tướng mạo!
Bề ngoài Sở Vân tuy trông còn trẻ, nhưng trong lòng Công Tôn Ngọc Hoàn thì đã coi Sở Vân là một vị luyện đan sư cường đại, thậm chí là luyện đan đại sư.
Công Tôn thành – một toà thành trực tiếp lấy tên Công Tôn làm tên thành, chính là chủ thành của Công Tôn gia.
Phương viên của nó rộng mấy nghìn dặm, nếu đặt trong thế giới Tinh Châu thì sẽ là một tòa thành hùng mạnh hạng nhất. Nhưng ở Đan Châu lại chỉ là một tòa thành trì hạng ba.
Đây chủ yếu là bởi vì Đan Châu thiếu biển, lục địa rộng lớn, nhân khẩu đông đảo. Môi trường địa lý khác một trời một vực với Tinh Châu.
Đi theo đoàn người Công Tôn Ngọc Hoàn ra khỏi Loạn Cấm Sâm Lâm, Sở Vân liền đi tới Công Tôn Thành.
Phong thổ trong Công Tôn Thành thật ra cũng không khác biệt nhiều so với Tinh Châu. Trong thành, Công Tôn gia là đệ nhất đại tộc, các tiểu tộc như Tư Mã đều là phụ thuộc, cùng sinh tồn trong trong thành.
Công Tôn gia phủ tất nhiên chiếm diện tích rộng lớn, lầu son gác tía, một dãi đất cẩm tú huy hoàng. Trong Công Tôn Thành đứng vị trí tối cao.
- Tam tiểu thư, người đã trở về.
Khi Công Tôn Ngọc Hoàn đi vào Công Tôn phủ, lập tức liền có một đoàn nô tỳ vây quanh lại.
Công Tôn Ngọc Hoàn giới thiệu Sở Vân với mọi người:
- Ừm, các ngươi đều đến ra mắt Vân công tử. Người là luyện đan sư do bổn tiểu thư tự mình thỉnh về.
Mấy mươi nô tỳ nhất tề thi lễ, đồng thanh nói:
- Ra mắt Vân công tử.
Công Tôn Ngọc Hoàn lại hỏi:
- Thúy Hương, cha ta có nhà không?
Một đại nha hoàn lớn tiếng đáp:
- Hồi bẩm tiểu thư, một ngày trước gia chủ nghe nói Mục Bộ luyện đan đại sư xuất hiện gần Nghiêm Gia Thành. Sáng sớm hôm nay đã đích thân đi mời rồi.
Công Tôn Ngọc Hoàn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Sở Vân, khiêm tốn nói:
- Vốn dĩ định giới thiệu công tử với gia phụ, nhưng thật không đúng lúc. Công tử tạm thời ở lại trong phủ nghỉ ngơi, đợi ngày mai phụ thân trở về, ta sẽ dẫn kiến với gia phụ. Người thấy thế nào?
Sở Vân nói:
- Tiểu thư khách sáo quá. Không biết quý phủ có chỗ nào đại loại như tàng kinh các, ta vốn thích đọc sách.
Công Tôn Ngọc Hoàn liền lấy ngọc bội bên hông ra đưa cho Sở Vân:
- Đây là ngọc bội thân phận của tiểu nữ, có thể ra vào hầu hết các nơi trong phủ viện.
Tàng kinh các vốn ra chỉ có đệ tử của Công Tôn gia ta mới có thể ra vào. Nhưng công tử có thể dùng ngọc bội này vào đọc thư tịch ở tầng thứ nhất và thứ hai. Còn muốn đi vào tầng thứ ba, đọc đan phương trong đó thì cần phải gia nhập Công Tôn gia chúng ta, trở thành đan sư cung phụng. Điều này xin Vân công tử thông cảm.
Sở Vân gật đầu, tiếp nhận ngọc bội:
- Đây là điều tự nhiên. Bây giờ ta có thể đi đến đó được không?
Nhìn Sở Vân đi ra khỏi đình viện, thân ảnh đi xa dần, thiếp thân nha hoàn của Công Tôn Ngọc Hoàn liền đi tới:
- Tiểu thư, đây là thần thánh phương nào, lại trông tuấn tú như vậy.
Trong mắt Công Tôn Ngọc Hoàn chợt loé tinh mang rồi lập tức biến mất:
- Là đan sư ẩn cư ta gặp được ở Loạn Cấm Sâm Lâm, thực lực có vẻ sâu không lường được, cho nên đã mời hắn về đây. Thúy Hương, ngươi sắp xếp một chút, đi tìm vài người thăm dò thực lực của hắn.
Tàng kinh các của Công Tôn gia là tòa lầu các cao sáu trượng, cột xanh ngói đỏ, xung quanh cây cối tươi tốt, bóng cây mát mẻ, gió nhẹ thổi tới, lá cây rung động sàn sạt, xuyên qua khung cửa, tràn đầy bên trong lầu các, gây cho người ta một cảm giác u tĩnh mát mẻ.
Sở Vân khép lại cuốn Đại Lục Thông Văn trong tay, đặt nó trở lại chỗ cũ trên giá sách.
Nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, bước đến song cửa, nhìn ra rừng cây xanh biếc bên ngoài cửa sổ, hắn chìm vào trầm tư.
Liên tục lật xem hơn mười quyển thư tịch có liên quan, một lượng lớn thông tin tràn ngập trong đầu hắn.
Lúc này, hắn cần phải điều chỉnh lại một chút.
Truyện Tiên HiệpĐan Châu và Tinh Châu có chỗ giống nhau và cũng có chỗ không giống nhau.
Tinh Châu hỗn loạn, Đan Châu thì lại trải qua mấy ngàn năm hòa bình rồi. Có thể nói là thái bình thịnh thế.
Diện tích lục địa Đan Châu căn bản không có biển, chỉ có hồ lục địa. Biên giới xung quanh đại lục là từng mảng Loạn Cấm Sâm Lâm thật lớn. Rừng rậm um tùm mà lại vô cùng nguy hiểm, có các loại yêu vật hoang dại hùng mạnh sinh sống, nhiều không đếm xuể.
Đó là vùng đất thần bí duy nhất ở Đan Châu chưa được thăm dò rõ ràng.
Tại Đan Châu, không có khái niệm quốc gia, mọi người dựa vào quan hệ huyết thống, ngưng kết thành thế lực gia tộc, đối kháng và chế ước lẫn nhau.
Trên mảng đại lục này có mấy chục ngàn gia tộc. Gia tộc nhỏ nhất chỉ có ba bốn mươi người. Gia tộc lớn nhất có nhân khẩu trên trăm triệu người, chiếm giữ một phương.
Hiện nay, Công Tôn gia mà Sở Vân đang ở, có thể coi là một gia tộc thượng đẳng mới phát lên. Nhân khẩu gần triệu người, thành trì có bốn mươi lăm tòa, tương đương với nửa Chư Tinh Quốc. Về mặt Cao thủ, có hai vị Quân Cấp, một vị Hầu Cấp, đều là nguyên lão trong Công Tôn gia tộc, thường ngày đều ẩn tu. Gia chủ hiện thời là Công Tôn Đại Thạch, chỉ là cường giả cấp Hào Hùng.
- Tuy biết rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, nhưng về phụ mẫu song thân thì lại chưa thu thập được chút đầu mối nào. Gia tộc ở Đan Châu này cũng không có gia tộc họ Sở. Đây là chuyện gì thế này?
Gió nhẹ miên man thổi tới, nhưng lại không thể thổi tan nghi hoặc trong lòng Sở Vân.
Theo đạo lý mà nói, gia tộc có chiến lực Vương Cấp, chí ít cũng phải là gia tộc thượng đẳng. Ở Đan Châu hẳn phải là đại danh lừng lẫy mới đúng, thế nhưng Sở Vân lại căn bản không tìm được chút tin tức liên quan nào.