Chí Tôn

Chương 493: Hành động trả thù của Tây Tiện




Khi thế lực ba phe tiến vào Thanh Dương Cung thu hoạch, hắn cũng nhẫn nại, không ra tay.

Mãi tới khi Sở Vân kể cho Thạch Gia Minh biết, cuối cùng hắn mới biết, kẻ đứng phía sau lợi dụng hắn, chính là kẻ có danh tiếng lẫy lừng mấy năm nay - Tiểu Bá Vương!

- Ngươi thiếu nợ ta, ta phải bắt ngươi trả lại gấp trăm lần. Chỉ là hiện tại, ta muốn lấy được bảo vật của Thiên Sát bang, còn bảo vật trong tay Tể tướng Thiết Sơn trước đã.

Đám người Sở Vân cũng không thăm dò tiếp, mà dừng tại chỗ, triệu tập nhân mã. Hơn nữa thực lực bọn họ hùng hậu, cũng khiến Tây Tiện quyết định —— chọn hồng mềm trước.

Nếu không nhanh, đám người Thiên Sát bang và Tể tướng Thiết Sơn sẽ đi xa mất.

Tây Tiện lặng lẽ di chuyển. Hắn lựa chọn Thiên Sát bang trước. Truyện Tiên Hiệp

Trên lưng Thái thượng trưởng lão Thiên Sát bang là bao cỏ. Loại cỏ, là yêu vật thông thường dùng để đựng đồ, giống như ba lô vậy.

Không gian bên trong Bao cỏ, theo tu vi của cỏ mà tăng thêm.

- Có Thiên bạo đan, xem như chuyến này cũng không uổng công. Thật không ngờ giữa Di tích Cổ Thành lại có bảo bối như vậy!
Trong mắt Thái thượng trưởng lão lộ rõ vẻ vui sướng, càng nghĩ càng thấy hài lòng.

Thu hoạch này thật là bất ngờ ngoài ý muốn.

- Với thông hành lệnh bài này, bất kỳ đại trận hộ điện nào cũng đều là đồ bỏ đi. Quả thực Di tích Cổ Thành này là hoa viên phía sau Thiên Sát bang chúng ta. Bất luận cung điện nào đối với chúng ta mà nói, cũng là không bố trí phòng vệ. Ha ha ha, có thông hành lệnh bài này, Thanh Dương Cung có tính cái gì. Phía trong Cổ Thành mới là mục tiêu thực sự của chúng ta!

Thông hành lệnh bài này còn cao cấp hơn so với lệnh phù thông hành.

Cho phép chủ sở hữu tự do ra vào bất kỳ nơi nào trong Di tích Cổ Thành, không cần để ý tới đại trận hộ điện. Có nó, khác nào có vô số bảo tàng.

Nhưng Thái thượng trưởng lão lại không biết, lúc này ngay phía sau có một người tiềm hành.

Tự cao tự đại!

Tây Tiện mang bao tay vương bài, khởi động bí quyết, thôi động một đạo pháp tuyệt phẩm.

Ngay lập tức, bao cỏ trước mặt trở thành trong suốt. Sau đó hắn mạnh dạn vươn cánh tay phải, như thò tay vào nước, thản nhiên trực tiếp dò xét trong bao cỏ.

Thâu lương hoán trụ! Tham nang thủ vật! (Treo đầu dê bán thịt chó! Lấy đồ trong túi!)

Đây là hai đạo pháp tuyệt phẩm phối hợp với nhau. Treo đầu dê bán thịt chó, có thể tạo ảo giác, khiến vật chủ không hề phát hiện. Lấy đồ trong túi, thì tên như nghĩa.

Tay Tây Tiện lại rút trở về, trong tay đã nắm đầy đan dược. Nhưng những đan dược, cũng ẩn hình, chỉ có Tiếu Tiểu Hiền có thể thấy.

- Ha ha ha...
Tiếu Tiểu Hiền âm hiểm cười trong lòng. Thái thượng trưởng lão vẫn bước đi, hắn cũng theo phía sau, hầu như là cứ đi ba bước, lại móc ra một nắm đan dược.

- Thiên bạo đan! Bảo bối của ta, ngươi đã đến tay ta rồi.

- Ấy? Đây là cái gì?



Sau khi đi được mấy trăm bước, Tiếu Tiểu Hiền công thành rút lui. Hắn không chỉ lấy đi những gì mà Thái thượng trưởng lão thu hoạch được ở Thanh Dương Cung, thậm chí ngay cả thông hành lệnh bài mà Thái thượng trưởng lão kỳ vọng cao nhất, cũng bị hắn trộm
mất.

Thái thượng trưởng lão vẫn còn chìm đắm trong kỳ vọng, hồn nhiên không biết toàn bộ bảo vật của đã bị trộm đi mất.

Sau đó, Tây Tiện lại trò cũ, cũng nhẹ nhàng trộm đi bảo vật trong tay Tể tướng Thiết Sơn.

- Cuối cùng cũng phải đến phiên ngươi, Sở Vân!
Hắn cắn răng, lại quay lại. Nhưng hắn lại chỉ phát hiện đám người Bạch Toa Toa, vẫn không thấy Sở Vân ở đâu.

- Không tốt, vì sao không hắn ở chỗ này chứ?
Trong lòng Tiếu Tiểu Hiền nhất thời lo lắng.
- Không đúng! Hẳn là hắn đã tiêu hóa kết quả thắng lợi rồi. Những người này đang tụ tập như vậy, rõ ràng đang yểm hộ vị trí trung tâm. Chắc Sở Vân khởi động Bát Quái Chiến Trận, lui vào trong không gian chiến trận rồi.

Trong mắt Tiếu Tiểu Hiền chợt lóe sáng, nghĩ thông suốt những này, không khỏi hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Tên Tiểu Bá Vương này cẩn thận như vậy, chẳng lẽ có thể làm khó được Tiếu Tiểu Hiền ta sao? Xem đạo pháp tuyệt phẩm cách không lấy vật của ta đây.

Hắn bay ngược lại mấy chục thước, trốn ở góc âm u góc. Lại triệu ra ba con Linh Yêu đỉnh phong, trợ giúp che nguyên khí của mình lại. Sau đó mạnh dạn vươn tay phải.

Trên tay phải của hắn mang theo một yêu binh trảo bộ, rõ ràng là cấp số Kiếp Yêu.

Tay phải hắn đưa về phía trước như đang tìm kiếm. Trong không gian trống không phía trước vốn không có một vật chợt không khí nhộn nhạo rung động từng trận.
Tay phải của hắn biến mất. Ngay sau đó, cẳng tay cũng theo đó mà biến mất trông không khí. Giống như là duỗi tay vào trong túi áo vậy.

Mấy giây sau, cái miệng của hắn nhếch lên:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta!

Sở Vân thật sự đang ở trong Bát Quái Chiến Trận. Lúc này hắn đang dùng hồn tinh nuôi nấng Thông Linh Xà.

Khối hồn tinh này, lớn bằng một chiếc xe ngựa. Chính là lấy được từ trong Địa bảo điện. Thông Linh Xà ghé vào hồn tinh, nuốt từng ngụm lớn hấp thu năng lượng của hồn tinh.

Lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất của hồn tinh. Tu vi Thông Linh Xà cũng tùy theo đó mà tăng trưởng. Năm năm, mười lăm năm, ba mươi lăm năm, bảy mươi lăm năm, một trăm hai mươ lăm năm, hai trăm năm mươi năm, năm trăm năm...

Rất nhanh, tu vi của Thông Linh Xà đạt được Đại Yêu đỉnh phong.

- Vẫn còn một lượng lớn Hồn tinh, đủ để có thể chống đỡ Thông Linh Xà đạt tới Linh Yêu kỳ. Chỉ là lúc này không thích hợp để trùng kích lên Linh Yêu kỳ. Hoàn cảnh hiện tại quá nguy hiểm để chống lại Linh Yêu kiếp.
Sở Vân thu hồi Thông Linh Xà, lại gọi Nguyệt Thỏ ra.

Nguyệt Thỏ chỉ là cấp số Tiểu Yêu, lông trắng như tuyết, núc ních thịt là thịt, nhìn vô cùng đáng yêu. Một đôi mắt đỏ rực như mã nao, sáng lấp lánh nhìn Sở Vân. Một bộ dạng mơ hồ, hình như không rõ vì sao chủ nhân muốn triệu hồi nó ra.

- Đây, ăn đi.
Sở Vân lấy ra Thiên tinh đan, đưa tới trước mặt Nguyệt Thỏ.

Thiên tinh đan giống như một đạn châu nhỏ, trong suốt không hề có tạp chất, giống như thủy tinh thuần sắc trong suốt vậy. Nhưng lại có những khía sắc giống như hột xoàn bị cắt bằng kim lại tốt vậy.

Nó không hề có hương vị, mà tỏa ra từng đợt ánh sáng. Khi nó bị đưa tới trước mặt Nguyệt Thỏ, Tiểu Nguyệt thỏ lập tức bị nó hấp dẫn.

Hai cái tai thật dài khẽ động đậy, ánh mắt màu hồng mã não lộ ra vẻ vô cùng mừng rõ.

Nó cẩn thận vươn móng vuốt, chậm rãi nâng viên đan dược lên, sau đó thử để vào miệng mình.

Răng rắc.

Một tiếng động vang nhỏ, Thiên tinh đan giống như thủy tinh mở tung ra. Tiểu Nguyệt thỏ nhấm nuốt vài cái, đột nhiên hai lỗ tai thỏ dựng thẳng lên, đôi mắt phóng ra tia sáng, lộ vẻ vô cùng vui mừng.
Răng rắc răng rắc răng rắc...

Cái miệng nhỏ liên tục hoạt động phát ra những tiếng giòn tan. Thiên tinh đan đã bị Nguyệt Thỏ ăn hết vào bụng nhỏ.

Ầm…

Một cổ yêu khí lao ra khỏi thân thể nó. Trong nháy mắt tu vi tăng vọt, phá tan cấp số Tiểu Yêu, đạt tới Đại Yêu đỉnh phong. Một khi Bát Quái Chiến Trận được mở ra, Tiểu Nguyệt thỏ lập tức nghênh đón Đại Yêu kiếp.

Chỉ là Sở Vân ngược lại không thèm để ý. Đại Yêu kiếp so với Linh Yêu kiếp yếu hơn rất nhiều, hắn có thể dễ dàng nhanh chóng vượt qua. Thậm chí ngay cả ở Di tích Cổ Thành này cũng không uy hiếp hắn được.

- Hả? Đây là có chuyện gì!
Khi hắn đang muốn đóng Bát Quái Chiến Trận, bỗng nhiên biến sắc. Hắn nhận thấy trong tiên nang Tinh Hải Long Cung đã thiếu đi rất nhiều thứ.

Hai đống thạch tệ lớn như núi, cũng không thấy hình bóng. Đồng thời rất nhiều vật phẩm trân quý, cũng không thấy tung tích.

- Có kẻ trộm! Một tên trộm thật lợi hại!
Sở Vân lập tức ý thức được mình đang gặp phải tình huống gì. Hắn không khỏi cảm thấy vô cùng khiếp sợ, không ngờ có người qua Bát Quái Chiến Trận, cũng có thể trộm được đồ trong tiên nang của mình. Toàn bộ quá trình thần không biết quỷ không hay. Ngay cả mình
cũng hoàn toàn không có phát hiện ra manh mối.

- Thật không ngờ trong tay Tiểu Bá Vương có tiên nang thượng đẳng, làm hại ta tốn mất một thời gian dài. Chỉ là, có không ít đồ tốt nha. Ha ha ha... Thạch tệ xếp thành núi nhỏ, còn có các loại đan dược. Uả? Đây là cái gì...

- Oa, ngọc đính ước của Nhân ngư quốc hả! Có nó, ta có thể lấy một công chúa làm vợ? Diễm phúc của Tiểu Bá Vương cũng không ít hả. Ấy,... Cái này lại là cái gì? Cái này, đây là?
Tiếu Tiểu Hiền đang kiểm tra những thứ mình vừa thu hoạch được, bỗng nhiên hắn thấy trong đó có một vật gì đó, hắn liền biến sắc, hai mắt lồi ra, mồm há hốc.

- Ông trời ơi! Cái này là chiếc nhẫn chưởng môn do chưởng môn Thần Thâu Môn chúng ta đánh rơi từ lâu! Khó tin được. Lẽ nào Sở Vân là chưởng môn Thần Thâu Môn ta?
Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền cầm chiếc nhẫn chưởng môn trong tay, cảm giác như đang nằm mơ.

Đây là chiếc nhẫn chưởng môn của Thần Thâu Môn, thấy chiếc nhẫn như thấy chưởng môn nhân, chính là quyền hành cao nhất của Thần Thâu Môn. Nhưng từ lúc Thổ Hành Thần Sưu mất tích đến nay, chiếc nhẫn chưởng môn này cũng theo đó không thấy nữa.

Tiếu Tiểu Hiền trăm triệu lần không ngờ được mình sẽ gặp phải tình huống như ngày hôm nay, ngoài ý muốn thu hồi được chiếc nhẫn chưởng môn.

- Lẽ nào nói, Tiểu Bá Vương Sở Vân chính là chủ nhân chiếc nhẫn chưởng môn, thực sự là chưởng môn chí tôn của Thần Thâu Môn?
Tiếu Tiểu Hiền không thể không nghĩ về điểm này. Nhưng hắn chợt từ trong khiếp sợ mà tỉnh lại.

- Không đúng. Nếu hắn thực sự được truyền thừa, sẽ không để ta dễ dàng trộm mấy thứ đó như vậy. Khả năng lớn nhất là hắn tìm được di vật của tổ sư Thổ Hành Thần Sưu.
Tiếu Tiểu Hiền cũng là người có thiên tư thông minh, nhanh chóng suy đoán ra chân tướng sự việc không sai chút nào.

- Sự tình thật phức tạp. Hắn nắm giữ chiếc nhẫn chưởng môn, dựa theo truyền thống của Thần Thâu Môn ta, có cơ hội tiến vào nơi truyền thừa của tổ sư gia Thổ Hành Thần Sưu, tiếp thu truyền thừa. Nhưng địa phương kia đã sớm bị ta nắm trong tay, tự mình tiếp thu tất cả rồi.
Tiếu Tiểu Hiền nhíu mày, cảm thấy vô cùng bối rối.
Theo truyền thống Thần Thâu Môn, nơi truyền thừa được thiết lập cho chưởng môn qua các thế hệ, chỉ có truyền nhân cầm chiếc nhẫn chưởng môn trong tay mới có tư cách vào nơi truyền thừa, tiếp thu y bát, kế thừa chưởng môn vị.

Nhưng từ sau khi Thổ Hành Thần Sưu bị mất chiếc nhẫn chưởng môn, dẫn đến truyền thừa đứt đoạn. Thần Thâu Môn cũng bởi vậy mà rắn mất đầu, dần dần sụp đổ. Cho tới bây giờ cũng chỉ còn có một mình Tiếu Tiểu Hiền.

Vào một tối mấy năm trước, cuối cùng Tiếu Tiểu Hiền đã quyết định, không tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống Thần Thâu Môn, phá vỡ quy củ, dù không có chiếc nhẫn chưởng môn nhưng hắn dám dựa vào thực lực và sự thông minh cơ trí của mình mà đoạt lấy truyền thừa.

Bởi vậy, thực lực của hắn tăng mạnh. Khi đi lại trong giang hồ. Để che giấu thân phận thực sự của mình, hắn đã có một danh hiệu, bị người gọi là một trong bốn kẻ dâm tặc lớn nhất "Đông Dâm Tây Tiện Nam Tao Bắc Sắc".

Ban đầu, Tiếu Tiểu Hiền cho rằng hành động kế thừa truyền thừa là bất đắc dĩ. Danh không chính ngôn không thuận, ngồi ở lên ngôi vị, chính là mưu đồ cướp ngôi. Chẳng khác nào đã đoạt gì đó của Sở Vân.

Hiện nay, chiếc nhẫn chưởng môn lại đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến Tiếu Tiểu Hiền rơi vào tình cảnh khó khăn này.

Cùng lúc đó, hắn cũng không muốn buông tha những yêu vật trong tay mình, muốn ôm tất cả tài phú quang vinh vào trong tay. Về phương diện khác, hắn lại có tình cảm sâu nặng với Thần Thâu Môn. Năm đó, trước khi sư phó của hắn chết, đã nhắc nhở hắn nhất định phải chờ đến khi chủ nhân chiếc nhẫn xuất hiện.

"Không ngờ trong hành trình tới Sa Nhãn Đôn Hoàng lại bất ngờ gặp phải chiếc nhẫn chưởng môn. Mà thôi, gặp cũng đã gặp rồi, cũng giải quyết được nỗi lo lắng của ta trong nhiều năm nay. Ta không muốn chắp tay dâng lên, cũng không muốn vi phạm truyền thống và quy củ của Thần Thâu Môn. Ta cũng chỉ đành đánh một trận với Sở Vân."
Nghĩ tới đây, đầu lông mày của Tiếu Tiểu Hiền đang nhíu chặt lại, liền giãn ra.

- Nếu ta thắng, chứng minh ta thực sự có tư cách kế thừa ngôi vị chưởng môn của Thần Thâu Môn hơn so với Tiểu Bá Vương. Chiếc nhẫn chưởng môn sẽ là của ta. Nếu ta bại, cũng coi như không bằng người, gieo gió gặt bão, ta sẽ dùng hai tay dâng cho Sở Vân tất cả cùng với ngôi vị đại chưởng môn đời thứ bảy mươi ba!
Giờ khắc này, hắn đã hạ quyết tâm. Gọi ra một con yêu vật, xé mở không gian, đi nhanh cắt, bước vào giữa Bát Quái trận chiến trận.

- Hử? Tây Tiện!
Sở Vân đã nhận ra hắn trước. Ánh mắt sắc như dao lập tức lao đi nhanh như chớp.

- Đánh!
Tiếu Tiểu Hiền không nhiều lời, trực tiếp xuất thủ, xông qua đánh.

Nói chung, khi ngự yêu sư đánh nhau, đều sử dụng chiến trận. Ngự yêu sư là người chỉ huy, yêu vật là quân sĩ. Đối với việc hai quân cùng đánh nhau, phòng thủ nghiêm ngặt, không ngừng ra chiêu, cuối cùng tích lũy ưu thế, giành được thắng lợi.

Nhưng thức chiến đấu của Tây Tiện rất đặc biệt. Hắn cũng không sử dụng chiến trận, mà trực tiếp xông lên.

Người ta cảm thấy kỳ quái chính là tuy hắn đang ở giữa Bát Quái Chiến Trận nhưng không bị sức chiến trận không hề suy giảm. Tốc độ của hắn cực nhanh, quả thực nhanh hơn bình thường.

Sở Vân nín thở, hắn chưa bao giờ thấy người nào có tốc độ như vậy!

Quá nhanh!

Từ lúc Tây Tiện xuất hiện, chỉ trong nháy mắt hắn đã tới trước mặt Sở Vân.