Chí Tôn

Chương 194: Vệ gia chủ cụt tay (hạ)





Đám người Sở Vân bố trí dưới cuối mật đạo, cũng có tác dụng rất lớn. Thỉnh thoảng có tộc nhân Vệ gia, từ bên ngoài lẻn vào mật đạo. Ý đồ leo lên mật thuyền nhái, thoát thân.

Nhưng Sở Vân đã sớm đoán được ý đồ của Vệ gia đảo chủ. Người trước sau khi rời khỏi, không có hủy bỏ đội thuyền còn lại, chính là muốn lưu lại một con đường sống cho thân tộc Vệ gia.

Không ngờ Sở Vân phát hiện cạm bẫy, cấp bách lên đường, rõ ràng sớm đã tới đây.

Khiến những kỳ vọng của hắn bị thất bại.

- Dĩ nhiên thực sự khống chế được Vệ gia thành, quả thực giống như nằm mơ!
Du Nha đại sư đứng bên cạnh, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vuốt ve bức tường thành đổ lát.

- Bệnh bình yên quá lâu! Vệ gia đảo chủ vẫn luôn cho rằng chính mình nhiều năm cải tổ, trên đảo phòng ngự chặt chẽ. Đã nhiều năm trôi qua, cũng không có vấn đề gì trong lòng tự nhiên không đề phòng. Không ai ngờ rằng Vân huynh sẽ lớn mật như vậy, tiến hành tập kích bất ngờ. Đánh trận này nhất định làm rung động liên quân, khiến cho bọn chúng không dám khinh thường Thư gia đảo.
Kim Bích Hàm vô cùng phấn chấn. Kế hoạch của Sở Vân tưởng chừng rất mạo hiểm nhưng trên thực tế lại đánh vào chỗ sơ hở của đối phương.

Có một câu nói: Điểm mạnh nhất cũng chính là điểm yếu nhất.

Vệ gia thành có phòng ngự cường đại, ngược lại bọn chúng dựa vào đó, trong lòng khinh xuất. Một khi bị công hãm, nhất thời gian vào trạng thái hoảng loạn tới cực điểm.

Rất nhiều tù binh, bấy giờ nằm trong địa lao. Trong lòng suy đoán, lần này có bao nhiêu vạn quân công chiếm Vệ gia chủ đảo.

Nếu để cho bọn chúng biết kỳ thực quân địch chỉ có hơn bốn trăm người, e là bọn chúng tuyệt đối không tin.

Bốn trăm người đánh hạ một đảo cấp thành đã là một kỳ tích. Đánh hạ Vệ gia chủ đảo nổi tiếng phòng ngự, chuyện này gần như người mơ nói mộng!

- Kế tập kích bất ngờ, rõ ràng đã thành công!
Rất nhiều người giống như Du Nha đại sư, nhìn cảnh tượng trước mắt, có phần giống như ảo mộng. Không thể tin được chính mình lại có thể thực sự thành công.

- Hơn bốn trăm người đánh hạ Vệ gia thành, không cần bàn cãi, chuyện này nhất định được ghi vào sử sách!
Rất nhiều thư sinh nghĩ đến đây, liền không kìm chế được nước mắt tuôn chảy, trong lòng kích động.

- Những quyết sách này đều là của thiếu chủ!
Vô số người ngước mắt nhìn bong dáng trên bức tường kia, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ.

Một số hàng binh bị ép gia nhập trong quân đội của Sở Vân, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ nhìn về phía Sở Vân.
Trước kia, không có ai nghĩ tới thanh niên này, có thể đánh hạ Vệ gia thành phòng thủ kiên cố.

So với sự hưng phấn và kích động của những người khác. Sở Vân lại rất bình tĩnh:
- Vệ gia đảo chủ trốn thoát, ắt sẽ hội hợp với hạm đội còn lại. Sau đó tới thế lực khác cầu viện. Hơn nữa trên đảo còn mấy thôn trấn không bị ảnh hưởng. Chúng ta chỉ là công chiếm Vệ gia Thành mà thôi, thời gian lưu lại cho chúng ta không nhiều lắm.

Nhan Khuyết vội vàng nói tiếp:
- Thuộc hạ đã sai người mở kho đồ của Vệ gia, cái gì cần đốt đều đã đốt, cái gì có thể lấy đều đã lấy. Sau nửa canh giờ, là có thể xuất phát.

- Tốt! Trở lại thuyền, luận công ban thưởng!
Sở Vân đưa ánh mắt nhìn về phía Nhan Khuyết tán thưởng. Nếu tính toán không nhầm, hắn biết ngày sau Nham Khuyết sẽ là một người xuất chúng.

Lúc này, liên tiếp truyền mệnh lệnh, sai khiến từng người một. Sau cùng trên tường thành chỉ còn lại mình hắn.

- Tỉnh Hải Long Cung...
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía rừng rậm san hô kia, trong lòng thở dài.



Lúc này trời bắt đầu sáng, mặt trời bắt đầu mọc lên, chiếu sáng đống khói lửa đang bốc cháy. Vệ gia thành trở thành một đống hỗn độn, tổn hại không đếm nổi.

Sở Vân đứng ở vị trí này, thậm chí hắn có thể xuyên thấu qua nước biển, trực tiếp thấy được rất nhiều san hô dựng lên ngoài khơi.

Hắn biết rất rõ, mật tàng Tinh Hải Long Cung, Hải Long Vương Khương Bác ở trong giữa. Thế nhưng muốn đi qua mê trận san hô, nhất định cần phải có tinh quang trợ giúp.

- Như vậy tuy gần mà lại xa. Nếu như có thể lấy được mật tàng, chiến lực của Thư gia đảo sẽ tăng lên trên diện rộng. Đáng tiếc...
Sở Vân hít một hơi thật sâu thở ra một hơi thật dài, đi xuống phía dưới thành.

Sau nửa canh giờ, hắn đi xuống kho đồ của Vệ gia, thu được vô số tiền tài và rất nhiều trứng các loại yêu thú. Hắn bắt được gần một nghìn tù binh, bao gồm có tộc nhân Vệ gia. Trong tay nắm giữ mấy chiến thuyền lớn, tất cả chiến thuyền lớn nhỏ pha trộn thành một hạm đội, nghênh ngang đi.

Đương nhiên, sau khi rời đi tự nhiên không có bỏ qua bảy mật thuyền nhái kia.



Sóng biển đạp vào cạnh thuyền, tạo ra âm thanh "ào ào". Vừa mới trải qua một đêm, ánh sáng mặt trời lên. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào bảo thuyền. Cánh buồm rộng thùng thình, phía trên đề bốn chữ lớn Thiên Ca Thư Viện. Đó chính là bảo thuyền của Thư Viện.

Trên thuyền có hơn mười vị thư sinh đều đã ở tuổi trung niên không thể tiếp tục ở lại thư viện.

Ba năm trước, bảo thuyền Thiên Ca Thư Viên đưa bọn họ tới các hải đảo. Ba năm sau, lại đưa từng người bọn họ trở về.

- Không được các thế lực lớn tuyển chọn, lần này trở về biết ăn nói với gia chủ thế nào?
Sắc mặt Vệ Khiếp hiện lên đầy vẻ u sầu, nồng nặc mùi rượu. Hắn chán chường ngồi ở góc thuyền, hắn đã ngồi một đêm rồi, ba vò rượu trống trơn đổ bên cạnh người.
Ba con Cương Vũ Ưng của hắn đã bị Sở Vân chém chết hầu như không còn, ba năm nỗ lực coi như uổng công vô ích. Tất thảy học sinh cũ ba năm, tiền đồ của hắn là mờ mịt nhất.

- Sở Vân! Ngươi giết chết ba Đại Yêu của ta, ngươi nhất định gặp phải báo ứng! Thư gia đảo bị diệt vong, chính là báo ứng của người!
Vệ Khiếp vừa mới nghĩ tới Sở Vân, sắc mặt liền trở lên dữ tợn. Đối với Sở Vân, hắn vừa hận lại vừa sợ, ước gì Sở Vân chết trên chiến trường, giải tỏa hết tâm tư trong lòng.

- Đối mặt với gia chủ, ta biết ăn nói như thế nào?
Gần về đến Vệ gia thành, trong lòng Vệ Khiếp lại hoảng loạn.
- Làm sao bây giờ à...

Ngược lại hắn lo nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào. Đã có nhiều người biết được chân tướng sự việc, hắn thậm chí còn không tìm được cớ gì!

Vệ Khiếp nhướng mày, trong lòng trống rỗng đầy vẻ u sầu. Không biết làm thế nào, không thể làm gì khác là lại mở một vò rượu, ngửa đầu chảy ngược mượn rượu tiêu sầu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hắn rất muốn bảo thuyền mãi mãi đi như vậy, mãi mãi không về tới Vệ gia đảo. Thế nhưng sự thực thật khắc nghiệt, từ phía xa xa Vệ gia đảo đã ở trong tầm mắt.

Ực, ực!

- Mặc kệ như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải gặp đảo chủ. Thân đầu một đao, lui đầu một đao cũng không bằng thẳng thắn một điểm.