Mang Sơn.
Núi này nguyên là núi đá bazan, ngàn năm qua là nơi chôn trăm ngàn xương cốt, phong cảnh không phải là tú lệ mà rất kỳ dị.
Trên Mang Sơn này, trăm ngàn năm nay, không biết bao nhiêu đế vương đã được mai táng tại đây, lớn thì như Đông Hán hoàng lăng, nhỏ thì vô số, không biết có bao nhiêu u hồn phiêu bạt trong núi.
Nơi này âm khí ngút trời, là nơi âm hàn nhất trong thiên hạ, trong núi không biết có bao nhiêu yêu tinh được sinh ra.
Lại nói về hôm nay, dưới chân Mang Sơn có một đoàn người rồng rắn im lặng đi lên, sơn lộ này cực kỳ tĩnh lặng, bình thường không có người ở, kín đáo ẩn trong núi.
"Cuối cùng cũng tới rồi" người đầu tiên tai to mặt lớn, mặc một bộ trường bào màu đỏ, cái miệng đã to lại còn có mấy cái răng to bên ngoài trông đúng là nhăn răng trợn mắt.
Người này mặt hồng hào, nhưng đôi mắt chứa vẻ tà ác, mặc dù cười to nhưng mục quang đầy vẻ âm lãnh.
Hắn một tay đặt sau lưng, tay kia thân mật kéo một người, cười nói:
"Bây giờ mọi người mới đúng là tiến nhập Mang Sơn. Gã gia hỏa Mang Sơn Yêu Vương thật nhỏ nhen hẹp hòi, ngoài động khẩu bố trí trận pháp, phàm nhân không thể vào quấy nhiễu, ngay cả mấy lão bằng hữu già chúng ta cũng dễ lạc đường, không biết trong động phủ của lão gia hỏa này có bao nhiêu đồ vật tốt mà hẹp lượng không cho người khác vào"Người bị hắn kéo niên kỷ còn trẻ, da thịt mịn màng, nếu như trên chân mày không mang theo vài phần sát khí thì dễ nhầm đó là một cô gái. Người này vận bạch y, sắc mặt lạnh lùng, rút tay bị nắm lại dường như không thích thân cận với người khác, thản nhiên nói:
"Mạc đại tiên sinh, nếu như vậy mời ngươi dẫn đường"Nghe ngữ khí lạnh lùng của người này, không ai khác chính là môn chủ Ngũ Hành Tông Phong môn, Phong Cuồng.
Sau lưng hắn tất nhiên là đám thuộc hạ, Hỏa sứ giả có thân hình cao lớn, Thủy sứ giả cao gầy, còn có Thổ sứ giả người lùn thấp.
Sơn lộ này nguy hiểm phi thường, không khí quá yên tĩnh càng làm người ta cảm thấy ngột ngạt, dưới chân loạn thạch ngổn ngang, thỉnh thoảng có côn trùng chạy qua, có vẻ đáng sợ.
Gã được gọi là Mạc đại tiên sinh kia, sắc mặt vẫn tự nhiên giống như đang đi trong vườn nhà vậy.
Đi được một lúc khoảng một tuần trà, đột nhiên có một khúc ngoặt, thấy có một cây đại thụ ngăn trước mặt.
Cây đại thụ này đã khô héo, cành lá vàng vọt, vỏ tróc ra bảy tám phần, không biết bị sét đánh thành hai nửa tự lúc nào, chỉ còn liền một chút phần gốc, hình dáng có vẻ đã sắp chết. Khi mấy người đến trước mặt, đột nhiên vài nhánh cây rơi xuống, vù vù vài tiếng, một đám cành lá khô bay tới phía mấy người.
Gã Mạc đại tiên sinh cười ha hả, vung tay áo lên, một đạo vụ khí màu xanh biếc từ trong tay áo bay ra, đám bụi cây khô kia gặp phải vụ khí lục sắc liền nhanh chóng bay ngược lại, phát ra tiếng nổ lách tách do bị đốt cháy, xen lẫn dường như còn có tiếng kêu thảm thiết.
"Hôm nay là tiểu tử nào gác cửa dám ra tay với bổn tọa!" Mạc đại tiên sinh cười lạnh nói:
"Còn không mau hiện thân!"Lời nói vừa dứt, dưới đại thụ lập tức bốc lên một đạo yêu khí, lập tức có một sinh vật lông vàng thân cao không quá ba thước hiện ra, thanh âm the thé:
"Yêu Vương tọa hạ Tuần sơn đệ tử Hoàng Giáp, xin hỏi cao nhân phương nào tới bái phỏng?"Mạc đại tiên sinh lớn tiếng nói:
"Ta là cố nhân của Yêu Vương nhà ngươi! Ngươi mau trở về bẩm báo Yêu Vương nhà ngươi, nói là Nam Hải Kỳ Lân động chủ bái phỏng, hắn mau ra nghênh tiếp!"Gã tiểu yêu kia nghe thấy mấy chữ Nam Hải Kỳ Lân động chủ, ngữ khí lập tức trở nên cung kính:
"Là Mạc đại tiên sinh viếng thăm, tiểu nhân đắc tội! Sẽ bẩm báo đại vương ngay!"Nói xong co người, độn thổ mà đi.
"Ha ha, lão Yêu Vương này thế lực càng lúc càng lớn, nơi này còn cách động khẩu của hắn những ba dặm mà đã phái xuyên sơn giáp tinh gác cửa." Mạc đại tiên sinh cười nói tiếp:
"Không cần để ý tới nó, chúng ta tiếp tục đi vào trong, chỉ trong chốc lát sẽ có người ra nghênh đón"Phong Cuồng sắc mặt vẫn thẩn nhiên không hỉ không nộ, thản nhiên gật đầu.
Quả nhiên đi tiếp không tới nửa dặm đã nghe thấy phía trước rào rào tiếng chân của một đội tiểu yêu chạy ra. Đồng thời nhìn thấy hoàng thử lang tinh, lão hổ tinh, sơn miêu tinh, địa thử tinh thiên kỳ bách quái, đều là tiểu yêu đeo một dải đai hồng, còn mang theo một cái kiệu, có một yêu tinh cao to cầm đầu mặc một bộ khải giáp rách nát, toàn thân lông vàng, trên trán lờ mờ một chữ
"Vương", đúng là một con cọp tinh, từ xa nhìn thấy Mạc đại tiên sinh liền khom người nói:
"Mạc động chủ đến thăm, tiểu nhân không thể đón tiếp từ xa, xin chuộc tội, Đại vương ra lệnh chúng tôi đến đây nghênh đón, mời các vị khách quý lên kiệu"Mạc đại tiên sinh tỏ vẻ không hài lòng:
"Lão Yêu Vương khá lắm, không tự mình tới đón, lại mang kiệu tới rước"Con hổ tinh vội nói:
"Không dám không dám, đại vương của ta vốn là muốn ra tiếp đón, nhưng trong động vốn có khách quý, đại vương không phân thân được nên lệnh cho ta tới đây, Mạc đại tiên sinh xin đừng trách tội"Gã Mạc đại tiên sinh này vẫn cảm thấy mất mặt, hơi tức giận, gã Phong Cuồng bên cạnh đột nhiên hỏi:
"Nếu chủ nhân có chuyện, chúng ta không truy cứu việc lễ tiết này nữa, mau đi vào thôi"Mạc đại tiên sinh giờ mới nói:
"Thôi thôi, đồ không có mắt, còn không mau hành lễ với Ngũ Hành Tông chủ chưởng môn nhân! Hừ, lũ xuẩn tài đáng chết, mang kiệu đến là được rồi, mau đi trước dẫn đường!"Hắn hùng hùng hổ hổ đá ngã một gã tiểu yêu, cử chỉ kiêu ngạo, nhưng bọn tiểu yêu đối với hắn có phần kiêng kị, không chút nổi giận, chỉ cung kính đi trước dẫn đường.
Chúng nhân nhất tề lên kiệu, đội tiểu yêu dẫn đầu đi vào trong núi.
Gã Mạc đại tiên sinh muốn ra vẻ trước mặt bọn người Phong Cuồng, trên đường đi luôn thóa mạ tỏ vẻ uy phong, con cọp tinh tựa hồ có chút bất bình nhưng biết hắn lợi hại nên không dám phát tác, Phong Cuồng phía sau chỉ nhíu mày hỏi.
"Này! Đại vương nhà ngươi hôm nay làm sao lại có khách quý? Nên không thể đón tiếp chúng ta, rốt cuộc là ai khiến lão Yêu Vương coi trọng như vậy?"Cọp tinh chỉ ậm ừ không dám trả lời, Mạc đại tiên sinh nóng náy, lấy một cành cây đánh hắn, cọp tinh chỉ nghiêng đầu tránh, cung kính nói:
"Khách quý của đại vương, ta không dám nói linh tinh"Mạc đại tiên sinh cười quái dị:
"Lão Yêu Vương luyện lính tốt quá, nhất nhất nghe lời, không giống trong động phủ của ta toàn là lũ ô hợp"Trong lòng hắn rất khó chịu, hôm nay tự mình dẫn theo đoàn người Phong Cuồng đến, đối phương không ra nghênh đón chính là không nể mặt hắn, trong lòng tính toán làm thế nào trả đũa mới được.
Đi được hai dặm, quả nhiên trước mặt xuất hiện một đỉnh núi nho nhỏ, hai cánh cổng gỗ phía dưới mở to, hai đội tiểu yêu tay đao tay thương đứng hai bên, còn có một đội tiểu yêu tinh đánh chiêng trống nghênh đón. Mạc đại tiên sinh phóng mắt nhìn vẫn không thấy Mang Sơn Yêu Vương, trong lòng không vui hỏi:
"Đại vương ngươi đâu? Sao không ra nghênh đón?"Lão hổ tinh cười nói:
"Đại vương tiếp khách bên trong, không thể phân thân, mời Mạc đại tiên sinh tiến vào. Đại vương ta đã chuẩn bị sẵn rượu ngon để khoản đãi"Mạc đại tiên sinh đang muốn phát tác, tự dưng nhìn qua Phong Cuồng, không muốn mất mặt nên cố nén tức giận, gầm gừ:
"Được, ta đi tìm lão Yêu Vương nói chuyện! Hừ, ta xem hắn gặp khách nhân nào, mà đến lão huynh đệ bao nhiêu năm cũng không màng đến!"Nói xong hắn nhảy xuống kiệu, một cước đá bay tên tiểu yêu bên cạnh, sải bước vào trong.
Phong Cuồng sắc mặt không đổi, chỉ là khóe mắt hơi giật, nhìn động phủ yêu tinh này, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn.
"Ta vào đây, sẽ trở thành đồng đạo của lũ yêu tinh này, từ nay xa rời chính đạo rồi"Thủy, Mộc, Hỏa sứ giả phía sau nhìn bộ dáng của hắn đều có chút thở dài.
Động phủ của Mang Sơn Yêu Vương thật có khí phách, có điểm không giống với động phủ của các yêu tinh tầm thường khác.
Động phủ này kiến trúc cầu kỳ, không biết bên trong rộng bao nhiêu, tầng tầng lớp lớp lâu đài đình các…
Nơi này nguyên là lăng mộ của một hoàng đế thời Hán, nhưng chưa bị khai quật, sau bị đám yêu tinh chiếm dụng biến thành động phủ của vạn Yêu Vương. Bên ngoài hiện tại đều bị chúng bố trí trận pháp, người thường không thể phát hiện được, chỉ thương cho lăng mộ hoàng đế giờ lại biến thành tổ yêu tinh.
Chúng tiểu yêu dẫn khách tới một địa cung, bên trong hôn ám tối tăm, chỉ treo những bó đuốc to bằng cánh tay, lập lòe đốm lửa xanh, trên bàn đá ở chính giữa bày ngay ngắn đĩa hoa quả tươi, đều là thứ tinh khiết nhất, còn có rượu trái cây, bên cạnh có hai ba gã tiểu yêu tinh đứng phục vụ xếp hàng ngay ngắn.
Vậy mà gã Mạc đại tiên sinh nhìn thấy không khỏi sầm mặt xuống, mắng to:
"Hay cho Vạn Yêu Vương! Thật là huynh đệ tốt! Tiếp khách thế này đây! Thứ rác rưởi này cũng mang ra tiếp ta!" Nói xong hắn vung tay áo, một đạo kình phong cuồn cuộn nổi lên hất đổ thạch bàn lật ngửa lên trời, một cước đá bay tiểu yêu bên cạnh vào vách tường, máu me lênh láng.
Cọp tinh bên ngoài nghe thấy, chạy vội vào, khom người nói:
"Mạc đại tiên sinh, không biết có chỗ nào không tốt?"Mạc đại tiên sinh mặt đỏ bừng quát:
"Nói nhảm, nói nhảm! Ba cái thứ rác rưởi này mà dám mang ra cho ta!"Sắc mặt cọp tinh trở nên khổ sở:
"Bẩm Mạc đại tiên sinh, hoa quả này vừa mới hái một khắc trước đây, quả dưa này cũng là hái lúc lão nhân gia tới, ngài xem…""Cút! Bảo lão Yêu Vương ra đây!" Mạc đại tiên sinh quát:
"Bọn ta không phải là đồ tham ăn! Lão huynh đệ làm sao đối xử với ta thế này!"Cọp tinh nhìn qua tên tiểu yêu bị đánh vỡ đầu, sắc mặt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn cung kính nói:
"Mạc đại tiên sinh muốn ăn gì tiểu nhân sẽ đi làm ngay"Mạc đại tiên sinh ngồi xuống ghế, nộ khí trên mặt không giảm, chỉ tay vào Phong Cuồng quát:
"Ngươi nếu chậm trễ với ta thì được, nể giao tình ta với đại vương ngươi, ta sẽ không tính, nhưng hôm nay ta dẫn khách quý đến, vị này chính là Ngũ Hành Tông tông chủ đại danh đỉnh đỉnh, ngươi cũng dám chậm trễ, cẩn thận ta chặt cái đầu hổ của ngươi xuống!"Phong Cuồng ngồi bên cạnh có chút áy náy, không khỏi nhíu mày nhẹ nhàng nói:
"Mạc đại tiên sinh, ta.."Mạc đại tiên sinh cản hắn, lớn tiếng nói:
"Lão đệ chớ nhiều lời! Đây không phải là chuyện chào hỏi mà là thể diện của ta"Cọp tinh vội nói:
"Vâng vâng vân, tiểu nhân không dám chậm trễ, ngài muốn ăn gì, ta lập tức đi làm!"Mạc đại tiên sinh hừ một tiếng, nói:
"Ngươi sai người dọn sạch cái bàn này, chuẩn bị thêm một phần hoa quả nữa, phải là vừa hái, bên trên phải còn nguyên hạt sương mới được! Còn nữa, ta không phải là kẻ ăn chay, ngươi cũng biết! Hừ, bây giờ cho đơn giản, vì qua bữa rồi, người xuống núi, tìm mấy người sống giết đi, phải một nam một nữ! Nam nhân thì hầm đùi, nữ nhân thì rán ngực, tâm tạng thì cho lửa to nướng chín bảy tám phần là được, không được quá chín, chín quá sẽ khó ăn.
Bọn Phong Cuồng ngồi cạnh nghe thấy biến sắc, nghe thấy loại ăn thịt người này chỉ muốn nôn mửa.
Cọp tinh mặt mũi nhăn nhó khổ sở nói: "Lão nhân gia ngài xem xét, nếu tìm tiên vật không khó, nhưng người sống lúc bây giờ khó tìm, nếu lúc trước lão gia muốn ăn thịt, chúng ta có thể làm một ít thịt heo, nhưng bây giờ… cũng không được rồi. Đại vương ta đã phân phó rồi, những ngày này có khách quý tới, toàn sơn phải trai giới, ai dám ăn một miếng thịt sẽ lập tức trảm…
"
"Bốp!
"
Hắn mới nói đến đây, Mạc đại tiên sinh đã bạt tai một cái, làm hắn phún máu tươi, rồi giận dữ nói: "Cái quy củ chó má gì! Yêu tinh mà không ăn thịt thì biến thành hòa thượng mất! Khách quý nào khiến đại vương ngươi trở nên như vậy?
"
Cọp tinh nhổ ra hai cái răng, ngã xuống đất nói: "Tiểu nhân không dám nói….danh tự của vị kia, tiểu nhân không dám nhắc tới, nhưng ngài chắc hẳn cũng biết…
"
"Ta biết?
" Mạc đại tiên sinh biến sắc, hai bên má rung lên: "Lẽ nào.. lẽ nào là lão nhân gia đã trở lại?
"
Hắn dừng một chút rồi vội vàng nói: "Có phải là vị thích mặc y phục màu đen?
"
Cọp tinh miệng máu chảy ròng ròng nói: "Chính vậy, Lão nhân gia đến từ hôm qua, đại vương lập tức đem cả động phủ cho lão nhân gia nghỉ ngơi, tối hôm qua tự mình gác bên ngoài một đêm
"
Mạc đại tiên sinh không dám nổi giận nữa, thấp giọng nói: "Tên gia hỏa ngươi không sợ chết! Sao không nói sớm? Nhược bằng kinh động đến lão nhân gia, ngươi có mấy cái đầu?
" Dừng một chút, hắn lộ vẻ sợ hãi nói: "Ngươi đi đi, nhanh đi bẩm báo, nói rằng Kỳ lân động Mạc đại tiên… à không, không đúng, là Kỳ lân động Tiểu Mạc cầu kiến lão nhân gia…
"
"Nhưng còn bữa ăn của ngài…
"
Mạc đại Tiên sinh vẫy tay một cái, đánh cọp tinh bay xa hai mét.
"Hỗn thật!, Lão nhân gia ở đây, sao ta còn an an phận phận ngồi ăn cơm? Ta có mấy cái đầu? Ngươi có mấy cái đầu?
"
Cọp tinh vội chạy ra ngoài, Phong Cuồng nét mặt kỳ dị, nhìn Mạc đại tiên sinh hỏi: "Mạc đại tiên sinh, chẳng lẽ nào ngươi cũng biết vị khách quý kia?
"
Mạc đại tiên sinh sợ vàng mặt, nhìn hai bên, trong mắt có phần sợ hãi: "Biết chứ! Biết chứ! Yêu tinh trên thiên hạ, nếu không biết vị đó, sợ rằng chết không còn một mống!
"
Phong Cuồng còn muốn hỏi, Mạc đại tiên sinh nhẹ nhàng khoát tay, thấp giọng nói: "Hành tung của người ở ngoài chín tầng trời, là đệ nhất trong thiên hạ vạn yêu! Hắc Yêu Liên đã trở về rồi, chúng ta sợ rằng sẽ khổ sở không ít
"
Đang nói, đột nhiên một tiếng cười lạnh lùng truyền đến từ bên ngoài: "Tiểu Mạc, ngươi vừa nói cái gì?
"
Thanh âm vừa dứt, một trận gió thơm từ ngoài tràn đến, liền thấy một thân ảnh màu đen vù một tiếng đã đến trước mặt, mi mục thanh lệ như tranh, y phục hắc sa lộng lẫy, tóc đen như mây, đẹp như tiên sa, một tay cầm một bình ngọc nhỏ, cổ tay đeo một cái chuông nho nhỏ, không phải Diệu Yên thì là ai?
Mạc đại tiên sinh nhìn thấy Diệu Yên, mặt không còn nửa phần kiêu ngạo, vụt quỳ xuống, đầu dập đất, miệng dõng dạc hô: "Nam Hải Tiểu Mạc, bái kiến Diệu đại tiểu thư!
"
Diệu Yên lạnh lùng nói: "Tốt lắm, Tiểu Mạc, mấy ngày nay ngươi to gan hơn, vừa nói muốn ăn thịt người đúng không?
"
Mạc đại tiên sinh cuống quýt dập đầu, làm nền đá bên dưới nát bấy, miệng hô to không dám.
Diệu Yên chờ hắn dập đầu mười bảy mười tám cái, nhẹ nhàng phất tay áo nói: "Tốt, ngươi biến sang một bên đi!
"
Song mục nàng chuyển qua Phong Cuồng, hiện lên tia cười lạnh: "Vừa rồi ta nghe nói cái gì Ngũ Hành Tông chưởng môn tới, là ngươi?
"
Phong Cuồng vừa nhìn Diệu Yên, biến sắc, lùi về phía sau hai bộ: "Là ngươi!
"
Diêu Yên ngạc nhiên hỏi: "Sao? Ngươi nhận ra ta?
"
Phong Cuồng cắn răng: "Sao không biết, ngày đó ta bị ngươi đánh trọng thương, ngươi còn hỏi ta là ai!
"
Diệu Yên lập tức cau mày hỏi: "Ta đang hỏi ngươi? A, phải rồi, ngươi nhất định đã gặp người đàn bà kia…
" Nàng đột nhiên cười cười: "Tốt, thật xảo hợp, phu quân ta đi khắp nơi tìm ngươi, không ngờ các ngươi lại tìm đến đây, Ngũ Hành Tông chưởng môn? Hừ, Phong môn chấp chưởng Ngũ Hành Tông khi nào? Sao ta không biết?
"
Phong Cuồng biến sắc quát: "Ngươi nói cái gì?
"
Diệu Yên thản nhiên cười nói: "À, thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết, ngày đó ngươi xông vào nhà ta, tội này không bỏ qua được… à, ngươi còn không biết, phu quân của ta chính là Tiểu Lôi!"
Nói xong, điểm một chỉ, một đạo kim quang bắn ra, mắt Phong Cuồng tối sầm, ngất tại trận.