Cẩn Vương càng nói
thì càng thấy hắn là kẻ quái dị, con người hắn đầy những mâu thuẫn không lý giải được, bên ngoài thì có vẻ hắn chẳng hề quan tâm đến sự sống
chết của nàng, nhưng mà vẫn đưa nàng đi tìm Mộc Viễn Trạch, cũng chính
là Diễm của kiếp trước, muốn Diễm cứu mạng sống của nàng…
Hắn từng nói qua, để cho NHược Nghiên uống “ tâm hoàn” là muốn bảo vệ mạng
sống của nàng, nó quả thực đã áp chế được bệnh tim cho nàng…Nhưng mà hắn thật sự tốt như vậy sao? Trong thư phòng đêm trung thu với hắn nàng có
thể thấy rõ hắn là kẻ háo sắc, kinh thường ngôi vị hoàng đế, nếu nói vì
háo sắc mà làm nhiều chuyện như vậy thì nhất định không phải, thân phận
như hắn khó gì mà không tìm được người đẹp hơn nàng….
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài xe có tiếng binh đao động chạm, hiển
nhiên là có sự cố phát sinh. Nàng nghe được Cẩn vương quát từ bên trong
ra ngoài:“Kẻ nào?”
Nhưng mà bên ngoài không có tiếng trả lời, chỉ nghe được tiếng binh đao động chạm ngày một dồn dập càng lúc càng kịch liệt hơn.
Công phu của Cẩn Vương đã đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần, không biết kẻ nào to gan đến đây chịu chết, nàng bình tĩnh chờ xem, bên ngoài tiếng
binh khí dao tranh chấm dứt, nhưng đột nhiên cửa xe bị người nào đó đá
vang, một lưỡi kiếm lợi hại hướng thẳng về phía nàng, nàng lúc này mới
biết mình hình như đã phỏng đoán sai rồi.
Chỉ bằng một động tác vô cùng nhẹ nhàng tránh được mũi kiếm đó đâm thẳng
vào cổ mình, bên ngoài một kẻ đó tiến vào nhìn nàng không chớp mắt. Nhờ
có ánh sáng của viên minh châu trên đỉnh nóc xe, nàng có thể thấy người
tới là một hắc y nhân (cả người mặc đồ đen), khuôn mặt lạnh như băng,
ánh mắt biểu hiện đó nhất định là một nam tử tuấn tú, nhưng mà từ người
hắn nàng thấy toả ra một mùi rất quen thuộc. Sát thủ! Bọn họ là sát thủ! Không phải là sát thủ bình thường, mà là sát thủ có trình độ cao cấp,
chỉ hành động khi được giao nhiệm vụ đặc biệt quan trọng! Là ai phái
tới? Hoa thái phi sao?
Giơ kiếm lên đâm vào bên trong xem không dự đoán được nữ nhân trong xe lại
có thể dễ dàng tránh được đường kiếm chí mạng đó, một nữ nhân sau khi
sinh một ngày, lại mất quá nhiều máu mà lại có khí lực tránh được đường
kiếm đó thì thật không thể tưởng tượng được. Nhìn bên ngoài nàng ta rõ
ràng là một nữ tử yếu đuối, nhưng sao khi thấy bọn hắn lại không kinh
hoảng, ngược lại có vẻ như đoán trước được sự việc sắp diễn ra nên rất
bình tĩnh.
Nam nhân đó chặn cửa xe kiến Băng không nhìn rõ được bên ngoài tình hình
như thế nào, nhưng mà lâu như thế không thấy có kẻ nào đến cứu nàng thì
nhất định người bên ngoài cũng đã lâm vào tình trạng vô cùng nguy cấp,
ngay cả người có võ công cao như Cẩn Vương mà không có phương pháp gì
thì nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
“Ai phái các ngươi đến?” Băng kéo dài thời gian hỏi nhưng không mong được câu trả lời từ họ.
Nam nhân mặc đồ đen đó đương nhiên không trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt
đầy hứng thú nhìn nàng. Từ mũi kiếm của hắn đâm hụt nàng tự nhiên rơi ra một túi gấm, hắn cứ nhìn vào đó chằm chằm như không tin vào mắt mình.
Băng lúc này tưởng mình nhất định không tránh được cái chết, nhưng mà sự
việc đột nhiên biến chuyển, nàng theo mắt nam nhân đó nhìn vào túi gấm
rơi ra. Nguyên nhân là do hắn đâm hụt nàng, làm cắt đứt dây deo túi gấm ở cổ nàng, từ trong túi gấm đó rơi ra chính là hắc diệu thạch mà sát thủ
khi đó đâm nàng ở sơn trang trước kia chết giao lại….
“Tinh nguyệt bài……” Nam nhân như không tin vào mắt mình cầm lấy túi gấm, cẩn
thận xem xét hắc diệu thạch, làm như thể kiểm chứng xem nó có phải đồ
giả không.
Sau đó mặt hắn chợt biến đổi, như thể nhận ra gì đó. Không biết thái độ đó
của hắn là gì, nếu là xấu thì nàng tốt nhất nên đề phòng hành động tiếp
theo của hắn đi là vừa. Hắn nhanh chóng đóng cửa xe lại, hướng về phía
nàng quỳ xuống: “Lâu chủ!” Thần sắc đột nhiên mang chút sợ hãi và cung
kính hai tay dâng hắc diệu thạch nên cho nàng nói: “Thuộc hạ không biết
trong xe là lâu chủ, lầm tưởng đó là người của hắn, xin lâu chủ trách
phạt.” Hoá ra đó là lâu chủ, nên mới có thể tránh được mũi kiếm của hắn
dễ dàng đến vậy.
Chuyện gì thế này? Kẻ mới vừa có ý định giết nàng nay lại hướng về phía nàng
hành lễ cung kính đến thế, cái gì mà gọi nàng là lâu chủ, Băng hàm hồ ừ
một tiếng, tiếp nhận hắc diệu thạch hay cái hắn gọi là tinh nguyệt bài,
hoá ra túi gấm này có chứa vật đó nên mới có thể ngăn hành động tiếp
theo của hắn. Lâu chủ kia nhất định hình dáng không giống nàng, chả nhẽ
tổ chức sát thủ này chỉ nhận tín vật chứ không nhận người? Nói như vậy, ả Linh Nhi giả đó là lâu chủ…. Vậy sao trước khi chết nàng ta lại giao
tinh nguyệt cho nàng?
“Ai phái các ngươi đến?”Lần này không phải câu hỏi kéo dài thời gian, nàng thật sự mong được nghe câu trả lời từ hắn?
“Là phu nhân của Định Nam tướng quân, thuộc hạ vẫn nghĩ nàng ta là lâu chủ, trên tay nàng ta cũng có tinh nguyệt bài, thuộc hạ lúc đó không kịp
kiểm chứng…”
“Là nàng sai bảo các ngươi đi giết ta cùng Cẩn vương?” phu nhân Lâm Diễm
con gái chi phủ Lệ châu, là nghĩa muội Cẩn vương, lần trước gặp nàng đã
cảm thấy trên người nàng ta có mùi vị của sát thủ, không biết nàng ta
cùng tổ chức sát thủ có mối liên hệ nên không kịp nói nên lời, nhưng
nàng ta thế nào lại cử người đi giết Cẩn Vương? Nàng không phải nghĩa
muội Cẩn Vương sao?Linh Nhi giả đó chết trên tay nàng, không lẽ do nàng ta muốn cướp lấy tinh nguyệt bài này sao? Nàng căn bản không nghĩ đến
tinh nguyệt bài ở trong tay nàng cho nên mới lấy quyền hành lâu chủ sai
người đi giết Cẩn Vương? Đợt chút… Cho dù là thế, nàng cũng không có lý
gì mà trừ bỏ Cẩn Vương. Trừ phi nàng
Nàng không nghĩ tới tinh nguyệt bài dừng ở chính mình trên tay, cho nên liền làm cái sơn trại hóa đi lâu chủ chi quyền? Đợi chút…… Cho dù là như
vậy, nàng cũng không đạo lý muốn trừ bỏ Cẩn vương, trừ phi nàng tựa như
cái kia sơn trại tinh nguyệt bài giống nhau cũng là cái giả hóa, sợ hãi
chính mình thân phận bại lộ, thế này mới muốn bỏ Cẩn vương, chính mình
chính là bị vô tội liên lụy ở bên trong mà thôi.
“Là, nàng dám can đảm giả mạo lâu chủ, thuộc hạ cái này đi giết nàng!”
Băng lược suy nghĩ một chút, trong khoảng thời gian này Cẩn vương kia một
tiếng thanh lo lắng “Hoàng tẩu” Kêu trong lòng nàng muốn cười, của hắn
lo lắng không giống giả, nhưng là dư thừa.
“Không cần, tạm thời lưu trữ nàng về sau còn có tác dụng.” Nguy cơ được đến
hóa giải, Băng thoáng lơi lỏng, cái kia cái gì lâu sát thủ tổ chức xem
ra thế lực không nhỏ, đã có nhiều người như vậy khả cung chính mình xu
thế, không cần chẳng phải là lãng phí?
“Các ngươi đi trước lui ra, chỉ cần bí mật bảo vệ ta là được rồi!” lúc này
vốn là cơ hội tốt để nàng có thể trừ bỏ Cẩn Vương, nhưng mà nàng vẫn cần dựa vào hắn mới có thể tìm được Mộc viễn Trạch nên không nên giết hắn
lúc này.
“ Vâng” Nam nhân không chút do dự rõ ràng đáp, hiển nhiên chấp hành mọi mệnh lệnh mà lâu chủ nói ra, không mảy may nghi ngờ.
Sau đó nam nhân đó mở cửa xe bước ra, lạnh lùng ra lệnh cho đám người bên ngoài “Lui!”
Tiếng giao chiến bên ngoài im hẳn, bóng đen đó từ trong xe vọt vào đêm đen không một giấu vết như chưa từng có mặt nơi này.
Sau đó Tào Triệt vội vào bên trong xe, hoảng loạn hỏi han“Nàng có làm sao
không?” Khuôn mặt hắn tuy có hoảng lonaj nhưng không giấu được vẻ vui
mừng, hắn mới nghĩ sát thủ đó rời đi sau khi đã giết nàng, không nghĩ
tới vào trong xe nàng vẫn bình an vô sự….Nàng làm thế nào mà thoát được. Đám thích khách này đều là sát thủ được huấn luyện rất bài bản, có khả
năng là người Minh Tinh lâu, một khi đã ra lệnh thì không bỏ qua đến khi đạt được mục đích, làm sao lại dễ dàng rời đi thế này?
“Ta có thể có chuyện gì?” Băng suy yếu cười,“Ngươi có biết họ là người thế nào?”
“Theo ta phỏng đoán là sát thủ của Minh Tinh lâu …… Nàng không có việc là tốt rồi!” Tào Triệt trong lòng không khỏi do dự, động tác nhẹ nhàng đỡ Băng nằm xuống, sau đó mới đăm chiêu hỏi: “Bọn họ thế nào mà đột nhiên lại
rút lui?”
“Sao chính ngươi không đi điều tra thế nào?” Hiên giờ nàng đã là lâu chủ của Minh Tinh lâu, tuy không biết dưới trướng Minh Tinh lâu này có baoo
nhiêu thuộc hạ, nhưng mà số người đó không quan trọng, nếu Cẩn Vương đã
nhìn nhận bọn họ không tầm thường thì nhất định họ không tầm thường, sau này nàng chỉ cần đứng giữa làm ngư ông đắc lợi là được….
Lúc trước do mất máu quá nhiều kiến thân thể nàng mệt mỏi, lúc nào cũng chỉ muốn ngủ, nhưng mà không an tâm nên không dám ngủ, hiện tại có thuộc hạ của Minh Tinh lâu nói bảo vệ nàng thì nàng có thể an tâm ngủ một giấc
rồi. Tào Triệt sau một hồi suy ngẫm rồi mới nói: “Ta tất nhiên sẽ đi
điều tra rõ chuyện này.” Hắn cứ tưởng muốn điều tra là tra được sao?
Băng nhắm mắt lại, không thèm để ý đến lời hắn nói, bởi biết hắn không
hại nàng nên không chút sợ hãi dần chìm vào trong giấc ngủ.
Ngủ đi! Ngủ đi! Trong giấc mộng nàng mơ thấy Hãn, thấy hai đứa nhỏ mới sinh mà nàng chưa kịp nhìn thấy mặt….
Tào Triệt toàn thân bất động, chăm chú nhìn nàng ngủ, trong mắ không khỏi
tán thưởng nàng, Bao nhiêu biến cố như thế mà nàng vẫn có thể an ổn ngủ
được thì nhất định không nữ tử tầm thường nào có thể làm được.
“Băng…… Không biết kiếp trước ngươi là nữ tử thế nào ?” bạc môi vu vơ hỏi rồi lại thở dài.
“Vương gia, tấ cả đều đã thu xếp ổn thoả, có tiếp tục đi nữa hay không?” một nam nhân bên ngoài xe cung kính hỏi vào.
Tào Triệt lập tức ra khỏi xe, thấp giọng hỏi:“Thương tích thế nào?”
“Tiểu Ngũ đã chết đã ngay tại chỗ đã được mai tang, Tiểu Tam cùng Tiểu Lục bị trọng thương, những người khác đều là vết thương nhẹ, không có gì trở
ngại.” Trung niên nam nhân mặt không giấu được đau lòng cùng phẫn nộ,
đối với cái chết của Tiểu Ngũ hận không thể giết hết đám sát thủ đó để
trả thù cho hắn, chỉ có thể thở dài nói:,“Vương gia, nương nương sao
không??”
“Mạnh khỏe không việc gì, lão Ngô, đề cao cảnh giác, lập tức khởi hành, chờ
đến khi sự việc ổn định thì sẽ làm mai táng đàng hoàng cho tiểu Ngũ.”
Sát thủ của Minh Tinh lâu quả thật không phải người thường, khiến cho
thuộc hạ của hắn thương vong không ít, chỉ không biết mục tiêu của bọn
họ là nàng hay là hắn…..
Lão Ngô dấu đi sự đau đớn trên mặt, theo mệnh lệnh tiếp tục khởi hành.
Không lâu sau khi đám người đó đi, một đám người mặc đồ đen cũng bí mật đi
theo bọn họ, trước khi đi còn thả chim báo tin về phía kinh thành.
Tào Triệt cưỡi ở trên lưng ngựa, ngẩng đầu nhìn theo chim báo tin, đoán nhất định đám thích khách đó còn quay lại.
Sau khi khởi hành, cái đuôi đó vẫn không xa gần bám theo bọn hắn, hắn ngừng họ cũng ngừng, hắn đi họ liền theo, hắn nghi ngờ đám sát thủ của Minh
Tinh lâu đó vẫn chưa có rời đi, không biết họ làm thế là có mục đích gì, hơn nữa cũng không ngửi thấy mùi sát khí từ họ….
“Vương gia…… Phía sau có người.” Lão Ngô nhất thời phát hiện ra điều dị thường, liền đuổi ngựa đến chỗ Tào Triệt bẩm báo.
“Ngươi mới phát giác sao? Chúng theo ta từ khi ta bắt đầu khởi hành lại.”Tào Triệt không chút để ý nói.
“Người có muốn thuộc hạ dẫn người đi..”
“Không cần, bọn họ nếu muốn làm gì thì đã ra tay rồi, với lại các ngươi không
phải đối thủ của họ, không bằng để ta nói chuyện với họ xem sao?” Nói
xong liền quay đầu cao giọng nói:“chư vị Minh Tinh lâu, đi theo bổn
vương sau không biết có việc gì?”
Lão Ngô lúc này mới biết đám người mặc đồ đen đó là sát thủ của Minh Tinh
lâu nhân, sắc mặt có chút trắng bệch, khó trách vừa rồi bọn họ khó có
thể chống đỡ nổi, nguyên nhân làm đám sát thù này có thể vì tiền mà bán
cả mạng sống….
Tào Triệt liên tục hỏi ba lần mà không thấy có người đáp, quay đầu tiếp tục đi tiếp.
Lại được rồi một dặm, lão Ngô nhẹ nhàng thở phào,“Vương gia, bọn họ đi rồi.”
Tào Triệt không cho là lão Ngô đúng, cái gì mà đi rồi? không dễ vậy đâu!
Bọn họ chỉ là che dấu không cho kẻ khác phát hiện ra nữa mà thôi. Hắn
không biết ai có thể mua được người của Minh Tinh lâu, có lẽ do lần
trước ám sát hoàng đế chưa thành, lại hao binh tổn tướng nên mang lòng
oán hận nên tính trút giận lên người hoàng hậu.
Nhưng xưa nay, Minh Tinh lâu một khi đã ra tay là phải hoàn thành nhiệm vụ,
không có chuyện quay về tay không, lần trước ám sát hoàng thượng thất
bại là chuyện ngoài ý muốn, lần này nếu không được tuyệt đối bọn họ
không rời đi, chỉ sợ nguy hiểm thêm cho nàng….
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía xe ngựa. Rõ ràng tên sát thủ đó đã thâm nhập
được vào trong xe, nàng lại yếu ớt đến vậy thì lấy cái gì khiến hắn lui
ra? Càng đi bên cạnh nàng càng thấy nàng bí hiểm, rất nhiều chuyện nàng
có thể dự đoán trong tầm tay, càng kích thích hắn muốn khám phá sâu hơn
nữa về con người nàng. Tào Triệt ngẩng đầu nhìn ánh trăng dần khuất, hạ
lệnh tắt đèn, đường tờ mờ sáng rồi nên không khó đi lắm.
Lúc này ở phía bắc hoàng cung, trên đài cao, Tào Hãn cũng đang ngửa mặt lên trời nhìn trăng rằm, từ khi Băng bị Triệt mang đi hắn chưa từng rời nơi này nửa bước. Hắn cứ đứng vậy như thể muốn nhìn đến khi nào thấy xe
ngựa của nàng đi hết tầm mắt, đây là một kế hoạch quá mạo hiểm, mà hắn
thì không có lựa chọn nào khác ngoài kế hoạch này.
Thái độ của Triệt ưa ngạnh( ngang bướng) như thế, hắn biết nếu hắn không để
cho nàng đi theo Triệt thì hắn sẽ mất đi nàng vĩnh viễn, nhưng hắn cũng
không muốn nàng mất đi tính mạng. Hắn lại không dám chắc trong vòng mười ngày tìm được Mộc Viễn Trạch. Mà Triệt lại tính toán rất kỹ càng mới
vào hoàng cung lúc đó, hắn không có cơ hội thứ hai để lựa cho chỉ có
thể để nàng đi. Triệt nói đúng, hắn lần lượt đưa nàng vào nguy hiểm,
ngay cả bảo vệ tính mạng nàng hắn còn không làm được, hắn thật không
xứng làm chồng nàng…..
“Chuyện gì?” Phát hiện Lộ Tam co rụt đầu tần ngầm đến gần hắn, không dám nói gì đó, Tào Hãn không kiên nhẫn trầm giọng hỏi.
“Hoàng Thượng, người không ăn không uống đứng đây đã một ngày rồi, người hãy
hồi cung nghỉ ngơi đi ạ! Nương nương là người mệnh lớn, ông trời nhất
định phù hộ người bình yên hồi cung.” Nương nương được Cẩn Vương hộ tống đi tìm danh y, Hoàng Thượng còn lo lắng cái gì?
Lộ Tam an ủi hắn, hắn ừ một tiếng, Băng và Triệt rời khỏi hoàng cung tìm
danh y trừ người trong cuộc ra không một ai biết nguyên nhân thật sự bên trong là gì, bọn họ đều tin tưởng Triệt, cứ nghĩ Triệt vâng lệnh hoàng
thượng tháp tùng hoàng hậu rời cung tìm danh y, có ai biết hắn thiếu
chút nữa muốn xử tử Cẩn vương đâu?
Hắn hoãn khẩu khí hỏi Lộ Tam:“Tiểu Ngũ có tin tức gì không?” Tiểu Ngũ là
một trong mười hai thị vệ bên cạnh Cẩn Vương do hắn bí mật an bài vào,
đáng lẽ giờ này hắn phải có tin tức bẩm báo rồi mới phải, sao giờ nãy
vẫn chưa thấy có động tĩnh gì?
“bẩm Hoàng Thượng, vẫn không có tin tức gì.” Lộ Tam trong lòng đã sốt ruột, thức đêm mới biết đêm dài, Tiểu Ngũ vì sao mà chưa báo tin tức gì cho
Hoàng Thượng?
“Thương Kiệt.”
“Dạ!” Một bóng đen không biết từ nơi nào nhẹ nhàng đi ra, quỳ gối trên mặt đất chờ sai khiến.
“Ngươi lập tức đuổi theo đoàn xe của Cẩn vương xem có phải đã xảy ra chuyện gì không, lập tức hồi báo!”
“Vângg!” Bóng đen vâng lệnh, thoáng một cái đã nhảy lên lầu cao, phi thân đi mất.
Lộ Tam thấy an tâm hơn mới đi đến bên cạnh Hãn nói ngập ngừng: “Hoàng
Thượng, người không đi thăm tiểu hoàng tử và tiểu công chúa sao?”
“Đi thăm đi!” Tào Hãn thần sắc ảm đạm, nàng không có ở đây, người mà chịu khổ nhất có lẽ không phải hắn mà là hai đứa nhỏ!
Theo thương lệ, hoàng tử và công chúa đều có cung điện riêng và do các vú
nuôi phụ trách chăm lo, nhưng mà hắn vì nàng mà đã bỏ cái quy định này.
Bên sườn Thanh Dương cung đã chuẩn bị hết thảy vật dụng, nàng từng nói
muốn đích thân chăm sóc cho con, cho con ăn từng bữa, nếu không sau này khi lớn lên nó không thân với cha mẹ. Hắn không lay chuyển được nàng
nên chỉ có thể tuỳ ý nàng làm gì thì làm.
Bước vào bên trong căn phòng, nến trong lòng đều được thắp sáng trưng, toả
ra ánh sáng màu vàng chói lọi, bốn vách tường đều dính rất nhiều hình
thù cổ quái vui mắt, nhất định là nàng muốn trang trí phòng con cho con
vui vẻ, đủ thấy nàng đã tốn không ít tâm tư. Tào Hãn vừa vào đến bên
trong, Cẩm Hồng cùng Linh Nhi đứng bên hỗ trợ các cung nữ lúc đó mới
hành lễ.
“Đều đứng lên đi, Huy nhi và Minh Nhi sao rồi?” Tào Hãn đi đến bên hai cái
nôi đặt bên trong đó hai đứa nhỏ, tham lâm nhìn vào bên trong đó không
rời mắt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn kỹ hai hài tử, khuôn mặt nho nhỏ,
cả người quấn đầy ta lót, nàn da phấn nộn có chút nhăn nhăn nhưng mà rất đáng yêu. Hắn cứ si ngốc nhìn vào mặt hai đứa nhỏ, sao đâu đâu nơi
chúng hắn đều thấy bóng dáng nàng ở đó….
“Hoàng Thượng yên tâm, hoàng tử và công chúa đều rất tốt ạ! Ngự y đã xem qua,
cũng không có di chứng gì chứng tỏ bị bệnh, nói chung tất cả đều mạnh
khoẻ ạ.”Cẩm Hồng nói. Hy vọng sự khỏe mạnh của hoàng tử cùng công chúa
có thể làm cho Hoàng Thượng bớt lo sầu.
“Đưa nào là Minh Nhi?” Trẻ con khuôn mặt giống nhau nên hắn không phát hiện đâu là nữ nhi của mình.
“Bẩm Hoàng Thượng, bên trái là hoàng tử, bên phải là công chúa.” Linh Nhi
khó hiểu liếc mắt nhìn Cẩm Hồng, Hoàng thượng vì sao lại không quan tâm
hỏi tiểu hoàng tử mà lại hỏi tiểu công chúa?
“Minh Nhi, đến đây, để cho phụ hoàng ôm một cái.” Hắn cũng không quản đứa
nhỏ có phải đang ngủ hay không, nói xong liền đi đến bên phải ôm lấy đưa nhỏ, động tác vô cùng cứng nhắc.
“Oa…… Oa……” Bị giật mình, Minh Nhi cắt tiếng khóc lớn.
“Hoàng Thượng, như vậy ôm không đúng, tiểu công chúa sẽ không cảm thấy thoải mái, phải là như vậy!”
Linh Nhi vừa mới được vú nuôi dạy cho các ôm trẻ nhỏ thế nào, nên nhanh miệng chỉ lại cho Hoàng Thượng.
“Minh Nhi không khóc, ngoan…… Như thế này mới thoải mái đúng không?” Tào Hãn
dỗ đứa nhỏ như thể là một người cha rất thành thục như thể sợ đứa nhỏ bị uỷ khuất dỗ dành nói: “Minh Nhi vì sao còn khóc a? Có phải là con muốn
có mẫu hậu không?Không cần lo lắng, chờ mẫu hậu trị bệnh khỏi rất nhanh
sẽ đã trở lại a……”
Tiếng khóc của Minh Nhi vừa dứt thì bên trái nôi Huy Nhi liền phát ra tiếng
khó lớn, Tào Hãn chau mày, không hờn giận nói:“Huy nhi, nam nhi không có rơi lệ, có chuyện gì mà phải khóc kia chứ?”
“Hoàng Thượng, hoàng tử vừa sinh, làm sao hiểu được này……” Cẩm Hồng tiến lên
ôm lấy Huy nhi vỗ nhẹ trấn an, Huy nhi vẫn như cũ không quan tâm khóc
lớn không nghỉ. Thấy Minh Nhi trong lòng bị Huy Nhi nháo lại khóc lớn
lên, Tào Hãn vỗ nhẹ nhàng dỗ tiểu công chúa liếc mắt nhìn Huy Nhi trong
lòng Cẩm Hồng nhíu mày nói: “ Thái tử tương lai của một nước sao có thể
mít ướt như vậy?”
“Đại khái là tiểu hoàng tử cũng muốn được Hoàng Thượng ôm đây?” Hoàng Thượng hình như đối với Tiểu công chúa và tiểu hoàng tử rất khác nhau, hoàng
tử còn nhỏ như vậy sao có thể nghiêm khắc quá.
“Phải vậy không?” Tào Hãn tay phải ôm Minh Nhi, nhíu mày vươn cánh tay trái
đến tiếp nhận Huy nhi, kỳ tích đã xảy ra, mới vừa đến tay của Tào Hãn,
Huy nhi liền ngừng tiếng khóc, an ổn ngủ.
“Nô tỳ nói có sai đây! Tiểu hoàng tử nhất định là thích được Phụ hoàng ôm vào lòng mà!”
Nhìn hai hài tử nhỏ bé trong lòng an ổn ngủ, Tào Hãn càng thêm nóng lòng.
Hắn nghĩ đến giấc mộng đó, tiểu cô nương đó cứ gọi một nữ tử xa lạ là
mẹ, hắn biết giấc mộng đó có thể là tương lai của hắn, chứng tỏ nàng
thuỷ chung ở bên người hắn không bao giờ rời xa, chia ly lúc này chỉ là
thử thách ngắn ngủi mà thôi. Hắn cần chính là sự kiên nhẫn chờ đợi, đợi
đến ngày nàng quay về….
Thái phi và Đỗ Lan tự nhiên chết một cách bí hiểm nhưng do Hoàng thượng lạnh lùng không cho phép nhắc đến nên không có sóng gió gì nổi lên. Còn An
Tiểu Viện thì hắn chỉ cần tuỳ ý tìm một cớ gì đó rồi lại áp giải nàng ta vào cung nhân tà, hắn không muốn giết nàng, chuẩn bị tất cả để chờ đến
khi Băng quay về rồi quyết định.
Sáng sớm hôm sau, Thương Kiệt hồi cung mang đến tin tức xấu. Đoàn xe nửa đêm gặp chuyện, Tiểu Ngũ bỏ mạng, may mà hoàng hậu bình yên vô sự.
Người duy nhất hắn cài vào hàng ngủ của Cẩn Vương nhanh như vậy đã bị trừ bỏ, chứng tở Triệt không muốn sai này có tin tức gì của nàng đến được tai
hắn, nếu mà hắn cứ phái thêm người đi kiến cho hắn tức giận, nên lúc này hắn chỉ có thể ra lệnh cho các địa phương thường xuyên mật báo tình
hình để biết bọn họ đã đi đến nới nào.
Một nắng hai sương cả ngày đi liên tục, đoàn người hiển nhiên sắc mặt ai
lấy đều mệt mỏi nhưng không ai dám oán thán, Băng cả ngày nằm trong xe
hết ăn lại ngủ, tình thần vì thế mà được khôi phục không ít.
Giữa trưa trong một trấn nhỏ, vì có nhiều người qua lại nên không tiện cho
xe chạy đi, với lại hai ngày mọi người đều không được nghỉ ngơi, Tào
Triệt đành hạ lệnh tìm một nhà khách để dừng chân, cho mọi người được
nghỉ ngơi, đến chiều ít người qua lại thì mới tiếp tục khởi hành.
Một nam tử vô cùng anh tuấn giúp đỡ một nữ tử yếu đuối tiến vào bên trong
nhà khách nhỏ duy nhất trong trấn liền hấp dẫn bao cái nhìn, trong lòng ai lấy đều than sao trên đời này lại có một đôi tiên đồng ngọc nữ hạ
phàm đẹp đến vậy….
Quần áo trên người họ mặc đều là hàng cao cấp thượng hạng, trưởng quầy
không dám chậm trễ liền chạy đến cung kính nói::“Xin hỏi khách quan là
nghỉ trọ hay là ở lâu dài ạ?” Tâm hắn không ngừng mừng rỡ, lần đầu tiên
trong đời hắn gặp người thoát tục vậy a, không nhanh chân không chừng
không được thấy họ….
“Chưởng quầy, toàn bọ nhà khách này ta đều bao hết, nhanh đi chuẩn bị các món
thượng hạng nhất lên phòng bọn ta, cho ngựa của bọn ta ăn, sau đó chuẩn
bị nhiều lương khô và cỏ khô, chúng ta còn đi nhiều ngày nữa.” Lão Ngô
nói xong rồi vất cho trưởng quầy một nén bạc to.
Trưởng quầy nhìn thấy lĩnh bạc to mắt sáng lên, nhưng nhìn vào đám người đi
cùng của họ có đến mười mấy người không khỏi cười khổ: “Khách quan, nhà
khách của chúng tôi chỉ có ba phòng, mọi người lại đông như vậy sợ không đủ ở…”
“Viêc này không kiến ngươi quản, tụi ta khắc biết phân công sau, ngươi dẫn đường đến phòng chính đi!”
Nhà khách chỉ có ba phòng, bên ngoài Tào Triệt và Băng nguỵ trang thành một cặp vợ chồng nên đương nhiên ở trong một phòng, đang dùng cơm Băng hỏi
Tào Triệt:“Thời gian chỉ còn có tám ngày, ngươi xác định có thể tìm được Mộc Viễn Trạch ở đâu?” Chỉ sơ là chậm trễ một ngày thì tính mạng nàng
không còn giữ được mà quay trở về.
“Biết rõ hắn là Diễm, nàng sao vẫn gọi hắn là Mộc Viễn Trạch, các nàng không
phải là thanh mai trúc mã sao?” Tào Triệt giả mù cảm thán một
tiếng,“Lòng của phụ nữ đúng là không biết biến đổi lúc nào?”
“Ta với hắn lúc trước ra sao với ngươi có quan hệ gì?” Băng không khỏi đau
xót, chuyện nàng và Diễm quen biết từ nhỏ không phải ngày một ngày hai
mà có thể nói rõ hết được, khẩu vị ăn uống vì thế mà cũng biến mất.
“Đó là ta nói thế, nàng không cần sốt ruột, ta cam đoan trong vòng bảy ngày nữa là có thể tìm được hắn.”
“Ngươi đã khẳng định như thế thì lúc này hắn đang ở nơi nào?”Cẩn vương nhất
định đã sớm biết Diễm ở nơi nào, nhưng nàng có thể ước tính quãng đường
mình đã đi, nếu cứ chạy với tốc độ này thì khẳng định ba ngày sau họ
không còn ở trong Đại Cảnh quốc, nói như vậy là Diễm không phải người
Đại Cảnh sao? Hăn là người của Lan Quốc hay Nguyệt Quốc?
Nói thực ra, thì với nàng hai quốc gia này không có ấn tượng gì tốt, Hoàng
đế Nguyệt Quốc hàng năm đều phát động chiến tranh, là một người ngạo
mạn, Hoàng đế Nguyệt Quốc lúc này không phải là Úy Phong Kì lúc trước
lẻn vào cung bắt cóc nàng sao? Hai nước này nói chung cái gì cũng không
tốt, nhưng mà nhất định nàng sẽ phải tới một trong hai nước này….
“Nguyệt quốc, nghe nói là vì ngươi mà hắn đang ở Nguyệt quốc.” Tin tức này do
Du Du cung cấp, thư nói hắn muốn đến Nguyệt Quốc tìm nữ nhân mà hắn
yêu….
“Cái gì? Làm sao có thể?” Băng kinh ngạc cực kỳ, nàng rõ ràng ở Cảnh quốc, Diễm làm sao có thể cho rằng nàng ở Nguyệt quốc?
“Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ, chỉ có thể chờ đến khi nào gặp mặt
mới biết được sự thật.” Tào Triệt nhẹ nhàng nhấp từng ngụm rượu, rồi
quay sang nhìn Băng chậm rãi nói: “ Người của Minh Tinh lâu vì sao lại
vẫn đi theo chúng ta? Đêm đó, nàng ruốt cục làm gì mà kiến cho bọn họ
rời đi?”
Mặt Băng mang trào phúng nhìn Tào Triệt liếc mắt một cái,“Không nghĩ ngươi
còn nhớ tới việc này?” Nàng vẫn tưởng hắn không cái gì là không biết.
“Đúng vậy!” Tào Triệt cảm khái thở dài.
“Muốn biết sao?” Băng cười như châm chọc người đối diện.
Tào Triệt chọn nhíu mày“Đó là điều tất nhiên.”
“Muốn biết sự việc trong đó… Chi bằng ngươi kể một chút chuyện liên quan đến
Minh Tinh lâu cho ta nghe trước đã.” Tuy rằng ngẫu nhiên có trong tay
lệnh bài của lâu chủ, nhưng đối với tổ chức này thế nào nàng một chút
cũng không biết, lại càng không dám tuỳ tiện hỏi người của Minh Tinh
lâu, chỉ có thể dựa vào Cẩn Vương để biết thêm chút tin tức.
“Nàng không biết gì sao?” Tào Triệt hơi kinh ngạc,“Nàng muốn nghe chuyện gì?”
“Về Minh Tinh lâu hết thảy ta đều muốn biết, bao gồm cả cái này……” Băng
mang túi gấm chứa Tinh Nguyêt bài đưa tới trước mặt Tào Triệt sau đó lại nhanh tay thu về.
“Đó là cái gì?” Tuy chỉ trong một cái chớp mắt, Tào Triệt đã thấy rõ trong
tay Băng giấu giếm tinh nguyệt hắc diệu thạch.Đó là vật gì?Với Minh Tinh lâu có quan hệ gì?
“Ngươi có biết chuyện gì không?” Lần này đổi lại là Băng kinh ngạc. Hay tinh
nguyệt bài này chỉ có người của Minh Tinh lâu mới có thể nhận diện.
Tào Triệt lắc đầu,“Cái này và Minh Tinh lâu có quan hệ gì?”
“Trước hết đừng hỏi này nọ, cứ nói chuyện về Minh Tinh lâu trước đi.” Băng có
chút thất vọng, xem ra Cẩn vương đối Minh Tinh lâu hẳn là không biết
nhiều chuyện.
Tào Triệt bình thản nói:“Minh Tinh lâu chính là một tổ chức sát thủ thần bí nhất trong chốn giang hồ.”
Câu này là vô nghĩa, nàng đã sớm đoán được! Băng còn giả vờ ngây ngốc nghe
hắn nói tiếp, ai ngờ Cẩn Vương không có nói tiếp, nàng trừng mắt nhìn
hắn giục: “Nói tiếp đi!”
“Không có gì nữa.” Tào Triệt uống cạn chén rượu trên tay rồi buồn chén xuống.
“Hết rồi? Vậy ngươi có biết sát thủ của Minh Tinh lâu đó bao gồm mấy người không?”
“Nàng thấy lần ám sát ở sơn trang nghỉ hè rồi chứ, có thể nói là vô vàn, tất
cả đều mạnh, đã rat tay là không có đường lùi, đương nhiên, còn có nàng
là trường hợp ngoại lệ.”
“Nói cách khác Minh Tinh lâu thực lực rất mạnh?” Nàng có chút hoài nghi, dù
sao khi nhớ đến đám sát thủ đó ra tay ở sơn trang nàng có thể nhận xét
được các cô gái đó có bao nhiêu lợi hại.
“Không sai, sát thủ của Minh Tinh lâu mỗi người một sở trường, không thể kinh
thường, hơn nữa khi đã rat ay không kiêng nể bất kỳ một ai, nên ta mới
thắc mắc không biết vì sao nàng lại có thể bình an, lại làm cho bọn hắn
rời đi, không biết nàng là người thế nào?”
Băng cười thần bí,“Về sau ngươi sẽ biết.” Lâu chủ đương nhiệm của Minh Tinh
lâu chính là nàng, chuyện này tốt hơn hết là không nên nói rõ, nếu không càng kiến sự việc thêm phức tạp.
Tào Triệt bất đắc dĩ cười, hắn đã sớm dự đoán được nàng nhất định không nói rõ chuyện đó, nhưng vẫn cố hỏi: “vậy sao bọn họ cứ đi theo chúng ta,
nàng có thể nói tất cả chuyện đó được không?”
“Tổ chức sát thủ Minh Tinh lâu nổi danh như vậy, có bọn họ ở phía sau đi
theo có cái gì không tốt? Có bọn họ ở đó, người bình thường nhất định
không dám động tay động chân đến chúng ta!” Băng nói một cách đương
nhiên.
Tào Triệt gật đầu phụ họa,“Nói có lý.” Mỉm cười dấu đi suy nghĩ sâu xa trong mắt.