Đêm đó, ở bên trong một sơn động nằm phía sau Phiêu Miểu Phong đột nhiên xuất hiện một đạo kim quang phóng thẳng lên trời, đạo kim quang đó bao phủ toàn bộ Phiêu Miểu Phong, những tu sĩ ở Phiêu Miểu Phong lập tức chạy đến sơn động này.
Chưởng môn Liễu Tình, những đệ tử của nhất mạch chưởng môn, Tiêu Thanh Tùng cùng nhau bay đến đến nơi đó.
Trên mặt của Liễu Tình đầy kích động, hắn hưng phấn hô lên:
- Nhất định là sư thúc xuất quan! Chúng ta nhanh chóng chạy đến ah!
Những đệ tử của nhất mạch chưởng môn ở bên cạnh cũng kinh ngạc, bọn họ cũng biết, trong môn ngoại trừ Liễu Tình, Đạo, cùng vài người đệ tử đời thứ hai thì còn có mấy vị đệ tử đời thứ nhất, nhưng tất cả mấy người đó đều đã bế quan tu luyện, bọn họ không còn quan tâm những sự tình trong môn phái nữa.
Không ngờ, hôm nay có một vị tiền bối đời thứ nhất xuất quan, thật sự quá bất ngờ.
Liễu Tình mang theo mấy tên đệ tử bay đến sơn động đó, cái sơn động này mang phong cách rất cổ xưa, ở trên cửa sơn động có viết một hàng chữ rất lớn "Minh Hà Động".
Liễu Tình hướng sơn động cung kính thi lễ, nói:
- Ngô Minh sư thúc! Là lão nhân gia ngài xuất quan sao? Ta là Liễu Tình, đặc biệt đến tham kiến lão nhân gia!
- Ha ha ha ha...!
Một tiếng cười hào sảng từ bên trong sơn động truyền ra, đi cùng với tiếng cười đó còn có một lão đầu tử râu tóc bạc trắng xuất hiện, lão đầu tử này tuy râu tóc đã bạc trắng nhưng khuôn mặt của hắn thì chẳng hề có chút nếp nhăn nào, già nhưng vẫn mạnh lắm.
Lão đầu đó cười to một lúc, ngẩng đầu nhìn các đệ tử đang đứng trước Minh Hà Động, hắn hít một hơi thật sâu, nói:
- Liễu Tình, thì ra là ngươi à? Chúng ta đã 50 năm không gặp nhau rồi nhỉ?
Liễu Tình gật đầu, nói:
- Sư thúc! Ngài bế quan tròn 50 năm, 50 năm trước ngài mới độ kiếp thành công, bây giờ chắc ngài đã đạt đến Tán Tiên cảnh giới ah?
Ngô Minh cười đắc ý, nói:
- Đúng vậy! Ta dùng trọn vẹn 50 năm mới có thể từ Độ Kiếp hậu kỳ tiến vào Tán Tiên tiền kỳ, lần này ta xuất quan đi ra ngoài gặp các ngươi, xem thử có thể giúp các ngươi chút gì hay không. À, Liễu Không đâu? Hắn không phải là chưởng môn sao? Sao bây giờ không thấy hắn ở đây vậy?
- Này...
Liễu Tình ngẩn người, nói:
- Năm đó sư thúc bắt đầu bế quan không lâu thì Liễu Không sư huynh liền từ đi chức vị chưởng môn này, chức vị chưởng môn bây giờ đang do đệ tử làm!
Sau đó Liễu Tình kéo Tiêu Thanh Tùng qua, nói:
- Sư thúc, vị Tiêu sư điệt này là đệ tử của Liễu Không sư huynh. Liễu Không sư huynh đã bế quan nhiều năm, những năm qua hắn vẫn chưa xuất quan lần nào!
- Ah!
Ngô Minh cau mày lại, nói:
- Tại sao Liễu Không lại từ đi chức vị chưởng môn? Tu vi của hắn rất cao, công lực của hắn xếp hàng thứ nhất trong số các đệ tử đời thứ hai, bình thường hắn giải quyết công việc cũng rất tốt, tại sao không muốn làm chưởng môn nữa?
- Này...
Liễu Tình cười khổ, nói:
- Sư thúc, Liễu Không sư huynh là người kiệt xuất nhất trong số các đệ tử đời thứ hai, đáng tiếc, hắn vì tình mà khốn khổ. Trước giờ hắn luôn yêu thích Tống sư muội, nhưng Tống sư muội lại không hề thích hắn, hắn vì vậy nên mới nản lòng thoái chí từ bỏ đi chức vị chưởng môn!
- Cái gì!
Ngô Minh không hề nghĩ tới nguyên nhân này, hắn sửng sờ rất lâu, nói:
- Vì sao Ngọc Dao không thích Liễu Không sư điệt? Liễu Không là người kinh tài tuyệt diễm, công lực cũng cao nhất trong đồng lứa, tướng mạo cũng rất khá, vì sao Ngọc Dao sư điệt lại không thích hắn?
Liễu Tình lắc đầu, nói:
- "Tình" là một chuyện vô cùng phức tạp, không thích là không thích, chuyện này phải trông vào duyên phận thôi. Sư thúc, người cùng ta đi đến phòng nghị sự ah, đã lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau!
Liễu Tình lập tức mang theo Ngô Minh bay đến trước núi, mấy tên đệ tử của nhất mạnh chưởng môn và Tiêu Thanh Tùng thì bay ở phía sau.
******
Hai ngày sau, tất cả các đệ tử đời thứ hai của Trường Sinh Môn cũng biết được tin Ngô Minh xuất quan, Tống Ngọc Dao và Lý Ngọc Chân cũng biết được tin này, hôm nay hai nàng cũng đi tới Phiêu Miểu Phong để bái kiến Ngô Minh.
Ở trong phòng nghị sự, lúc này đang có mấy người ngồi, phía trên là Ngô Minh, phía dưới theo thứ tự là Liễu Tình, Đạo, Phàm, Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân, năm người đều là những người ưu tú nhất trong số những đệ tử đời thứ hai, là trụ cột của Trường Sinh Môn.
- Liễu Tình, ngươi hãy nói qua một chút sự tình trong môn đi, ta bế quan 50 năm, có nhiều chuyện ta không thể biết được!
Ngô Minh giờ tay vuốt râu, cười nói.
- Vâng, sư thúc! Trong 50 năm qua, trong môn cũng không hề phát sinh biến cố gì lớn, ngoại trừ...chuyện Liễu Không sư huynh bế quan thì không có chuyện gì nữa cả.
- Bất quá mấy năm này, ba phái Ma Đạo càng ngày càng lớn lối, nhất là Thiên Ma Giáo, Thiên Ma Giáo tàn sát bừa bãi ở nhân gian, xảy ra rất nhiều xung đột với người của chính đạo chúng ta.
- Hai năm trước chúng ta đã phái ra mấy vị đệ tử đi tới Mê Vụ Sâm Lâm, phá tan một phân đà của Thiên Ma Giáo ở đó!
Liễu Tình cười nói.
Ngô Minh gật đầu, nói:
- Tu vi bây giờ của các ngươi như thế nào?
Trên mặt của Liễu Tình có chút xấu hổ, nói:
- Sư thúc, mấy năm qua ta bận lo liệu chuyện tình trong môn phái nên tu vi vẫn là Phân Thần hậu kỳ, Đạo sư đệ cùng Phàm sư đệ đã là Phân Thần trung kỳ, Tống sư muội cùng Lý sư muội là Phân Thần sơ kỳ, bất quá các nàng cũng sắp đột phá Phân Thần trung kỳ rồi!
Ngô Minh im lặng, hắn không ngờ được những đệ tử đời thứ hai này có tu vi kém như vậy, lúc này hắn nghỉ tới Liễu Không, nếu hắn đoán không sai, Liễu Không bây giờ chắc là Đại Thành kỳ.
Tu sĩ Đại Thành kỳ đã là tuyệt đỉnh cao thủ trong Tu Chân giới, bên trên còn có Độ Kiếp kỳ cùng Tán Tiên kỳ cao thủ, bình thường những cường giả Độ Kiếp kỳ sẽ không tham gia vào những chuyện thế tục, bọn họ đang bận rộn chuẩn bị độ kiếp, làm gì còn tinh lực để lo cho chuyện khác.
Còn tu sĩ Tán Tiên kỳ, Tán Tiên kỳ còn cách gọi khác là Địa Tiên kỳ, đối với Thiên Tiên mà nói, tu sĩ Tán Tiên kỳ vẫn có thể ở lại nhân gian, đợi toàn bộ chân nguyên trong người của bọn họ chuyển hóa thành tiên linh lực thì bọn bọn bắt buộc phải phi thăng lên Thiên Giới.
Tu sĩ Tán Tiên kỳ không muốn cùng những tu chân giả bình thường giao tiếp, bất quá Ngô Minh là một người ngoại lệ, hắn vốn dĩ là người tốt bụng nhất trong các đệ tử đời thứ nhất, hắn xuất quan lần này là muốn hảo hảo chỉ điểm ấy tên đệ tử đời thứ hai này một chút.
Sáu người ngồi trong phòng nghị sự nói chuyện với nhau, Ngô Minh liên tục hỏi thăm mấy người bọn họ, hỏi bọn hắn gặp khó khăn nào trong tu luyện không, sau đó hắn bắt đầu chỉ điểm cho từng người một.
Trọn vẹn nữa tháng trôi qua, Ngô Minh mới phất tay bảo bọn họ rời đi, nửa tháng này hắn đã tận tình chỉ điểm ấy người bọn họ, đồng thời hắn cũng biết được ngộ tính của Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cao hơn ba tên nam đệ tử kia, hắn không biết tất cả là nhờ Tống Ngọc Dao cùng Lý Ngọc Chân cố gắng tìm hiểu Thiên Thư mà được.
******
Ngô Minh ở tại chân núi vài ngày, hôm nay hắn đột nhiên hỏi Liễu Tình, hắn nói:
- Liễu Tình sư điệt, trong mấy tên đệ tử đời thứ ba có người nào ưu tú không? Ta chuẩn bị tìm vài tên đệ tử đời thứ ba tự mình chỉ điểm bọn chúng một chút, giúp Trường Sinh Môn bồi dưỡng ra vài tên đệ tử ưu tú!