Chí Tôn Vô Lại

Chương 205: Nhà có dị bảo tất thị phi





Đám hòa thượng càng nghi hoặc, trong tâm lại có vài phần đề phòng. Người này mặc trang phục kỳ quái, mà lại tự xưng đạo sĩ, thiên hạ này có loại đạo sĩ đó chăng ?
Nghĩ đến đây, bản thân lần này lên núi gặp đối phương, vị tất đã biết được tin tức. Nhưng người này cố ý ngồi giữa đường, làm sao không thể không có mục đích gì?
Lại còn nói là con đường rất rộng, vậy tự nhiên là nói trại đi.
Bởi vì trong lòng có quỷ, cho nên khắp nơi đều có quỷ. Đám hòa thượng này trong lòng có chuyện chẳng thể nói, tự nhiên nhìn việc gì cũng hoài nghi cả.
Ba tăng nhân đứng đầu nhìn nhau, hòa thượng mặt đỏ thấp giọng nói :" Đại sự quan trọng hơn ! Sư đệ, ngươi đi đi "
Hòa thượng mặt xanh bên cạnh gật đầu, chậm rãi tiến lên vài bước, cao giọng nói:" nếu là cao nhân cản đường, tất sẽ có điều chỉ dạy, xin thỉnh, bần tăng tuy là ngu độn, cũng tự nguyện lĩnh giáo bản lĩnh của cao nhân "
Ngọc Hư Tử nhíu mày, sắc mặt có vài phần không hài lòng :"Hòa thượng này thật không hiểu sự ! Ta trên đường nghỉ tạm, liên quan gì đến ngươi ? Các ngươi có việc gấp, muốn xuống núi , đạo gia không muốn quản tới.
Hòa thượng mặt xanh ống tay áo run lên, quát :"
Đã dám ngăn đường, sao lại không dám nói thật ! Nếu chỉ là khách du lịch bình thường, thì sao lại mang kiếm ?" nói xong, hắn bước nhanh về trước, tụ bào vung lên, một cỗ kình phong bắn tới
Ngọc Hư Tử trong lòng tức giận, mắt thấy đối phương xuất thủ, vội vã lăn tròn trên đất, nhưng cuồng phong cuồn cuộn cuốn theo cát đá trên đất, vỗ vào mặt Ngọc Hư Tử đau buốt. Một thân y phục cũng đều nhiễm bụi đất.
Ngọc Hư Tử làm sao chịu được loại nhục nhã này?
Ngọc Hư Tử mặc dù pháp lực bị phong ấn, nhưng nhãn lực vẫn còn. Liếc mắc một cái đã nhận ra đám hòa thượng này vị tất đã có cao thủ chân chính. Tên hòa thượng mặt xanh cũng vừa mới vượt qua giai đoạn luyện khí, một chân bước vào Tu Pháp Kỳ mà thôi. Loại trình độ này, nếu là ngày xưa Ngọc Hư Tử cũng chẳng thèm liếc mắt, ngày nay hổ lạc đồng bằng, lại bị người làm nhục như thế, không khỏi cảm thấy giận dữ. Lão liền nhảy dựng lên, lập tức bạt kiếm. Nhưng hòa thượng đối diện kêu "
A" một tiếng, chau mày nhìn lão
Tên gia hỏa này nhìn thì cao thâm mạc trắc, ngồi giữa dường ngăn trở lối đi, sao lại không đánh ? Nhìn bộ dáng hiện thời của hắn, tuy động tác nhanh nhẹn. Nhưng lại dường như không có pháp lực, chẳng lẽ thật sự là hiểu lầm ?
Ba tăng nhân nhìn nhau, hòa thượng mặt đỏ, mỉm cười nói :"
A di đà phật, nguyên lai chính là khách du lịch thăm núi, bần tăng đã đắc tội "
Nói xong, khoát tay một cái, dẫn đám tăng nhân lên đường tiếp
Ngọc Hư Tử tức đến ngón tay phát run, nhưng thủy chung trường kiếm vẫn không rút ra
Rút ra như thế nào ? Bản thân hiện tại ngay cả một tiểu hòa thượng dưới tay cũng vị tất đánh lại, chẳng lẽ tự chuốc nhục vào thân ?
Lão sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, bọn hòa thượng đã đi xa, nhưng cũng không cử động
Không lâu sau đó, lại nghe thấy trên những cây đại thụ bên đường cành lá xào xạc, nghe như có tiếng cười xa từ tiến lại gần, một bóng người hạ xuống, chính là Tiểu Lôi đã quay trở lại .
Tiểu Lôi vẻ mặt tươi cười đắc ý, tay cầm ví tiền của mình, cười hì hì nói :"
Con khỉ giỏi thật, dẫn ta chạy tới chạy lui, cũng bị ta bắt được. Hừ hừ, ta đánh nó vài phát thật mạnh vào mông, sau đó nhổ sạch lông nó, cũng coi như là trừng phạt "
Hắn mắt thấy Ngọc Hư Tử sắc mặt khác thường, ngạc nhiên hỏi :"
Sao ? Sao lại có bộ dáng thế này ? Sao lại một thân dính đầy đất cát, hình như lăn tròn trên mặt đất. Sao sắc mặt ngươi lại biến đổi, lúc xanh lúc trắng thế ... "
Ngọc Hư Tử đột nhiên lắc đầu, thờ dài khổ não :"
Hổ lạc đồng bằng bị chó khinh! Hắc hắc, bần đạo cả đời này cũng chưa từng tức giận như thế....."
Tiểu Lôi bỉu môi :"
Hổ lạc đồng bằng ? Hắc hắc, xem ra ngươi thua dưới tay chúng ta vẫn còn không phục ! Tới đây, ta và ngươi công bình đánh một trận, xem ngươi lợi hại hay ta lợi hại ! Nhất định phải cho ngươi tâm phục khẩu phục "
Ngọc Hư Tử lại lắc đầu :"
Ta thua dưới tay các ngươi tâm phục khẩu phục, không có gì là không cam lòng, chỉ là vừa rồi .... "
Ngọc Hư Tử chậm rãi kể lại chuyện vừa rồi một lần, giọng nói pha lẫn bi thương và lạnh lùng.
Hắn tự cho là cao thủ, lúc đầu bị Tiểu Lôi làm nhục một phen, liều mạng vi phạm mệnh lệnh của chưởng môn xuống núi báo phục, lại bị một tiểu cô nương dễ dàng đánh bại, giờ phút này lại bị mấy hòa thượng nhị lưu làm nhục một phen, một thân ngạo cốt đã bị tiêu ma sạch sẽ, giờ đây bản thân có vài phần cảm thấy ý bi thương
Ngay lúc hắn nói xong, nào biết rằng Tiểu Lôi đột nhiên nổi nóng !!
"
Lại có chuyện này sao !!!" Tiểu Lôi dựng ngược lông mày, hét lớn:" Bọn giặc trọc lớn mật giỏi thật !! Tại Nga Mi sơn của ta, trước cửa Tiêu Dao phái, lại dám can đảm kiêu ngạo như vậy !!! Hừ hừ !!! Xem ta đá vào mông bọn chúng !!! Đi đi. Bọn họ nhất định chưa đi xa, ta truy theo nào "
Ngọc Hư Tử nghe vậy sắc mặt có chút cổ quái :"
Hừ, Tiểu Lôi, ngươi muốn làm gì ? muốn xả cơn giận dùm ta sao?"
Tiểu Lôi ngửa mặt lên trời cười :"
Ta và người không có giao tình, cần gì xả giận cho ngươi ! Ta xem không vào có kẻ dám ở trên núi Nga Mi kiêu ngạo "
Hắn lôi kéo Ngọc Hư Tử nhanh chóng đuổi theo, lạnh giọng nói :"
Trên núi Nga Mi, tiểu gia ta mới là tổ tông kiêu ngạo ! Mẹ kiếp, dám ở đất của lão tử làm thế, thật không thể chịu nổi ! Bọn giặc trọc , là người Phục Hổ Tự phải không ? hừ hừ !! Lúc đầu tiểu gia cùng lão điên cho dù đốt sơn môn bọn chúng, chúng cũng không dám nói một tiếng, hiện tại tiểu gia mới rời đi chẳng bao lâu, đám hòa thượng này lại kiêu ngạo tới trời!". Nghĩ tới đây, lập tức mang theo Ngọc Hư Tử nắm hướng Phục Hổ Tự đi tới
Lại nói về phục hổ tự, chính là tòa đại tự đệ nhất trên Nga Mi Sơn, xây từ đời Đường, ngàn năm lịch sử, chẳng những là Nga Mi đệ nhất đại tự, mà còn là đệ nhất đại cổ tự, trong chùa phật pháp cao thâm, nhưng lại không nổi danh mà thôi. Trên núi Nga Mi, chùa ẩn tàng tại nơi cây cối sum xuê, mới thật là khí độ phật pháp cao thâm, không giống như chùa chiền ở phàm gian,hương hỏa vượng thịnh, lại có phần tục khí.
Tiểu Lôi cùng Ngọc Hư Tử tới trước cửa chùa, quả nhiên thấy trước Phục Hổ Tự, hơn trăm hòa thượng đang đứng. Chính là những người Ngọc Hư Tử thấy trước đó.
Tiểu Lôi trong lòng không khỏi có chút kỳ quái.
Phục Hổ Tự này bất đồng với các ngôi chùa tầm thường khác, chùa tầm thường mở rộng bốn cửa, thụ hương hỏa tứ phương, niệm kinh siêu độ. Mà Phục Hổ Tự lại là nơi chân chính khổ tu, bình nhật chẳng có hương hoa, không tiếp đãi phàm gian ngu phu ngu phụ, chính là bế môn khổ tu, chính thị là tông môn tu hành trên núi Nga Mi, rất ít có cảnh náo nhiệt như vậy
Trong lúc đó hơn trăm hòa thượng vây chặt lấy sơn môn Phục Hổ Tự, tạo thành vòng vây, Tiểu Lôi vừa đến gần hai bước, lập tức có hòa thượng cao giọng lên tiếng :"
Thí chủ xin dừng bước "
Tiểu Lôi trợn trắng mắt :"
Sao vậy ? Ta muốn vào chùa "
Hòa thượng kia lớn tiếng nói :"
Hôm nay không thể vào "
Tiểu Lôi lạnh giọng nói :"
Tại sao không thể vào ?"
Hôm nay trong chùa có việc, bế môn tạ khách"
Hòa thượng đó cúi đầu nói
"Bế cái đầu của ngươi !" Tiểu Lôi đột nhiên một cước đá hắn ngã lăn, quát :" Nói năng linh tinh, làm phiền lão tử ! Tên giặc trọc ngươi rõ ràng không phải hòa thượng Phục Hổ Tự ! Lão tử tại Nga Mi sơn bao nhiêu năm. Phục Hổ Tự hòa thượng khổ tu, tăng bào đều rách nát, sao lại lòi ra một tên gọn gàng như vậy ?"
Những hòa thượng còn lại đều biến sắc, lập tức tiến lên, ngăn cản đường đi, không cho Tiểu Lôi tiến tới. Tiểu Lôi cười to ba tiếng, tung người nhảy vào giữa đám người
Lúc này bản lãnh của hắn thật không tầm thường. Dù những hòa thượng này cũng không phải tay vừa, quá nửa đều là thân cường lực tráng, tuy vậy quyền cước đều thô thiển, làm sao có thể là đối thủ của Tiểu Lôi? Hắn ba quyền hai cước, tay đấm chân đá, lập tức đánh ngã cả chục người, những hòa thượng còn lại đều thấy lợi hại của Tiểu Lôi, lại nhìn thấy đồng bạn té lăn trên đất kêu thảm thiết, lập tức lạnh cả người, đều lui về sau, chỉ đứng bên ngoài la hét cổ vũ, không dám xông vào đánh Tiểu Lôi. Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng :" Dã hòa thượng từ đâu, dám giương oai tại núi Nga Mi!" nói xong, chụp lấy một hòa thượng quăng ra sau. Hắn dùng Tiêu Dao bộ pháp, thân pháp tựa như thiểm điện quỷ ảnh, nhảy vào đám hòa thượng, tóm lấy từng hòa thượng quang đi. Đám hòa thượng kinh hãi bỏ trốn, nhưng làm sao có thể tránh khỏi thân ảnh của Tiểu Lôi, cả trăm hòa thượng toàn bộ nằm lăn trên đất, rên rĩ đau đớn.
Tiểu Lôi phủi tay, lúc này mới đi qua dùng lực đập vào đại môn của Phục Hổ Tự. Đại môn đóng chặt, Tiểu Lôi gọi vài tiếng, có người ra mở cửa.
Mở của chính là hai trung niên hòa thượng, mặt ủ mày chau, mặc tăng bào bạc phếch do giặt nhiều lần, tướng mạo khô gầy, như thế này mới chính xác là hòa thượng của phục hổ tự
Hai người này cũng nhận ra được Tiểu Lôi. Một năm đầu Tiểu Lôi ở Nga Mi sơn, thật sự là không có việc xấu gì không làm, khiến cho yêu quái sơn tinh cùng các tông môn lớn nhỏ trên núi nga mi hỗn loạn đến gà bay cho chạy, lại được lão điên khinh linh tử làm chỗ dựa, ai dám trêu vào hắn ? Hai hòa thượng tự nhiên nhận ra Tiểu Lôi, vừa rồi trốn ở sau cửa, nhìn thấy Tiểu Lôi xuất thủ đánh ngã đám hòa thượng bên ngoài, trong lòng không biết là nên vui hay nên buồn
Hoan hỉ vì kẻ đối đầu bên ngoài đã bị người đánh ngã, ưu sầu là vì, ác danh của Tiểu Lôi, tiểu tử này nếu muốn quậy quá, e rằng còn nhức đầu hơn
"Hóa ra là ... là đạo hữu Tiêu Dao phái "một tăng nhân phục hổ tự cười gượng.
Tiểu Lôi lại hỏi :"Lũ hòa thượng ngoài kia, tại sao lại vây ngoài cổng chùa? Chẳng lẽ các ngươi thiếu tiền người ta, nên họ mới tới tận cửa để đòi ?"
"Không dám không dám!" hòa thượng đó cười gượng :" Đạo hữu đùa rồi, bên ngoài đó ... chính là khách nhân của bổn tự ..."
Mẹ!
Khách nhân, khách nhân thì lý nào lại chặn cửa chủ nhà ?
Tiểu Lôi nhìn hòa thượng không dám nói thẳng, chỉ hỏi :" ta nghe nói có ba gã hòa thượng, một mặt đỏ, một mặt xanh, một mặt đen, có lẽ là đã vào trong chùa rồi phải không ?"
Hòa thượng Phục Hổ Tự bất đắc dĩ đành phải gật đầu :" Họ đã ở bên trong chùa, đang cùng phương trượng trụ trì nói chuyện"
Tiểu Lôi không cùng hòa thượng nói nhảm nữa, tiện thi triển Định Thân Pháp lên hai người, kéo theo Ngọc Hư Tử xông vào Phục Hổ Tự .
Trong Phục Hổ Tự cây cối sum xuê, tất cả đền đài đều ẩn dưới lá cây, hoàn cảnh có vẻ ưu nhã, chỉ là hai người một mạch xuyên qua ngoại đường, nhưng không có một bóng nhân ảnh, nghĩ rằng mọi người đều đã đi tới hậu đường rồi "
Tiểu Lôi trong lòng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, Phục Hổ Tự hắn cũng không phải chưa từng ghé qua. Lúc đầu cùng lão điên quậy phá tại Nga Mi sơn, thường nghe nói Phục Hổ Tự có đầu bếp làm món chay ngon, hai người thường tiến vào ăn vụng, bên trong Phục Hổ Tự này, Tiểu Lôi tháng nào không đến bảy tám bận ? So với đạo quan Tiêu Dao phái còn quen thuộc hơn.
Hắn lôi kéo Ngọc Hư Tử rẽ phải rẽ trái, chạy tới một bức tường, lẳng lặng vượt tường, đến một đại điện.
Phục Hổ Tự tuy ẩn trong một vùng đầy đại thụ tươi tốt, tăng nhân trong chùa lại mỗi ngày quét dọn, bốn tòa đại điện quan trọng không hề có lá rụng, sạch sẽ thanh khiết, không nhiễm hạt bụi. Phía trên điện, nền gạch bóng loáng, Tiểu Lôi kéo Ngọc Hư Tử ngồi trên điện, còn hắn ra sau hậu đường xem xét
Hậu đường vốn rất lớn, chỉ là giờ phút này có cả trăm hòa thượng đứng đó, đầy chật sân.
Hòa thượng lớn nhỏ trong Phục Hổ Tự, dựa theo pháp hiệu phân làm hai bên, tay chắp lại, không nói một lời
ở giữa có mấy đại hòa thượng chia làm hai bên, ngồi trên bồ đoàn. Một bên, chính là ba gã hòa thượng, hòa thượng mặt đỏ ngồi ở giữa, bên trái chính là hòa thượng mặt xanh đã đánh Ngọc Hư Tử, bên phải là hòa thượng mặt đen.
Mà cùng ngồi bàn luận với bọn họ, tự nhiên chính là thủ tọa cùng trụ trì của Phục Hổ Tự.
"
Xem nào, sư huynh, người đưa kiện bảo vậy đó ra đây! Chúng ta cùng là phật môn nhất mạch, nếu như có dị bảo của phật tổ ân tứ, phật pháp vô biên, há có thể chỉ Phục Hổ Tự một nhà độc chiếm phật quang!" Thanh âm của hòa thượng mặt đỏ sang sảng, ngữ khí sắc bén.
Phục hổ tự trụ trì Quan Nguyệt lạnh lùng nói :"
Tam vị sư huynh đường xa đến đây, sao lại biết trong chùa ta có dị bảo gì, chỉ là nghe lời đồn đại sằng bậy. Tăng nhân bổn tự một lòng khổ tu, sao lại có cái loại phàm vật bảo bối vàng bạc gì đó ?
Hòa thượng mặt đỏ cười nhạo :" Quan Nguyệt sư huynh đã lẫn lộn rồi, ta nói là phật môn dị bảo, không nói là loại đồ vật hoàng kim mỹ ngọc gì đó. Dị bảo này là trời ban xuống, Phục Hổ Tự các ngươi độc chiếm, chẳng lẽ không sợ thiên hạ đồng đạo chất vấn hay sao ?"
Quan Nguyệt chắp tay:" A di đà phật, trong lòng không thẹn, vậy là được. Người ngoài dù nói thế nào, cũng không ảnh hưởng"
Hòa thượng mặt đỏ vung tay lên, nói :" nhiều lời vô ích, ta đã lên núi, tất nhiên là phải biết tin tức chính xác, ngươi có phủ nhận cũng vô ích. Nếu như ngươi nói không có, vậy để ta tới hậu đường tìm kiếm, có dám hay không?"
Quan Nguyệt còn chưa nói gì, tăng nhân bên cạnh lại mở miệng, lạnh lùng nói :" Phục Hổ Tự chúng ta không phải là cấm địa, nhưng không phải là nơi ai muốn tìm thì tìm. Diệu Nghiêm sư huynh, người là trụ trì Thiên Thai Tự, hành sự vô lễ như thế, có còn danh vọng cao tăng không"
Tiểu Lôi nghe đến đó, nhịn xuống phì một tiếng, nhẹ nhàng cười đi ra, mắng thầm:" Hòa thượng không biết xấu hổ, giỏi lắm. Rõ ràng mặt như đỏ như cua, xấu như heo, mà dùng tên Diệu Yên, chẳng phải cùng tên với lão bà của ta, bộ dạn thế này của mi, mà cũng xứng với tên ấy hay sao?"
Tiểu Lôi lại không biết, hòa thượng mặt đỏ này trong tên có chữ Diệu, về chữ Nghiêm, chính là chữ Nghiêm trong phật pháp :" thích nghiêm vương phẩm ", hoàn toàn không phải chữ Yên trong Diệu Yên.