Xem lại thời gian thì bây giờ đang là mười giờ sáng, cách hai giờ trưa còn bốn tiếng đồng hồ.
Bốn giờ đồng hồ từ Rome của Ý chạy tới chân núi Pyrenees miền tây nam nước Pháp? Thật sự sẽ tìm được người kia ở nơi đó à!
Nhưng thật ra cũng có một khả năng, chính là đối phương biết mình còn có đồng bạn, thừa cơ hội mình hiện đang phân ly với họ, chỉ còn lại một mình, mới ước định gặp mặt với mình. Đồng thời hẹn thời gian gặp mặt sát như vậy, khiến mình không có thời gian tìm đồng bạn để đi cùng.
"Ài!" Tiểu Lôi thở dài, trong mắt của hắn thật có chút lo lắng. Thu dọn kỹ càng túi đeo của Bảo Nhi xong, Tiểu Lôi lập tức triển khai thân pháp đi thẳng ra ngoại thành.
Tiểu trấn trên tờ giấy kia chính là nơi Tiểu Lôi năm đó lần đầu tới châu Âu trải qua một trường tao ngộ thần kỳ. Hắn tự nhiên là nhớ rõ địa điểm cùng phương vị. Dựa vào bản lãnh của hắn triển khai, tự nhiên rất nhanh chóng đã tới nơi.
Tiểu Lôi cũng chẳng đi tìm hai vị sư huynh của mình. Nếu Bảo Nhi lọt vào tay đối phương, ý của đối phương chính là muốn hắn tới một mình. Vì để không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ đành một mình mình đơn đao phó hội mà thôi. Huống chi, Tiểu Lôi là người gì chứ? Dựa vào bản lãnh của hắn, cho dù không có mấy người Khinh Linh Tử đi chung, trên thiên hạ này, hắn còn phải sợ ai sao?
Hơn nữa, hiện tại mấy người Khinh Linh Tử quá nửa là đã xuyên qua Địa Trung Hải, chạy tới châu Phi, mình đi đâu mà tìm bọn họ chứ?
Hình dáng sơn mạnh của Pyrenees trải dài rộng lớn chỉ mơ hồ thấy được, trên sơn mạch uyển chuyển phủ đầy băng tuyết. Tiểu Lôi đi dọc theo đường quốc lộ tiến vào núi. Hắn tự mình thi triển Ẩn thân pháp, phi hành kiểu này mới không bị người phát hiện.
Hình dạng tiểu trấn kia vẫn như năm đó hắn tới. Chỉ là tựa hồ hiện giờ không phải là mùa hành hương, giáo đồ tới nơi này hành hương so với lần đó ít hơn nhiều. Đến trước trấn Tiểu Lôi mới hiện lại thân ảnh của mình, từ cửa trấn chậm rãi đi vào.
Trấn này không lớn lắm, bãi đậu xe ngoài trấn cũng rất ít xe đậu, người đi đường phần lớn đều là giáo đồ vẻ mặt đều nghiêm túc, thành kính, trước ngực đeo thập tự giá. Đương nhiên cũng không thiếu một số du khách không phải giáo đồ, vì mộ danh mà đến.
Tiểu Lôi một mặt từ từ đi vào trong trấn, một mặt ngó đông ngó tây, nhìn hoàn cảnh chung quanh để tìm người đang ước định gặp mặt với mình, nhưng lại không thấy bóng người nào khả nghi.
Trong trấn có hai lữ quán, một cái thì thuộc về giáo hội, chỉ dùng để tiếp đãi các giáo sĩ trong giáo hội. Cái kia thì để tiếp đãi du khách bình thường.
Tiểu Lôi đi một vòng quanh trấn, không có phát hiện được gì, nghĩ đến lữ quán thường là nơi có nhiều ngươi lui tới, tương đối là chỗ có nhiều tin tức lưu thông, liền quyết định đến thăm lữ quán một lần.
Vừa đi vào trong lữ quán chuyên tiếp đãi du khách bình thường thì phát hiện ra nơi này mặc dù chỉ tiếp đãi du khách bình thường, nhưng trong lữ quán vẫn thấy người mang đủ thứ phục sức của giáo hội. Tiểu Lôi vừa đi vào thì cái vẻ mặt Đông Phương của hắn trong đám đa số người Tây Phương này đặc biệt bắt mắt.
Đột nhiên một chiêu đãi viên của lữ quán ở bên cạnh tiến tới, hỏi han:
"Xin hỏi, ngài có phải là Lôi tiên sinh đến từ Đông Phương không?"Hắn nói chính là tiếng Anh, nhưng cách phát âm lại đặc sệt kiểu Pháp. Tiểu Lôi chỉ có thể miễn cưỡng lắm mới nghe hiểu.
"Là ta.""À há" Chiêu đãi viên kia lập tức cười nói:
"Ngài khoẻ không, bạn của ngài đã giúp ngài đặt trước một căn phòng. Ngài bây giờ có muốn đăng ký lấy phòng không?""Ồ?" Lông mày Tiểu Lôi nhướng lên, gật gật đầu:
"Tốt lắm."Xem ra đối phương đã sớm an bày kỹ lưỡng rồi a...
Sau khi đăng ký xong, Tiểu Lôi hỏi một hồi mới biết, người giúp hắn đặt trước phòng, là một trung niên tướng mạo bình thường, không có chỗ nào bất phàm, đầu mối để lại duy nhất chính là căn phòng này, chỉ dự định giữ lại đến hai giờ chiều nay thôi.
Hừ!
Tiểu Lôi cười lạnh trong lòng, xem ra đối phương thật sự tin tưởng là mình nhất định sẽ đến đúng hẹn.
Nhưng cũng khó trách, đứa con gái bảo bối của mình lọt vào tay bọn chúng, sao lại không tới chứ?
"Bạn của ta còn lưu lại lời gì cho ta không?" Sau khi lấy chìa khóa vào phòng, Tiểu Lôi mới hỏi một câu.
"À, hắn nói, mời ngài cứ nghỉ ngơi trước. Hắn sẽ tới tìm ngài."Chẳng còn cách nào, Tiểu Lôi đành cầm chìa khoá đi lên lầu.
Đây là một căn kiến trúc cổ xưa, e rằng lữ quán này có ít nhất cả trăm năm lịch sử rồi. Cầu thang gỗ mặt dù xem bề mặt chắc chắn cứng cáp, cũng đã trải quá không ít lần tu sửa, đi lên vẫn có chút tiếng kẹt kẹt.
Không biết có phải là cố ý an bày hay không mà phòng của Tiểu Lôi lại là gian trong cùng của tầng cao nhất. Đi vào phòng thì thấy nơi này trang trí không có gì khác biệt với một khách sạn thông thường, chỉ là đơn giản hơn chút. Ngoại trừ đèn điện, không có thứ gì khác dùng điện cả, trong phòng còn đặt một cái bệ thờ nho nhỏ, trên đó có đặt một cây thập tự giá dùng để cầu nguyện.
Tới đâu thì hay tới đó.
Tiểu Lôi ráng nhịn chờ đợi, nếu đối phương hiện giờ chịu lộ diện, vậy mình mà đi loạn ra ngoài cũng không có tác dụng gì. Còn về người giúp mình đặt phòng... Tiểu Lôi có thể khẳng định, đó không phải là bộ mặt thật.
Nói không chừng, đối phương đang ngấm ngầm ở một nơi nào đó theo dõi mình, có thể đang xác định có phải là mình tới một mình, hay là có lẽ đang đợi thời cơ gì đó?
Tiểu Lôi nằm thẳng lên giường, nhắm mắt, thần thức từ từ phóng ra ngoài. Trong khoảnh khắc, mọi cảnh tượng trong lữ quán, từng nơi từng góc, cứ như là phim ba chiều, đều nhập vào trong óc của hắn.
Bất tri bất giác, thời gian dần dần trôi qua, vầng thái dương ở xa xa đã từ từ hạ xuống rồi dần dần biến mất dưới đỉnh núi. Trời đất dần dần nhập vào trong bóng tối. Vẻ an bình bao phủ cả tiểu trấn, chỉ còn tiếng ngâm nga ca xướng từ trong giáo đường ở nơi xa xa.
Đột nhiên Tiểu Lôi bật dậy từ trên giường. Ánh mắt của hắn lộ ra ánh lạnh lẽo, đột ngột xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ thấy bên ngoài cửa sổ có một bóng người màu trắng trôi giữa chừng không, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Người ngoài cửa sổ toàn thân mặc một trường bào rộng rãi, trên áo không nhiễm chút bụi trần. Trên cái áo choàng có một cái mũ. Người kia đang giấu đầu bên trong cái mũ, dưới cái mũ còn che mặt, chỉ để lộ ra cặp mắt thanh nhã sắc sảo, trong ánh mắt lại có chứa vẻ trong trẻo lạnh lùng kỳ lạ.
Bản năng của Tiểu Lôi cảm giác được, mục quang đang nhìn chăm chú lấy mình mơ hồ dường như có vài phần quen thuộc, nhưng lại không biết đã từng gặp qua ở đâu. Hơn nữa, hắn có thể cảm giác được, mục quang lạnh lẽo của đối phương vừa lạc lên trên mặt mình, thì dường như mơ hồ có chút gì đó trong đó mà không nói rõ ràng ra được. Chỉ là mấy thứ này chỉ loé lên một chút rồi biến mất.
Tiểu Lôi hít một hơi rồi bước tới, chậm rãi mở cửa sổ, nhìn thẳng đối phương rồi nói:
"Là ngươi hẹn ta tới sao?"Người nọ từ từ gật đầu, sau đó đưa tay ra, chỉ về Tiểu Lôi, rồi lại chỉ về mình ra vẻ
"đi theo ta."Tiểu Lôi chú ý thì thấy trên tay đối phương đeo một đôi bao tay trắng toát, một chút da thịt cả người trên dưới đều không lộ ra!
Tiểu Lôi gật gật đầu rồi lập tức phóng người ra khỏi cửa sổ. Người kia đã từ từ hạ xuống đất. Dưới màn đêm yên tĩnh, ngay trên con đường của tiểu trấn này, một nhân ảnh trắng toát từ từ tiến bước, dường như có mang theo vài phần khí tức quỷ dị.
Tiểu Lôi âm thầm lặng lẽ theo sau, ánh mắt thủy chung vẫn đặt lên bóng người trước mặt.
Hắn càng nhìn lại càng cảm thấy trong lòng có chút cảm giác cổ quái.
Người này tựa hồ là một nữ nhân.
Mặc dù cái áo bào rộng thùng thình kia có thể dấu phần dưới của thân người, khiến người khác không thể thấy rõ thân thể nàng ta, nhưng hai bờ vai gầy gầy, còn có thân hình thướt tha, vẫn làm lộ ra giới tính của nàng ta. Nhất là áo bào của nàng ta mặc dù rất dài, dài đến phủ lên mặt đất, nhưng khi đi, lại vô ý để lộ ra đôi chân.
Đôi chân trần của nàng, da thịt trên chân trắng nõn mượt mà mịn màng như ngọc. Mặc dù chỉ liếc thấy vẻ duyên dáng, nhưng lại khiến người động tâm như vậy...
Tiểu Lôi dần dần trầm tĩnh trở lại. Đối phương chẳng nói gì, hắn cũng không mở miệng nói trước.
Hai người một trước một sau, không ngờ từ từ đã đi ra khỏi trấn.
Đợi đến khi dần dần đi khỏi trấn, đến một chỗ vắng vẻ, đột nhiên hai chân của người trước mặt điểm nhẹ lên mặt đất, thân hình bắt đầu phóng lên không trung, từ từ bay về phía trước. Tiểu Lôi nhanh chóng theo sát tới. Hai người tại không trung vẫn giữ vị trí một trước một sau. Chỉ là nhìn theo phương hướng thì cô nàng này đang dẫn theo Tiểu Lôi về hướng núi Pyrenees...
Tiểu Lôi chợt giật mình: nàng ta mặc áo bào trắng, chân để trần, chẳng lẽ là thần tộc của Olympia?
Giữa sơn mạch bao la, cô gái trước mắt dường như rất quen thuộc với địa hình. Hai người phi hành xuyên qua những dãy núi, chợt trái chợt phải, sau đó lại lên cao, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Dần dần không khí chung quanh trở nên lạnh hẳn. Trong gió đã có mùi vị của băng tuyết, thì ra đã đến sườn núi Pyrenees rồi. Chung quanh đã có thể thấy đều bị băng tuyết trắng xoá bao phủ quanh năm. Càng đi thì trong lòng Tiểu Lôi càng hoài nghi. Hoàn cảnh nơi này, lại có vị trí của dãy núi chung quanh, mơ hồ dường như có chút quen thuộc.
Dường như chính là chỗ tuyết sơn năm đó bản thân hắn có tới qua.
Nữ nhân trước mặt đã lặng lẽ hạ xuống dưới. Thân hình của nàng hạ xuống núi, hai chân lại không có dẫm nát tuyết trên mặt đất mà là trôi trên đó, cách mặt đất chừng một xích!
Tiểu Lôi cuối cùng nhịn không được mới hỏi một câu:
"Ngươi rốt cuộc là dẫn ta tới nơi nào?"Nữ nhân kia chẳng nói chẳng rằng, chỉ ngay lên một tảng cự thạch khổng lồ như một ngọn núi nhỏ. Trên tảng cự thạch phủ một lớp tuyết trắng thật dầy. Nữ nhân kia đột nhiên phất tay áo, tảng cự thạch theo động tác của nàng ta, lập tức vô thanh vô tức mở ra, để lộ một động khẩu thông vào khe núi ẩn ngay dưới tảng cự thạch.
Tiểu Lôi chỉ đi tới hai bước, lập tức trong lòng rung động mạnh!
Là nơi này!
Thì ra là nơi này!
Đây chính là thông đạo đi tới thần miếu băng đá ở dưới.