Chí Tôn Phế Hậu

Chương 67




Đảo mắt lại đã đến Trung thu, trong cung như thường lệ tổ chức yến tiệc mừng Trung thu , ca múa yểu điệu được các cung nữ chuẩn bị kỹ càng mừng cho ngày này.

Tào Hãn ngồi ở vị trí chủ toạ, khuôn mặt thủy chung trầm mặc như nước, chúng thần tự nhiên cũng không dám thoả sức vui vẻ hết mình, nói đúng ra dự yến tiệc mà ai lấy đều như ngồi trên đống lửa, mỗi người đều biết rằng từ khi Hoàng hậu nương nương mất, vào yến tiệc Trung thu hằng năm, Hoàng thượng đến tham gia yến tiệc chỉ gọi là góp mặt cùng các quần thần mà thôi, sau nửa canh giờ yến tiệc tất sẽ tan.

Quả nhiên, nửa canh giờ còn chưa tới, Tào Hãn đã hạ chỉ tan tiệc, chúng thần cùng đứng lên cảm tạ ơn của Hoàng thượng rồi nối đuôi nhau mà ra về, trong lòng ai lấy đều nghĩ nếu đã nhu vậy sao không tổ chức cho rồi. Tổ chức yến tiệc đúng là cái lệ được tiến hành chứ không vui vẻ gì….

“Phụ hoàng, hoàng tỷ cùng Mẫn Điệp ở trong cung chuẩn bị quần áo, còn dặn dò nhi thần chờ đến khi nào yến tiệc trong cung tan thì đến mời phụ hoàng đến dự tiệc…” Tào Huy tiếng nói dần bé lại, nhìn vẻ mặt phụ hoàng không nói gì, chả nhẽ người không muốn đi? Có phải sinh ra trong Hoàng gia là không được hưởng niềm vui như bao nhiêu gia đình thường dân bình thường? Trung thu vốn là ngày gia đình đoàn viên, vì sao bọn họ đến cả việc muốn dùng cơm với phụ hoàng một lần mà khó khắn đến vậy?

Thấy Tào Huy mặt lộ vẻ buồn rầu, Tào Hãn cũng có chút không đành lòng, hòa hoãn sắc mặt nói:“Trẫm không đi được, các ngươi cứ tự nhiên mà tham dự yến tiệc, mấy đứa nhỏ các ngươi cùng vui đùa với nhau không phải là tốt hơn sao!” Biết bọn nhỏ có tâm, nhưng với sự không quan tâm của một phụ hoàng như hắn nhiều năm qua chắc bọn chúng cũng quen rồi. Với lại bọn nhỏ sao có thể hiểu được tâm sự trong lòng hắn kia chứ? Tào Huy thì không có gì để nói, nhưng Minh Nhi thì hắn thật sự không muốn gặp nó chút nào, dù sao càng lớn nó càng giống mẫu hậu đến không tưởng tượng được….

Tuy rằng hắn biết người năm đó ở với hắn thật sự không phải là Nhược Nghiên, nhưng linh hồn nàng chính là ngụ tại thân thể này, đối với cái nhăn mày của nàng, vui mừng than khóc của nàng tất cả biểu cảm ra bên ngoài đều dưới hình bóng Nhược Nghiên. Trong lòng dù biế t nàng không phải Nhược Nghiên nhưng mỗi khi hắn nhớ đến nàng thì lại dựa vào hình bóng của Nhược Nghiên năm đó để xua đi sự cô độc và tĩnh mịch trong lòng hắn.

Có khi hắn nghĩ lại, có lẽ nữ tử nhiều năm trước hắn nhìn thấy trong giấc mộng chính là nàng, nhưng dù sao mộng vẫn là mộng. Nếu đúng như lời nàng nói, hắn nay đã chờ đủ đến thời điểm đó, nàng hẳn cũng đã trở về mới phải,nhưng mà sao vẫn không có lấy một tin tức, cũng không có dấu hiệu nàng sẽ trở về. Cho nên hắn chỉ còn cách nói mộng vẫn mãi là mộng, không bao giờ có khả năng trở thành hiện thực….

“Phụ hoàng! Phụ hoàng!” Thấy cha thất thần nghĩ cái gì đó, Tào Huy kêu lên vài tiếng rồi mà cũng không thấy người phản ứng vì thế chỉ còn cách nói thật lớn, mong người có thể cùng hắn đi ăn một bữa cơm với tỷ tỷ và Mẫn Điệp.

“Ngươi còn chưa đi? Không cần nhiều lời, trẫm đêm nay còn phải đi ngự thư phòng xử lý quân vụ.” Ngụ ý hắn đã nói rõ ràng là sẽ không đi, nói thêm gì nữa cũng vô dụng, Tào Hãn trầm giọng phân phó thái giám bên cạnh nói:”Ngươi đi bảo ngự phòng ăn chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon một chút đưa đến chỗ Thái tử và công chúa.”

“Vâng! Nô tài đi ngay!” Lộ Tam đáp ứng, đi đến bên cạnh Tào Huy, thấy Thái tử chưa có ý định đi nên mới nhỏ giọng khuyên nhủ:“Thái tử điện hạ đừng nói nữa, người nên nhanh chóng trở về Tố Nguyệt cung đi. Đừng để công chúa và quận chúa chờ lâu sốt ruột .”

Tào Huy trong lòng biết Lộ Tam là có ý tốt, sợ hắn ở lâu thêm sẽ chọc giận phụ hoàng, nhưng lỗi uất ức hơn mười năm nay trong lòng hắn đã trào lên đến cực điểm, không chịu nổi nữa nên không nói ra không được. Hắn đẩy Lộ Tam ra một bên, ngẩng cao đầu cất cao giọng nói:“Phụ hoàng, nhi thần trong lòng có nghi vấn muốn hỏi phụ hoàng!”

Tào Hãn kinh ngạc, dù sao Huy nhi đối của hắn bao năm nay hắn nói gì hắn nghe lấy, không dám cãi lại, nhưng mà hôm nay hắn lại còn dám lớn tiếng muốn hỏi lại hắn chuyện gì nữa.

Tào Hãn quay lại nhìn thẳng vào Huy Nhi nói:“Ngươi nói đi.”

“Trong cung đồn đại rằng nhi thần và hoàng tỷ tỷ chính là nguyên nhân kiến mẫu hậu qua đời, phụ hoàng chính vì vậy mà ghét tỷ tỷ và nhi thần như thế có…”

“Là ai dám nói lung tung?” Tào Hãn giận tím mặt, ngón trỏ chỉ hướng Tào Huy cắt lời của hắn nói tiếp: “Ngươi thân là thái tử, không biết phân biệt trắng đen, lại đi tin vào tin đồn vô căn cứ này mà hỏi trẫm sao?” Tào Hãn biết bản thân mình không chăm sóc bọn nhỏ chu đáo, nhưng tin đồn này tuyệt đối không phải sự thật….

“Phụ hoàng, nhi thần không phải là người ai nói gì cũng tin, nhi thần cũng đã từng tìm hiểu một phen, không biết phụ hoàng có còn nhớ An thị trong lãnh cung?”Tào Huy không vội nóng nảy nói,“Về việc mẫu hậu vì sao mà mất, nhi thần từng tự mình đi gặp qua nàng để xác minh. Nàng ta cũng thừa nhận trong lúc mẫu hậu sinh nở hạ thuốc kiến cho mẫu hậu băng huyết mà chết. Cái chính là nhi thần không rõ chính là, nàng ta phạm tội lớn như vậy vì sao Phụ Hoàng không hạ lệnh xử tử nàng ta?”

Sự việc năm đó tất nhiên là còn có ẩn tình khác, nhưng mà hắn chỉ có thể tra đến đây, còn các manh mối khác đều đã bị bịt hết, không có cách nào tìm ra sự thực.

” An Thi? ngươi nói cũng không phải là sai, nhưng năm đó trẫm không xử tội chết nàng ta vì ta muốn đến khi mẫu hậu ngươi trở về có thể đích thân định tội cho nàng ta, đáng tiếc..” Đáng tiếc sau đó nàng không có cơ hội như vậy, Băng cùng Triệt tuyệt mạng nơi Điệp cốc, còn cái người tên An Thị năm đó hắn cũng đã sớm quên, không nghĩ tới việc có ngày Huy Nhi tìm đến nàng tra tìm manh mối.

Phụ hoàng thịnh nộ nhưng vẻ mặt cũng không giấu được sự đau đớn kịch liệt, làm cho Huy Nhi thấy mình thật sự có lỗi, bất an nói:“Phụ hoàng, tuy rằng người tử nhỏ không cùng với chúng nhi thần thân cận, nhưng người ở trong lòng nhi thần vẫn là người cha tốt nhất, người và các vị thần không khác nhau là mấy.” Vốn là ngày hội Trung thu, hắn đúng là không nên nhắc đến chuyện của mẫu hậu rồi làm cho phụ hoàng khó xử đến vậy…

Tào Hãn cười khổ,“Trẫm chẳng qua cúng chỉ là một người bình thường mà thôi…..” Thậm chí đôi lúc hắn còn thấy mình đến ngay cả dân thường cũng không bằng, ít nhất người thường cũng không yếu đuối đến nỗi sợ đi gặp chính nữ nhân của mình.

“Thái tử điện hạ, người vẫn nhanh trở về Tố Nguyệt cung đi!” Lộ Tam trên trán đổ mồ hôi, thấy trong mắt phụ tử bọn họ ai lấy cũng không chịu nhường bước, sợ sẽ có xung đột xảy ra, vẫn là chạy đến bên Thái tử khuyên thái tử nhanh chóng hồi cung thì hơn.

“Nhi thần còn có một chuyện nữa, muốn mời phụ hoàng thu hồi ý chỉ!” Tào Huy liếc mắt nhìn Lộ Tam một cái, nhíu mày nói. Vốn là muốn mời phụ hoàng đi Tố Nguyệt cung dự tiệc rồi mới nói, nhưng mà phụ hoàng đã không muốn đi thì hắn không có cơ hội đó nữa nên chi bằng tốt hơn hết là hắn nên nói ở đây thì hơn vì cũng không biết đến bao giờ hắn mới có cơ hội gặp mặt phụ hoàng nữa.

“Quân vô hí ngôn, thánh chỉ nếu đã ban ra thì không có cách nào thu hồi, ngươi thân là thái tử điểm này chẳng lẽ còn không rõ?” Tào Hãn nhíu mày tức giận, nhìn hai phụ tử họ thật là giống nhau.

“Phụ hoàng không nên vì chán ghét nhi thần và tỷ tỷ mà liền định chuyện chung thân đại sự (thành thân) của chúng nhi thần.”Tào Huy ngang nghiêm mặt, cứng rắn than nói tiếp,“Phụ hoàng, nhi thần không muốn cưới con gái thừa tướng, hoàng tỷ cũng không muốn gả cho công tử nhà binh bộ thượng thư, xin phụ hoàng thu hồi ý chỉ.”

Phụ hoàng ban hôn cực kỳ đột ngột, thành chỉ cũng đã nói rõ là sẽ nhanh chóng thành hôn, trước đó không có một tin gì lộ ra, cũng không một lần hỏi qua ý tứ bọn họ, Hoàng tỷ tỷ vì vậy mà khóc hết nước mắt, trong lòng hắn thì càng không vui. Con gái thừa tướng hình dáng ra sao hắn còn chưa biết, đã thế lại là nữ tử lớn hơn hắn một tuổi, muốn hắn lập nàng làm phi là chuyện hắn không thể chấp nhận.

“Việc này không có gì để thương lượng hết, đến trong dân, chung thân đại sự của con cái cũng là do cha mẹ quyết định, huống chi hoàng gia? Nói gì đi nữa hai người đó là do trẫm cẩn thận lựa chọn nên cũng không chọn sai.” Tào Hãn nhất quyết không cho Huy Nhi phản đối, vẫy tay nghiêm mặt nói:”Việc này dừng ở đây, ngươi đi đi!”

“Nhi thần thỉnh phụ hoàng thu hồi ý chỉ!”

Lộ Tam kinh hãi,thái tử điện hạ sao dám vô lễ yêu cầu Hoàng Thượng như vậy, không cần nói cũng biết, đây chính là đại bất kính a!

“Ngươi thân là thái tử, đó là trách nhiệm và nghĩ vụ của ngươi, không tới lượt ngươi được phép làm chủ. Chờ đến khi định được ngày tốt, ngươi lập tức cưới con gái Lục thừa tướng làm thái tử phi!” Tào Hãn tức giận vỗ tay lên mặt bàn, trừng mắt nhìn vào Tào Huy thái độ như muốn chống đối lại ý hắn.

“Thái tử! Thái tử! Ta không muốn làm cái gì là thái tử! Ai muốn làm cứ để cho kẻ đó làm đi.” Tào Huy lớn tiếng chống đối lại, sau đó xoay người chạy ra ngoài.

“Ngươi……” Tào Hãn không tin vào tai mình khi nghe Huy Nhi nói thế, nói thực là chói tai, quả thực là trắng trợn muốn uy hiếp hắn. Bản thân hắn chỉ có một mình Huy Nhi là trưởng nam, nếu hắn không làm thái tử thì ai làm đây?

“Hoàng Thượng, này……” Lộ Tam bị doạ đến xanh mặt, Thái tử sao dám đứng trước hoàng thượng hét lớn là không muốn là thái tử kia chứ, cái này thì có gì là tốt? Nhưng mà sao Hoàng thượng cũng không tỏ vẻ tức giận?

“Lộ Tam, Huy nhi trưởng thành rồi…… Ngươi xem trẫm có phải là đã già rồi hay không?” Mười năm năm trôi qua, mỗi khắc đối với hắn mà nói đều là sự dày vò. Nhưng giờ nhìn lại thời gian trôi qua cũng thật mau, một đứa nhỏ ngày nào còn quấn tã nay đã trưởng thành một thiếu niên cao ráo, đã thế còn dám cùng hắn tranh luận.

“Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, như thế nào mà đã già?” Lộ Tam nhất thời không rõ tâm ý Hoàng Thượng, chỉ có thể xu nịnh nói sao cho không mất lòng Tào Hãn.

“Ngươi lui ra đi! Trẫm muốn im lặng ngồi một mình!”

Lộ Tam quay đầu nhìn người trong điện một cái, nhày mắt ý chỉ chúng nô tài đều lui hết ra. Lộ Tam đi sau cùng đóng cửa lại. Sau đó phải một tiểu thái giám đến ngự thiện phòng dặn họ làm mấy món để đưa đến Tố Nguyệt cung cho thái tử, công chúa và quận chúa. Còn hắn tự mình hướng về phía Tố Nguyệt cung mà đi đến.

Trong điện không có lấy một bóng người, chỉ còn Tào Hãn ngồi uống rượu một mình, nuốt từng ngụm rượu vào trong cảm nhận sự nồng nồng của rượu dần biến thành sự chua xót trong lòng hắn. Hắn lúc này thấy mình thật cô đơn.

Mười lăm năm trước, là tự hắn cho mình thời hạn chờ nàng trở lại, có phải là nàng sẽ không bao giờ có thể trở về bên hắn? Hôn sự của bọn nhỏ đã định, hắn coi như đã thực hiện được lời hứa năm nào với nàng. Nhìn bọn nhỏ trưởng thành, nhìn bọn họ thành than, nhưng mà hắn có kiên nhẫn đợi được đến lúc bọn họ sinh con cái không….

Hắn không muốn bản thân mình cú ngồi đây chờ đợi trong hy vọng nữa, nếu đã không đợi được nàng quay lại thì hắn chỉ còn cách xuống âm phủ tìm nàng…

Nhưng mà hiện tại hắn còn quá nhiều việc cần giải quyết, chiến sự với Lan Quốc, lại còn thêm Huy NHi chưa có đủ năng lực để dùng người và điều kiển chính sự trong triều. Cũng may vài năm gần đây Triệt Nhi rất chăm chỉ học binh pháp, tương lai sau này có thể bên cạnh phò tá HUy Nhi, hắn có thể không cần lo lắng. Triệt Nhi đúng là được ông trời thiên phúc có tài năng bẩm sinh, đến ngay cả Vân Sở cũng từng nói hắn giác ngộ cực nhanh, chỉ có khuyết điểm duy nhất là chưa trải qua trận mạc thực tế. Không bằng lần này lâm trận đưa hắn đi cùng học hỏi kinh nghiệm cũng tốt, còn có thể rèn luyện thêm cho hắn…..

Trong Tố Nguyệt cung, Cẩm Hồng cùng Linh Nhi yên lặng gạt lệ, Tào Minh lôi kéo Nồng Tình ôm muội ấy vào lòng khóc như mưa, khuôn mặt tuyệt mĩ không giấu nổi sự sợ hãi và tuyệt vọng:

“Nồng Tình, tại sao phụ hoàng cứ nhất định phải gả ta cho Cố Tiêu, mọi người ai lấy đều nói hắn là một tên công tử ăn chơi chác táng….Phụ Hoàng cho dù không thích ta nhưng dù sao ta cũng là nữ nhi của người, vì sao lại gả ta cho một người như vậy….”

“Minh Nhi tỷ tỷ, Hoàng Thượng làm sao lại không thích tỷ kia chứ? Cố Tiêu đó nhất định là một người hơn vạn người. Ta tin Hoàng thượng nhất định không nhìn nhầm người, lại càng không tùy tiện đem gả tỷ cho người khác…” Nồng Tình ôn nhu nói, nàng thật sự tìm không ra cái gì lý do gì khác để biện hộ cho công tử nhà binh bộ thượng thư, bởi vì những gì về hắn trong cung thời gian gần đây ai cũng đã được nghe hết. Đương nhiên đó không phải là lời đồn gì tốt, nào là công tử chỉ biết đến ăn chơi, không có tương lai, ….Cố Tiêu này căn bản không có gì nổi bật! Không biết vì sao Hoàng thượng lại để ý chọn hắn làm phò mã nữa…?

Nồng Tình chỉ có thể hướng đến một suy nghĩ khác tốt đẹp hơn đó là những lời đồn đại trong cung đều là giả, Cố Tiêu này nhất định có cái gì đó hơn người nên Hoàng thượng mới chọn hắn, cho rằng chỉ có hắn mới xứng đáng với Minh Nhi tỷ tỷ, phó thác cả đời của Minh Nhi tỷ tỷ cho hắn. Tóm lại, không hề có chuyện Hoàng thượng không thích Minh Nhi tỷ tỷ mà gả tỷ ấy cho người không ra gì!

“Nhưng mà, ta chưa từng nghe nói qua hắn có cái gì tốt hết…… Nồng Tình, ta không muốn gả cho người như vậy…” Minh Nhi suốt ngày chỉ nghe nói hắn chơi bời lêu lổng, lần trước còn đả thương nhị công tử nhà Thừa tướng….Chẳng nhẽ phu quân tương lại của nàng chỉ có biết gây thị phi chứ không biết làm gì khác?

Nồng Tình giận dữ nói:“Minh Nhi tỷ tỷ, hắn có lẽ cũng không phải người chỉ biết gây chuyện như vậy…Nói sao thì nói chúng ta mới chỉ nghe người khác nói này nói lọ về hắn chứ chưa biết hắn là người thế nào…”

“Công chúa, quận chúa nói rất đúng, Phò mã gia có lẽ không phải là người như người khác đồn đại, hơn nữa người đường đường là một công chúa, cho dù gả cho hắn hắn cũng không dám khi dễ (bắt nạt) người, người thấy có đúng không?” Linh Nhi miễn cưỡng cười nói.

“Đúng vậy! Có chúng ta đi theo công chúa, đố hắn cũng không dám đối xử không tốt với người, công chúa, đừng khóc, xấu lắm.” Cẩm Hồng cẩn thận khuyên nhủ Minh Nhi, các cung nữ thấy đã đến giờ thay quần áo cho công chúa đi ngủ nên tiến vào chuẩn bị cho nàng.

“Minh Nhi tỷ tỷ……” Nồng Tình có chút bất an, Minh Nhi tỷ tỷ mặc dù đã không còn khóc nữa nhưng vẻ mặt hình như lại trở lên bình tĩnh khác thường, thật sự kiến người khác bất an không biết nàng đang nghĩ cái gì.

“Sau này ta sẽ không bao giờ khóc nữa!” Tào Minh lau đi những giọt nước mắt còn sót trên mặt mình. Sau đó nhìn đám cung nữ đang tiến vào nói:“Mau thay quần áo cho ta, không được để người ta thấy là ta đã khóc!”

Bước vào trong tẩm cung (phòng ngủ) Tào Minh thần thái nhu nhược yếu đuối lần đầu tiên cho người khác nhìn thấy nàng có chút gì đó kiên cường hơn mọi ngày……

———————————–

Bóng đêm đã qua, Tào Hãn một mình đứng ở cửa Thanh Dương cung, nhíu mày, thật sự không muốn bước ra khung cảnh vắng lặng bên ngoài, bao nhiêu huyên náo trong lòng hắn kiến hắn càng thêm chán ghét khung cảnh trầm tĩnh này thêm nữa.

“Lộ Tam, Huy nhi có trở về Sơ Dương cung không?”

“Hồi Hoàng Thượng, thái tử điện hạ đã trở về.” Lộ Tam không dám nói thực cho Tào Hãn biết là thái tử điện hạ là bị các thị vệ lôi về Sơ Dương cung.

“Được, đi truyền Lâm Diễm, Tô Trản tiến cung.” Tào Hãn không đi vào Thanh Dương cung, xoay người hướng về phía ngự thư phòng mà đi.

“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, long thể quan trọng hơn cả, người đã mệt mỏi cả một ngày, không bằng đi ngủ sớm thì hơn…” Lộ Tam khuyên nhủ. Mấy ngày nay vì vội vàng chuẩn bị cho hôn sự của thái tử cùng công chúa, Hoàng Thượng đã rất mệt mỏi , chả nhẽ nay người lại muốn cùng hai vị tướng quân trắng đêm thương nghị quốc sự sao?

“Dong dài cái gì, trẫm không mệt, nhanh đi truyền chỉ!”

Lộ Tam không dám cãi lại, chỉ có thể chấp hành đi truyền chỉ.

———————-

Sơ Dương trong cung nến đỏ đươc thắp khắp nơi, tường nào cũng dán giấy hỷ đỏ rực, Tào Huy trên mặt lộ vẻ châm chọc cười quay đầu nhìn vào cửa điện bị đóng chặt, đối với hắn mà nói những cái biểu tượng cho hỷ sự (đám cưới) ở đây chính là đang châm chọc bản thân hắn….

Thân là thái tử nhưng cũng không có quyền quyết định bản thân mình có thể làm gì, đến cuối cùng hắn cũng không thể không cưới nữ tử mà phụ hoàng an bài cho hắn.

Sau ngày trung thu ấy, sau khi lớn tiếng với Phụ Hoàng, Lộ Tam công công ở Tố Nguyệt cung đến nói cho bọn hắn một thôi một hồi, hắn mới hiểu ra rằng, mẫu hậu mất là nỗi đau lớn nhất trong lòng phụ hoàng, mười năm năm qua vết thương đó chưa hề khép lại, hắn không giúp được phụ hoàng xoa dịu vết thương đó thì thôi lại còn nói những lời đâm sâu hơn vào vết thương đó của Người, hắn thật là bất hiếu, sau đó còn nói những lời kiến cho phụ hoàng thương tâm, hắn thật sự là không nên làm vậy.

Lúc ấy hắn còn hỏi Lộ Tam phụ hoàng vì sao lại đột nhiên định hôn sự cho hắn và tỷ tỷ, Lộ Tam cũng không nói ra nguyên nhân chỉ nói phụ hoàng làm gì đều có đạo lý của người. Ngày hôm sau hắn cầu kiến phụ hoàng, trước là muốn cáo tội với người, ai ngờ phụ hoàng không trách hắn còn nói hắn đã trưởng thành, hắn nghĩ sự việc có thể cho biến chuyển lại cầu xin phụ hoàng thu hồi ý chỉ ban hôn. Phụ Hoàng vì thế nổi giận giam hắn vào Sơ Dương trong cung cho đến ngày hắn nạp thái tử phi.

Khắp căn phòng này đều là màu đỏ tươi của các hoa văn thêu phiền phức, một màu đỏ quanh người chỉ kiến hắn thêm chán ghét, ánh mắt nhìn vào nữ tử ngồi trên giường, y phục màu đỏ thêu phượng làm hắn càng thêm chán ghét đến cực điểm….

Một bên các cung nữ nói các thủ tục hắn cần thực hiện trong ngày đại hôn hắn cũng không có nghe lọt tai. Không đợi bọn họ đưa gậy vén khăn hồng che mặt cô dâu lên hắn liền tiến tới tự tay mình hất thật mạnh chiếc khăn đó lên. Mọi người trong phòng kinh hô, cả khăn và mũ trên đầu nàng đều tung lên cao, trong thoáng chốc rơi vào mắt hắn chính là ánh mắt trong suốt…..

Hắn không biết tự mình ngây người bao lâu, chỉ là đến khi hắn hoàn hồn thì trong điện chỉ còn có hắn và nàng, hắn phát hiện mặt của mình hình như càng lúc càng nóng lên, cũng may là trong điện ánh sáng đỏ rực nếu không nàng nhất định đã nhìn ra sự khác thường trên mặt của hắn.

Nàng không phải là nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ , so với Hoàng tỷ tỷ đúng là còn kém xa nhưng không hiểu sao nàng có thể kiến hắn nhìn nàng đến ngây ngốc? Hắn thật sự là xấu hổ, không biết trong cung ngày mai sẽ đồn đại thế nào?….

“Ngươi……” Tào Huy định nói gì đó, nhưng hắn phát hiện mình đến ngay cả tên nàng cũng không biết, nhất thời xấu hổ không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Nghi Dung” Nàng cũng không nhìn về phía hắn, chỉ thản nhiên nhìn nến đỏ nhỏ từng giọt từng giọt màu đỏ thắm nói ra hai từ này, còn không biết tiếp theo nên làm thế nào.

“Cái gì?” Tào Huy không biết nàng nói Nghi Dung là có ý nói cái gì, nhưng giọng nói trong trẻo nhưng có phần lạnh lùng của nàng làm cho hắn lúc trước thấy chán ghét bao nhiêu nay đã tan thành mây khói.

“Nghi Dung, ta tên là Nghi Dung.” Nàng nói lại thêm lần nữa, cũng không đứng lên, biểu tình nhìn hắn lạnh nhạt, ánh mắt tự do, không như các tân nương khác vì mới được gả đi mà thẹn thùng, hình như đối với nàng mà nói thái tử điện hạ này không tồn tại, căn bản nàng không cần để vào trong mắt chứ đừng nói coi hắn là phu quân tương lai cần dựa vào cả đời.

“Phải, Nghi Dung, ta biết ngươi tên là Nghi Dung.” Tào Huy căn bản không phát hiện ra thái độ khác thường của nàng, chỉ lo che dấu sự ngượng ngùng của mình, thực tế nàng đối với hắn mà nói hắn chỉ đại khái biết tuổi của nàng mà thôi. Cái tên Nghi Dung này của nàng thực là hợp với nàng, đương nhiên cũng hợp với khí chất của nàng…

( Nghi dung: có nghĩa là chỉ người có dung nhan trang nhã, quý phái…)

Nghi Dung lãnh đạm cười nói:“Thái tử điện hạ hình như là bây giờ mới biết tên của ta đi?” Khi thời điểm khăn voan được nhấc lên, rõ ràng trong mắt hắn lúc đó chỉ có sự chán ghét, bất bình, nói vậy hôn sự này đối với hắn chỉ là sự ép buộc của Hoàng thượng mà thôi! Nàng căn bản nghĩ hắn sẽ ở đó châm chọc khiêu khích nàng một hồi rồi phẩy tay áo bỏ đi, ai ngờ hắn lại nhìn nàng đến ngây dại, ngay cả việc các cung nữ lui ra khi nào hắn cũng không biết, không biết hắn có ý gì?

Tào Huy xấu hổ nở nụ cười, xem như là hắn thừa nhận lời nàng nói. Đối mặt với sự lạnh nhạt của Nghi Dung, hắn nhất thời tay luống cuống, thậm chí không biết chính mình nên nói cái gì, nên làm cái gì, đối với việc nam nữ hắn không phải là không hiểu, nhưng làm thế nào mà đường đột với một giai nhân lần đầu gặp mặt đây….

Nghi Dung trên mặt mặc dù vẫn duy trì lạnh nhạt, nhưng bên trong tay áo nàng lại thể hiện sự bối rối, thân mình khó lòng khắc chế sự run rẩy, nhưng mà nàng vẫn cố giấu không cho Tào Huy phát giác ra thôi. Đêm tân hôn làm chuyện vợ chồng là chuyện bình thường, với lại cộng thêm thái độ của thái tử với nàng chuyển biến làm nàng càng thêm thất vọng, xem ra đây chính là số mệnh của nàng, nàng không có khả năng trốn thoát. Thân mình hiện tại còn khó giữ chi bằng thừa nhận sự thực đi, còn người kia, thời gian trôi đi nàng nhất định sẽ quên được người đó….

“Nghi Dung.” Tào Huy ôn nhu gọi tên của nàng, vươn tay phải đưa ra đón lấy nàng,hắn cũng đợi nàng đưa tay về phía hắn

Đối với việc phụ hoàng áp đặt chọn Thái tử phi cho hắn hắn vốn rất bất mãn, nhưng một khắc kia khi nhìn thấy nàng mọi bất mãn đó đã theo gió mà bay, trong lòng hắn chỉ còn có sự tò mò về nàng, tương lai muốn có nàng bầu bạn, hắn muốn đối tốt với nàng, yêu thương nàng, không phải vì phụ hoàng mà vì bản thân hắn thật sự muốn làm vậy! Mà nàng cũng đáng để hắn làm vậy, Phụ Hoàng chọn nàng cho hắn quả nhiên không sai, nàng có lẽ không phải đẹp nhất nhưng là nữ tử thích hợp nhất cho hắn, cũng là nữ tử làm hắn vừa mới gặp đã sinh lòng yêu thương….

Nghi Dung đáy lòng thở dài, chậm rãi đưa tay vào lòng bàn tay hắn,hy vọng hắn không phát hiện nàng đang run.

“Đến đây, đêm đã khuya, chúng ta uống chén rượu giao bôi này rồi đi nghỉ.” Tào Huy mỉm cười kéo nàng, bất mãn bàn tay nàng đặt vào tay hắn còn cách một lớp áo, thật là không có cách nào cho da thịt hắn và giai nhân có thể gần gũi, hắn vén áo nàng lên nắm lấy tay nàng giật mình: “Vì sao tay nàng lạnh như vậy, có phải là có chỗ nào không khoẻ…” Tay nàng không chỉ lạnh mà còn run rẩy từng hồi, có phải là nên truyền ngự y đến xem cho nàng không?

“Đừng chạm vào ta!” Nghi Dung đột nhiên thấy hắn nắm lấy tay mình xem xét, giật mạnh khỏi tay hắn rồi lui về phía sau vài bước, son phấn trên mặt nàng cũng không giấu được sự sợ hãi hốt hoảng của nàng.

Nàng đang làm cái gì thế này, dám cả gan quát thái tử điện hạ không được chạm vào nàng, nàng trở thành thái tử phi đã là sự thực, thời khác vào cung chính nàng đã dặn bản thân phải quên đi người kia, nhưng mà có quên được sao? Có phải nàng vô lý hành động như vậy đã kiến Thái tử nghĩ ngờ gì rồi không….?

Tào Huy thấy thái độ nàng như vậy giật mình, trong lòng đang tràn đầy vui mừng thì bị nàng rót vào đầu một gáo nước lạnh, nhất thời tỉnh táo lại:” Nàng…”

Nàng dám nói hắn không được chạm vào nàng, nàng có phải là không muốn làm thái tử phi của hắn chăng? Hay là…

“Thái tử điện hạ…… Nghi Dung chỉ là…” Nghi Dung ấp úng. Nàng có làm cái gì cũng không có lời nào để giải thích cho hành động đột ngột của mình!

“Nghi Dung, nàng mệt rồi, nhanh đi nghỉ ngơi thôi! Ta đi đọc sách!”Tào Huy miễn cưỡng cười, nghi ngờ trong lòng hắn cứ dài dài như cây vạn năm không biết đâu là gốc rễ, đồng thời trong lòng từng đợt khó có thể nói hết đau đớn, đau đớn đó hành hạ hắn không dám ở lại nhìn Nghi Dung thêm lần nữa, liền xoay người đi ra khỏi phòng.

”Thái tử điện hạ…”

Nhìn thân ảnh có vẻ ưu thương rời đi đó, Nghi Dung nhất thời không rõ lòng mình có tư vị gì nữa, tất cả thấy đều mịt mờ vô cùng, sự áy náy cùng tiếc nuối kiến nàng trằn trọc cả đêm hôm đó không tài nào ngủ được.

(Tên Nghi Dung là ta tự ý đặt cho Thái tử phi chứ không phải tên đúng bản gốc của nàng)

Tô phủ

Phòng ngủ của Triệt, Triệt nằm trên chiếc ghế dài, tay cầm quyển sách nhưng tâm tư không biết đã bay đi đâu, hoàn toàn không chú tâm vào trong quyển sách.

Cửa sổ lách cách vang lên tiếng động nhỏ, một bóng người từ bên ngoài cửa sổ đi vào,động tác nhẹ nhàng như lá cây theo gió rơi vào bên trong. Triệt hoàn toàn không có phát hiện ra nàng vào, chỉ chăm chăm nhìn quyển sách trên tay, mày nhíu suy tư.

“Ngươi đây là đang chú tâm đọc sách sao?” Băng chộp sách quyển sách khỏi tay hắn, nhưng trong đôii mắt nàng hình như lại giấu chứa sự tức giận cái gì đó.

“A! Sao ngươi lại tới đây?” Triệt kinh ngạc nở nụ cười: “Ngươi là đang tức giận cái gì? Ta không có trêu ngươi nha!” Hắn không có chọc giận nàng, nàng không phải tới để biến hắn thành kẻ để nàng xả hận chứ?….

“Ta vừa trở về thì nghe tin Huy nhi cùng Minh Nhi thành hôn, nên mới đến đây tìm ngươi, Hoàng huynh của ngươi có phải đầu óc có vấn đề không, như thế nào đột nhiên lại định hôn sự cho Huy Nhi và Minh Nhi? Ngươi sao không khuyên hắn, còn để cho hắn gả MinhNHi cho một kẻ không nghề nghiệp, cả ngày cậy thế đi gây chuyện thị phi…”

Nàng chẳng qua là mới rời kinh thành ra ngoài có mười ngày, như thế nào mới về mà MinhNhi và HuyNhi đã thành hôn. Huy Nhi còn không tính, nhưng là MinhNhi gả cho người như vậy thì tương lai nó có được hạnh phúc không? Nói gì thì nói thì bọn chúng cũng chỉ là những đứa nhỏ mới có hơn mười năm tuổi thôi a? Hãn làm gì vội vã làm gì đã vôị vã lập gia đình cho bọn nhỏ? Cho dù là vì lời hứa với nàng ngày nào nhưng cũng không cần nhanh như vậy chứ? Hắn hình như rất nóng lòng muốn thực hiện cho xong nhiệm vụ mà nàng giao cho hắn không bằng…..

Càng nghĩ càng giận, Băng vọt tới trước bàn, cầm lấy ấm trà không rót ra cốc ngửa đầu uống liền mấy ngụm, nước trà trôi vào trong miệng nhạt nhẽo không làm giập nổi cơn tức giận của nàng, ngược lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, giận càng thêm giận, đập ấm trà xuống đất mạnh đến nỗi kiến trà còn lại trong ấm bắn văng ra khắp nơi.

Tiếng vang hiển nhiên làm kinh động đến thị vệ trong phủ, chỉ sau đó một loạt tiếng bước chân truyền đến, người nào đó vội vã đến gõ cửa hỏi:“Thiếu gia, phát sinh chuyện gì vậy?”

“Không có việc gì, ta không cẩn thận làm rơi ấm trà, không có chuyện gì, ta đang muốn đi ngủ, ngày mai cho người đến quét dọn là được rồi!” Triệt lên tiếng nói với lính canh, bất đắc dĩ nhìn Băng, nàng đã quên sao? Hắn hiện tại chẳng qua chỉ là bạn học cùng thái tử mà thôi, không phải là Cẩn vương trước kia, chuyện nhà Hoàng đế không cho phép hắn can dự.

Triệt thở dài, hỏi Băng,“Ngươi gặp người tên Cố Tiêu đó chưa?’

“Chưa thấy qua!” Băng hầm hừ nói. Đảo mắt trên bàn còn mấy món điểm tâm tinh sảo, tuỳ tay với lấy một cái bánh trên đó ăn, món ăn ngọt mát vào miệng mới làm cho nàng bình tĩnh trở lại: “Người như vậy ta quan tâm.” Đáng thương cho MinhNhi, tương lai cả đời bị huỷ trong tay ăn chơi chác tang đó.

Trời ơi, đáng lẽ nàng phải đi cứu nó mới phải, như vậy không cần ngồi đây lo lắng! Hiện tại đí không biết còn kịp không?

“Ngươi muốn đi đâu?” Triệt ra tay giữ chặt cửa sổ khi thấy Băng có ý định theo đó bay đi. Nàng sao tự nhiên lại muốn đi đâu? Không phải là muốn đi phá hoại đêm động phòng hoa chúc của người ta chứ?

“Ta đi Cố gia cứu người, ngươi buông tay!” Thật là, nàng vừa rồi nên trực tiếp đi Cố gia cứu người mới đúng, chạy đến tìm Triệt làm gì mất bao nhiêu thời gian….

“Cứu người? Hôm nay là ngày mừng của người ta, ngươi không dưng chạy đến phá hoại, với lại Cố Tiêu cũng không phải người đồn đại đến mức không chịu nổi vậy, ngươi không cần vì Minh Nhi mà lo lắng nhiều…”

“Ta nghe nói cái tên họ Cố đó còn tồi tệ hơn lời đồn, Minh Nhi lại nhu nhược y như Nhược Nghiên, tính tình vốn ôn hoà, nhất định sẽ chịu thiệt thòi, gả cho hắn nhất định sẽ bị hắn ép chết! Không được, nói thế nào Minh Nhi cũng là do ta sinh ra, ta phải đi…”

“Ngươi nếu chưa từng gặp qua Cố Tiêu, sao có thể khẳng định hắn đúng như lời đồn? Người ngoài vì ghen tức với hắn nên mới đồn đại toàn những tin bất lợi, chứ bản chất hắn không phải người như vậy.”

Triệt sử dụng lực kéo Băng quay lại, nàng vẫn đứng ỳ bên cửa sổ, hắn đành trấn an nàng nói::“Kỳ thật ta cùng với Cố Tiêu quan hệ cũng không tồi, từng gặp qua hắn không ít lần, ngươi yên tâm,Minh Nhi gả cho hắn sẽ không chịu thiệt thòi.”

“Hả! Ngươi cùng hắn có quen biết? Vậy ngươi nói đi, mỹ nam đệ nhất kinh thành và ác bá công tử kinh thanh vì sao quen biết?” Nghe hắn như vậy vừa nói, sự nóng lòng của Băng lập tức được bình ổn, nếu Triệt đã nói người đó không tồi thì người đó tuyệt đối không phải hạng kém cỏi chỉ biết gây chuyện, huống hồ hắn cũng không thể vì thiên vị cho Cố Tiuee mà giúp hắn hại Minh Nhi, vì dù sao Minh Nhi cũng xem là cháu của hẳn mà! Hắn không có khả năng giúp người ngoài mà mặc sống chết của cháu mình được!

“Chuyện này nói ra dài lắm…Dù sao ngươi chỉ cần tin ta là được!” Cố Tiêu bản tính chính trực, lần đó đả thương con trai thừa tướng vì thấy con trai thừa tướng quen thói công tử kiêu ngạo chuyên đi bắt nạt người khác nên mới động thủ. Việc này không mấy người biết nên khi thấy hắn ra tay đánh người liền quy chụp mọi tội lỗi lên đầu hắn, hắn cũng không cách nào giải thích sự tình nên mới làm cho hình tượng về hắn càng lúc càng kém…

Một người lòng dạ chính trực làm sao có thể là cho thê tử mình chịu thiệt thòi kia chứ? Huống chi Minh Nhi xinh đẹp hiền hậu như vậy, may mắn lắm hắn mới lấy được nàng làm vợ, chỉ sợ làm đau nàng không kịp chứ sao dám làm nàng chịu uỷ khuất? Cho nên nỗi lo của Băng chỉ là lo hão mà thôi.

“Không nói thì thôi!” Băng trở lại ngồi bên cạnh bàn, cầm lấy khối điểm tâm ăn tiếp hỏi:“Điểm tâm này gọi là gì, hương vị thật không tệ?”

Triệt bình tĩnh không nói tiếng nào chờ nàng ăn xong khối điểm tâm sau đó nói:“Đó là vì ăn mừng thái tử cùng công chúa thành hôn, ngự phòng đặc biệt làm để chúc mừng, hoàng huynh ban cho……”

“Ngươi như thế nào không nói sớm?!” Băng thật muốn bóp chết hắn, sao không nói gì để nàng ăn đồ báo hỷ, nếu sớm biết đây là đồ chúc mừng cho chuyện hôn sự của Minh Nhi và Huy Nhi thì nàng không thèm ăn lấy một miếng!

“Nhìn ngươi ăn ngon như vậy ta nào dám mở miệng nói kiến ngươi mất hứng.” Trên mặt Triệt hiện lên sự giảo hoạt nhìn nàng cười.

“Ta xem ra ngươi là đúng đáng đánh đòn!” Nàng cười nhìn hắn nhớ đến năm nào nàng còn liên tục đánh vào đầu hắn, hắn lúc đó chỉ biết ôm hận chứ không dám làm gì, Băng cảm thấy vui sướng vô cùng. Nhiều năm trước hắn tính kế với nàng bao nhiêu nhất định không ngờ có ngày nàng bắt nạt hắn như vậy!

Triệt bất đắc dĩ xoa cái eo bị nàng nhéo một cái, nghiêm túc nói:“Đừng náo loạn! Ngươi đã đến đây, đúng dịp ta có chuyện muốn trao đổi với ngươi.”

“Chuyện gì? Nói mau!” Băng nghi hoặc nhìn hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trực giác nói cho nàng biết hắn nhất định là có chuyện quan trọng muốn trao đổi với nàng!

“Lúc trước Hoàng huynh đã mua của Thuỷ Thuỷ sơn trang hai mươi quả hoả pháo, nay đã được vận chuyển đến, hôn nay quân lương (lương thực) cũng đã được vận chuyển đến, với lại thêm chuyện vừa rồi vội vã truyền Tô Trản tiến cung, theo ta thấy, chiến sự không lâu sẽ bạo phát, ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”

“Hết thảy đã được sắp xếp xong, chỉ còn chờ ngày đó đến!” Băng mím môi mà cười nói. Đúng vậy, trong nửa năm qua nàng đã an bài rất nhiều chuyện, trừa bỏ chuyện lặng lẽ nuốt chiếm kinh tế Lan Quốc, ngoài ra còn thiết kế hoả pháo lấy danh nghĩa Thuỷ Thuỷ sơn trang bán cho Hãn, đơn giản chỉ là vì muốn trợ giúp Hãn giành được thiên hạ, sai đó lấy danh nghĩa Ngô Vi Băng xuất hiện trước mặt Hãn.

Triệt do dự một chút, chậm rãi nói:“Băng, có đôi khi ta cảm thấy ngươi có ý chí thật là sắt đá…… Ngươi biết không?Mùa đông năm trước, trời giá rét đông lạnh, ta từ xa nhìn thấy Hoàng huynh một mình đứng ở trong băng tuyết nhìn tuyết băng rơi mà xuất thần, đi vào mới nghe được hắn trong miệng cứ gọi tên của ngươi, còn nói mười năm năm sắp đến, nếu mà đợi lát nữa ngươi không đến thì hắn sẽ đi tìm ngươi….. Sau đó ta bị phát hiện, hắn tự nhiên nói cho ta biết hắn là đang nhớ đến Hoàng hậu, lại nói cả cuộc đời hắn gặp ngươi là hạnh phúc nhất đời hắn. Nói là hắn luôn chờ ngươi trở về, đợi trong mười lăm năm, ta nghe xong trong lòng lúc ấy thật sự còn chịu không nổi….Hắn là ai kia chứ? Là Thiên tử độc tôn, là đế vương trên vạn người a. Nhưng mà hiện tại hắn vì yêu ngươi mà biến thành một nam nhân bình thường khổ sở vì yêu…Mà ngươi thì sao? Ngươi lại bỏ mặc hắn ra ngoài tiêu dao năm năm, đến tận bây giờ cũng không cho hắn biết sự tồn tại của ngươi. Nói thật, ta không đồng ý với kế hoạch của ngươi, lại càng không tin vào thành công kế hoạch của ngươi, kết quả không chừng có thể là gậy ông đập lưng ông, thận chí thành chuyện của kẻ lừa gạt.

“Không phải ngươi cho rằng ta không suy nghĩ nên mới làm nhiều chuyện vô nghĩa sao?”

Băng tức giận nhìn hắn nói nàng là nữ nhân vô tâm nhất thiên hạ không băng, tình cảm của nàng sao hắn có thể hiểu được? Hắn làm cứ như nàng chỉ biết đứng nhìn mọi người rồi chỉ chỏ này nọ sai kiến mọi người.

“Kế hoạch của ta rất hoàn mỹ, ngươi chỉ cần làm theo nhiệm vụ của ra đưa ra là được, ta sẽ cảm kích ngươi cả đời, còn kết quả tốt xấu thế nào mình ta chịu là được!”

“Ta chỉ là nói những lời từ trong lòng ta mà thôi, có nghe hay không tuỳ ngươi, ta cũng không cần ngươi cảm tạ, ta chỉ không muốn nhìn thấy ngươi chịu tổn thương, ngươi chả nhẽ không hiểu?” Nàng không hiểu sao? Hắn thật sự không muốn nàng chịu bất kỳ tổn thương nào…Chỉ mong là kiếp trước đầy khổ đau của nàng không kéo sang kiếp này, mong nàng sẽ được đền bù, cả đời hạnh phúc, hắn chỉ cần đứng xa nhìn nàng hạnh phúc là đủ rồi….

“Ta biết, trên đời này trừ bỏ Hãn, ngươi chình là người duy nhất để ta tin tưởng, ta cũng biết, kỳ thật ngươi cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng bao giờ muốn là tổn thương ta, ngươi thậm chí còn không tiếc hy sinh chính tính mạng mình vì ta…..” Băng như muốn xin lỗi nhỏ giọng nói: “Nhưng ta cũng muốn nghĩ lại, ta từng sống nhờ ở thân xác Nhược Nghiên, ta không biết là Hãn có yêu ta thật lòng hay không hay chỉ là vì hắn yêu Nhược Nghiên nên mới làm vậy, trong lòng Hãn chỉ có hình bóng của Nhược Nghiên, ta muốn chính là hắn yêu bản thân ta, yêu con người thật của ta chứ không phải bề ngoài của ta, cho dù ta không mang hình hài Nhược Nghiên mà hắn vẫn yêu ta như cũ mới cho ta hạnh phúc. Ngươi hiểu không, yêu chính ta mà thôi!”

Thật lâu trước kia, nàng từng nói cho hắn biết nàng sẽ không nói cho Hãn biết thân phận thật của nàng, nhưng chưa từng nói cụ thể nguyên nhân cho Triệt hiểu, Nay nói cho hắn biết ý định thực sự của nàng, mong hắn có thể đứng trên lập trường của nàng mà hiểu cho nàng.

Trầm mặc hồi lâu, Triệt mới khẽ gật đầu nói,“Ta là sợ ngươi làm sự tình càng thêm phức tạp, nhưng mà nếu ngươi đã nói như thế thì ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi.” Chỉ hy vọng sự tình không vượt qua sự kiểm soát của nàng thì mới thuận lợi.

Băng yên tâm nở nụ cười,“Tốt lắm, ta đi trước đây, nếu có tin tức gì mới ngươi lập tức thông báo cho ta biết.”

Tối nay mà Hãn còn triệu Lâm Diễm cùng Tô Trản tiến cung, xem ra chuyện tiến đánh Lan Quốc đã không còn bao lâu nữa là xảy ra, Hãn ngự giá thân chinh là kết cục đã định, một số việc nàng đi an bài trước vẫn hơn…

Băng không nghĩ tới đại quân sẽ xuất chinh nhanh như vậy. Hoàng đế tự mình nắm giữ ấn soái, hó soái thì giao cho Lâm Diễm và một tướng quân vô danh nhận, Tô Trản thì có nhiệm vụ ở lại kinh thanh, quân đội tinh nhuệ nhất của Đại Cảnh là Vũ Lâm Quân vẫn không di chuyển. Triệt lần này xuất trinh cùng Hãn ngoài sự kiến của Băng, nhưng mà kế hoạch không thuận lợi như ban đầu, thêm phần trắc trở lại hợp với ý nàng.

Nguyên bản cứ điểm chính của Minh Tinh lâu đã bị Băng biến thành Tân Sinh Các hiện tại, Băng chỉ cần nằm trên ghế dài nghe các thuộc hạ báo cáo kết quả, mà kết quả thu được thực sự làm nàng vừa lòng.

Thuận miệng khích lệ vài câu với các thuộc hạ, sau đó bảo mọi người lui ra, chỉ còn lại Yêu Quái đứng yên tại chỗ, và Quỷ Quái hình như muốn nói gì đó với chủ nhân.

“Đại Quỷ, ngươi có cái gì muốn nói sao?” Băng nhíu mày hỏi. Tân Sinh Các từ ngày thành lập, sát thủ còn lại đúng năm mươi bốn người, nàng vì thế đặt tên mới lại cho mọi người, mà Yêu Quái và Quỷ Quái địa vị ban đầu trong Minh Tinh lâu đã không nhỏ, nên nàng gọi bọn họ Đại Quỷ cũng không sai, nhưng bọn họ hôm nay hình như có cái gì đó không vừa lòng….

“Chủ tử, chúng ta chính là những người làm ăn, mà người làm ăn quan trọng nhất chính là kiếm được thật nhiều tiền, thuộc hạ không rõ vì sao chủ tử lại phải tham dự vào chiến sự hai nước, khi không lại hy sinh biết bao cửa hàng mà chúng ta vất vả lắm mới gây dựng được ở Lan Quốc.” Quỷ Quái không tán thành với cách làm việc của Băng nói.

“Ta nói ngươi trên đời này không phải cứ quan trọng nhất là tiền, mở mắt ra nói phải phải kiếm tiền. Tân Sinh Các kiếm được hiện tại đã quá nhiều tiền, ngươi hiện tại ngoài trừ việc kiếm tiền còn có muốn nói gì khác không?” Băng có điểm dở khóc dở cười, ai có thể nghĩ đến những sát thủ ngày nào giết người không chớp mắt nay lại nghiêm túc muốn thành thương nhân chuyên đi buôn bán làm ăn kiếm tiền. Tuy trong làm ăn không thể thiếu được các thủ đoạn cạnh tranh, nhưng bọn hắn cũng chưa từng lừa gạt khách hàng. Đối với bọn hắn mà nói hàng thật giá thật chính là danh tiếng và danh dự của bản thân, phát triển ý thức được đến trình độ này đối với sát thủ bọn hắn là cả một kỳ tích.

“Người làm ăn trừ bỏ kiếm tiền thì còn có gì khác? Đây chính là chủ trương của lâu chủ từng nói, như thế nào mà người đã quên được?” Yêu Quái dùng chính lời nói trước kia của nàng để phản bác lại lời nói của nàng hiện tại.

“ Hướng đi đã không còn thực thi được kể từ ngày hôm nay, chúng ta đương nhiên phải làm theo cách khác.” Băng buồn rầu, Yêu Quái hình như quá mê kiếm tiền, nhưng mà như vậy cũng không phải là quá xấu, chờ đến khi nàng rời khỏi, Tân Sinh Các ở trong tay hắn nhất định sẽ không bị sụp đổ.

“Chủ tử cũng từng nói qua, trên đời này không ai là ngại có nhiều tiền.”Yêu Quái tiếp tục lấy lời nói của nàng để áp đảo nàng.

“Trước khác nay khác, hơn nữa ta cũng không phải là không kiếm tiền nữa nha! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi vô duyên vô cớ làm sao lại muốn tham gia vào chiến sự hai nước?” Băng ra vẻ thần bí cười.

“Thuộc hạ không biết, hơn nữa thuộc hạ cũng từng nhắc nhở qua với chủ tử rằng làm như vậy rất nguy hiểm.” Đối với việc nàng hạ lệnh bán hoả pháo uy lực như vậy cho mình Cảnh Quốc hắn vẫn không tán thành.

“Ta cũng từng nói qua, chiến tranh chính là con đường dễ kiếm tiền nhất, năm nay chỉ bán hoả pháo mà lợi nhuận thu về ăn đứt một năm lợi nhuận khi kinh doanh các mặt hàng khác.” Băng không nhanh không chậm nói.

“Đúng là như vậy, nhưng thuộc hạ không hy vọng bởi vì vậy mà chôn vùi toàn bộ chuyện làm ăn của Tân Sinh Các!” Tuy rằng hỏa pháo lấy danh nghĩ Thủy Thủy sơn trang bán ra, nhưng Quỷ Quái biết Hoàng đế Đại Cảnh nhất định sẽ hoài nghi, vạ nhất nếu mà tra ra bọn họ, ai có thể đảm bảo cho một đoàn thương gia có thế lực lớn như vậy tồn tại.

“Ngươi cứ yên tâm đi! Chuyện đó nhất định sẽ không xảy ra!” Băng tự tin cười nói, nàng không muố nghe Yêu Quái nói tiếp nên nói luôn: “Gần đây không có chuyện gì hệ trọng, ta muốn nghỉ ngơi đi vài ngày, các ngươi không cần đi theo phá hư chuyện của ta, đại khái là năm ba bữa xong xuôi công việc ta sẽ trở lại. Thời giant a không có ở đây, chuyện của Tân Sinh ngươi cùng Tiểu Quỷ toàn quyền xử lý.” Nếu không có sự cố gì phát sinh, nàng đại khái không trở về nơi này….

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Nàng thường xuyên đi ra ngoài không trở lại mấy ngày cũng không phải là chuyện lạ nên Yêu Quái không có nghi ngờ gì lời nói của nàng nên đáp ứng.

“Ta đây đi rồi, không cần tiễn.”

Băng chậm rãi hướng ra phía ngoài đi, bên ngoài ánh nắng chói trang không xua đi được sự buồn bã trong lòng của nàng. Trên đường gặp không ít các thuộc hạ đối với nàng chào hỏi đùa cợt, tiếp đón nàng luôn thân tình, nàng vẫn như trước cười đùa lại với họ….Năm năm chung sống, những người này như người thân của nàng nên ít nhiều cũng có tình cảm,nay nàng không nói một lời muốn âm thầm rời đi, bọn họ không biết có hận nàng không…..

Nàng tự giễu cười bản thân mình, thật không hiểu vì sao trước kia nàng lại coi thường sinh mệnh mình đến vậy…. Tất cả đối với nàng trước kia mà nói chỉ là hư ảo, không có thật. Có lẽ cuộc sống thay đổi làm con người nàng cũng dần biến đổi. Từ một người lạnh lùng, âm trầm, nhờ có tình yêu của Hãn mà nàng biết thế giới này còn rất nhiều điều lạ lẫm để bản thân nàng tìm hiểu, cho nàng khát vọng được sống, cho nàng biết thế giới này thật tươi đẹp, con người thật không phải ai cũng ác độc như nơi nàng từng sống, cho nàng biết phải quý trọng sinh mạng mình!

Băng ra khỏi đại môn của Tân Sinh Các, cưỡi lên con ngựa Tiểu Bạch Long của nàng, đầu tiên là đi trong thành, giả vờ giả vịt tuần tra mấy gian cửa hàng, cuối cùng đến nhà mình lấy năm trăm lượng và thêm ít ngân phiếu nói là muốn là lộ phí đi đường. Lại còn báo cho chưởng quầy vài ngày sai có vạn lượng bạc sẽ nhập kho, nếu đến thì lập tức đi bẩm báo cho Yêu Quái biết. Chưởng quầy trẻ tuổi cung kính đáp ứng lại thuận miệng hỏi:“Không biết chủ tử lần này muốn đi đâu?”

“Lần này là có chút việc ta đi Vũ Châu một chuyến, việc này ta chỉ nói cho một mình ngươi biết, đến ngay cả bọn Đại Quỷ cũng chưa có nói qua, nếu mà nay mai có ai hỏi ngươi, ngươi nhớ không được nói, nếu mà nay mai ta không trở về thì ngươi mới được bẩm báo với họ, nếu mà ngươi nói sớm làm hỏng chuyện của ta đến lúc đó đừng trách ta hỏi tội ngươi.” Băng lộ nụ cười yếu ớt nhưng mà ánh mắt cũng không có hiền lạnh doạ chưởng quầy, nhìn nàng không thuộc hạ nào dám trái lệnh vì từ nàng toát ra một loại khí thế bức người.

“Vâng. Thuộc hạ tuân mệnh!” Chưởng quầy vẻ mặt kích động. Chủ tử đến ngay cả thuộc hạ thân cận nhất cũng không nói cho họ hành tung của mình, vậy mà nói cho hắn, ý thế là thế nào? Có phải ý nói chủ tử tín nhiệm hắn muốn đề bạt hắn chứ (ý nói thăng chức trong tương tai)?

Băng tâm lý buồn cười, nói đùa với hắn vài câu vậy mà hắn đã như vậy, sau đó bảo hắn cho ngựa ăn rồi nàng lên ngựa hướng Vũ Châu mà đi đến.

Nàng đương nhiên không phải thật muốn đi tự Vũ Châu làm chuyện gì quan trọng, mà chủ yếu muốn đánh lạc hướng đám thuộc hạ ở Tân Sinh Các mà thôi, để bọn họ cho rằng nàng thật sự đi Vũ Châu. Nếu đó đến Vũ Châu điều tra cũng không tìm ra hành tung của nàng.

Mặc dù Tân Sinh Các hiện tại còn chút gian nan, nhưng nàng biết nếu có thiếu nàng thì nó vẫn hoạt đọng tốt, qua hai năm củng cố, Tân Sinh Các đã phần nào đi vào quy củ, không có gì cần lo lắng, mà nếu có với nàng hiện tại có liên quan gì đến nhau.

Vũ Châu là một châu của Đại Cảnh, cách kinh thành cũng không xa lắm, đi ngựa một ngày là có thể đến nơi. Vũ Châu là châu có phong cách cổ xưa nhất trong lịch sử Đại Cảnh. Năm đó, khi thái tổ Hoàng đế đi đánh trận bị thương liền lui quân về gần kinh thành, Vũ Châu năm đó còn có tên là Di Châu bị quân giặc khống chế. Sau đó khi thương thế Thái tổ Hoàng đế khỏi, lấy danh nghĩ Hoàng đế chiêu binh bãi mã đánh chiếm lại được Di Châu và đổi tên thành thành Vũ Châu, từ đó Vũ Châu là tên thành cho đến tậ giờ.

Băng tới Vũ Châu vào đúng thời điểm hoàng hôn, trên ngựa oai phong, mày kiếm lãng tử, quý phái bức người, nhìn qua là biết công tử nhà quyền quý. Dáng điệu của nàng đi tới đâu đều gây ấn tượng đến đó.

Trên lưng ngựa Băng quan sát xung quanh thành Vũ Châu, đường xá Vũ Châu tấp lập chứng tỏ nơi này rất phồn hoa (giàu có, buôn bán tấp lập), nơi nơi có thể thấy được không ít cửa hiệu của Tân Sinh Các mọc lên. Nàng chọn một nhà nghỉ dưới biển hiệu có ba chữ nhỏ Tân Sinh Các cho thấy nhà nghỉ này cũng thuộc sở hữu của Tân Sinh Các vào.

Trước cửa xuống ngựa, lập tức có một tiểu nhị đon đả ra đón: “Xin hỏi khách quan là nghỉ trọ hay là ở trọ?” Đúng là một công tử anh tuấn quý phái a!

(nghỉ trọ trong thời gian ngắn trong ngày, lấy nơi đó là nơi dừng chân. Còn ở trọ trong thời gian dài hơn hai ba ngày)

“Ở trọ, chưởng quầy đâu?” Đem dây cương ngựa giao cho tiểu nhị, Băng cười hỏi. Sở dĩ Băng chọn nhà nghỉ này đơn giản bởi nàng khá ấn tượng với chưởng quầy của nhà nghỉ này, trong thành Vũ Châu này thì ông ta chính xác là tổng chưởng quầy mới đúng. Hằng năm, các tổng chưởng quầy đến Tân Sinh Các tụ họp, tất cả bọn họ đều đã gặp qua chủ tử là nàng. Băng chọn nhà nghỉ này chỉ vì chỉ mình hắn mới nhận ra nàng. Đã đến đây rồi thì gặp mặt ông ta mới được.

“Chưởng quầy không ở……” Tiểu nhị nhìn qua có chút ngây ngốc. Vị công tử này sao vừa mở miệng liền hỏi chưởng quầy?

“Đi gọi chưởng quầy tới gặp ta.” Băng nhíu mày không hờn giận nói. Chưởng quầy hình như cũng không ở phía sau? Không cần biết hắn có ở đây hay không, dù sao nhất định phải gặp hắn!

“Vâng, vâng ạ.” Tiểu nhị liên thanh đáp ứng, trong lòng không hiểu vị công tử này muốn gặp chưởng quầy có việc gì, nhưng mà không dám mở miệng hỏi.

Băng ngẩng đầu vào đại đường, ngồi vào bàn gọi mấy món ăn và rượu chờ người đến.

Tiểu nhị đem ngựa của Băng kéo vào chuồng, và nhanh chân chạy vào trong nội đường (nhà trong) nói với một nam nhân: ““Đỗ tiên sinh, vừa rồi có một vị kia công tử muốn gặp chưởng quầy, mau phái người đi mời chưởng quấy đến đây!”

Đỗ Ngôn mí mắt nhìn tiểu nhị, thấp giọng trách mắng:“Tiểu tử ngươi bị bại lão rồi hả? Chưởng quầy là người như thế nào, công tử đó là người thế nào? nói muốn gặp là gặp được sao?” Tổng chưởng quầy Vũ Châu của Tân Sinh Các là người muốn gặp ai thì gặp sao? Đến ngay cả đại nhân của thành Vũ Châu này muốn gặp tổng chưởng quầy còn phải thiết yến (mở yến tiệc) mà mời, công tử đó là loại người nào, mới đến mà đã mở miệng đòi gặp chưởng quầy?

“Con cũng không biết kia công tử đó là người thế nào…” Tiểu nhị nhức đầu, không rõ tự mình thế nào mà lại nghe lời công tử đó bảo đi mời chưởng quầy đến gặp mặt, hắn làm gì mà phải làm theo lời công tử đó răm rắp như vậy, như thế nào mà hắn quên tổng chưởng quầy Vũ Châu của Tân Sinh các ngang hàng với ai, không phải người nào muốn gặp là cũng có thể gặp.

“Không cần biết hắn là loại người nào, ngươi đi nói cho hắn biết, chưởng quầy không gặp người ngoài.” Đỗ Ngôn không kiên nhẫn vẫy vẫy tay bảo tiểu nhị ra ngoài. Giờ bao nhiêu là việc, thời gian đâu mà quan tâm đến công tử này nọ bên ngoài.

Tiểu nhị đáp ứng đi ra bên ngoài, lấy dũng khí nói với Băng: “Khách quan, chưởng quầy của chúng tôi không gặp người ngoài.”

“A…… Không gặp người ngoài? Là ai quy định ra quy củ này, chưởng quầy này có giá thế sao? Cũng được, đã thế ngươi đí nói cho hắn, nếu hắn không đến gặp người ngoài là ta, hắn không cần làm cái gì mà tổng chưởng quầy của Vũ Châu này đi!” Băng cao giọng nói, nàng từ trước đến giờ có tổng chưởng quầy nào lớn mật đến vậy.

Thấy tiểu nhị còn đứng sững tại chỗ, Băng không kiên nhẫn nhíu mày quát:“Còn đứng đó làm gì? Không đi truyền lời?”

Băng vốn chuẩn bị gặp mặt tổng chưởng quầy của Vũ Châu là xong việc, nhưng không đoán được gặp hắn cũng thật khó, không biết tổng chưởng quầy nhỏ nhoi như hắn có gì lớn, còn không khách khí nói không muốn gặp người ngoài! Hắn nghĩ đến hắn là ai vậy a!

Rất nhanh bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa:“Vào đi.” Băng cao giọng bảo hắn vào. Chờ thưởng thức màn chưởng quầy khi nhìn thấy nàng sẽ phản ứng ra sao, nhưng ai ngờ người bước vào không phải là hắn, đó là một nam nhân với bộ mặt xa lạ, dáng người cao lớn, tuổi chừng hơn ba mươi, dung mạo không đến nỗi nào, chính là trên mặt hắn toả ra một khí chất hiên ngang kiến nàng nhìn không thích thú chút nào.

“Khách quan, tại hạ chính là chưởng quầy, không biết khách quan cầm gặp chưởng quầy có viêc gì cần chỉ giáo?” Đỗ Ngôn giả mạo chưởng quầy tiến đến, chính là muốn gặp xem vị công tử khí thế bức người mà tiểu nhị nói đến là người thế nào, Tân Sinh Các bọn hắn không phải là muốn giỡn thì giỡn nha!

“Ngươi là chưởng quầy?” Băng thiếu chút nữa cười ra tiếng đến, chế nhạo nhìn hắn cười nói:“Không thể tưởng được mới nửa năm không thấy, ngươi chẳng những tuổi trẻ, còn dài ra không ít, không biết ngươi dùng loại lương thực gì a?”

“Ngươi…… Công tử đã gặp qua chưởng quầy của chúng ta? Xin hỏi quý danh của công tử?” Đỗ Ngôn ngẩn ra, nghe ý tứ này thì vị công tử này nhất định là đã gặp qua chưởng quầy? hắn rốt cuộc là người thế nào?

“Bản công tử không rảnh cùng ngươi dong dài, bảo chưởng quầy các ngươi đến gặp là có việc của ta.” Băng liếc nhìn hắn nói: “Ngươi đi nói cho hắn, trong vòng một khắc nữa không ra gặp ta thì đại hội hằng năm nay hắn không cần phải đi!”

“Vâng!” Đỗ Ngôn nhất thời toát mồ hôi lạnh, ngạo khí bức người này quả không phải là nhân vật tầm thường có được. Trong lòng mơ hồ đoán được thân phận của vị công tử này, hốt hoảng nói:“Đây đều là do thuộc hạ tự ý làm, thật sự không liên can đến chưởng, thỉnh vương tử không cần……”

Lạnh như băng mắt đảo qua, mâu trung chĩa mũi nhọn về phía Đỗ Ngôn, hắn thế nào còn đứng đó nói này nói nọ.

“Thuộc hạ đi mời chưởng quầy ngay đây ạ!”Lau mồ hôi lạnh bước nhanh khỏi đại đường, hoang mang nhanh chóng lao đi nhanh như chớp đã không còn thấy thân ảnh đâu nữa.

Chưa đến một khắc, chưởng quầy tất tả thúc roi ngựa trở lại, hai người ai lấy đều toát mồ hôi lạnh, khẩn trương nhanh chóng nhảy xuống ngựa chạy nhanh vào đại đường, không giấu nổi sự vội vãn hổn hển thở không ra hơi.

“Vào đi.” Băng miệng uống trà cong lên cười, nhìn vẻ mập mập của Đỗ chưởng quầy vào phòng mà buồn cười: “ Tổng chưởng quầy, đã lâu không gặp, ngươi dạo này thế nào?”

“Chủ tử……” Tất ta tất tải hướng về phía Băng quỳ xuống, cố ổn định hơi thở rồi nói:“Thuộc hạ đáng chết, làm cho chủ tử đợi lâu, thỉnh chủ tử trách phạt!”

Băng cũng không cho hắn đứng lên chỉ nhìn hắn cười nói: “Hoá ra ngươi không có thay đổi gì nhiều! Ta còn tưởng trong nửa năm qua ngươi ăn linh đan dược liệu gì quý hiếm làm cho dung mạo liền trẻ ra và cao lên bao nhiêu!”

Trương Khải ngạc nhiên nói:“Chủ tử nói lời này là sao? Thuộc hạ…”

Đỗ Ngôn liền đứng ở ngoài cửa, nghe được Băng nhắc lại chuyện hắn vừa rồi giả mạo chưởng quầy, chạy đến quỳ xuống nói:“Chủ tử, là thuộc hạ có mắt không tròng, tự ý giả mạo chưởng quầy lừa gạt chủ tử, thỉnh chủ tử không nên trách nhầm chưởng quầy.”

“Đỗ Ngôn, ngươi thật to gan……” Trương Khải giận trừng mắt lên nhìn Đỗ Ngôn. Đỗ Ngôn này dám giả mạo thân phận chưởng quầy, cho dù hắn không nói gì, nhưng nếu chủ tử trách tội thì ai dám xin cho hắn đây!

“Thôi, không có gì, đều đứng lên đi!” Băng làm sao bình tĩnh xem bọn hắn diễn trò, cây lớn thiếu gì chim đến đậu, Tân Sinh Các càng làm càng lớn, sau lại có gì rối loạn thì cứ để cho bọn Yêu Quái và Quỷ Quái bận tâm đi, dù sao sau này nàng cũng không còn ở đây……

Thấy Băng không có ý trách tội, hai người thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, Trương Khải khẩn trương hỏi:“Không biết chủ tử tiến đến Vũ Châu là có việc gì?” Vũ Châu hằng năm nộp ngân lượng lên trên đều đặn không thiếu dù chỉ là một nén bạc, chủ tử thế nào lại đến nơi này?

“Đến làm vài việc, thuận tiện đến thăm Trương chưởng quầy, hiện tại cũng gặp qua, sáng sớm ngày mai ta phải về kinh, Vũ Châu có cái gì ăn ngon, đồ gì tốt thì mang đến đây cho ta, ta mang về làm quà.” Mục đích đã đạt được, Băng liền phái bọn họ đi chuẩn bị cho nàng về kinh thành.

Hai người liền đáp ứng chủ tử, cả đêm hôm đó phái người chuẩn bị những gì tốt nhất cho vào xe ngựa.

Sau khi ăn xong, Băng đi vào phòng nghỉ ngơi không nói gì nữa.

Ngày hôm sau, nhìn xe ngựa cái gì cũng có, chất đầy cả xe, trợn tròn mắt lên nhìn, tuỳ tay chỉ vào vài món rồi cột lên lưng ngựa, còn đâu để lại rồi lên ngựa rời thành Vũ Châu/.

Đi tới vùng hoang vu không có người, Băng xoay người xuống ngựa, sau đó đánh mạnh vào mông ngựa một phát, con ngựa vì bị đau rống lên bốn vó phi nước đại làm bụi mù cả đoạn đường….

Đến khi không còn thấy bóng của Tiểu Bạch Long đâu nữa Băng mới đeo tay nải lên vai tiến vào trong bụi rậm trong rừng trúc, trong tay nải là quần áo nàng đã chuẩn bị từ trước, bên trong đó còn có một số món nữ trang và một bình tẩy đi phấn vẽ trên mặt của nàng.

Không lâu sau từ trong lùm cây đi ra là một cô nương dung mạo như hoạ (vẽ), nhìn rất có phong thái, chỉ thấy mắt nàng buồn rầu nhìn đường đi nói:,“Cách kinh thành xa như vậy, chả nhẽ lại phải đi bộ về đến tận kinh thành sao?