Chí Tôn Triệu Hồi Sư

Chương 28: Đuổi về phủ




Mọi người đều cảm thấy có một cỗ hàn ý lan từ mũi chân tới đỉnh đầu, lại từ đỉnh đầu đến......

Lúc này, tiếng kêu rên của Kim Chu căn bản không dừng được, thử hỏi bộ phận yếu ớt nhất của nam nhân bị đạp mạnh một phát, cơn đau ấy quả thực không thể tưởng tượng được.

Tất cả bọn họ đều đồng loạt há hốc mồm, hoàn toàn lĩnh ngộ được cái gì gọi là thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội nữ nhân.

Đắc tội tiểu nhân cùng lắm là bị tính kế đến chết, nhưng nếu đắc tội nữ nhân thì thật sự có nguy cơ đoạn tử tuyệt tôn!

Phượng Khuynh Ca ngẩn người, lúc sau lập tức mừng như điên, "Nhiên Nhiên đá giỏi quá, đá giỏi quá!"

Trán mọi người chảy đầy vạch đen, Phượng Thế tử này quả thật chỉ sợ thiên hạ không loạn mà!

Mặc Nhiên có chút vô tội đáp: "Kỳ thật không phải ta cố ý." Nàng cũng đâu biết là mình lại có thể đá chuẩn đến vậy!

Lúc này một tiếng quát lớn truyền đến. "Tiểu nha đầu, lại dám khi dễ chất nhi ta, tìm chết!"

Lực lượng bàng bạc quét đến khiến động tác Mặc Nhiên cứng lại, cảm giác thấy huyết khí dâng lên, sắc mặt tái nhợt. Lúc này Phượng Khuynh Ca phất phất tay, vài hắc y nhân chắn trước mặt bọn họ, còn Phượng Khuynh Ca thì ôm lấy Mặc Nhiên.

"Nhiên Nhiên đánh nhau mệt mỏi, bị thương, người ta làm chỗ dựa cho nàng."

Thấy Phượng vệ xuất hiện, Mặc Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, chợt cảm thấy hai chân mình rơi trên không, Phượng Khuynh Ca thế nhưng bế nàng lên, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này!

"Ngươi đặt ta xuống!"

"Vừa rồi Nhiên Nhiên đá hắn, chân đau, ta ôm nàng một lúc để hai chân nàng nghỉ ngơi thì có sao?" Phượng Khuynh Ca gắt gao ôm không chịu buông. Nhiên Nhiên vừa rồi chịu phải công kích, không thể để nàng lộn xộn, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Hai người bọn họ, một khuynh thế yêu nhan, một chí mạng quỷ nhan, nhưng khi ôm nhau như vậy lại cho người ta một loại cảm giác cực kì hòa hợp.

Người kia hừ lạnh: "Người Phượng Vương phủ."

Lúc sau hắn liền nhìn về phía cháu trai mình, phát hiện mạch máu nối dõi tông đường này đã hỏng rồi, này......

Hắn phẫn nộ vô cùng, huyền lực xanh lục ngưng tụ lại, bắn về phía Phượng Khuynh Ca. Phượng vệ lập tức vây xung quanh bảo vệ, sau đó tiến công nam tử trung niên này.

Người này là Chu gia nhị gia, một cường giả Địa huyền.

Hai bên bất phân thắng bại, cũng chỉ có Phượng vệ trong Phượng Vương phủ mới có thể đối phó một tên Địa huyền.

Lúc này Phượng Khuynh Ca cười nói: "Kim đại thúc, ta cảm thấy việc quan trọng nhất bây giờ chính là mang tên đầu heo nhà ngươi đi tìm dược sư chứ không phải tìm ta tính sổ. Đại ca nhà ngươi chỉ có độc một cây đinh này, nếu thật sự hỏng rồi thì rất là thảm đó nha!"

Nghe thấy vậy, sắc mặt nam tử trung niên càng thêm âm trầm, sau đó không dây dưa theo chân bọn họ nữa, dùng tốc độ nhanh nhất mang cháu trai mình rời đi, hung hăng nói: "Phượng Thế tử, chuyện này vẫn chưa xong đâu."

Phượng Khuynh Ca vùi mặt vào cổ Mặc Nhiên: "Hôm nay Nhiên Nhiên giúp ta báo món thù nhiều năm như vậy, ta thật sự là quá cảm động, ta nhất định phải lấy thân báo đáp!"

Lần này đến lượt vạch đen chảy đầy trên trán Mặc Nhiên, nàng lên tiếng: "Lấy thân báo đáp cũng được, nhưng ngươi có thể bỏ ta xuống không?" 一. 一 |||

"Không bỏ không bỏ, hôm nay Nhiên Nhiên đánh nhau đã mệt, ta đưa Nhiên Nhiên về nhà."

Trước công chúng, Phượng Thế tử không chịu buông tha mà ôm Mặc Nhiên đi về tướng quân phủ.

Trên gác mái đằng xa có một khuôn mặt tuấn tú đã đen còn hơn đáy nồi, hắn nổi giận mắng: "Nữ nhân không biết kiểm điểm!"

Lúc này, một nam nhân phong lưu phóng khoáng khác ngồi bên cạnh hắn hỏi: "Lạc, thực lực nữ nhân này vậy mà đã tới Hoàng huyền tứ phẩm rồi, trận tỷ thí ba tháng sau......."

Vân Thiên Lạc nhíu mày trả lời: "Có thể tu luyện thì sao? Tới Hoàng huyền tứ phẩm thì thế nào? Ngươi thật sự cho rằng ba tháng sau nàng có thể đánh bại ta sao?"

"Không đến mức như thế, chẳng qua ta cảm thấy vị hôn thê lúc trước đó của ngươi, ngoại trừ diện mạo có dọa người một chút, phương diện khác cũng không tệ lắm."

Đáy mắt Vân Thiên Lạc lóe lên tia sáng, nàng thay đổi rất lớn, cho nên vào chiến thắng ba tháng sau của hắn, hắn sẽ có quyết định khác.

Phượng Khuynh Ca đưa Mặc Nhiên đến Hộ Quốc tướng quân phủ, Mặc Nhiên nói: "Kim gia sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."

Phượng Khuynh Ca cười đáp: "Nhiên Nhiên à, sẽ không sao đâu! Ta sẽ bảo vệ nàng."

Đáy mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia ám quang, sau đó đi vào.

Lúc này cả Kim gia đã hoàn toàn loạn hết cả lên, Kim gia chủ phẫn nộ mắng: "Phế vật, phế vật, tất cả đều là một đám phế vật."

Một đám dược sư quỳ xuống thưa: "Kim gia chủ, thật sự không cứu được."

"Kim gia chủ, chúng tôi thật sự đã cố hết sức."

"......"

Một đám dược sư chẩn bệnh tới đêm khuya, toàn bộ đều bó tay không biện pháp, về sau Kim Chu nhất định phải sống như thái giám rồi.

Lúc này một hắc ảnh bước ra từ Hộ quốc tướng quân phủ, lặng lẽ đột nhập vào tòa nhà lớn lấp lánh kim quang.

Mà người này, chính là Mặc Nhiên.

Là sát thủ, năng lực ẩn nấp của nàng cực kỳ cường hãn, hiện giờ thực lực lại khôi phục, hơn nữa còn có huyền lực kỳ diệu, thân thủ còn lợi hại hơn trước kia vài phần.

Cho dù đã đến Địa huyền mà muốn phát hiện ra nàng cũng có chút khó khăn.

Mặc Nhiên đột nhập bên ngoài phòng Kim Chu, mà lúc này Kim Chu đang tê tâm liệt phế gào thét: "Cút, tất cả cút hết cho ta!"

Đám hạ nhân bị hắn hét cho sắc mặt tái nhợt, chợt một nam tử trung niên mập mạp đi vào, hỏi: "Chẳng lẽ con cũng muốn ta cút sao?"

Kim Chu tèm lem nước mắt nước mũi bò tới trước mặt cha hắn, nói: "Cha, người nhất định phải báo thù cho con!"

Kim gia chủ nhíu mày: "Với thân phận của Phượng Thế tử, chúng ta không thể động vào hắn được a!"

"Vậy giúp con bắt nữ nhân kia về đây, con nhất định phải khiến nàng sống không bằng chết." Kim Chu dữ tợn nói, hắn luôn luôn yêu thích nữ sắc, hiện giờ biến thành như vậy, hắn quả thực sống không bằng chết.

Cho nên hắn nhất định phải khiến kẻ đầu sỏ gây tội đó nếm thử cảm thụ của hắn.

"Chỉ là một nữ nhân mà thôi, ta nhất định bắt nàng ta lại đây, con cứ chờ cho ta." Kim gia chủ cũng hung hăng lên tiếng, đối với nữ nhân hại nhi tử mình đoạn tử tuyệt tôn, hắn sao có thể bỏ qua được.

Trong mắt Mặc Nhiên hiện lên một tia sáng lạnh, một khi đã như vậy, nàng cũng không cần phải nhân từ nương tay nữa, ở nơi này nàng không được như Phượng Khuynh Ca, có hậu thuẫn kiên cố.

Cho nên một khi đã làm chuyện xấu thì tốt nhất là nên nhổ cỏ tận gốc, miễn cho để lại mầm hoạ.

Rất nhanh, Kim gia chủ liền rời khỏi phòng Kim Chu, Mặc Nhiên yên lặng lẻn vào.

Kim Chu trừng lớn đôi mắt nhìn hắc y nữ nhân đột nhiên xuất hiện: "Ngươi..."

Hắn còn chưa kịp nói gì thì một thanh chủy thủ đã đâm chính xác vào tim hắn, một chiêu chí mạng.

Mặc Nhiên thu hồi chủy thủ, nói: "Quả nhiên không có huyết tơ thì không được thuận tay lắm, tốc độ lại chậm nhiều như vậy."

Mặc Nhiên lạnh lùng nhìn cỗ thi thể kia, "Muốn lấy mạng ta, quả thực là chê bản thân sống quá lâu."

Lúc trước nàng mà buông lời này ở giới sát thủ thì không một ai dám dao động vị trí đệ nhất của nàng.

Tuy hiện giờ nàng đã tới dị thế nhưng vẫn duy trì nguyên tắc sinh tồn của mình như cũ.

Ngay lúc này, Mặc Nhiên đột nhiên cảm thấy có một cỗ hơi thở cường đại tới gần, đồng tử nàng bỗng co rụt lại.