Chí Tôn

Chương 541: Truyền thừa của Sở Bá Vương





Gia Cát Minh mạnh mẽ chống đỡ đại cuộc, càng ngày càng cảm thấy vô lực. Hắn nhiều lần tính toán, đã tiết lộ rất nhiều thiên cơ, bị đại đạo căm thù.

Hắn cảm giác được đại nạn sắp giáng xuống, trước khi chết liền thi hành thủ đoạn vô thượng của toán sư, xem trộm Thiên Cơ, bóp méo số phận.

Đêm hôm đó, sao băng rơi xuống, Thiên Đạo tức giận, phái Lôi Điện đánh xuống, biến Gia Cát Minh thực lực Hầu Cấp thành tro tàn. Yêu vật số mệnh Thất Tinh Đăng của hắn cũng bởi vậy mà vụt tắt, số mệnh tiêu tán. Kim Cương sơn trăm trượng bị lôi kiếp mạnh mẽ phá hủy, đánh thành bình nguyên cao tới năm trượng.
Bất quá, hắn cũng không hy sinh vô ích…

Dưới lực lượng kỳ diệu của số phận, Sở Bá Vương và công chúa Giang Hán, cũng chính là muội muội của Quốc chủ Giang Hán đương đại cảm mến nhau. Công chúa Giang Hán sinh cho Sở Bá Vương một nhi tử, chính là Nhị Lang Thiên Quân hiện nay.

Mà công chúa Giang Hán, vì bảo vệ quốc gia, ngăn cản Sở Bá Vương, đã tự vẫn trước mắt hắn tạ tội. Trước khi chết, nàng cầu xin Sở Bá Vương thu tay lại.

Sở Bá Vương vô cùng đau đớn, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, rốt cục từ bỏ ý niệm phục quốc trong đầu. Trong lòng hắn tràn ngập buồn giận không thể phát tiết, không thể làm gì khác hơn là, đành nén lửa giận, quay sang bang trợ Giang Hán quốc, chống lại các cường giả Vương Cấp đối nghịch.

Hắn bắt đầu khiêu chiến chấn động thiên hạ.

Thiên Thanh Vương, Hùng Vương. Hải Long Vương đều bởi vì vậy mà mất tích hoặc bỏ mạng. Nhân Ngư Vương cũng trọng thương khó lành, sau khi đánh một trận liền không thể động chân động tay, mấy năm nay một mực yên lặng kéo dài hơi tàn tại Nhân Ngư Đảo.

Sở Bá Vương xuất hiện lần cuối cùng là ở khách sạn Long Môn của Tửu Hào Vương.

Sở Bá Vương thỉnh cầu bằng hữu một điều duy nhất, là cố gắng chiếu cố con hắn. Lúc cần thiết, có thể giúp đỡ, nhất định xin giúp cho.

Từ đó về sau, hắn cứ như vậy biến mất. Rất nhiều người suy đoán hắn đã chết. Dù sao cũng đã mấy ngàn tuổi, cũng tới cực hạn của cường giả Vương cấp.

- Nhi tử có thể là một, cũng có thể là hai người. Bá Vương lão nhân gia cũng không nói nhiều. Ta đã sớm biết sự tồn tại của Nhị Lang Thiên Quân, chỉ là không xuất hiện trước mặt hắn. Tận đến khi hắn sử dụng đạo pháp thần thông của Sở Bá Vương, lúc này mới khiến ta không hề nghi ngờ gì nữa. Về phần Sở Vân ngươi, cũng không loại trừ khả năng là nhi tử của Sở Bá Vương.
Tửu Hào Vương từ từ giải thích nói.

- Nói như vậy, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân thực sự là huynh đệ?
Đám người Kim Bích Hàm trợn tròn mắt.

- Thì ra Nhị Lang Thiên Quân ngươi họ Sở nha.
Tiểu Phi Yến kinh ngạc nói.

- Ta không mang họ gì cả, không phải họ Giang, cũng không phải họ Sở. Từ nhỏ ta đã kêu là Nhị Lang, tới nay vẫn là Nhị Lang Thiên Quân. Cái chết của mẫu thân ta, là do Quốc chủ Giang Hán và Sở Bá Vương cưỡng bức. Ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hai nam nhân này.
Vẻ mặt Nhị Lang Thiên Quân lãnh khốc, tuy nhiên, ánh mắt nhìn về phía Sở Vân lại mang theo một tia khác thường.

Huynh đệ…

Từ này, vừa xa lạ, lại có chút ấm áp, khiến trong lòng Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân không tránh khỏi có chút rung động, nhộn nhạo…

Có lẽ, bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống, từ khi ra đời đã ràng buộc lẫn nhau.

Mặc dù chỉ là khả năng rất nhỏ, nhưng cũng đủ để tâm cảnh hai người sản sinh ra biến hóa vi diệu.

- Có một phương pháp có thể chứng minh quan hệ của hai chúng ta.
Nhị Lang Thiên Quân bỗng nhiên mở miệng nói.

- Nếu ngươi muốn nói tới huyết mạch thức tỉnh, vậy không cần. Ta từ đầu tới cuối đều khộng có huyết mạch thức tỉnh qua. Ta đối với chuyện này cũng không ôm hy vọng gì.
Sở Vân vòng tay nói.

Khi Vương giả lĩnh ngộ đạo pháp thần thông, phần lễ vật này sẽ theo huyết mạch truyền thừa cho đời sau. Đời sau nếu có huyết mạch thức tỉnh, sẽ phát triển với tốc độ cực nhanh, đồng thời lĩnh ngộ đạo pháp thần thông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Đương nhiên, thời kỳ phát triển nhanh chóng này cũng tùy người mà biến đổi.

Càng có quan hệ mật thiết với vương giả, huyết mạch nồng đậm, một ngày sau khi thức tỉnh, hiệu quả phát triển sẽ càng rõ ràng. Ngược lại, nếu trải qua nhiều đời, hậu nhân đời sau, huyết mạch thưa thớt, hiệu quả phát triển sẽ càng ngày càng kém đi.

Nhị Lang Thiên Quân lại lắc đầu nói:
- Ta không phải nói cái này, mà là truyền thừa của Sở Bá Vương.

- Chờ một chút, Nhị Lang, ngươi khẳng định muốn nói sao?
Thần tình Tửu Hào Vương nghiêm túc. Bí mật này, mấy ngày trước hắn đã nói cho Nhị Lang Thiên Quân.

- Cái này cũng không quan hệ gì. Sở Bá Vương tại tầng thứ ba Long Môn thế giới, thiết lập nơi truyền thừa bí mật. Nhất định phải thông qua kiểm nghiệm bằng máu của tấm bia đá, chứng minh thân phận huyết mạch của người đời sau, mới có thể đi vào động phủ bí mật.
Nhị Lang Thiên Quân nói ra một đại bí mật.

Truyền thừa của Sở Bá Vương.

Vương giả trong vương giả, một đời hào kiệt, thiên hạ đệ nhất nhân của mọi thời đại!

Tung hoành Tinh Châu, hùng bá thiên hạ. Truyền thừa của hắn, lại ở ngay tầng thứ ba Long Môn thế giới.

Chúng nữ cũng không khỏi một hồi yêu kiều kêu lên. Sở Vân cũng nhướng mày:
- Tấm bia đá thử máu?

- Không sai!
Nhị Lang Thiên Quân gật đầu.

- Vậy cùng đi đi.
Hai mắt Sở Vân lóe ra tinh quang. Hắn đã sớm rất tò mò về thân thế của mình. Thật không ngờ chuyến đi này lại có thể thăm dò được một chút ít tin tức.

Tửu Hào Vương cũng không ngăn cản nữa. Hắn nhìn thật sâu Nhị Lang Thiên Quân.

Thật không ngờ hai chữ "Huynh đệ" này lại có ảnh hưởng to lớn đến hắn như vậy. Chỉ cần có một chút khả năng, cũng không ngại tiết lộ bí mật truyền thừa của Sở Bá Vương.

Tuy nhiên, ngẫm lại tính cách trọng tình trọng nghĩa của Sở Bá Vương, con hắn có biểu hiện như vậy cũng không có gì là kỳ quái.

- Mà thôi, đến lúc đó có mình theo dõi, tin tưởng cũng sẽ không nổi lên sóng gió gì.
Vốn Tửu Hào Vương muốn trông nom Nhị Lang Thiên Quân, một đường bảo hộ hắn thẳng đến động phủ truyền thừa của Sở Bá Vương, trải qua chuyện hôm nay, cũng lại có thêm đám người Sở Vân.

- Được rồi, nói nhiều cũng không ích gì. Chúng ta mau vào đi thôi.
Dưới đề nghị của Tửu Hào Vương, mọi người nối đuôi nhau đi vào, chính thức tiến nhập tầng thứ nhất Long Môn thế giới.

Hơi nhích một bước nhỏ, chính là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Đợi khi mọi người dừng bước lại, cảnh tượng trước mắt đã biến thành dãy núi vờn quanh, một mảng xanh tươi. Bọn họ đứng tại một chỗ trên đỉnh núi. Phía dưới là vách núi cheo leo. Vách núi như bị một đao chém thành, dốc đứng phi thường. Cách đó tầm hơn mười trượng, lại là vách đá thẳng đứng.