Sau khi Âm Liễu rời khỏi tế đàn, liền bay thẳng về cung điện của mình, Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ bám sát ở phía sau.
Tu vi của Tiết Lăng Vân kém hơn Âm Liễu rất nhiều, may mà có Lăng Nhược Vũ trợ giúp, hai người mới có thể bám theo ở phía sau.
Một lúc sau, Âm Liễu đã về tới cung điện của mình, hắn tìm khắp xung quanh nhưng vẫn không tìm được đệ đệ Âm Đồng của mình, điều này khiến cho Âm Liễu rất buồn bực, Âm Đồng bình thường rất ít khi rời khỏi nơi này, hôm này vì sao lại chạy đi ra.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ bày lại trò cũ, Lăng Nhược Vũ đến hấp dẫn chú ý của Âm Liễu, Tiết Lăng Vân thì ở phía sau đánh lén.
- Lăng trưởng lão, là ngươi! Tại sao ngươi đột nhiên lại đến nơi này?
Phản ứng của Âm Liễu giống hệt Âm Đồng, hắn kinh ngạc hỏi.
- Ha ha ha, là như vậy, ta đến phương Bắc đễ hái thuốc nên tiện thể đến Vạn Quỷ Tông chào hỏi mấy vị bằng hữu mà thôi. Vừa rồi ta đụng phải Âm Đồng hộ pháp, hắn hình như rất vội vàng, hắn nhìn thấy ta sau đó liền nhờ ta chuyển lời rằng hắn đã phát hiện tin tức của tên tu sĩ "chính đạo" kia, hắn bây giờ đang đuổi theo "người ấy"!
Lăng Nhược Vũ mỉm cười nói.
- Người của chính đạo?
Âm Liễu hơi sững sờ rồi la lớn lên:
- Là tiểu tử của Trường Sinh Môn kia?
Hắn vừa nói ra khỏi miệng thì cảm thấy không ổn, lập tức cười ha ha nói:
- Đúng vậy! Chung ta đang tìm kiếm một tên đệ tử của Trường Sinh Môn, tên tiểu tử đó trộm của chúng ta một món pháp bảo. Đúng rồi, Lăng trưởng lão, nhị đệ của ta có nói cho ngươi biết tên tiểu kia đang ở nơi nào không?
Lăng Nhược Vũ gật đầu nói:
- Âm Đồng trưởng lão nhờ ta chuyển lời rằng người nọ đang ở phía Tây cách nơi này ba trăm dặm...!
Âm Liễu chăm chú lắng nghe từng lời của Lăng Nhược Vũ, Tiết Lăng Vân lúc này đã xuất hiện sau lưng của Âm Liễu, tất cả đều giống như lúc trước, Tiết Lăng Vân hung hăng đánh vào lưng của Âm Liễu.
Âm Liễu lập tức quay người lại, chuẩn bị tấn công người vừa đánh lén mình là Tiết Lăng Vân thì phía sau đột nhiên truyền đến công kích của Lăng Nhược Vũ.
Bản thân Lăng Nhược Vũ có tu vi Phân Thần hậu kỳ, so với Âm Liễu bây giờ cao hơn rất nhiều. Lần trước Âm Liễu cùng Âm Đồng thi triển bí thuật Liên Thể Quỷ Thuật, tu vi đã hạ xuống Phân Thần sơ kỳ.
Phân Thần sơ kỳ cùng Phân Thần hậu kỳ có khác biệt rất lớn, hơn nữa Lăng Nhược Vũ còn đánh lén ở phía sau, phi kiếm, phù chú, Âm Lôi tất cả đều dùng, trong nháy mắt nàng đã chế ngự Âm Liễu.
******
- Nhược Vũ, chúng ta nên làm gì tiếp theo? Ta vốn biết được mấy pháp thuật dùng để tra tấn người khác nhưng tiếc rằng phải dùng Khô Cốt Thần Trượng mới có thể thi triển, mà cây Khô Cốt Thần Trượng đó quá tà môn, ta không dám sử dụng nó nữa!
Tiết Lăng Vân cau mày nói.
Lúc này Lăng Nhược Vũ đã phong ấn hoàn toàn thần thức của Âm Liễu, hai ngươi không sợ hắn có thể nghe được lời nói của mình.
Tiết Lăng Vân rất sợ Âm Liễu không chịu hợp tác, hắn bây giờ không có thủ đoạn nào để đối phó với Âm Liễu, chỉ có một số pháp thuật tà đạo có thể dùng nhưng phải thông qua Khô Cốt Thần Trượng mới có thể thi triển, mà Khô Cốt Thần Trượng lại quá tà môn, hắn dám dùng lần nữa.
- Yên tâm đi, xem ta!
Lăng Nhược Vũ cười khẽ một tiếng, nói:
- Âm Dương Tông bọn ta có vài loại thủ đoạn để tra hỏi phạm nhân, đáng tiếc, những loại thủ đoạn này đều sẽ làm cho tâm trí của phạm nhân chịu tổn thương nghiêm trọng, nhưng dùng đối phó với Âm Liễu thì không có gì tốt hơn.
Lăng Nhược Vũ lập tức thể hiện thủ đoạn của mình, nàng lấy từ trong người ra một bình sứ nhỏ, từ trong bình sứ đó đổ ra một giọt nước thuốc màu xanh lá nhỏ vào trên người của Âm Liễu.
Nước thuốc này được luyện chế từ bí thuật của Âm Dương Tông, đừng nhìn bình sứ rất nhỏ mà lầm, nước thuốc trong đó là do Lăng Nhược Vũ phải mất ba mươi năm mới luyện chế ra được.
Thân thể, chân nguyên, thần thức của Âm Liễu đều bị Lăng Nhược Vũ phong ấn lại, giọt nước thuốc màu xanh lá đó nhỏ lên trên trán của Âm Liễu, sắc mặt của Âm Liễu liền chuyển từ trắng sang đỏ, đôi mắt của hắn đang dần dần mất đi ánh sáng. (dần dần chuyển sang màu trắng hoàn toàn)
Lăng Nhược Vũ đứng đối diện với Âm Liễu, từ trong đôi mắt của Lăng Nhược Vũ bắn ra hai đạo ánh sáng, miệng của nàng lẩm bẩm liên tục một chuỗi chú ngữ kỳ quái.
Hai mắt của Âm Liễu đang mất dần ánh sáng, nhưng sau khi nghe được chú ngữ của Lăng Nhược Vũ thì lại dần dần khôi phục, hai mắt của hắn nhìn chằm chú vào hai mắt của Lăng Nhược Vũ, không có cách nào có thể di dời đi nơi khác.
Hai mắt của Lăng Nhược Vũ càng lúc càng sáng, chỉ nghe nàng nói với thanh âm đầy mê hoặc:
- Âm Liễu, mấy ngày trước ngươi bắt đi một nữ nhân, bây giờ nàng bị giam ở nơi nào?
Trong đầu của Âm Liễu bây giờ chỉ còn một mảnh hỗn loạn, hắn cảm thấy chủ nhân của giọng nói này thật thân thiết, thật thoải mái, âm thanh của người này giống như một đạo ánh sáng đang hấp dẫn hắn, hắn lập tức nói:
- Nữ nhân kia bị ta giam trong một căn phong cách nơi này mười dặm...!
Lăng Nhược Vũ vui mừng, ánh mắt của nàng càng thêm sáng ngời, nói:
- Âm Liễu, ngươi rõ một chút, đó là nơi nào, có ai canh giữ hay không?
Âm Liễu ngơ ngác nói:
- Tại phương Bắc, không có ai trông coi, ta đã hạ mười đạo cấm chê trên người cô ta, không sợ cô ta chạy được!
Lăng Nhược Vũ cùng Tiết Lăng Vân đều kinh hỉ, Lăng Nhược Vũ lúc này cũng có chút hồ đồ, vì sao Âm Liễu dễ bị khống chế như vậy.
Nàng không biết rằng, Âm Liễu ở trước mặt Thập Đại Âm Thần cả nữa ngày, tâm thần vốn bị uy áp của Thập Đại Âm Thần chấn nhiếp, lại cộng thêm bí thuật Lăng Nhược Vũ nên lập tức bị bí thuật của nàng khống chế.
Lăng Nhược Vũ vui sướng trong lòng, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm vào mắt của Âm Liễu, nàng nhớ tới mấy sự kiện trong tối nay, Lăng Nhược Vũ lại hỏi:
- Âm Liễu, Thập Đại Âm Thần là cái gì?
Trên mặt của Âm Liễu vốn dĩ đang ngu ngơ đột nhiên thanh tỉnh lại một chút, Lăng Nhược Vũ nhíu mày, tay phải đánh ra một thủ ấn, nhẹ nhàng vung về phía Âm Liễu, một đạo bạch quang hiện lên, nét thanh tỉnh trên mặt của Âm Liễu liền biến mất, hắn ngu ngơ nói:
- U Phong Sơn của chúng ta vốn dĩ là một cổ chiến trường, Thập Đại Âm Thần là mười cổ thi thể do mấy vị tiền bối của Vạn Quỷ Tông chúng ta phát hiện ra!
Lăng Nhược Vũ nhíu mày, lại hỏi:
- Các ngươi phát hiện ra Thập Đại Âm Thần đã bao lâu rồi?
Âm Liễu ngơ ngác nói:
- Từ lúc Vạn Quỷ Tông chúng ta thành lập thì đã có Thập Đại Âm Thần!
Lăng Nhược Vũ vẫn hỏi không ra được tin tức gì quan trọng nữa, Tiết Lăng Vân bên cạnh đó đột nhiên nói:
- Nhược Vũ, hỏi hắn sự tình về Khô Cốt Thần Trượng, cái đồ chơi này quá tà môn, nhất định phải hỏi rõ rằng!
Lăng Nhược Vũ khẽ gật đầu một cái, hướng phía Âm Liễu hỏi:
- Khô Cốt Thần Trượng là vật gì? Có lại lịch như thế nào?
Âm Liễu há to miệng, định nói cái gì thì đột nhiên trên mặt lộ ra vẻ dãy dụa.
Lăng Nhược Vũ cả kinh, nàng lại lấy ra bình sứ lúc trước đổ ra một giọt nước thuốc màu xanh lá nhỏ vào trán của Âm Liễu, giọt nước thuốc đó liền thấm vào trong trán của hắn.
Mặt của Âm Liễu càng ngày càng đỏ, ánh mắt của hắn càng lúc càng đục, ngơ ngác nói:
- Khô Cốt Thần Trượng là Thánh Vật của Vạn Quỷ Tông chúng ta, từ thời viễn cổ đã được truyền lưu xuống, nghe nói Khô Cốt Thần Trượng được phát hiện cùng một lúc với Thập Đại Âm Thần, sau đó Khô Cốt Thần Trượng bị người khác mang đi rồi mất tích mấy trăm năm nay...!
Tiết Lăng Vân cùng Lăng Nhược Vũ cẩn thận lắng nghe, tiếng nói của Âm Liễu càng lúc càng nhỏ rồi đột nhiên im lặng, Tiết Lăng Vân giật mình nhìn qua Âm Liễu, chỉ thấy hắn bây giờ cứ cười ngu ngơ liên tục, cổ họng của hắn cứ ngọ ngoậy nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Lăng Nhược Vũ thở dài, nói:
- Dược vật của Âm Dương Tông bọn ta quá bá đạo cộng thêm tâm thần của Âm Liễu vốn không được tốt nên bây giờ đã biến thành một người điên!