Chí Tôn Tiên Đạo

Chương 77: Bái sư





Sơn động đó cách mặt đất khoảng mấy trăm mét, Tiết Lăng Vân nhìn chăm chú vào cửa sơn động, sau đó liền bay về phía sơn động đó.
Cửa động rất nhỏ, sau khi đi vào sơn động, Tiết Lăng Vân phát hiện diện tích bên trong sơn động này cực lớn, bên trong sơn động này rất u ám, trên vách tường có cắm mấy cây đuốc đang cháy, ngọn lửa trên đó không biết được dùng nguyên liệu gì tạo thành mà trên nó đang lập lòe ánh sáng màu xanh lá.
Cả sơn động đều bị chiếu rọi thành một mảnh màu xanh lá, nếu như là người bình thường đi vào chắc chắn đã bị cảnh tưởng này hù dọa khiến thân thể mềm nhũn ra, Tiết Lăng Vân lại không thèm để ý chút nào, hắn đi nhanh về phía sâu trong sơn động.
Trong sơn động khá sạch sẽ, chỉ thỉnh thoảng gặp được mấy món "vật phẩm trang trí", cái "vật phẩm trang trí" này không phải được làm từ vàng bạc hay bảo thạch như thông thường mà nó được làm từ xương người.
Những khúc xương người này được xếp đặt thành các loại đồ án khác nhau, làm người ta cảm giác được một loại nghệ thuật tàn khốc.
Tiết Lăng Vân nhíu nhíu mày, trong sơn động này không có nhiều đồ hữu dụng, đột nhiên ánh mắt của hắn lóe lên, hắn phát hiện được ở cách đó không xa có một trận pháp nhỏ.
- Hừ, chỉ là một cái ảo trận mà thôi, nhìn xem nó là vật gì?
Tiết Lăng Vân cầm Hàn Ngọc Kiếm trong tay, hướng phía trước vung lên, một đạo Trường Hồng kiếm khí trong chớp mắt đã phá hủy cái ảo trận đó, sau khi ảo trận bị phá, một thông đạo dài lớn xuất hiện trước mặt Tiết Lăng Vân.
Dọc theo phía trước thông đạo, đi vào khoảng hơn trăm mét, lại vong vòng vo vài vòng, Tiết Lăng Vân rốt cục đi tới một sơn động khác.

Cái sơn động này khác hoàn toàn với cái sơn động lúc trước, ở trong cái sơn động này khắp nơi đều xương trắng chất đống, trên mặt đất còn có mấy rãnh máu tươi đang chảy, có mấy nơi máu đã biến thành màu đen, cả sơn động này khiến người khác cảm thấy u ám.
Tiết Lăng Vân cũng không nhìn về phía đống xương trắng cùng những rãnh máu đó, hắn chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm phía trước, cảnh tưởng phía trước làm cho hắn cực kỳ phẫn nộ.
Ở phía trước có hơn mười cây trụ sắt, trên những cây trụ sắt đó không biết được bị nhiễm phép thuật gì, tất cả chúng để đỏ lên bừng bừng, từng cỗ từng cỗ nhiệt nóng từ những trụ sắt này phát ra, khiến cho Tiết Lăng Vân tức giận không phải phải là những cái này, mà là bên trên trụ sắt đó có người đang bị cột chặc.
Tại mỗi cây trụ sắt đều có một người bị người ta dùng xích sắt buộc chặc lên, diện mạo của những người này đều hết sức thê thảm, thân thể cùng huyết nhục của họ đều dính chặc vào trụ sắt, nơi làn da cùng trụ sắt tiếp xúc đã bị cháy đen hết cả.
Những người này mỗi một tên đều hữu khí vô lực (hấp hối), trong đó có một người trên cánh tay đã ko còn bất luận cái gì huyết nhục rồi chỉ còn một đoạn xương trắng lộ ra bên ngoài.
Những người này có người thanh tỉnh có ngươi hôn mê, những người thanh tỉnh cảm nhận được có người từ bên ngoài đi vào, trong lòng bọn hắn mừng rỡ, nhịn không được kêu lên:
- Cứu ta... Cứu ta... Cầu xin ngươi... Cứu ta...!
Bọn họ đã quá mức suy yếu rồi, tiếng nói cũng đứt quãng nghe rất mơ hồ.
Ngay vào lúc này, hơn mười cái trụ sắt đỏ hồng kia đột nhiên toát ra một màn khói đen, khói đen đó hướng về phía những người đang bị cột trên trụ sắt bay tới, tất cả những người đó đều lớn tiếng hét lên thảm thiết, âm thanh kêu thảm đó còn lớn hơn âm thanh cầu cứu vừa rồi rất nhiều.
Tiết Lăng Vân không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn chắc chắn không thể trơ mắt nhìn những người này tiếp tục chịu khổ, hắn lập tức dùng Hàn Ngọc Kiếm chặt đứt toàn bộ những xích sắt đang buộc quanh bọn họ, từng tiếng "Răng rắc!" "Răng rắc" liên tục vang lên trong sơn động.
Sau đó Tiết Lăng Vân lại kéo bọn họ ra khỏi những trụ sắt đó, khi hắn tới gần những trụ sắt đó, Tiết Lăng Vân rốt cục cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ chúng mãnh liệt đến mức nào, ngay cả hắn cũng thấy trên thân thể đang truyền đến một cảm giác nóng hổi.
Tiết Lăng Vân chau mày, hơn mười người đang nằm trên mặt đất này có thể sống sót ở nhiệt độ cao lâu như vậy thì bọn họ không thể là người bình thường được, ít nhất cũng phải là tu chân giả có tu vi nhất định.
Tuy hắn đã mang những người này đến nơi an toàn, nhưng những người này vẫn không ngừng la hét thảm thiết. Tiết Lăng Vân ngẩn người, hắn kéo một người qua, đem một đạo chân nguyên đưa vào cơ thể của người đó, hắn lập tức phát hiện được dị trạng trong cơ thể người đó.
- Thì ra là Nguyên Anh kỳ tu chân giả, đạo hắc khí trong cơ thể hắn là cái gì?

Tiết Lăng Vân cảm giác được trong đan điền người này có một đạo hắc khí, đạo hắc khí đó đang liên tục ăn mòn kinh mạch cùng Nguyên Anh của hắn.
Tiết Lăng Vân trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp nào để xử lý, hắn lập tức mang mười người này đi ra phía ngoài sơn động, hơn mười người này khác hoàn toàn với người bình thường, người bình thường thì rất dễ cứu, nếu muốn cứu sống hơn mười người này thì hắn cần bỏ ra một đoạn thời gian dài.
******
Tiết Lăng Vân tạm thời không cứu được hơn mười người này, hắn mang theo hơn mười người này bay xuống phía dưới sơn cốc lúc trước, đối với Triệu Thiên nói:
- Triệu Thiên, những người bình thường trong phòng này liền do ngươi phụ trách, ngươi đưa bọn họ xuống dưới núi đi, đem bọn họ đưa trở lại quê quán của mình! Còn ngươi, ngươi cũng không cần phải trở lại đâu!
Triệu Thiên hơi sững sờ, hắn trầm mặc một lúc rồi nhẹ gật đầu, sau đó hắn mang theo những người bình thường đó hướng phía chân núi Thanh Thành mà đi.
Tiết Lăng Vân lẳng lặng nhìn Triệu Thiên ly khai, lúc nãy hắn có để lại trên người Triệu Thiên một đạo thần thức, nếu như Triệu Thiên có thể an toàn đưa những người xuống núi thì thôi, nếu như Triệu Thiên dám có tâm tư bất chính, Tiết Lăng Vân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Sau đó Tiết Lăng Vân liền mang theo hơn mười tên tu chân giả kia bay tới đỉnh núi mà hắn tu luyện, hắn cực kỳ chán ghét cái sơn cốc này, không muốn tiếp tục lưu lại đây thêm chút nào nữa.
Lại lần nữa trở về sơn động tu luyện của mình, Tiết Lăng Vân đem hơn mười người tu chân giả đó đặt trên mặt đất, sau đó cẩn thận kiểm tra thân thể của những người đó.
Hơn mười người này đều là Nguyên Anh sơ kỳ Tu Chân giả, trên người của bọn hắn có đủ loại thương thế, chẳng những thân thể của bọn họ bị thương tổn cực lớn mà ngay cả Nguyên Anh của bọn họ bị thưởng tổn càng thêm kinh người.

Kế tiếp một thời gian ngắn, Tiết Lăng Vân liền bắt đầu giúp bọn họ chữa trị thương thế, hắn mỗi ngày đều dùng chân nguyên của mình điều trị thương thể cho bọn họ, hắn còn dùng một số trân quý dược vật mang từ Trường Sinh Môn ra cho những người này phục dụng.
Trọn vẹn một tháng trôi qua, những người này rốt cục đã khôi phục hoàn toàn, nội tâm của Tiết Lăng Vân rất là cao hứng, hôm nay hắn đối với hơn mười người này nói:
- Thương thế trên người các ngươi bây giờ đã khôi phục hoàn toàn, nếu như các ngươi muốn rời đi thì hãy đi đi!
Hơn mười người này đều nhìn nhau vài lần, một nam tử có thân hình cao lớn từ trong đó bước ra, hắn hướng về phía Tiết Lăng Vân bái vài cái, nói:
- Tiền bối, đa tạ ngài đã cứu tánh mạng của chúng tôi, một tháng này ngài đã hao hết tâm tư giúp chúng tôi, tất cả chúng tôi đều thấy rõ! Tôi... tôi muốn bái ngài làm sư phụ, không biết tiền bối có thể chấp nhận không?
- Này...!
Tiết Lăng Vân ngẩn ngơ, sau đó hắn nhìn thấy tất cả những người đó đều quỳ trên mặt đất, đồng thanh hô:
- Chúng tôi nguyện bái tiền bối làm sư phụ, kính xin tiền bối thu nhận!