Chí Tôn

Chương 188: Trảm tướng (hạ)





- Thiếu đảo chủ, vì sao người lại ở đây? Còn những người đứng bên cạnh người là...
Du Nha đại sư nhìn hắn có điểm kinh ngạc. Du Nha vốn tưởng rằng lần này e là chính mình lành ít dữ nhiều, tuyệt đối không có ngờ có thần binh giáng trần, Sở Vân xuất hiện kịp thời cứu được chính mình trong lúc nước sôi nửa bỏng.

- Những người này cùng học tại Thiên Ca Thư Viện theo ta tới đây. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sở Vân liền giới thiệu sơ qua cho Du Nha, sau đó thẳng thắn thành khẩn nói ra ý đồ của chính mình.
- Thực không dám giấu diếm đại sư, ta đã quyết định giúp đỡ nghĩa phụ chống lại minh quân.

Du Nha đại sư nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói:
- Tốt, rất tốt. Những người này đều là thiếu niên xuất chúng trên hải đảo, có tư chất của ngự yêu sư. Chí ít cũng có chiến lực cấp số Tiểu Yêu, đặc biệt trong đó có người chiến lực cấp số Đại Yêu, chính là tướng lĩnh!

Hắn không kìm chế được thoải mái cười lớn. Giống như mưa rửa sạch đống tro bẩn.

Tuy rằng chỉ có không tới ba mươi người, thể nhưng chỉ cần chiến lực này đã có thể đánh được lại với mấy trăm binh sĩ quân đội chính quy. Cuộc chiến ban nãy cũng đã chứng minh điểm ấy, phần lớn sát thương đều do những người này tạo ra.

Trên thế giới này, một người mười ba tuổi đã thức tỉnh linh quang trong cơ thể. Nhưng mà có rất ít người linh quang trong cơ thể vừa sáng lại vừa lớn. Lúc này liền có thể ấp trứng yêu đản, khống chế yêu thú. Thế nhân gọi là "thiên tài", hay còn được gọi là có tư chất của một ngự yêu sư. Có thể được chọn vào lễ thành niên, tiến hành khảo hạch.

Phần lớn những người bình thường không được như vậy. Tuy rằng linh quang đã thức tỉnh thế nhưng linh quang vừa tối lại vừa nhỏ. Linh quang chỉ ngang bằng với yêu thú cấp cao, mới có thể khống chế được yêu thú. Ngược lại sẽ bị yêu thú cắn trả. Những người này sau khi kiểm tra tư chất chính là những người bình thường, không có đủ tư cách tham gia nghi lễ hàng năm. Bất quá hồn phách sinh ra linh quang và linh
quang tồn đọng trong cơ thể, cùng với linh quang tăng trưởng theo từng năm, linh quang của bọn họ sẽ dần dần tăng lên. Vì thế mười bốn tuổi, hai mươi tuổi thậm chí ba mươi, bốn mươi tuổi linh quang trong cơ thể đạt đến một mức độ nhất định, mới có thể bắt đầu khống chế yêu thú.

Sở Vân trong rừng rậm Thư gia đảo chém chết gian tế hải tặc đã có hai ngự yêu sư. Bất quá đều là người bình thường, linh quang trong cơ thể không đủ chỉ có thể khống chế yêu thú cấp thấp.

Bất quá những người có thể khống chế yêu thú cấp số Tiểu Yêu, trong quân đội chí ít cũng là tinh binh, cao hơn có thể là bách phu trưởng, được tính có tài chí hơn người.

Bách phu trưởng tức là tướng lĩnh. Thông thường cũng có chiến lực cấp số Đại Yêu, mặc kệ là yêu thú, yêu binh hay yêu thực. Người như vậy cũng đã là thượng nhân rồi.

Từ trong nội tâm Du Nha đại sư vô cùng hài lòng.

Hơn hai mươi người này Sở Vân mang theo, trong đó có ba bốn người có chiến lực cấp số Đại Yêu, cũng chính là tướng lĩnh. Còn lại đều là những người có chiến lực cấp số Tiểu Yêu, tương lai cũng sẽ trở thành bách phu trưởng.

Huống chi còn trải qua hệ thống đào tạo của Thiên Ca Thư Viện. Tích lũy kinh nghiệm giống như cây cỏ từ từ bò lên, không biết thâm hậu thêm bao nhiêu lần!

Cổ lực lượng này, có thể nói là một liều thuốc trợ tim cứu Thư gia đảo trong lúc nguy cấp!

- Có thể để những người này đi theo người giải cứu nguy nan như ban nãy. Thiếu đảo chủ, người càng lúc càng khiến ta nhìn với đôi mắt khác.
Trong lòng Du Nha Đại Sư vô cùng cảm khái đứng trước mặt Sở Vân, mở lời tán thưởng.

Nhớ lại nửa năm về trước, khi lần đầu tiên nhìn Sở Vân, tựu nghĩ người này cũng không phải là nhân vật tầm thường. Giờ tận mắt chứng kiến Sở Vân bốn đao chém chết đại tướng quân địch, càng nhận thức được Sở Vân nhiều hơn. Hôm nay lại còn thấy được những người đi theo Sở Vân, Du Nha đại sư càng tin tưởng Thư gia đảo, lập tức mạnh mẽ lên gấp bội.

- Thật đúng là hổ phụ sinh hổ tử! Ta vốn định ở lại trên đảo hiệp trợ nghĩa phụ của ngươi, không ngờ bị hắn đánh bất tỉnh vứt ta lên thuyền này đưa tới Thiên Ca Thư Viện. Gặp được ngươi trong lúc nguy nan đúng là số phận đã an bài! Chúng ta cũng nên quay về bảo vệ gia viên!
Sắc mặt Du Nha đại sư phấn khởi vỗ lên vai Sở Vân, nói.

Du Nha đại sư vô tình nói đến từ "Gia viên" cũng khiến Sở Vân nóng lòng.

Bất quá lúc này Sở Vân chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta lấy được thông tin từ mật thám của quân địch bị ta bắt được, hôm nay mười bốn gia đảo liên minh liền chạy tới Thư gia đảo. Lần này tập kích đại thúc chính là chiến thuyền của Vệ gia đảo, phía sau còn có thuyền vận lương của Vệ gia đảo.

Nói tới đây, Sở Vân liền ngừng lại một chút, xoay người nhìn về phía bên trái mép thuyền, đó chính là hướng tới Thư gia đảo. Lại nói tiếp:
- Muốn đánh phá liên minh, chỉ dựa vào phòng thủ tuyệt đối không thể được. Nhân cơ hội lúc bọn chúng vẫn chưa hợp quân, kết hợp ưu thế binh lực, tiêu diệt từng tên!
Đương nhiên chỉ dựa vào Thư gia đảo tiêu diệt toàn bộ thì tuyệt đối không được. Chỉ có thể đánh trước tạo uy phong, làm cho quân liên minh do dự mà lùi bước, sau đó kết hợp với một số thế lực khác, tạo thành một lực lượng phản kích. Cuối cùng trong lúc hai bên giằng co, tiến hành giảng hòa, đây mới là biện pháp giải nguy cơ lần này.

Du Nha đại sư nghe vậy, hai mắt lóe sáng. Hắn tuy rằng am hiểu luyện binh thế nhưng đối với chiến sự và chính trị cũng có biết chút ít.

Có đôi lúc, con người sợ không phải là khó khăn. Mà là đối mặt với trở ngại nhưng chính mình không có biện pháp giải quyết.

Sở Vân tỉ mỉ nói ra cách thức, tuy rằng Du Nha không phân tích được trong đó có bao nhiêu phần trăm thành công thế nhưng trong lòng cảm thấy được yên tâm. Những sợ hãi lo lắng lắng lúc trước phần lớn đều tiêu tan.

- Vốn thiếu đảo chủ đã sớm có kế hoạch!
Hắn mở miệng tán thưởng.

- Ta tại Thiên Ca Thư Viện đã từng suy nghĩ rất nhiều, nếu như lùi bước tất phải khuyên bảo nghĩa phụ. Nhưng với tính cách của người, khuyên bảo cơ hồ không hề có hiệu lực. Hơn nữa trong thời gian này, hùng tâm tráng chí trong lòng của người tích góp từ lâu đã nổi dậy, nếu muốn chủ động lùi bước, e là thực sự hủy diệt đi ý chí.
Sở Vân thở dài một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Du Nha đại sư. Bỗng nhiên trên khóe miệng nở ra nụ cười tự tin:
- Cho nên cần phải chiến đấu, không chỉ là vì Thư gia đảo mà còn vì nghĩa phụ! Nếu phải chiến đấu, nên dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Bây giờ ta có một bảo thuyền, sáu chiến thuyền bình thường, cùng một đội quân bắt gần ba trăm tù binh hoàn toàn không thành vấn đề!