Chí Tôn Vô Lại

Chương 345: Đúng là một chỗ dựa lớn





"Bỏ trốn?" Sắc mặt Tiểu Lôi có chút bất thiện.
Nhìn mấy chữ Bảo Nhi lưu lại, chỉ là một hàng chữ nguệch ngoạc:" Con sai rồi, con đi bắt hắn trở về."
Nét chữ đẫm mực, phảng phất là đang vội vàng viết. Nhưng kỳ quái chính là, nó lại dùng bút lông để viết, chuyện này rất hiếm thấy. Nguyên là Tiểu Lôi vì dạy pháp thuật cho mấy đứa nhỏ, dạy bọn chúng vẽ linh phù nên trong nhà cũng chuẩn bị sẵn các thứ.
Tiểu Lôi vừa thấy những chữ này, sắc mặt càng quái dị:" Bắt? Nó đi bắt ai? Bảo Nhi viết như vậy là có ý gì?"
Đứa nhỏ này không ngờ dùng bút lông viết thư, có lẽ là trước lúc ra đi đã vội vàng vẽ vài linh phù mang theo phòng thân.
Tiểu Lôi và Tiểu Thanh nhìn nhau kinh ngạc, Tiểu Lôi nhìn thổ địa đang đứng một bên, đột nhiên nhớ tới một chuyện!
Mấy ngày trước, mình vô ý đi vào tiên thảo viên, thổ địa không phải đã nói một chuyện kỳ quái của Bảo Nhi sao? Bảo Nhi đã hái không ít "Tị Quang thảo". Tị Quang thảo nguyên bản không phải thảo dược trân quý gì, chuyên môn dùng để luyện chế "Hóa Hình đơn". Hóa Hình đơn là một loại pháp thuật thi triển biến hình, có thể biến thành thứ gì đó trong vòng một canh giờ!
Lúc ấy Tiểu Lôi có hơi kỳ quái, với bản sự của Bảo Nhi, đã sớm học xong chướng nhãn pháp và ẩn thân thuật, Hóa Hình đơn này đối với nó mà nói không có tác dụng gì, vậy Tị Quang thảo hái để làm gì?
Bất quá lúc ấy trong lòng Tiểu Lôi đang có chuyện khác, cũng không đặt nặng, chỉ nghĩ rằng con bé quá nửa là đang chơi đùa thôi. Hôm nay Bảo Nhi đột nhiên bỏ đi, Tiểu Lôi mới đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Sắc mặt hắn trong nháy mắt biến hóa vài lần, đột nhiên quát lớn:" Chết rồi! Nhanh đi xem lão Diệp!!"
Vội vàng chạy đến căn nhà nhỏ của Diệp Bất Quần phía sau núi. Nhưng trong nhà trống không. Ngay cả Constantine, cũng không biết đã đi đâu.
Sắc mặt Tiểu Lôi âm trầm, cẩn thận xem xét một chút, xem ra quá nửa là đã rời đi khi mình đang ra ngoài. Sắc mặt hắn âm tình bất định, Tiểu Thanh nhìn hắn, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Tiểu Lôi thở dài, cầm lấy một phong thư lưu lại trên bàn mà đọc.
Chỉ thấy Tiểu Lôi vung tay lên, lạnh lùng nói:" Về nhà." Hắn chẳng nói câu nào đi thẳng về nhà.
Mắt thấy Tiểu Lôi tính tình bất thiện, xem ra đã động hỏa khí. Thổ địa sao còn dám tìm hắn cãi vã, vội vàng thuận thế cáo từ đi về vườn. Tiểu Thanh không biết ý tứ Tiểu Lôi, chỉ sốt ruột dò hỏi Tiểu Lôi, có muốn đi ra ngoài tìm người hay không.
Đi thẳng tới bên trong đại sảnh, Tiểu Lôi mới ngồi phịch xuống ghế trường kỷ, thở dài:" Tìm người…… Sao lại tìm?"
Hắn đem lá thư Diệp Bất Quần lưu lại đặt trên bàn, chậm rãi nói:" Bảo Nhi nha đầu này, lần này…… Hừ!"
Tiểu Thanh nhíu mày, kinh hô:" Chẳng lẽ là Diệp Bất Quần đem Bảo Nhi bỏ trốn?" Nhưng nàng lập tức phủ quyết ý niệm này. Tu vi của Bảo Nhi, cho dù mười Diệp Bất Quần, cũng tuyệt đối không có bản sự bắt cóc nó. Hơn nữa Diệp Bất Quần cũng không phải là người có tâm hoài ác niệm.
Tiểu Lôi day day huyệt thái dương, thở dài:" Là ta đã sơ sót. Ai, ngày đó thổ địa nói cho ta biết Bảo Nhi hái Tị Quang thảo, ta nên nghĩ đến. Tị Quang thảo là dùng để luyện chế Hóa Hình đơn. Nhà chúng ta quá nửa đều biết pháp thuật, tự nhiên không cần thứ đó. Nguyệt Hoa mặc dù không biết pháp thuật, nhưng nàng cho tới bây giờ không phải là người tu hành. Tự nhiên cũng không biết dùng. Người duy nhất có thể xử dụng đến Hóa Hình đơn, cũng chỉ có hai người Diệp Bất Quần."
"Chẳng lẽ Bảo Nhi hái Tị Quang thảo, luyện chế Hóa Hình đơn, là cho Diệp Bất Quần dùng?" Tiểu Thanh hỏi.
"Còn phải hỏi sao." Tiểu Lôi nhíu mày.
"Diệp Bất Quần muốn thứ đó làm gì? Chẳng lẽ hắn có ý gì?" Tiểu Thanh giận dữ.
"Nàng tự xem đi." Tiểu Lôi chỉ bức thư trên bàn. Tiểu Thanh xem qua, trong thư viết rằng:" Tiểu Lôi đệ đệ, đọc thư như gặp người. Ngày đó ngu huynh gặp nguy nan được đệ giúp đỡ, ân này không dám cảm tạ, chỉ khắc sâu trong tim. Nhưng trong lòng ngu huynh còn có việc, đêm nào cũng trăn trở không thể ngủ, trong lòng so đo, Giáo hội coi ta như cỏ rác, ta lại không thể bỏ cuộc. Ngu huynh đã hơn ba mươi, đã là thần cấp, một ngày bị phế bỏ, há có thể chịu chết già ở nơi tha hương? Ta trở về thần điện, là để hỏi cho ra lẽ! Dù có chết cũng an lòng! Ngu huynh muốn đòi lại công đạo, nếu thất bại, sẽ bắt chước cổ nhân, lấy máu của ta tưới khắp giáo đường. Bất Quần đời này có thể bị phế bỏ, nhưng ta sẽ không bao giờ phản giáo !!"
Mấy chữ này hằn sâu xuống giấy, hiển nhiên Diệp Bất Quần khi viết thư cực kỳ kích động. Người Tây dương này thật không hổ là một học giả, rất có bản sự, một người ngoại quốc có thể viết thế này cũng rất hiếm có. Chỉ là ý bi thương trong những câu này, làm cho người ta hơi bất nhẫn.
"Diệp Bất Quần sẽ trở về Vatican, ai, tên gia hỏa này thật sự là đối với tín ngưỡng của mình rất trung tâm. Quyết định về Giáo hội chất vấn đám gia hỏa đó, liều mạng đòi lại thanh bạch…… Hắn, hắn…… Ai, hắn rõ ràng là quyết tâm mà đi!" Tiểu Lôi dừng một chút, nói:" Hắn coi như có lý trí, biết bằng vào bản sự của hắn, không thể về Vatican, cho nên, ta nghĩ Bảo Nhi luyện chế Hóa Hình đơn, quá nửa là do Diệp Bất Quần đề nghị. Ai, con gái bảo bối của ta, cũng là ta ngày đó thất sách, để Bảo Nhi đi theo Diệp Bất Quần học tây phương kiếm thuật, vốn là muốn làm lão Diệp vơi đi buồn bực trong lòng, tìm chút chuyện mà làm, cũng không ngờ, lão Diệp lại từ Bảo Nhi mà lấy được đám tiên thảo này."
Tiểu Thanh xem xong thư, lo lắng nói:" Vậy Bảo Nhi đi đâu? Chẳng lẽ nó muốn đi bắt Diệp Bất Quần?"
Tiểu Lôi "Hừ" một tiếng, nộ hỏa nói:" Nha đầu này lần này thật sự gây họa. Bất quá nghĩ đến nó cũng phát hiện Diệp Bất Quần biến mất, cũng thấy được phong thư cáo biệt của hắn. Bảo Nhi cũng cực kỳ thông minh. Tự nhiên minh bạch mình đã gây họa, nó sợ ta trừng phạt nên muốn đuổi theo bắt lão Diệp trở về…… Ai, sự tình đâu có đơn giản như vậy?"
"Vậy chúng ta còn không mau đuổi theo?" Tiểu Thanh nhíu mày.
Tiểu Lôi lắc đầu, tức giận nói:" Đuổi theo? Sao lại đuổi? Bọn họ đi có lẽ đã hai tiếng đồng hồ rồi! Trong tay Diệp Bất Quần có Hóa Hình đơn, hắn đã không từ mà biệt, đương nhiên là không muốn chúng ta biết, khẳng định là đã ăn Hóa Hình đơn rồi lặng lẽ đi! Hóa Hình đơn mặc dù không phải cái gì ảo diệu, nếu trong vòng trăm bước, ta tự nhiên có thể dùng "thiên nhãn thông" nhìn ra, nhưng hiện tại hắn không biết đã chạy đến nơi nào! Ta sao có thể tìm? Chẳng lẽ ta đi ra cửa thành, dùng "thiên nhãn thông" xem có ai đi qua hay không sao? Còn như Bảo Nhi, thời gian một hai tiếng đồng hồ, với pháp thuật của nó. Có lẽ đã chạy hơn một ngàn dặm, chúng ta đuổi theo nơi nào?!"
Tiểu Thanh ngẩn người. Nàng vốn ở nhà, hiện tại ba nàng kia không thấy đâu, nàng tự nhiên là cảm thấy áy náy:" Thiếp…… Ai, đều là do thiếp không cẩn thận……"
"Không trách nàng." Tiểu Lôi phẩy tay:" Lão Diệp xem ra muốn chạy đã không phải ngày một ngày hai, nhất định là cẩn thận lên kế hoạch rất lâu. Nàng tự nhiên không dễ dàng phát hiện. Còn như Bảo Nhi, tu vi của nó hiện tại còn vượt xa nàng, nếu nó dụng tâm bỏ chạy, nàng muốn ngăn cũng không ngăn được."
Hắn ngẫm nghĩ, rồi cười khổ:" Hiện tại chỉ có hi vọng tốc độ Bảo Nhi nhanh chóng, có thể bắt kịp lão Diệp đem bọn họ trở về. Nếu nó có thể đem người trở về, ta sẽ tha cho nó, tùy tiện đét đít một trận là xong. Nhưng Diệp Bất Quần rất thông minh, đã một lòng muốn về nước, đương nhiên là đã nghĩ đến chúng ta sẽ đuổi theo. Ai. Chúng ta kiên nhẫn chờ một chút, đã được hai tiếng rồi, dược hiệu của Hóa Hình đơn đã hết. Chúng ta đuổi theo thôi. Ta đã hạ một chút thủ đoạn trên người Diệp Bất Quần, với pháp thuật của hắn, chỉ cần Hóa Hình đơn hết hiệu lực, cho dù hắn ở xa hơn ba ngàn dặm, ta cũng có thể cảm ứng được."
" ……" Tiểu Thanh thở ra:" Khó trách chàng mặc dù tức giận, cũng không sốt ruột. Nguyên là chàng đã sớm hạ thủ đoạn."
Tiểu Lôi lắc đầu:" Ta cũng là lúc ấy băn khoăn an toàn của lão Diệp, mới hạ thủ đoạn. Bất quá chúng ta cũng thật sơ ý. Trong nhà bố trí trận pháp nhiều như vậy, thế nhưng lão Diệp là người nhà, linh phù xuất nhập trận pháp hắn cũng có, khó trách không thể giữ hắn. Ai, người này rất ương ngạnh, chúng ta miễn phí nuôi ăn nuôi ở cho hắn, lại vẫn muốn chạy đi chịu chết!"
Tiểu Thanh đối với chuyện này lại có cách nhìn khác, dù sao nàng là nữ tử, tâm tư cũng khá nhạy cảm một ít, lúc này cẩn thận hồi tưởng trong chốc lát, nói:" Thiếp hiện suy nghĩ, Diệp Bất Quần tựa hồ đã sớm như vậy. Hắn sau khi đến đây nơi này, vẫn có vẻ không vui, ngay cả khi dạy kiếm thuật cho mấy đứa nhỏ, mặc dù chăm chú, nhưng bộ dáng lại hình như là đang phân phó hậu sự! Thiếp nghĩ, nếu không phải chàng tìm nhiều chuyện để hắn làm như vậy, có lẽ hắn đã sớm chạy về rồi."
"Mẹ, tiểu tử này chẳng lẽ điên rồi?" Tiểu Lôi kêu lên.
"Cũng không thể nói như vậy." Tiểu Thanh thở dài:" Thiếp nghe chàng nói qua, phàm là người cuồng tín với tôn giáo, trong lòng khó tránh tẩu hỏa nhập ma, đối với tôn giáo cuồng nhiệt, vốn sẽ làm cho người ta mất đi tỉnh táo, hoặc là tư duy trở nên cổ quái. Diệp Bất Quần là người như thế, từ nhỏ đã thành kính với tín ngưỡng, hơn ba mươi năm, tín ngưỡng đã dung hợp cùng một chỗ với máu huyết của hắn, chàng bảo hắn làm sao từ bỏ? Lúc ấy hắn trăm phương ngàn kế đi tìm chàng, thiếp thấy thật ra hắn không muốn chết, mà quá nửa là hắn phát hiện bí mật trọng đại này, không muốn để bí mật này vĩnh viễn bị che dấu, nhất định muốn tìm một người truyền lại, người mà hắn lựa chọn, chính là chàng. Còn như sinh tử của bản thân, tựa hồ hắn cũng không lưu ý."
Tiểu Lôi nghe xong không nói, trầm mặc một hồi, thở dài:" Nàng nói không sai. Dù sao nàng vẫn tinh tế hơn ta."
Nói đến đây, Tiểu Lôi đột nhiên cười, nói:" Đúng rồi, Bảo Nhi không biết có mang theo điện thoại hay không, nhanh gọi điện cho nó. Chúng ta lại không phải ở nơi thâm sơn cùng cốc, sao lại quên mất điện thoại di động?"
Tiểu Thanh cười cầm lấy điện thoại bấm số, bất quá sau khi nghe một hồi, vẻ mặt đau khổ nói:" Không xong, điện thoại của Bảo Nhi chưa đóng tiền, chắc là không mang theo."
"Chưa đóng tiền?" Tiểu Lôi nghẹn giọng, lập tức hét lớn:" Sao lại như vậy? Nhà chúng ta chẳng lẽ nghèo đến mức không có tiền đóng cước điện thoại sao?"
Nhìn Tiểu Lôi giận dữ, Tiểu Thanh mặc dù xấu hổ, cũng đành phải cẩn thận nhắc nhở hắn:" Chàng quên sao? Bảo Nhi bởi vì luôn làm hư đồ, nên đã trừ hết tiền tiêu vặt hàng tháng của nó…… phí điện thoại của hài tử nhà chúng ta là do bọn chúng tự đóng. Những chuyện này đều là do chàng quyết định……"
Một hồi sau, Diệu Yên và Việt Sư trở về, hai người nghe nói trong nhà xảy ra chuyện, đều có chút kinh ngạc. Diệu Yên ngày thường mặc dù đối Bảo Nhi rất nghiêm khắc, nhưng trong lòng rất yêu thương Bảo Nhi, so với người ngoài còn hơn ba phần, rất tức giận, kéo tay Tiểu Lôi muốn đi ra ngoài tìm nữ nhi. Nàng cũng không để ý đến Diệp Bất Quần, chỉ biết lưu ý đến thân nhân. Mà Diệp Bất Quần mặc dù quan hệ với Tiểu Lôi không tệ, nhưng cũng không được xem là thân nhân với Diệu Yên.
Tiểu Lôi tính toán lúc này còn chưa trễ lắm, liền chuẩn bị xuất môn tìm người. Hắn ngược lại không lo lắng cho Bảo Nhi. Chỉ vì hắn biết con gái mình mặc dù bướng bỉnh một chút, nhưng bản sự thật sự không tệ. Cho dù gặp cao thủ hàng đầu, cũng vị tất bị khi dễ. Mặc dù không thể đánh thắng, nhưng tự bảo vệ cũng là chuyện có thể.
Nhưng mấy người vừa ra khỏi cửa, đột nhiên chợt nghe xa xa vọng đến một tiếng kêu dài!
Tiếng kêu lanh lảnh, nhưng vẫn trong trẻo êm tai, mơ hồ còn mang vài phần sát phạt. Không phải người bên ngoài, đúng là thanh âm của Tiên Âm!
Theo tiếng kêu, chúng nhân cảm giác được khí tức của Tiên Âm ở ngoài trang viên không xa, mơ hồ còn cảm giác được một tia pháp lực ba động, hiển nhiên là Tiên Âm đang cùng người nào đó giao thủ!
Mấy người kinh hãi, vội chạy đến, liền thấy bên ngoài trang viên ước chừng năm ba dặm, phía sau một con dốc nhỏ, Tiên Âm một thân bạch y, kiếm quang trong tay lấp lánh, đang công kích như cuồng phong bạo vũ với một người!
Chỉ thấy trong phương viên trăm thước, đã bao trùm một tầng khí sắc trong suốt, hiển nhiên là có người làm phép bao phủ pháp lực ba động tại nơi này, sợ gây ra động tĩnh quá lớn. Nếu không với tu vi của mọi người, sao lại đến lúc này mới cảm giác được? Mà lúc này trận đấu càng kinh nhân!
Tiên Âm từ sau khi cùng Tiểu Lôi trở về, bản sự càng bộc phát sở trường, pháp lực nàng vốn lúc trước đã mạnh, chỉ là so với Diệu Yên lại kém một chút, tuy sau đó lại mù quáng luyện Nghịch Thiên Quyết sai lầm của Tiểu Lôi, đã sai càng thêm sai, vô ý tu luyện ra một loại lộ số kỳ quái, không ngờ pháp lực tăng lên rất nhiều! Mặc dù bởi vì nàng luyện công tẩu hỏa nhập ma mà mất đi trí nhớ, nhưng tu vi lại tăng lên một bước, mơ hồ có thể miễn cưỡng ngang tay với Diệu Yên. Sau khi đến nhà Tiểu Lôi, mỗi ngày cùng các cao nhân luận bàn, bản sự tự nhiên tiến bộ càng nhiều, hiện tại trên cơ bản tu vi Tiên Âm đã không dưới Diệu Yên.
Mà lúc này Tiên Âm lại thể hiện thực lực của mình! Chỉ thấy cơ thể nàng phảng phất như một luồng kiếm quang, không thấy bóng người, chỉ thấy một tia kim sắc kiếm quang rực rỡ. Nhân kiếm hợp nhất, tựa như một luồng sáng, vây lấy một nhân ảnh màu xám, chợt nghe thanh âm binh khí va chạm phát ra đinh đinh đông đông, kiếm khí bất tận, tung hoành khắp nơi, nếu không phải bên ngoài còn có vòng khí pháp bao phủ, có lẽ là đám kiếm khí tiết ra ngoài đã quét bằng phương viên trăm thước xung quanh!!!!
Tiểu Lôi chỉ nhìn qua, không khỏi hít một hơi thật sâu! Rốt cuộc là người nào, không ngờ Tiên Âm phát huy thực lực cường đại như vậy mà vẫn không thể thắng?!
Đột nhiên, Tiên Âm thét dài, bay lên không trung, sau đó song thủ hợp kiếm, trên mặt hiện ra một tia thanh khí, mắt lại hiện lên hai đạo thanh mang, sau đó kiếm quang trong tay đột nhiên khuếch tán, từ trên cao bắn tới đối thủ!
Đối thủ mặc một bộ hắc y, vốn toàn thân bao trùm bởi một chiếc áo bào trùm kín đầu, tay trái cầm một thanh trường kiếm, chân cũng không cử động, chỉ đứng trên mặt đất đón đỡ công kích của Tiên Âm, không hề hoàn thủ. Chỉ là người này vô cùng lợi hại, vô luận kiếm khí đầy trời lợi hại như thế nào, cũng không thể đến gần người hắn! Không cần nói quần áo ngay cả chéo áo cũng không thể chạm đến, một sợi tóc cũng không hề rối loạn!
Mà một kiếm này của Tiên Âm lại là xuất ra bản sự tột đỉnh! Một kiếm này lăng không từ trên bắn xuống, kiếm khí cường đại trong nháy mắt phá vỡ tầng pháp thuật phòng hộ bên ngoài cơ thể người nọ, lập tức quét ngang áo bào của hắn tạo thành vô số vết rách, áo bào tả tơi. Người nọ không hề luống cuống, trường kiếm trong hoành ngang, đón đỡ kiếm phong phía trước của Tiên Âm……
Đinh!
Một tiếng va chạm vang lên, âm vang vượt xa dự liệu của mọi người, kéo dài gần nửa phút, dư âm vang vọng không thôi, tựa hồ hàm chứa pháp lực ba động. Kiếm của Tiên Âm bị đối phương ngăn trở. Thanh khí trên nét mặt càng đậm, nàng liên tục thúc giục pháp lực, chỉ thấy mặt đất bên dưới nứt thành từng khe hở, nhưng người kia thủy chung vẫn bất động!
Chỉ là dưới kiếm khí, áo choàng của hắn lại lộ ra một khuôn mặt tái nhợt cứng ngắc, không có nửa phần sức sống. Nếu là người tinh mắt có thể nhìn ra ngay, đây tuyệt đối là mặt nạ.
Ánh mắt Tiểu Lôi càng nhìn càng cổ quái. Đợi một kiếm cuối cùng của Tiên Âm thi triển ra, lại vẫn không thể chấn động người nọ dù chỉ một phân. Trong mắt Tiểu Lôi chợt bộc phát một tia quái dị!
Tiên Âm đã sớm thấy bọn Tiểu Lôi kéo đến. Nàng mặc dù tính khí nóng nảy nhưng cũng không ngốc, cũng biết mình có lẽ không phải là đối thủ của người này, nàng liên tục thúc giục pháp lực, chỉ cảm thấy đối phương tựa hồ tuyệt không cử động, mình lại không thể chịu nổi. Nàng lại không định cùng đối phương liều mạng, lập tức thét nhẹ một tiếng, cơ thể tựa như một con chim yến bay ra xa, chỉ là khi hạ xuống đất, sắc mặt nàng có chút tái nhợt, hiển nhiên vừa mới trúng thương.
Sắc mặt Diệu Yên ngưng trọng, mở miệng nói:" Cao nhân phương nào, sao xâm phạm người nhà ta?"
Người nọ còn chưa kịp nói, Tiểu Lôi đột nhiên cười ha ha, lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhảy lên hoan hô một tiếng. Hắn chạy tới chỗ người nọ, kêu lên:" Lão phong tử, ngươi sao lại chạy tới đây? Chẳng lẽ là trên trời không thu nhận ngươi, hay ngươi phạm vào thiên điều, bị đày xuống phàm gian?"
Người có tướng mạo cổ quái nhìn qua Tiểu Lôi, trên mặt mặc dù không lộ ra biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại tỏ vẻ vui mừng, cười ha ha, nói:" Tiểu tử này, ta đang đi tìm ngươi, lại bị bà nương này ngăn lại đánh một hồi. Tiên Sơn chưởng môn sao lại chạy đến nhà của ngươi?"
Thanh âm này, bất ngờ đúng là thiên hạ đệ nhất nhân năm đó, nổi danh Hoạt Diêm Vương, đại đệ tử của Tà Nguyệt Tam Tinh Động, sư huynh vĩnh viễn của Tiêu Dao phái, lão phong tử Khinh Linh Tử!!!
Vừa nghe thanh âm của Khinh Linh Tử, Diệu Yên cũng lập tức nhận ra, thở phào. Hóa ra là người này, cũng khó trách, nếu không phải hắn, ai lại có bản sự như vậy, dưới sự điên cuồng tấn công của cao nhân như Tiên Âm vẫn có thể bảo lưu bình ổn, không hề hoàn kích một chiêu? Tu vi thế này cũng chỉ lão phong tử này mới có thôi!
Diệu Yên đi lên một bước, cúi người, mỉm cười nói:" Từ biệt đạo huynh nhiều năm, Diệu Yên xin ra mắt."
Khinh Linh Tử hắc hắc cười, thanh âm có chút cổ quái:" Phong thái tiên tử vẫn như xưa, chỉ là hiện tại không thể gọi ta là đạo huynh, nếu đã theo sư đệ của ta, cũng phải gọi ta một tiếng huynh trưởng, hoặc là đại bá."(Nữ tử cổ đại, gọi ca ca của trượng phu xưng hô là đại bá, đệ đệ của trượng phu lại gọi là thúc thúc.)
Sắc mặt Diệu Yên cũng hơi đỏ lên, lại giới thiệu những người bên ngoài tiến lên thi lễ. Tiểu Lôi lại vỗ vai Khinh Linh Tử, ngạc nhiên nói:" A, lão gia hỏa, nghe nói ngươi tu thành chính quả phi thăng rồi mà? Sao lại chạy đến nơi này? Còn khuôn mặt của ngươi là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ lại đeo mặt nạ? Với tu vi của ngươi, còn đeo thứ này làm gì? Biến ra một khuôn mặt là được mà? Ngươi đang tránh né người nào sao? Quái sự quái sự a……"
Hắn liên tiếp hỏi, Khinh Linh Tử cũng không trả lời, khuôn mặt cứng ngắc không thể nhìn ra biểu tình, nhưng ánh mắt lại có một chút xấu hổ, tựa hồ có điều gì khó nói. Rốt cuộc là Diệu Yên tinh tế, nhìn ra điểm khác lạ, tìm cách chuyển đề tài, lại đột nhiên thấy Khinh Linh Tử tay trái cầm kiếm, nàng không nhịn được, nói:" A, đạo huynh, ngươi sao lại cầm kiếm bằng tay trái? Nhìn tay phải của ngươi, tựa hồ có chút bất tiện, chẳng lẽ là……"
Ngữ khí Khinh Linh Tử có vẻ xấu hổ, cười khổ:" Ánh mắt tiên tử rất sắc bén…… Không sai, cánh tay phải của ta mấy ngày trước bị thương, tổn một chút đạo hạnh, nếu muốn phục nguyên, có lẽ phải đợi sau trăm ngày."
Lời vừa nói ra, Tiểu Lôi và Diệu Yên càng ngạc nhiên.
Khinh Linh Tử bị thương? Thiên hạ có ai có bản sự có thể đả thương hắn?!
Bất quá lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh lùng, chính là Tiên Âm.
Tính khí Tiên Âm luôn luôn cao ngạo, hôm nay thua trong tay Khinh Linh Tử, có thể xem như bại trận, đối phương đứng ở nơi đó dù cho mình công kích, không hề hoàn thủ, chỉ phòng ngự, mình xuất ra tuyệt chiêu, cũng không thể thương tổn đối phương nửa phần! Vốn trong lòng Tiên Âm cũng tâm phục. Biết mình so với người này bản sự kém quá xa. Chỉ là vừa nghe lời này của Khinh Linh Tử lại tức giận.
Tay phải bị thương không thể dùng kiếm, chỉ có thể dùng tay trái xuất kiếm, nhưng lại bởi vì bị thương, đạo hạnh lúc này kém một chút. Ý tứ chính là, nếu tay phải hắn hoàn hảo, đạo hạnh hoàn hảo, mình càng không bằng hắn sao?
Nàng hừ một tiếng, Khinh Linh Tử nghe thấy, nhịn không được hỏi:" Tiên Âm nữ nhân này rốt cuộc làm sao vậy? Ta bất quá là đến chỗ các ngươi. Dọc đường gặp nàng, nàng hỏi ta là ai. Sau đó một lời không hợp liền công kích ta." Hắn cười khổ:" Vốn ta tưởng rằng nàng là bởi vì mặt nạ của ta nên không nhận ra, nhưng sau khi ta nói ra thân phận, nàng lại vẫn tựa như không nhận ra ta, không ngừng công kích……"
Tiểu Lôi và Diệu Yên nhìn nhau, đồng thời thở dài, Tiểu Lôi kề sát tai Khinh Linh Tử thấp giọng nói vài câu. Trong mắt Khinh Linh Tử hiện lên một tia dị sắc, chép miệng:" A, như vậy sao? Nguyên là như thế, lúc trước ta cứ tưởng rằng nàng nhất thời trọng thương mất đi thần trí, lại không ngờ thành thế này."
Tiểu Thanh cũng đi tới chào Khinh Linh Tử, xà tinh này năm đó cũng được Khinh Linh Tử tặng cho không ít lợi ích, trong lòng vẫn nhớ rõ. Việt Sư cũng đến chào hỏi. Khinh Linh Tử vừa thấy Việt Sư, nhịn không được ngạc nhiên nói:" Hóa ra là Thục Sơn đạo hữu, sao lại cũng ở cùng một chỗ với tiểu tử này."
Tiểu Lôi cười, nói:" Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta trở về chậm rãi kể lại." Nói xong, hắn kéo tay Khinh Linh Tử định đi.
Khinh Linh Tử vội vàng đẩy hắn ra, nói:" Chờ một chút, ta còn có đồng bạn ở chỗ này." Nói xong, ngữ khí hắn có chút xấu hổ, lại lớn tiếng nói:" Ê, ngươi còn không ra sao? Cho dù là xem náo nhiệt, xem như vậy cũng đủ rồi?"
Hắn vừa nói xong, chợt nghe một tiếng cười hi hi vang lên:" Đủ đủ, tiểu sư đệ của ngươi lại là một gã phong lưu, trong nhà có quá nhiều kiều nương, không ngờ đám nha đầu này đều có nghề, ai cũng là hổ cái."
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Khinh Linh Tử, mỗi người đều biến sắc!
Người này nói chuyện vô lễ, nghĩ đến cũng chỉ là nói đùa mà thôi, mọi người cũng không quá để ý. Nhưng không ngờ thanh âm này chính là từ phía sau Khinh Linh Tử phát ra! Một nhân ảnh chậm rãi bước ra!
Phải biết rằng chúng nhân ở đây, ngoại trừ Tiểu Thanh, không ai không có tu vi cao thâm tuyệt đỉnh? Không ngờ bên cạnh lại ẩn một người mà không ai có thể phát hiện!!
Nhìn người này, mặc một chiếc áo bào tả tơi, tăng không ra tăng, đạo không phải đạo, tục không giống tục. Quần áo hình như là dùng tơ vàng chỉ bạc may thành lại rách nát như thế. Người này nhìn qua thật ra cũng không khó coi, tướng mạo cũng cứng ngắc giống như Khinh Linh Tử, cũng rõ ràng là khuôn mặt giả, không biết diện mục vốn là thế nào.
Chỉ là đôi mắt lại quá mức đáng sợ!
Ánh mắt tựa như lửa cháy trong nước, con ngươi phảng phất như đá lửa, ánh mắt ngẫu nhiên quét qua phảng phất như đâm vào mặt!
Người này không cao, chỉ tùy ý đứng đó lại khiến người ta sinh ra một cảm giác cổ quái kỳ dị.
Mắt thấy chúng nhân nhìn mình, người này cười hì hì vài tiếng, tùy tiện nói:" Xin chào xin chào." Lại nhìn qua Tiểu Lôi:" Tiểu tử này, nhà ở phía trước sao? Trong nhà có đồ ăn thức uống gì ngon lành không?"
Ánh mắt Khinh Linh Tử có chút bất đắc dĩ, cười khổ:" Tính tình người này thiên sinh là như thế. Tiểu Lôi, chúng ta trở về nói sau."
Tiểu Lôi thầm biết có điều khác lạ, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười:" À, trong nhà ta còn có vài lá tiên thảo luyện thành dược vật, để ta đem trị thương lão gia hỏa ngươi."
Vừa nghe lời này, ánh mắt Khinh Linh Tử lại trở nên cổ quái, phảng phất có chút không được tự nhiên. Quái nhân bên cạnh cười nói:" Khinh Linh Tử, ta dạy khôn cho ngươi, đừng có nói dối. Ngươi xem, đám hoang thoại của ngươi bị vạch trần tại trận, có gì hay ho đâu. Thôi thôi…… Nhóc con này họ Lôi phải không. Người này mặt mày lấm lét……"
Lời này vừa nói, các nữ nhân đều giận dữ, lại nghe thấy người này tiếp tục nói:……… Ngươi mặt mày lấm lét, ta vừa thấy đã thập phần thích thú! Nể mặt ngươi, trở về ta sẽ đem cấm chế trên cánh tay phải của Khinh Linh Tử giải khai."
Nói xong, hắn phất tay áo, cất bước đi nhanh về nhà Tiểu Lôi.
Khinh Linh Tử lắc đầu, bất đắc dĩ nói:"
Thôi, dù sao trước mặt hắn. Ta cũng không bận tâm đến mặt mũi. Tiểu tử, cánh tay của ta, ngươi không thể trị được. Người làm bị thương cánh tay ta chính là hắn, chỉ có điều là chúng ta là đồng bạn, trên đường nhàn sự đánh cược làm vui. Hai người chúng ta đánh cược, ta để hắn cấm chế cánh tay trăm ngày hắn lại cùng ta đeo mặt nạ này trăm ngày."
Chúng nhân nghe vậy càng kỳ quái, chỉ là thấy Khinh Linh Tử tựa hồ không muốn nhiều lời, cũng không dám hỏi.
Về tới nhà Tiểu Lôi, quái nhân tựa hồ đối với thứ gì đều rất hiếu kỳ, sờ mó rờ rẫm. Đến khi ngồi xuống uống trà, một mực yêu cầu bỏ vào chén hai trái táo đỏ.
Tiểu Lôi động tâm, lập tức nghĩ tới chuyện gì đó.
Hắn biết, người thời cổ đại, còn chưa phát minh ra cách sao trà, uống trà đều là nấu sôi, mùi vị trà so với trà hiện tại đắng chát hơn rất nhiều, cho nên mới có một ít thứ khác để bỏ vào, tỷ như táo đỏ để gia tăng vị đạo.
Chỉ là người hiện đại không có thói quen như thế.
Xem ra người này, chắc là cổ nhân đang ẩn cư thế ngoại, vẫn chưa nhập thế.
Khi ngồi xuống, Tiểu Lôi tự nhiên ngồi ở vị trí chủ nhân, mà quái nhân, lại không chịu ngồi bên trên Khinh Linh Tử, vẫn muốn ngồi dưới Khinh Linh Tử, Khinh Linh Tử đang muốn nói chuyện, người nọ ngưng cười, nghiêm mặt nói một câu:"
Lớn nhỏ có thứ tự, lễ không thể phế."
Nói xong, đi xuống phía dưới Khinh Linh Tử, vắt chân mà ngồi.
Tiểu Lôi nháy mắt, bảo Diệu Yên dẫn Tiên Âm đi xuống, Tiểu Thanh và Việt Sư tự nhiên cũng đi khỏi…. Chỉ để lại Tiểu Lôi, nghĩ đến là muốn Tiểu Lôi cùng sư huynh có thể nói chuyện riêng. Tiểu Lôi vừa thấy không có người bên ngoài, liền nhíu mày nói:"
Lão gia hỏa, ngươi đi nhiều năm, rốt cuộc sao đến nơi này? Ta nghe Tiêu Dao tử nói, ngươi đã lên trời, sao lại chạy đến đây với bộ dáng này?"
Khinh Linh Tử hừ một tiếng, cười lạnh:"
Thăng thiên? Nếu là ta sớm biết rằng thăng thiên là cảnh tượng như thế, năm đó còn tu cái gì đạo! Thành cái gì quả!!" Ngữ khí mang theo vài phần oán hận.
Lập tức hắn lắc đầu, nói:"
Ta ngày đó buồn chán. Thần tiên đầy trời, lại không có một gia hỏa đàng hoàng! Đều là há mồm bế khẩu đắc đạo chân quả! Ta tu vi thấp, lên đến thiên đình, lại bởi vì tại hạ giới không có đại công đức gì, chỉ còn lại chức Tiên Quan gác thiên đình bảo ta ngồi. Ta tính khí thế này, luôn luôn tự tại đã quen, làm sao chịu được câu thúc? Đến một hồi, nhịn không được sanh sự, trong vòng một ngày, cùng vài thần tiên đánh đánh vài trận, hừ, thần tiên cũng bất quá cũng như thế, cái gì thiên vương đại tướng, bị ta đánh cho ôm đầu trốn chui như chuột!"
Quái nhân bên cạnh cười hi hi, ngắt lời nói:"
Không sai không sai, đám gia hỏa này, cũng chỉ có ngươi có chút tính khí, kẻ khác đều là tượng gỗ tượng đất…… Ai, ta vừa nghe ngươi lên trời, liền ba chân bốn cẳng chạy tới nhìn ngươi, vừa thấy quả nhiên không làm ta thất vọng."
"
Hừ!" Khinh Linh Tử hừ một tiếng, nhìn người nọ, ánh mắt lại lộ ra vài phần hiển nhiên, lạnh lùng nói:" Ngươi và ta việc cũ mặc dù đã chấm dứt, nhưng ta lần này bị biếm hạ Tiên giới, lại cũng là nhờ phúc của ngươi. Ta gây ra họa, ngày đó cũng là ngươi xúi giục ta!"
"
Mẹ!" Người nọ khinh thường cười lạnh một tiếng, tựa ở chỗ ngồi, thay đổi tư thế, lại vẫn gác chân, cười hi hi nói:"Quảng Mục Thiên Vương Tây Thiên Môn (nguyên văn là Nam Thiên Môn, tác giả nhầm ở chỗ này), không phải do ta đả thương. Ngày đó ngươi đánh rất thống khoái, hôm nay lại trách ta."
"
Bách!!" Khinh Linh Tử đột nhiên vỗ bàn, mặt bàn mặc dù làm bằng đá Đại Lý, làm sao chịu được cú vỗ của Khinh Linh Tử? Nhất thời biến thành mảnh nhỏ. Tiểu Lôi giật mình, tưởng rằng hắn muốn động thủ đánh nhau.
Nhưng lại nghe thấy Khinh Linh Tử đột nhiên cười ha ha, lớn tiếng cười nói:"
Không sai không sai! Lão tử đã sớm muốn đánh tên vương bát đản Quảng Mục Thiên Vương, ngày đó đánh hắn một trận thống khoái, thật quá đã tay! Cho dù bị đày khỏi thiên đình, cũng là sảng khoái!"
Tiểu Lôi lại nghe đến đây, nguyên là Khinh Linh Tử thăng thiên trở thành thần tiên là thật, chỉ là tựa như lại là phạm vào thiên điều, bị biếm đến phàm gian.
Đánh nhau với Quảng Mục Thiên Vương? Đó là một tứ đại thiên vương trong truyền thuyết! Lão phong tử thật sự dám hạ thủ sao!
Khinh Linh Tử cười xong, ngữ khí có chút phẫn nộ:"
May mắn tu vi lão tử không tệ, đám gia hỏa mặc dù hận ta, cũng không dám phạt nặng, chỉ là sợ ta tức giận, lại đại náo một phen, liền đem ta biếm xuống phàm gian. Bất quá cũng tốt, lão tử nhân cơ hội lại tiêu dao mấy trăm năm, không thăng thiên cũng không sao!" Sau đó hắn lại thở dài:" Đáng tiếc lại bị phạt Tước Diện Chi Hình. Hình quan đem khuôn mặt của ta biến thành bộ dáng này, trừ phi ta sau này lại trở lại thiên đình, mới có thể hồi phục tướng mạo nguyên bản. Mẹ! Lão tử lại không phải dựa khuôn mặt mà ăn cơm, tùy tiện đổi một khuôn mặt, sợ gì con mẹ nó!"
Ánh mắt Tiểu Lôi nhìn quái nhân càng trở nên cổ quái, trong lòng không khỏi sinh ra ý niệm, thử nói:"
Vậy thượng tiên này, xin hỏi các hạ cao tính đại danh?"
Người nọ cười giả lả, nhìn Tiểu Lôi, hì hì ha ha nói:"
Hỏi làm cái gì? Ngươi chỉ cần gọi ta một tiếng gia gia, tuyệt đối cũng không thiệt thòi ngươi." Bất quá hắn nói xong lời này lại lắc đầu, lẩm bẩm:" Không được, người khác có thể gọi, nhưng ngươi lại không thể gọi. Ai, thôi, tùy ý xưng hô đi, ngươi thích gọi sao thì gọi."
Tim Tiểu Lôi đập thình thịch, nhịn không được lại hỏi:"
Vậy, sư huynh Khinh Linh Tử là bị biếm hạ phàm, các hạ chẳng lẽ cũng là……"
"
Phì!" Người nọ lập tức cười ha ha:" Biếm ta hạ phàm? Ta nếu tặng lá gan cho bọn chúng, đố có tên nào dám? Ta thấy hắn cô đơn, ngẫm lại ngày đó cũng không có chuyện gì làm, cùng hắn đi một vòng, coi như là tình cảm huynh đệ cùng ăn nhậu, đánh nhau."
"
Hừ, ai với ngươi là hảo huynh đệ!" Khinh Linh Tử quay sang nói.
Người nọ cười ha ha:"
Uống rượu chúng ta đã uống qua. Ăn cũng đã nếm qua. Đánh nhau sao, chúng ta cũng đánh không biết bao nhiêu trận. Chẳng lẽ không tính sao? Ta cam nguyện cùng ngươi bỏ khuôn mặt để hạ phàm. Ngươi sao lại không biết lòng tốt của người khác!"
Khinh Linh Tử ngẫm nghĩ, gật đầu:"
Thôi, ngươi có thể theo giúp ta hạ phàm, mặc dù quá nửa là ngươi buồn chán mà đi, nhưng ngươi theo giúp ta, ta cũng nhận của ngươi một phần nhân tình là được. Mẹ, lần sau trở về, lại phải đem tên vương bát đản Quảng Mục Thiên Vương đánh năm ba trận mới hạ được cơn tức của ta!"
Tiểu Lôi nhịn không được hỏi:"
Lão gia hỏa, Quảng Mục Thiên Vương rốt cuộc có cừu hận gì với ngươi?"
Khinh Linh Tử trợn mắt, cẩn thận ngẫm nghĩ, tức giận nói:"
Lão tiểu tử đó…… Hừ, lão tử chính là nhìn hắn không vừa mắt thôi."
Tiểu Lôi ngạc nhiên.
Trong lòng không khỏi thở dài, Khinh Linh Tử này tính khí trời không sợ đất không sợ, tại nhân gian tự nhiên là hắn có thể, nhưng tới thiên thượng, có lẽ rất khó làm hắn an phận. Quả nhiên như thế, quả nhiên như thế ……
Ba người nói chuyện một hồi, Diệu Yên đã trở lại, nhìn Tiểu Lôi nhíu mày nói:"
Trời đã không còn sớm, Bảo Nhi lại còn chưa có tin tức."
Tiểu Lôi nghe vậy nhíu mày. Khinh Linh Tử lại lập tức truy hỏi:"
Bảo Nhi? Bảo bối đồ đệ của ta làm sao vậy??!!"
Ngôn từ của hắn quan thiết, lại là cực kỳ chú ý. Phải biết rằng Bảo Nhi lúc trước chính là người được Khinh Linh Tử sủng ái nhất. Tính tình Bảo Nhi thích càn quấy, nhưng thật ra có một phần nhỏ, cũng là do Khinh Linh Tử dung túng ra. Khinh Linh Tử đời này chỉ có một đồ đệ như vậy, tự nhiên là yêu thương còn hơn mạng sống của mình.
Tiểu Lôi thở dài, đem sự tình đại khái nói một lần, bất quá chuyện này có chút phức tạp, nói mấy câu cũng nói không rõ, chỉ nói đơn giản, đại khái ý tứ là: Mình có một bằng hữu, là tây phương Giáo hội, bị người của tây phương Giáo hội vu hãm hắn phản loạn, bỏ trốn đến nhà mình. Người nọ lại ngu trung với Giáo hội, không chịu chết già ở đây, lặng lẽ chạy về, chuẩn bị đến Giáo hội đối chất, nếu có chết cũng phải chết tại Giáo hội. Bảo Nhi không biết nặng nhẹ, không ngờ vụng trộm đưa cho hắn Hóa Hình đơn để hắn trở về. Sau khi nó biết mình gây họa, liền tự mình đuổi theo, hiện tại là không biết đi về đâu.
Đại khái vừa nói như vậy, Khinh Linh Tử giận dữ, mắng to:"
Là đám vương bát đản tây phương sao? Lúc trước đạo gia bởi vì sắp thăng thiên, không thể cùng bọn chúng gây chuyện, nên bỏ qua, hiện tại lại chọc đến chúng ta! Đạo gia ta lần này sẽ quét sạch bọn chúng!"
Lại tức giận nói:"
Tiểu Lôi, tiểu hỗn đản, con gái ngươi bỏ đi, lại cùng ta ngồi ở nơi này nói chuyện, chẳng lẽ không cần lo lắng sao?"
Tiểu Lôi thở dài:"
Nha đầu đó bản sự cũng khá. Ta hiện tại đi đâu tìm nó? Hơn nữa bằng hữu của ta mặc dù trong tay có Hóa Hình đơn, ta lại có cách có thể dễ dàng tìm được hắn. Còn như Bảo Nhi, trong lòng ta cũng có tính toán, nó đã đuổi theo bằng hữu của ta, mặc kệ như thế nào, khẳng định là sẽ đến tây phương. Ta cứ đến thẳng tây phương, cho dù trên đường tìm không thấy nó, ta cứ thẳng tới Vatican mà đợi, chắc là sẽ gặp thôi. Nó biết bằng hữu của ta quay về Giáo hội, nhất định sẽ đuổi tới Giáo hội thôi."
Khinh Linh Tử còn chưa nói, quái nhân bên cạnh lại đã nhảy lên, cao giọng cười nói:"
Cùng đi! Cùng đi! Tây phương gì đó, ta cũng rất tò mò, không bằng đi xem thử." Nói xong, lại nhìn Khinh Linh Tử, cười nói:" Tiểu oa nhi bỏ trốn, là đồ đệ tại nhân gian, ngươi ngày thường hay nói phải không? Nghe ra, nữ oa nhi đó không tệ! Hừm, mới tí tuổi, đã thích gây họa, lại biết đánh nhau, lại giảng nghĩa khí! Tốt lắm tốt lắm! Rất hợp ý ta!! Khinh Linh Tử, ngươi và ta huynh đệ một hồi, đồ đệ của ngươi, cứ chia cho ta một nửa!"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý!
Tim Tiểu Lôi đập thon thót!!
Hắn thật ra rất cơ linh, còn không đợi Khinh Linh Tử nói, lại cảm kích cúi đầu, quay về quái nhân cười nói:"
Đa tạ các hạ coi trọng tiểu nữ! Ta thay tiểu nữ bái tạ! Đợi tìm được nó trở về, sẽ lập tức làm đại lễ bái sư!! Ta dùng trà thay rượu, đa tạ!"
Nói xong, hắn nâng chén uống cạn, ngay cả lá trà cũng nuốt xuống, nghĩ thầm vội vàng nhân cơ hội hội ra quyết định, làm tên đó ngay cả cơ hội nuốt lời cũng không có!!
Quái nhân vốn chỉ là thuận miệng nói, cũng không ngờ Tiểu Lôi chớp lấy cơ hội. Hắn là người có thân phận, cũng không thể vô lại-- cho dù vô lại, cũng không thể trước mặt người mà chối từ, chỉ cười nói:"
Tiểu tử này thật ra rất giảo trá, thôi, ta hãy thu đồ đệ này. Bất quá có thể học được bao nhiêu thần thông, lại phải xem tạo hóa của nữ oa nhi kia."
Tiểu Lôi cũng không để ý, hắn lặng lẽ nhìn người nọ, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: Trái lại, Bảo Nhi của ta, con nếu là bái tên gia hỏa này làm sư phụ…… Nếu hắn thật sự là người mà ta nghĩ…… Bảo Nhi a, con sau này bái hắn làm thầy, cho dù học không đến bản sự gì, nhưng chỉ cần có hắn đỡ đầu…… Hứ, người này nghe nói là cực kỳ bao che, vậy sau này …… Hắc hắc, sau này vô luận là thiên đình, nhân gian hay địa phủ, con đều có thể ngang ngược mà hành tẩu!!
Thật sự là…… một chỗ dựa vô cùng to lớn!