Chí Tôn

Chương 203: Đạo pháp Tăng Quang Thiểm Thải (thượng)





- Hả? Đây là đạo pháp gì?
Giữa lúc Sở Vân đang định rút tinh thần về, bỗng nhiên cơ thể chấn động. Hắn phát hiện còn có một đạo pháp khác.

Cũng là đạo pháp thượng đẳng, tên là "Tăng Quang Thiểm Thải". Sở Vân kiểm tra lại một lần nữa, trong mắt ánh hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Đây là một môn đạo pháp phụ trợ. Môn đạo pháp này có thể thúc đẩy làm gia tăng uy lực của đạo pháp khác! Để đạo pháp thượng đẳng này phát huy được uy thế gần như tuyệt đại đạo pháp… Chờ chút, thảo nào Phương Toái Không có nhiều đạo pháp tuyệt phẩm như
thế, thì ra là môn đạo pháp này quấy phá!
Trong đầu Sở Vân lóe sáng, bừng tỉnh hiểu ra.

Trong lúc chiến đấu, hắn còn nghi hoặc Phương Toái Không sao có nội lực thâm hậu, có đạo pháp tuyệt phẩm nhiều như vậy, thì ra là hắn âm thầm vận dụng môn đạo pháp "Tăng Quang Thiểm Thải" thượng đẳng này, uy lực đạo pháp của hắn tăng tới mức thượng đẳng, tăng uy lực tới mức tuyệt phẩm.

- Không, cũng chỉ có thể nói đến mức gần tuyệt phẩm. Đạo pháp của hắn vô cùng uy lực, còn không chân chính đạt được tới mức tuyệt phẩm. Rốt cục là bán tuyệt phẩm.

Bằng không, nói cho cùng cũng không đến mực lập tức tan tác...

Trong lúc chiến đấu, không kịp suy nghĩ tỉ mỉ. Bây giờ Sở Vân yên tĩnh ngẫm lại, thông suốt rất nhiều điều.

- Tăng Quang Thiểm Thải! Có môn đạo pháp này, có thể khiến đạo pháp thượng đẳng trong tay, đạt một nửa cảnh giới tuyệt phẩm. Chỉ là yêu nguyên tiêu hao quá lớn, đúng là tăng lên gấp ba lần đạo pháp bình thường.
Nói cách khác, muốn sử dụng một phần hai uy lực của đạo pháp "Đại Long Văn" tuyệt phẩm, phải tiêu hao một lượng yêu nguyên gấp ba lần sử dụng đạo pháp "Đại
Long Văn"
bình thường.

- Không được đạo pháp "Tứ Phương Lai Hạ" lại bất ngờ chiếm được đạo pháp "Tăng Quang Thiểm Thải". Hai đạo pháp đều giá trị như nhau, rốt cuộc ta lĩnh hội được trong mất có được.
Sở Vân cười khổ.

Một lát sau, Du Nha Đại Sư đi tới trước mặt hắn.

- Đại Thúc người có thể khôi phục Kim Lân Giáp trở lại như cũ được không?
Sở Vân chỉ vào Kim Lân Giáp đã hoàn toàn biến dạng, hỏi.

Du Nha Đại Sư chau mày, kiểm tra một lúc nói:
- Khôi phục nguyên trạng, cần phải mất ba ngày ba đêm rèn lại một lần nữa.

- Không cần phải tốn công như vậy. Chỉ cần đại khái là được. Có một chút hỏng hóc không cần xử lý, đổi lại mất bao nhiêu thời gian.
Sở Vân cười nói.

- Cho ta một khắc, là có thể làm được!
Du Nha nghe xong, liền vỗ vỗ ngực nói.

Toàn thân Kim Bích Hàm không nhiễm bụi, dật tán sát khí lẫm liệt, lúc này cũng đã tới.

Sở Vân đắn đo nói với nàng:
- Thạch huynh, lần này lại phiền ngươi một chút. Ngươi hãy mặc Kim Lân Giáp này vào, biến thành Phương Toái Không diễn một tuồng kịch...

Kim Bích Hàm nghe xong, nhíu mày:
- Sở huynh, ta cũng không phải là kẻ nhát gan phiền phức lôi thôi, mà là kế nghi binh này đã khiến bọn chúng nghi ngờ. Lại dùng kế này, e là bị bọn chúng phát hiện ra.

Nàng dùng đạo pháp ngụy trang này, gần như tướng mạo biến thành một người khác, nhưng nếu như đối thoại một hai câu. Lập tức có thể để lộ ra chân tướng.
Sở Vân xua tay, cười nói:
- Không sao. Lẽ nào trên chiến trường có thể vặn hỏi? Ba huynh đệ Phương gia có tình cảm sâu đậm, thấy ngươi lâm nguy, tất nhiên sẽ vội vàng tới cứu ngươi. Đến lúc đó phục binh hai bên xông ra, liền có thể đánh đại bại hạm Phương gia.

Ngừng lại một chút, Sở Vân lại nói:
- Bọn họ nếu thực sự có nghi vấn, ngươi cứ kín miệng không trả lời. Tất nhiên bọn chúng vững tin chút nghi ngờ!

- Con ta có kế sách gì hay?
Thư Thiên Hào cười một tiếng hào phóng, cũng chạy tới.

- Nghĩa phụ!
Sở Vân bật người đứng dậy, hai mặt lóe ra thần quang.

Sau khi Thư Thiên Hào nhận được tín thư của Sở Vân, liền dẫn theo nhân mã, sớm đã bố trí mai phục quanh Song Tử Hạp. Chỉ là hắn nghe xong lời dặn dò của Sở Vân, âm thầm chỉ huy vẫn không lộ diện.

- Một năm trước, phụ tử chúng ta ly biệt, không ngờ lại gặp lại nhau trên chiến trường. Con ta, con vừa mới mạo hiểm đắc thắng. Ta không có xuất thủ, con cũng thắng! Túy Tuyết Đao giao cho con, quả thực là một quyết định chính xác!
Thư Thiên Hào vỗ vỗ vai Sở Vân, trên mặt vui mừng đầy vẻ mãn nguyện.

- Nghĩa phụ, người thực sự quá đáng.
Sở Vân lại nói.
- Viết thư muốn hài nhi làm rùa đen rụt đầu ở lại thư viện. Kỳ thực mười bốn thế lực liên minh cũng không phải có gì đáng sợ. Ngày hôm nay, hai phụ tử chúng ta liên thủ cùng nhau, nuốt sạch hạm đội Phương gia!

- Chuyện này nghĩa phụ đã sai. Ha ha ha, con của ta có hùng tâm tráng trí không tầm thường, rất tốt, rất tốt!
Thư Thiên Hào cười lớn, đầy vui sướng.

Cho tới bây giờ, hắn không biết phải làm cách nào chống đỡ liên quân mà sinh ra sầu muộn.

Sở Vân vừa xuất trận liền tiêu diệt hạm đội Vệ gia, tập kích bất ngờ Vệ gia chủ đảo. Hôm nay, lại chém giết Phương gia tam tử, mưu đồ tiêu diệt hạm đội của Phương gia.

Lúc này đã trải qua bao lâu?

Thực sự khiến người khác khó có thể tin được.

Phần lớn phụ mẫu trên thế giới này luôn hy vọng con trai thành rồng, con gái thành phượng.

Thư Thiên Hào tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Thư Đại Thư Nhị trông thấy nguy nan trước mắt, không có đứng cùng hắn, mà khởi binh tự lập khiến hắn vô cùng thất vọng.

Ngược lại biểu hiện của Sở Vân, không những không khiến hắn thất vọng. Thậm chí còn vượt quá mong đợi của hắn.

- Ta đã đã mất một cánh tay, lại thu được nhi tử như vậy, đúng là ông trời không phụ ta!
Thư Thiên Hào nhìn Sở Vân thật lâu, trong lòng cảm thán.

Kim Bích Hàm đứng một bên nhìn hai người Sở Vân và Thư Thiên Hào lưu chuyển, trong lòng cũng cảm thấy bập bềnh. Tình cảnh phụ tử gặp nhau khiến nàng cảm động. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nàng hy vọng, phụ hoàng của chính mình cũng có thể khỏe mạnh sống trong trần thế. Mà hôm nay, nàng đang trong tình cảnh cha con liên thủ bảo vệ vương tọa, chung quy lại cũng chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng.

Vì sao chính mình rời khỏi thư viện, làm việc nghĩa tới trợ giúp Sở Vân?

Nàng cũng đã từng hỏi qua mình như vậy. Cũng là rất có thiện cảm với Sở Vân, về phương diện khác, chính là cảnh ngộ của Sở Vân khiến cho nàng cảm thấy đồng cảm với hắn.

Tựa như đã trải qua một trận mưa xối xả, Sở Vân thấy được cái bóng kiếp trước của chính mính hiện trên thân thể hắn. Nàng nhìn trên người Sở Vân cũng thấy được dáng dấp của chính mình.

Chỉ sau một khắc, Kim Bích Hàm liền biến thành Phương Toái Không, mặc Kim Lân Giáp, lại lần nữa đứng trên chiến trường. Vừa mới hiện thân khiến cho binh sĩ Phương gia từng đợt từng đợt reo hò.

Sở Vân trông thấy cảnh trước mắt, trong lòng càng thêm vui mừng. Dường như Phương Toái Không rất có uy tín trong quân, bản thân có tiềm lực, ngày sau liệt tên vào Dị Sĩ bảng. Hôm này thành công chém chết Phương Toái Không, giống như bớt đi một mối nguy sau này!