Chí Tôn

Chương 390: Máu tưới Liêm Đao Thảo




Hắn căn bản không cần tự mình xuất thủ, bản thân Linh Yêu kiếp của Cụ Phong Cung, đã có phong nhận rậm rạp bao phủ cắt chém tất cả, trong nháy mắt cắt hai người này thành vô số mảnh nhỏ, huyết nhục bay khắp nơi.

Lập tức, trong thoáng chốc, những huyết nhục bạch cốt này, lại một lần nữa bị chém nát, hóa thành tro bụi.

- Không…

Thụy Mộng tôn giả không thể tin được cảnh tượng trước mắt, đau xót tức giận kêu lêu:

- Sở Vân! Sao ngươi dám giết các chủ của chúng ta, ta nhất định phải chém ngươi thành tro bụi.

- Giết giết giết! Không giết chết hắn, khó có thể trở về ăn nói với bang chủ!

Sắc mặt Âm Lão âm trầm, nhưng trong lòng sát ý cuồn cuộn, liên miên không ngớt.

- Giết chết hai tên tiểu nhân đó rồi, giờ tới hai lão.

Sở Vân chiến ý sôi trào, không hề sợ hãi, cuốn sạch yêu tinh bị Thiên Kiếp đánh nát, đối chiến với đối phương.

Hắn có đạo pháp Hóa Phong, tựa hồ không coi trọng trận Linh Yêu phong kiếp này. Trái lại đối thủ của hắn, đang chịu áp chế và suy yếu.

- Trời ạ, Sở Vân lại giết chết Đường Tĩnh Hàn và Tiêu Tinh. Lá gan của hắn cũng quá lớn!

- Tiêu Tinh, là thiếu các chủ của Hồi Mông Các. Đường Tĩnh Hàn là con trai duy nhất của bang chủ Thiên Sát bang, đều là người nối nghiệp sau này, trở thành ngôi sao hi vọng đứng đầu môn phái, hiện giờ lại bị người ta giết chết.

- Quá độc ác, quả thực quá độc ác. Hắn thậm chí không thèm chớp mắt đã giết chết hai người. Tiểu Bá Vương, không sợ trời không sợ đất, ngay cả cường giả như Thụy Mộng tôn giả và Âm Lão cũng không làm gì được hắn.

Mọi người bóp cổ tay thở dài, trong lòng sóng triều dâng trào, chấn động ngạc nhiên. Bất kể trong lòng có tình tự như thế nào, hình tượng Sở Vân đã hoàn toàn khắc sâu trong tâm trí những người này!

- Mau đi theo ta!

Thừa dịp Sở Vân hấp dẫn phần lớn lực chú ý, Hoa Mai lẻn lên ngọn núi, hội hợp với đám người Dịch Yên.

- Mau nhìn xem, người của Yên Chi Môn muốn bí mật đột phá vòng vây ra ngoài!

Tựa hồ mới xuống tới sườn núi, Yên Chi Môn đã bị du hiệp phát hiện.

- Còn muốn chạy? Các ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi!

- Giết, giết người đoạt bảo!

Lập tức, có một đám người ở gần đấy, hai mắt đỏ ngầu, lao đến.

- Người chết vì tham tiền chim chết vì tham ăn, lực hấp dẫn của bảo vật Vạn Thú Vương thực sự đáng sợ!

Tiểu Phi Yến trợn tròn hai mắt, toát ra thần sắc kinh hoàng.

- Không cần sợ. Mạn Thiên Tinh!

Dịch Yên giơ ngón tay ngọc bắn ra, một nhóm phi tiêu năm cánh cấp số Đại Yêu, xẹt ra từng đường vòng cung trên không trung, bắn trúng đám du hiệp đang lao tới.

Bang bang bang...

Tất cả đám du hiệp ngã xuống đất tử vong, phát ra những tiếng như bao bố ngã trên mặt đất.

Dịch Yên tuy là toán sư, nhưng chiến lực tuyệt đối không yếu.

- Được! Mọi người tiến lên, cùng nhau liều chết xông ra ngoài!

Hoa Mai quát một tiếng, nếu đã bị phát hiện, nàng dứt khoát lớn tiếng hô hào, suất lĩnh đám người Yên Chi Môn liều chết mở đường máu xông ra.

- Nhanh lên, vây sát bọn họ.

- Không ngăn cản được, thật sự không ngăn cản được.

Có người tru lên, chen chúc mà đến. Có người lại kêu thảm lui về phía sau, không dám đối chiến với Hoa Mai và Dịch Yên. Tràng diện càng thêm hỗn loạn.

Thực lực của Hoa Mai sàn sàn như Sở Vân. Đám du hiệp hỗn tạp này, căn bản không có thực lực, có thể ngăn cản phong mang của nàng.

- Không ngờ Dịch Yên tỷ tỷ cũng hung mãnh như vậy!

Nhưng người khiến Phi Yến giật mình, không phải Hoa Mai, mà là Dịch Yên.

Dịch Yên tâm tính đạm bạc, không thích tranh đấu. Hiện nay dưới tình thế nguy cấp, mới biểu diễn ra chút chiến lực không hề thua kém Hoa Mai. Nàng và Hoa Mai chính là hai cây thương cực mạnh của Yên Chi Môn, tiến lên không lùi, làm dấy lên một màn tinh phong huyết vũ.

- Sở Vân, ngươi dám đối nghịch với Hồi Mộng Các chúng ta! Ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi!

- Ta phải rút gân lột da ngươi, cho ngươi nếm thử mùi vị sống không bằng chết!

Sở Vân giết chết ngôi sao tương lai của Hồi Mộng Các và Thiên Sát bang, đã khiến hai thủ lĩnh của hai đại bang phái trong chuyến đi lần này cực kỳ phẫn nộ.

Đây là một trận giao chiến vô cùng mãnh liệt.

Trên bầu trời, cuồng phong quay cuồng, kiếp vân hôn ám. Phong nhận tầng tầng, lưu quang rực rỡ. Các loại đạo pháp hoà lẫn vào nhau, lại đối nghịch với nhau.

Ba đạo nhân ảnh tung hoành ngang dọc giữa không trung, lúc phân lúc hợp, dây dưa không ngớt. Yêu vật bên người của bọn họ đều có kỳ hình dị tượng, có uy năng cấp số Linh Yêu.

Bất kể là Âm Lão, hay Thụy Mộng tôn giả, người nào cũng là lão du hiệp. Sở Vân mặc dù sở hữu 5 con Linh Yêu, thế nhưng vừa mới tấn chức, chiến lực tổng hợp chỉ có thể sánh ngang với một người trong số đó.

Nhưng do đạo pháp Hóa Phong, khiến Linh Yêu kiếp ảnh hưởng đến hắn cực nhỏ, kéo gần rất lớn chênh lệch của hai bên. Điều này mới dẫn đến, Sở Vân có thể chống đỡ được liên thủ của Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả.

Áp lực khổng lồ bên ngoài, liên tục không ngừng nghiền ép tiềm năng chiến đấu của Sở Vân.

Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!

Mạnh hơn một chút, phải mạnh hơn một chút nữa.

Sở Vân không ngừng vượt qua cực hạn, giữa năm con Linh Yêu, phối hợp sử dụng lẫn nhau, thủ pháp chiến đấu của bản thân lưu loát với tốc độ trưởng thành khủng khiếp.

Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả càng đánh càng sợ hãi, cảm thấy chiến đấu càng thêm khó giải quyết. Trái lại Sở Vân lại càng đánh càng thoải mái.

Sau một trăm hiệp, hắn đứng lại.

Sau hai trăm hiệp, hắn triệu hồi tác dụng phụ trợ của Hoàn Chuyển Đan Nguyên Thụ, lấy bốn con Linh Yêu còn lại, ngược lại bộc phát ra sức mạnh chiến đấu mạnh hơn.

Sau hai trăm năm mươi hiệp, thành công vượt qua Phong Khiếu Cát Thiên Kiếp. Cụ Phong Cung của Sở Vân cũng tấn chức đến cấp số Linh Yêu.

Đến lúc này, hắn đã sở hữu sáu Linh Yêu!

Nhưng không có áp chế của Yêu Kiếp, Sở Vân không thể làm gì khác hơn là vừa đánh vừa lui. Cuối cùng dựa theo kế hoạch, hắn và Yên Chi Môn hội hợp trên gò đất Kinh Khủng Liêm Đao Thảo.

- Sở Vân, ngươi đừng vùng vẫy nữa! Giết chết thiếu chủ của ta, ngươi đáng tội chết vạn lần.

- Bây giờ ngươi quỳ xuống, dập đầu nhận lỗi với ta. Biết đâu ta đại phát từ bi, còn có thể giữ cho ngươi toàn thây!

Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả một đường truy sát, thế nhưng lại chỉ chần chừ kêu gào bên ngoài gò đất Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, không dám mạo muội tiến nhập.

Xung quanh gò đất, không thể vận dụng đạo pháp, sự cổ quái này khiến bọn họ sợ ném chuột vỡ bình.

- Có gan thì các ngươi cứ tiến vào.

Sở Vân cười nhạt, trong tay cầm Túy Tuyết Đao, dáng vẻ thản nhiên, không hề sợ hãi. Loại dáng dấp này, càng khiến hai người kia không dám liều lĩnh.

- Giết, bảo vật của Vạn Thú Vương ngay trước mắt.

- Giết đi! Chỉ là không thể sử dụng đạo pháp mà thôi, chúng ta nhân số đông đảo, căn bản không cần e ngại!

- Không sai, tận tay giết chết bọn chúng mới có cảm giác.

Chỉ trong nháy mắt, du hiệp cuồn cuộn không ngừng cũng theo đuôi truy sát đến. Bọn chúng dưới sự kích động âm thầm của những kẻ khác, bị lòng tham che mờ lý trí, toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, hét vang xông lên gò đất.

- Thật là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào…

Sở Vân lạnh lùng cười, đối với những kẻ thế thân ngu xuẩn này, hắn căn bản không cần đồng cảm.

Người của Yên Chi Môn chiếm cứ đỉnh gò, bày ra thế tử thủ. Mấy trăm vị du hiệp từ bốn phương tám hướng, ùa lên, bọn họ nguồn gốc pha tạp, đằng đằng sát khí, mang theo khí hung hãn, vừa nhìn đã biết là hung đồ giết người không chớp mắt.

Song phương rất nhanh tiếp xúc, đánh giáp lá cà.

Huyết hoa văng khắp nơi, tứ chi bay tán loạn.

- Đám nữ nhân này thật hung ác độc địa!

Nhất thời có hung đồ kinh hãi kêu lên.

Chúng nữ Yên Chi Môn, rèn luyện hàng ngày vô cùng xuất sắc, mặc dù không thể thôi động đạo pháp, công phu trên tay vẫn không hề yếu đi. Lại từ trên cao nhìn xuống, thống nhất chỉ huy. Song phương va chạm, bạo phát ra lực công kích khiến người khác kinh hãi, làm đám hung đồ tội phạm chịu tổn thất lớn lao.

- Đợt tiến công đầu tiên, bị đánh bại rồi!

- Yên Chi Môn không đơn giản, mặc dù chỉ là môn phái tam lưu, thế nhưng nội tình vô cùng thâm hậu.

- Xông lên, bảo vật của Vạn Thú Vương, ai cướp được trước thì chính là của người đó!

Đợt sóng tiến công đầu tiên, mặc dù không có hiệu quả, thế nhưng tình cảm quần chúng dâng trào. Yên Chi Môn cường ngạnh phản kháng, ngược lại càng kích thích sự hiếu chiến tàn bạo trong lòng các du hiệp.

Ào ào…

Một đám người tiếp tục xông lên. Từ trên đỉnh gò nhìn xuống, đoàn người thật giống như thủy triều phun trào, từ bốn phương tám hướng cuộn trào mãnh liệt xông lên.

- Tiếp chiến!

Hoa Mai quát một tiếng, tay cầm Yêu thương, cùng Sở Vân đứng chặn đầu tiên, tư thế oai hùng hiên ngang.

Song phương giao thủ lần thứ hai, Yên Chi Môn giống như đá ngầm nghênh tiếp sóng biển, lù lù bất động.

A!

Cuối cùng trong đám hung đồ bỏ mạng, có kẻ khiếp hãi kêu lên, nhìn thấy đầu thương đâm xuyên qua lồng ngực mình, thất thanh phát ra tiếng thét chói tai.

Tiếng thét chói tai này, thật giống như chìa khóa mở cửa địa ngục.

Xoát xoát xoát!

Lá Kinh Khủng Liêm Đao Thảo tung bay, như cuồng đao loạn vũ, như thiểm điện nhanh chóng bao vây tên du hiệp vừa hét chói tai. Trước ánh mắt chấn động của mọi người, huyết nhục bị chém thành từng miếng, bay khắp nơi, xương trắng bị gọt thành từng khúc, bay ra lại rơi vào trong lùm cỏ, bị lá cỏ điên cuồng chém thành tro bụi.

Chia cắt, đây là ý nghĩa thật sự của chia cắt!

- Chuyện gì thế này?

Sau giây phút tĩnh lặng ngắn ngủi, rất nhiều người đồng thời kêu lên, hoảng hốt lo sợ.

Loại tâm tình này lập tức lại kích phát Kinh Khủng Liêm Đao Thảo bên cạnh bọn họ, một trận tàn sát máu tanh bắt đầu xảy ra.

- Đây là cạm bẫy!

- Chúng ta trúng kế rồi, nhanh chóng rút lui!

Các du hiệp vừa rồi còn hùng hổ, đằng đằng sát khí lao lên, lúc này trên mặt cả đám đều hiện lên thần tình kinh sợ cực điểm.

Bọn chúng không biết sự đáng sợ của Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, thấy đám người Sở Vân bình yên vô sự đứng trên gò đất, vô thức cho rằng đây là thủ đoạn của bọn người Sở Vân.

Đây là một loại bẫy rập bí mật khổng lồ!

- Sở Vân, ngươi quá độc ác!

- Tiểu Bá Vương, Yên Chi Môn, ta cho dù thành quỷ cũng không buông tha cho các ngươi!

...

Dưới sự công kích ngập trời của Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, đám du hiệp liên tiếp tử vong. Trước khi chết, bọn chúng còn kêu gào thảm thiết, không cam lòng, hối hận, phẫn uất rống giận. Nguồn: http://truyenfull.vn

Toàn bộ tràng diện thảm liệt, khó có thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Trong mấy giây ngắn ngủi, trên gò cỏ đã khôi phục vắng vẻ. Máu, thịt nát, xương vỡ, rơi lả tả trong bụi cỏ rậm rạp, hóa thành dinh dưỡng cho gò cỏ.

Sắc mặt Thụy Mộng tôn giả tái xanh, thật giống như mới giãy thoát ra khỏi cơn ác mộng. Còn Âm Lão khóe mắt cũng co giật, từ khi hắn xuất đạo tới nay, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh máu tanh khủng khiếp như vậy.

Tất cả đều bị chém thành mảnh vụn, còn nhỏ hơn ngón tay, rơi vãi khắp nơi như một cơn mưa. Hình như là hạ một trận mưa. Loại tình cảnh này có lực công kích vào thị giác cực mạnh, khiến đám du hiệp bàng quan đều mất hồn, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng dâng lên một loại cảm giác tuyệt đại may mắn.

May mà chậm một bước, không trúng gian kế của Yên Chi Môn!

- Đây là chiến trận yêu thực, tựa hồ khó giải!

- Trói buộc yêu nguyên, không thể thôi phát đạo pháp, khiến những yêu thực cận chiến này, phát huy ra sức chiến đấu ngoài dự đoán của mọi người. Người chế tạo ra loại bẫy rập này, thực sự là tính toán sâu xa.

Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả đưa mắt nhìn nhau, bùi ngùi thở dài. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ đều phải kìm nén lửa giận trong lòng, biết lúc cấp thiết, căn bản không thể công kích lên.

- Được rồi, rốt cục tạm thời an toàn. Một bộ phận thủ vệ, một bộ phân nghỉ ngơi và hồi phục. Sau khi nghỉ ngơi, sẽ thổi kèn lệnh phản công!

Thấy trong thời gian ngắn, sẽ không có kẻ nào liều chết xông tới, Hoa Mai thầm thở dài nhẹ nhõm, căn dặn chúng nữ.

- Địch nhân lớn nhất, kỳ thực chính là Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả. Đến lúc đó ta và Hoa môn chủ liên thủ, các ngươi nhân cơ hội đột phá ra ngoài.

Sở Vân nhìn xuống phía dưới, vừa quan sát, vừa mở miệng nói.

Với chiến lực của hắn và Hoa Mai đủ để ứng phó Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả.

Hiện nay, đội ngũ du hiệp lại bị thương nặng, càng có lợi cho Yên Chi Môn đột phá vòng vây.

- Ài, đáng tiếc Yêu Binh Dịch Thiên Kinh của ta, chỉ thiếu một bước không tấn chức đến cấp số Linh Yêu. Bằng không, hợp lực chiến đấu của ba chúng ta, có thể chính diện giết chết hai người này.

Dịch Yên bỗng nhiên thở dài một tiếng nói.

- Sao?

Sở Vân sửng sốt:

- Hay chúng ta đánh cược một lần xem!

Hắn móc ra Kiếp Yêu tinh.

Yêu tinh này cô đọng trong suốt, hòa lẫn hai sắc xanh lam. Khí tức tuôn ra, kéo không dứt, bao phủ khắp nơi, kéo theo ánh mắt của tất cả mọi người.

- A, đây là một viên yêu tinh thiên nhiên Kiếp Yêu!

Dịch Yên không kìm được che miệng, phát ra một tiếng thét kinh hãi.

- Xem ra ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện.

Hoa Mai đưa ánh mắt chăm chú nhìn Sở Vân.

- Hắn muốn làm gì?

Dưới gò núi, Âm Lão và Thụy Mộng tôn giả nhìn thấy viên Kiếp Yêu tinh này, trong lòng chấn động.