Buổi chiều mùa thu, ánh mặt trời không chiếu xuống không quá gắt, sen ở
trong hồ Tâm Liên đã đi vào thời kỳ úa tàn, để lại trong đó là làn nước
trong xanh có thể nhìn rõ được đàn cá trong hồ. Tào Hãn cùng Tào Triệt,
hai huynh đệ mỗi người cầm trong tay một cái cần câu, đang vào hồ câu
cá.
“Triệt, trước đây ta không hiểu vì sao ngươi lại thích yên tĩnh, có lẽ vì thế
mà ngươi luôn câu cá giỏi hơn ta, nhưng mà hôm nay ta nhất định không
chịu thua ngươi! Đây là con cá thứ ba đó…” Tào Hãn hưng phấn giương cần
câu lên, bỏ con cá chép vào trong chậu nước, con cá chép quẫy mạnh hết
sức trong chậu đó mà không cách nào thoát khỏi vận mệnh cá trong chậu
của nó.
“Hoàng huynh hôm nay sao lại có hưng phấn đi câu cá?” Tào Triệt không chút để ý đến con cá trong chậu, đã lâu lắm rồi huynh đệ bọn hắm mới có tâm trạng vui vẻ như vậy khi đi câu cá.
“Hôm qua đi qua hồ thấy cá trong hồ bơi lội ta mới nhớ đến lúc nhỏ chúng ta
hay vào hồ câu trộm cá để nướng ăn, càng nghĩ càng thấy vui vẻ, ngày đó
chúng ta đi tim khắp nơi cành lá khô để nướng cá ăn, kết quả bị phụ
hoàng phát hiện, phạt chúng ta đưungs bích suốt hai canh giờ!” Tào Hãn
một lần vui vẻ kể lại chuyện xưa.
“Chuyện lúc đó như thế nào mà đệ không nhớ rõ lắm? Nhưng mà thần đệ còn nhớ lúc đó Phụ hoàng mặt đỏ tía tao quát mắng chúng ta, cấm chúng ta sau này
không được phép đến hồ Tâm Liên câu cá!” Tào Triệt cười cười, lại
hỏi:“Đúng rồi, hồ Tâm Liên này bao nhiêu năm rồi đều tàn tạ đầy rong
rêu, không được tu sửa, nay sao đột nhiên lại sạch sẽ như thế?”
“Nhược Nghiên hồ nhìn có vẻ hiu quạnh, làm nàng không được vui… Sạch cũng tốt, ít nhất rất thuận tiện cho chúng ta câu cá.”
“Ta nhớ rõ hoàng tẩu trước kia không phải thích nghe nhất chính là âm thanh thê lương tàn tạ sao? Cho dù mất trí nhớ nhưng mà hứng thú trước kia
cũng thay đổi cả chứ?” Tào Triệt làm ra vẻ vô tâm hỏi. Thích nghe âm
thanh thê lương là Nghiên nhi, không phả Băng, hoàng huynh chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ qua nàng?
“Có lẽ mất trí nhớ nên thay đổi tính tình cũng là chuyện thường, mất trí
nhớ vốn là chuyện khó lý giải, nên cs chuyện gì là cũng không có gì là
kỳ quái!”Tào Hãn nhẹ nhàng bâng quơ cười nói.
Tào Triệt chợt tắt mi, cảm giác cần câu trong tay khẽ nhúc nhích, vừa định
nhấc lên thì thấy xa ca có một bóng hình xinh đẹp tuyệt mĩ đang đi lại,
hắn đối với Băng hô to nói:“Hoàng tẩu, mau tới bên này, chốc lát nữa có
cá nướng ăn đó!”
Một là hoàng đế, một là Vương gia, bọn họ không đi bàn chuyện đại sự quốc
gia, không đi lục đục với nhau, như thế nào mà ngồi đó câu cá? Lại còn
bảo nàng chờ ăn cá nướng? Băng chậm rì đi lại chỗ bọn họ, không biết vì
sao mấy ngày hôm nay nàng làm gì cũng thấy mệt mỏi, hơn nữa lại luôn có
cảm giác thèm ngủ, như thể ngủ bao nhiêu cũng không đủ.
“Tinh thần có thấy ổn hơn không?” Tào Hãn đem cần câu để một bên, kéo Băng
qua quan sát sắc mặt nàng! Không sai, sắc mặt hồng hào, khí sắc có vẻ
rất ổn.
“Tốt hơn nhiều rồi, thiếp mới vừa ngủ trưa dậy, Linh Nhi muốn thiếp đi ra
ngoài dạo, Hoàng Thượng cùng Vương gia ở đây câu cá sao?” Băng nhớ
trước khi vào cung nàng và Tào Triệt có định ra lời hứa hẹn, khi đó nàng chỉ nghĩ đến làm sao có thể hồi cung nói cho Hãn biết con người thật
của Cẩn Vương, nhưng mà nàng căn bản không có cơ hội nói về Cẩn Vương,
nàng không thể không thừa nhận Cẩn Vương đúng là chu toàn trong mọi
việc, người bị quấn vào vẫn là nàng.
“Đúng vậy! Ta đã câu được đến ba con cá, một hồi nữa sẽ cho nàng nếm thử tay
nghề của ta, cá nướng chính là sở trường của ta đó!” Tào Hãn hưng phấn
nói, đối với tay nghề nướng cá làm như hắn tin tưởng đến mười phần.
“Hoàng huynh nướng cá mùi vị đúng là tuyệt hảo đó, hoàng tẩu một khi đã ăn
nhất định không thể quên được!” Tào Triệt thản nhiên cười, nhìn điệu bộ
thấy hắn lúc này mà đêm hôm đó thật không tin đó là một người. Hắn có
thể làm được như thế quả là nhân tài a. Băng hối tiếc lúc trước nàng
không học một chút tâm lý học.
“ Vậy còn chờ gì nữa mà không nhóm lửa nướng đi a!” Bụng băng sôi lên
từng hồi khi bị lời nói của Triệt hấp dẫn, trời đánh còn tránh miếng ăn, nàng lại là con người luôn coi trọng ẩm thực, chỉ cần nghĩ đến mùi cá
nướng thơm ngào ngạt thì nhất thời hai mắt đã loang loáng, nói có chút
khẩn cấp.
Củi lửa đã sớm được chuẩn bị, cá cũng có sẵn, giết có nhóm lửa chính là Hãn một mình tự làm, Băng chỉ ngồi im nhìn hắn làm mà không mở lời nói câu
nào, đối diện với Tào Triệt, nàng đương nhiên không dám cùng Hãn quá
thân mật. Tào Hãn cao hứng nên cũng không nhận thấy không khí dị thường
giữa bọn họ.
Sauk hi chuẩn bị hết thảy, Tào Hãn tiếp nhận con cá đã được đánh sạch vẩy
xiên vào cây trúc từ tay thái giám, kéo Băng đến chỗ đống lửa ngồi nói: “ Vậy là được rồi, cứ chờ lát nữa là được!”
Tào Triệt vẫn ở hồ Tâm Liên tiếp tục câu cá, bộ dáng thản nhiên tự đắc, đột nhiên ngửi thấy mùi vị hấp dẫn bay đến, không kìm được nhìn về phía bọn họ, thấy Tào Hãn cùng hoàng tẩu đang vui vẻ bên nhau nướng cá, động tác của hắn lúng túng, không tí tư chất gì mà có thể trở thành một đầu bếp
được….
Băng nhìn hắn hứng khởi như thế không khỏi cười nhẹ, tiếng cười đó vọng vào
tai Tào Hãn kiến hắn quay đầu lại, giả bộ giận hờn nói: “ Nàng cười cái
gì? Không muốn ăn cá nướng hử?”
“Hoàng huynh là thật người không hiểu tí gì về tình cảm, hoàng tẩu rõ ràng là
đang hạnh phúc cười, trên đời này có mấy nam nhân tự tay nướng cá cho nữ tử ăn đây? Hoàng tẩu chỉ sợ là người duy nhất a!” Tào Triệt quay đầu
về phía bọn họ nói, vẻ mặt lười biếng ý cười.
“Ngươi nói đúng!Ta muốn Nhược Nghiên trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này, là nữ nhân được sủng ái nhất!” Tào Hãn cười, ánh mắt không giẩu
nổi thâm tình với nàng, giống như hắn đã giăng thiên la địa võng khắp
nơi, nàng một khi đã rơi vào lòng hắn rồi thì có giãy dụa thế nào cũng
không thoát ra được.
Băng nhợt nhạt cười, trong lòng cũng căng thẳng, Cẩn vương hiển nhiên là Cẩn vương, trong lời nói ra đều có ẩn ý. Đêm đó nàng với hắn giao dịch,
nàng từng nói người là lòng nàng yêu nhất là Diễm, nhưng mà đó là cớ để
có thể trở lại, bất đắc dĩ thành người cho hắn lợi dụng. Nhưng mà lời
nói vừa rồi của hắn ám chỉ có thể chiếm tình cảm của Hãn, không được
phép yêu hắn….
Tào Hãn một lần nữa cho thêm hương liệu vào con cá, rồi nếm thử, thấy ưng ý hắn liền đem cá đến trước mặt Băng nói: “ Đây, nàng mau nếm thử xem có
vừa miệng không?”
Cũng không biết có phải do lời nói của Cẩn Vương kiến nàng không vui không,
rõ ràng là mùi hương tuyệt vời, nhưng mà khi đưa cá đến gần, Băng lại
nổi lên một cảm giác ghê tởm buồn nôn, đẩy con cá ra xa, che miệng không ngừng nôn khan.
“Nương nương……” Linh Nhi chạy nhanh lại bên nàng vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Nhược Nghiên, nàng làm sao vậy?” Tào Hãn kinh sợ, nhưng mà lòng lại có phần vui mưng, có phải nàng….
“Không có việc gì, thiếp có chỗ cảm thấy không thoải mái…” Thật khó khăn mới
có thể áp chế cơn nôn khan đó, Băng cũng âm thầm kinh hãi, nguyệt sự của nàng đã trễ hơn mười ngày, nàng mong là mình vẫn may mắn, không phải….
Ánh mắt hai người đều nhìn vào con cá nướng trong tay Hãn, Băng lại được
một trận nôn khan nữa, Tào Hãn ném cá nướng trong tay đi, hướng về phía
Thái giám đứng bên cạnh quát:“Còn không mau đi truyền ngự y!”
“Nhược Nghiên, nàng không phải là có thai rồi chứ?” Trong mắt Tào Hãn mong chờ hỏi. Đợi lâu như vậy, đây không phải là kết cục mà hắn mong chờ sao?
Băng ngẩn người, trong lòng không rõ, nhìn về phía bụng mình, có thai sao? Nơi này không phải là có một đứa nhỏ đấy chứ?
“Chúc mừng hoàng huynh hoàng tẩu đã có quý tử!”
Âm thanh trong trẻo của Tào Triệt vọng lại kiến Băng thức tỉnh, gương mắt
nhìn vào Cẩn Vương đang tiến dần về phía họ, mắt hắn cười như thế là có ý tứ gì? Là hắn đang cao hứng nghĩ đến lúc Hãn khóc vì thống khổ sao?
Nếu thật sự ông trời cho nàng một đứa nhỏ, vô luận thế nào, dù có phải
huỷ diệt cả thế giới, nàng cũng không bào giờ để đứa bé thành vật hi
sinh vô tội.
Tào Hãn vui mừng ôm Băng vào lòng, cười sảng khoái khi nghĩ đến cảnh hắn và nàng sắp trở thành phụ hoàng và mẫu hậu, thậm chí ngốc nghếch nói:
“Nhược Nghiên, chúng ta sẽ làm phụ hoàng mẫu hậu tốt nhất”
“Ngự y còn chưa có chuẩn đoán, người đừng vui mừng quá thế!” Băng dội cho
hắn một gáo nước. Nếu có thể lựa chọn, nàng hy vọng đứa nhỏ sẽ sinh ra
trong một hoàn cảnh yên bình, có thể an ổn trưởng thành, không mong đứa
nhỏ trở thành bậc vĩ nhân, chỉ cần có thể cả đời bình an vui vẻ là tốt
rồi….Mà hoàn cảnh hiện nay hiển nhiên không thích hợp như vậy a!
Nàng thật sự mang thai!
Lời nói của ngự y hoàn toàn dập tắt hết hy vọng của nàng, nàng hốt hoảng
đến ngay cả việc trở về Thanh Dương cung lúc nào cũng không biết, cả
người như ở trên mây, phiêu diêu mơ hồ không có chút cảm giác.
Nàng phải làm mẫu thân sao? Từ trước đến giờ không có ai dạy nàng làm như
thế nào mới trở thành một mẫu thân tốt, lúc trước nàng chỉ toàn tâm toàn ý vì Diễm, không có chuẩn bị tinh thần cho việc trở thành mẫu thân của
một đứa nhỏ, mẫu thân, đó là một người rấ vĩ đại, nàng có thể đảm nhiệm
được sao?
“Nhược Nghiên, nàng không vui sao?” Khi nghe tin nàng thật sự có thai, hắn vui mừng đến phát điên, nay bình tĩnh lại mới để ý đến Nhươc Nghiên biểu
tình hình như có gì đó nghiêm trọng, không có chút gì gọi là thẹn thùng
khi được trở thành mẹ.
“Không phải, tại thiếp chưa từng làm mẫu thân, lo lắng mình có thể làm không
tốt… “Băng thật cẩn thận tìm từ, không muốn hắn hiểu lầm nàng.
“Nha đầu ngốc, ta cũng chưa từng làm qua phụ thân a!” Tào Hãn nhẹ cốc vào
trán nàng một cái, rồi sau đó hôn nhẹ lên nói: “Không cần lo lắng, chúng ta nhất định cho đứa nhỏ này mọi thứ tốt nhất trên đời, ta sẽ phái thật nhiều cao thủ võ lâm bảo vệ nó, mời những thái sự học rộng tài cao dạy
nó học. Nếu mà hoàng tử thì liền lập nó làm Thái tử đem bồi dưỡng thành
một minh quân. Nếu là công chúa thì nuông chiều hết mực, đến năm nàng
hai mươi tuổi sẽ tìm một phò mã ôn nhu làm bạn cả đời với nàng, nàng nói xem có được không?”
“Người tưởng thực xa, nhất định sẽ là một phụ thân tốt!” Băng hướng mũi hắn
véo nhẹ, ôn nhu tựa vào vai hắn mà cười, tưởng tượng từng ngày từng ngày chứng kiến con của bọn họ trưởng thành đúng là rất hạnh phúc a! Nhưng
mà liệu hạnh phúc đó có bị chi phối không? Khó có thể đoán trước được uy hiếp rình rập xung quanh nó!
Tin tức hoàng hậu mang thai giống như cuồng phong mạnh mẽ quét hết mọi ngóc ngách trong hậu cung. Trong Vinh Hỷ cung, Hoa Thái phi tức giận đập đổ
cả chén trà trong tay Đỗ Lan mới đưa lên, trong miệng không ngừng sỉ vả: “Tiện nhân! Tiện nhân! Đừng tưởng rằng ngươi có thể thuận lợi sinh hạ
hoàng tử!”
Đỗ Lan không dám tránh né chén trà bay đến trán nàng, cảm nhận máu từng
dòng chảy từ đó xuống, khi cúi xuống thấy vạt á đã bị máu đỏ nhiễm hồng, nàng dùng ống tay áo lau nhẹ máu trên mặt. Mặc dù không dám lên tiếng,
nhưng lời nói đầy hăm dạo của Thái Phi cũng kiến nàng tâm hồn phiến
loạn.
Thái phi chẳng lẽ muốn ám hại đứa nhỏ trong bụng hoàng hậu nương nương sao? Điều này sao có thể……
Trong cung Minh Tú, An Tiểu Viện vẫn thất thần như cũ, không mấy thay đổi
ngồi bên cửa sổ đã từ bao giờ, ánh mắt trống rỗng vô thần nhìn vào gốc
cây cổ thụ ngoài cửa sổ. Đối với nàng mà nói vào cung nhân tà ba ngày
dài tựa ba năm, làm cho tâm hồn vốn thuần khiết thiện lương vĩnh viễn
không thể xoá mờ vết thương lòng u ám đó.
Một câu nói của Hoàng hậu thì có thể đưa nàng từ địa ngục về với nhân gian, nàng không quên cảm kích, đồng thời cũng thức tỉnh nàng địa vị trong
hoàng cung này quan trọng thế nào. Nàng bắt đầu có khát vọng quyền lực,
trước kia quyền lực với nàng mà nói không có ý nghĩa đến vậy, nhưng nhờ
trải qua sự việc lần này nàng mới biết, nó có thể quyết định sinh tử của một người. Mà khát vọng sống của nàng còn dài, yếu đuối chỉ làm cho
người khác càng dễ bắt nạt chèn ép nàng mà thôi. Đối với nàng mà nói,
nàng không muốn thành người như thế sống đến vài chục năm sau, nàng muốn mình trở lên thật mạnh, từ đó mới có thể thay đổi vận mệnh chính mình,
không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần lo người khác quản chế!
Từng giọt lệ rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như cạn khô dần,
đôi mắt không hề còn sự hồn nhiên vô tư nữa mà thay vào đó trở lên yêu
mị kiều diễm phong tình đến cực điểm…..
—————————————-
Tiếng gió mưa không ngừng rít bên ngoài nhưng trong tẩm điện thì lại thật yên tĩnh nhàn nhã. Băng khó chịu nằm trong lòng Tào Hãn. Có lẽ mang thai
thời kỳ đầu chính là nguyên nhân kiến cho cảm xúc gần đây của nàng biến
đổi, vui buồn thất thường. Đôi khi chỉ nhìn một cảnh như gió thổi lá khô rụng xuống mà đã muốn khóc, đôi lúc lại tự nhiên muốn ăn các loại hoa
quả trái mùa đến mức nếu không được thoả mãn thì cảm thấy vô cùng khó
chịu. Đôi lúc lại muốn cùng với các cung nữ học cách làm áo ngắn hay
những bộ quần áo nho nhỏ, khố cho nhi tử của mình nhưng do không thông
thạo nên đã cắt hỏng không biết bao nhiêu là vải quý…
Thậm chí có đôi khi nàng vô duyên vô cớ hét ầm lên, làm mất hết hình tượng
bản thânn rồi ngay sau đó lại cảm thấy hối hận vô cùng, tính khí nóng
nảy thất thường của nàng kiến cho đám nô tài trong cung ai nấy đều khúm
núm, ngay cả Hãn cũng luôn phải ôn nhu chịu đựng tìm từng lời thật tốt
để ca ngợi, vỗ về nàng như thể nàng chính là Bồ Tát sống vậy.
Ngay như lúc nãy, nàng lại một lần nữa đem hết cơm chiều vừa ăn vào phun ra
không còn một chút, thân thể mệt mỏi kiến tâm trạng tức tối khó chịu,
hướng về phía hắn không nhân nhượng quát mắng:“Đều là chàng không tốt!
Đã nói là thiếp không muốn sinh đứa nhỏ, bây giờ chỉ có mình thiếp chịu
khổ đến chết, thế mà chàng còn ở đó mà vui sướng!”
Nô tài nghe nàng nói với Hoàng thượng như thế đều sợ chết kiếp, nhưng mà
hắn vẫn an nhàn an ủi nàng: “Đúng, đều là tại ta không tốt, Nhược
Nghiên nàng nhẫn lại chút, qua thời gian này thì sẽ không khó chịu như
vậy!”
Lời an ủi của hắn như càng đổ thêm dầu vào lửa càng kiến nàng tức giận thét lên chói tai: “Ta không muốn sinh!” Lời nói chói tai đến vậy nàng nghe còn thấy đau, nhưng mà hắn vẫn bình tĩnh trấn an nàng, từng hồi, từng
hồi vỗ lưng an ủi nàng, trấn an sự nôn nóng của nàng.
Hiện tại nghĩ lại thì lời nói lúc nãy thật quá đáng, nàng nhìn hắn vậy mà
thấy đau lòng, hắn ấm áp bao dung như vậy mà nàng lại không thể khống
chế cơn giận mắng nhiếc hắn không ngừng, lúc thích thì cứ gào lên cho
thoải mái, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy thật hối hận, Nói chung là làm
khổ cả hai người.
“Hãn, những lời mà lúc nãy thiếp nói chàng đừng để ở trong lòng, đó không phải lời nói thật tình của thiếp!”
“Ta biết, ta đã sớm hỏi qua ngự y, nữ tử mang thai thời kỳ đầu đều như vậy, lúc đầu ta còn không tin, ai ngờ nàng đúng là thế thật…”Tào Hãn không
giận an ủi nàng.
“Lời này là có ý gì? Thiếp là như thế nào?” Băng ánh mắt gương lên, con
ngươi trong suốt như sắp sửa bùng thêm một trận tức giận mới.
“Tính tình trở lên táo bạo, hỉ nộ vô thường a! Xem như lần này ta thu được
không ít kiến thức, ôi…”Tào Hãn đau hô một tiếng, ánh mắt trừng trừng
nhìn vào đôi tay nhỏ bé của nàng đang nhéo thật mạnh vào đùi hắn:
“Đừng…… Ta hiện tại thật sự không kìm được nếu mà nàng cứ trêu trọc ta…”
“Ai trêu chọc chàng!” Băng thoáng chốc đỏ mặt, nhanh chóng thu hồi cánh tay để về trước ngực hắn: “Đúng là không đứng đắn, nếu không cẩn thận dưỡng thai cho tốt, đứa nhỏ này lớn lên biến thành một con quỷ háo sắc thì
làm sao!”
“Dưỡng thai?” Tào Hãn hoang mang khó hiểu,“Như thế nào dưỡng thai?” Nàng không phải là mới nghĩ ta từ mới gì rồi chứ.
“Chính là khi cục cưng còn ở trong bụng, nếu mà giáo dục hắn thật tốt thì
tương lai hắn mới trở thành một đứa nhỏ thông minh được!” Giải thích như vậy quả thật là hợp lý, bởi nàng đôi lúc không tránh khỏi dùng ngôn từ
thời hiện đại để nói chuyện, nếu không cẩn thân giải thích rất dễ gây
hiểm lầm.Tào Hãn giống như hiểu được ý nàng nói, liên tục tán thành: “Có đạo lý, vậy ngay ngày mai ta sẽ bắt đầu tìm một vài học sĩ giỏi đến dạy thái tử tương lai có được không?”
“Không phải thái tử, là công chúa! Nhất định là công chúa!” Băng nhịn không
được cãi lại hắn, nàng thật sự đã thừa nhận chuyện mình sắp trở thành mẹ của một đứa nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại thì thấy nếu sinh nữ nhi thì tốt
nhất, vì nữ nhi với mẹ có thể trở thành tri kỷ, cùng nàng có thể trao
đổi tâm tư.
Thấy nàng khăng khăng nói thế, Hãn cũng nghĩ nếu là một côn chúa kế thừa sự
mỹ mạo của Nhược Nghiên thì thế nào cũng là một côn chúa xuất chúng a!
Nghĩ lại thì thật đau lòn, vì đứa nhỏ này mà thời gian này nàng ăn không ngon, cứ ăn vào là nôn ra bằng hết, đã vậy lại cực khổ mang thai mười
tháng, lại phải trải qua sự thống khổ khi sinh nở cũng là nàng….
“Được, được rồi, nàng nói là công chúa thì đó là công chúa cũng tốt mà, như
thế nào mà lại khóc thế kia? Cẩn thận sau này chính là sinh ra một ma
khóc nhè đi…”
“Đáng ghét!” Băng đấm liên hồi vào ngực của hắn, đồng thời lau đi hàng lệ vừa chảy ra. Tào Hãn biết nàng lần đầu có thai, thân thể không khoẻ nên
cảm xúc khó tránh được lên xuống thất thường, lên rất cẩn thận từng li
từng tí với nàng: “Nhược Nghiên, ta không phải là trọng nam khinh nữ,
nhưng trước kia ta từng nói qua, ta thật sự không muốn nàng phải chịu
khổ sinh thêm lần hai, chỉ lần này mặc kệ là nam hay là nữ, chỉ một đứa
nhỏ là đủ rồi….”
“Vậy nếu là nữ nhi, ngôi vị hoàng đế chẳng phải là khôn có người thừa kế
sao?”Băng quay lại thân mình, đột nhiên như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt
lộ ra sự tức giận nói: “Chẳng lẽ chàng muốn cho các phi tần khác sinh
hoàng tử cho chàng?” Hắn nếu dám nói thế thì nàng liền cắn chết hắn!
“Nói bậy bạ gì đó! Cuộc đời này trừ nàng ra, ta không bao giờ chạm vào nữ
nhân khác nữa, nếu mà nàng cảm thấy hậu cung quá nhiều người chướng mắt
thì cứ đưa toàn bộ các nàng ấy đến Tĩnh Nguyệt am đi, được không?”
Băng thiếu chút nữa lại động lòng vì lời nói đó, nhưng mà nghĩ nếu thật sự
làm như vậy, chính mình sẽ trở thành người như trong lời nói của Cẩm
Hồng, trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới. Phi tần trong cung đều
là con em của các đại thần, nhà họ một khi mà đã nháo loạn lên thì không biết bao nhiêu là phiền toái sẽ ập xuống. Các nàng ở trong cung cũng
rất yên phận, chưa làm cái gì quá đáng đến nỗi phải bị giải đến Tĩnh
Nguyệt am làm ni cô, thật sự có chút không đành lòng….
“Việc đó không cần, chỉ cần chàng có tâm đối với thiếp là được rồi.”
“Nhược Nghiên, suy nghĩ nhiều đối với nàng mà hài tử trong bụng đều không tốt, có ta ở đây, nàng đừng lo cái gì cả, chỉ cần nàng thanh thản an thai là được rồi.” Tào Hãn nhẹ nhàng lau đi khoé mắt chưa khô của nàng, thương
tiếc nói.
“uhm….” Nhẹ nhàng đồng ý, nhưng mà trong lòng cũng bất đắc dĩ thở dài. Thật sự là không nên lo lắng cái gì sao?
Mây đen che hết ánh sáng của mặt trăng, một bóng áo đen lặng lẽ không một
tiếng động thâm nhập thư phòng phủ Cẩn Vương, tự nhiên đẩy cửa vào,
trong phòng vẫn chưa có đốt đèn, nhưng thị giác tuyệt vời làm cho hắn
biết người đó có ở trong căn phòng này. Người mặc đồ đên đó thi lễ rồi
đứng qua một bên như chờ mệnh lệnh tiếp theo.
“Ngươi đã đến rồi hả?” Trong bóng đêm , giọng nói của Tào Triệt càng trở nên trầm thấp.
“vâng, Vương gia.” Hắc y nhân lạnh lùng đáp.
“Hoàng hậu sao?”
“Không được tốt.”
“Vì sao lại không tốt?” Không ngờ nhận được câu trả lời như thế, Tào Triệt
thanh âm cất cao chút lộ sự lo lắng hỏi. Hoàng huynh gần đây tâm tình
rất vui sướng, nàng thế nào mà lại không tốt.
“Tính tình không tốt.” Câu trả lời ngắn gọn, xúc tích không dài dòng của người mặc đồ đen nói với hắn.
“Tính tình không tốt?”
“Vâng”
“Ngươi sao không nói rõ ràng một lần xem nào? Cái ta hỏi là người hoàng hậu
sức khoẻ tốt không, chứ không phải hỏi tính tình của nàng!”
“Nương nương tốt lắm, long thai cũng rất ổn định.” Hắc y nhân cuối cùng cũng chịu nói nhiều hơn một chút.
“Ta biết rồi, ngươi trở về đi!” Tào Triệt âm thầm thở dài, hỏi cái tên đầu
gỗ này không bằng hắn cứ mạo hiểm tiến cung xem nàng còn hơn….
“Vâng” Hắc y nhân xoay người lập tức muốn đi.
“Đợi chút, Hoàng Thượng giờ phút này đang làm cái gì?”
“Phê duyệt tấu chương, nương nương đã ngủ, bên trong tẩm điện cũng không còn ai khác.” Như biết Tào Triệt muốn làm cái gì tiếp theo lên hắn đi thẳng vào vấn đề.
Tào Triệt gật đầu nói“Ngươi đi đi.”
Hắc y nhân thoắt cái đã ra khỏi thư phòng, không để lại dấu vết. Tào Triệt
đứng dậy, khoé miệng vẫn như thường lệ lộ ra nụ cười nhưng mà lại như có vẻ tiếc nuối gì đó….
Hoàng huynh nếu đã không ở trong Thanh Dương cung thì không bằng đêm nay hắn vào xem hoàng tẩu vì sao tính tình không tốt đi.
Nàng vẫn đang say giấc. Ánh đèn đuốc chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của
nàng càng thêm rung động lòng người. Mang thai đã làm cho nàng đầy dặn
hơn trước, gò má hồng hào diễm lệ hiển nhiên là của người được sủng ái
nhất. Cả căn phòng hình như trở lên ngọt ngào hơn vì có hơi thở đều đều
của nàng.Tào Triệt không kiềm chế được bản thân mình muốn đụng vào da
thịt trắng mịn như tuyết kia, nhìn nàng ngủ say như vậy hắn thở dài.
Bỗng nhiên có cảm giác tay ai đó sờ vào cổ mình, nàng giật mình tỉnh giấc mê ma nói nhẹ nhàng: “Hãn, vì sao trễ như vậy rồi mà chàng mới về…”
Khóe mắt run rẩy nhìn chằm chằm nữ nhân đang ngái ngủ không có mở mắt nhìn
người đến là ai, hắn cảm giác không cam lòng tức giận như vừa bị đâm một nhát vào lồng ngực bật tiếng cười lạnh.
Đang buồn ngủ có cảm giác ai đó chạm vào gò má và cổ mình,nàng vốn tưởng đó
là Hãn nên mới như thường lệ hỏi han, nhưng mà người đó lại bật tiếng
cười lạnh kiến nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại, âm thanh này không phải của Hãn, người này là Cẩn vương!
Nàng thật sự kinh hãi, người nguy hiểm như vậy vào trong phòng mà còn không
phát hiện ra, nếu thật sự là hắn muốn rat ay với nàng thì có phải nàng
đã chết một cách không minh bạch sao?
“Vương gia đúng là có lòng tốt, lẽ nào đêm khuya không ngủ được nên mới cố ý
đến đây hỏi thăm ta?” Băng trợn mắt nhìn Cẩn Vương, ngôn ngữ mỉa mai
trêu trọc để che dấu đi sự chột dạ lo lắng. Không biết hắn có nhận ra
nàng đang nói một đằng nghĩ một nẻo không?
“Đúng thế.” Tào Triệt nhíu mày, chậm rãi thu hồi cánh tay,“Nghe nói ngươi gần đây tính tình không tốt nên mới đến xem ngươi thế nào, ngươi đã mang
thai thì tâm tình nên bình thản mới tốt.”
Băng cười nhạo một tiếng nói:“Đa tạ Vương gia quan tâm, đứa nhỏ này căn bản
chính là cái phát sinh ngoài ý muốn, ta nư thế nào mà có thể bình thản
không lo nghĩ được đây? Không biết là đứa nhỏ này có làm đảo lộn kế
hoạch của Vương gia hay không, nếu không lầm, thì Vương gia nhất định hy vọng đứa nhỏ này biến mất vĩnh viễn!” Nàng cố ý làm ra vẻ thư thả nói
để gợi xem hắn có hành động gì tiếp theo.
“Không, kế hoạch có thảy đổi, đứa nhỏ này đến đúng thời điểm.”
Băng tâm lý căng thẳng, hắn quả nhiên là muốn đem đứa nhỏ này thành lợi thế……
“Vương gia có phải đang hy vọng ta sinh hạ này đứa nhỏ này?” Mặt Băng mang cười nói nhưng tâm lại lo lắng từng hồi.
“Không sai, Đại Cảnh cần có người thừa kế.”
“Ta không hiểu……” Hắn không phải muốn cho Hãn mất đi hết thảy sao? Vì sao còn nói muốn cho đứa nhỏ này kế thừa Đại Cảnh?
“Băng, ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần ngươi đừng quên những gì mình đã
nói, ta nhất định sẽ làm cho đứa nhỏ này bình an lớn lên, nếu không..”
“Vương gia không cần phải uy hiếp ta, ta hiểu được phải làm cái gì, tự do của
ta nằm trong tay Vương gia! Tóm lại, ta nói được làm được, chỉ cần Vương gia đừng quên thoả thuận lúc đó!” ý của hắn nói là sẽ không loại bỏ đứa nhỏ này, Băng tâm trở lên nhẹ nhõm hẳn.
“Đó là điều tất nhiên, đến lúc đó, ngươi cùng ta liền cùng nhau rời đi.”
“Hy vọng ngày đó ta sẽ không phải chờ lâu.” Băng nói những lời trái với
lòng, nếu có thể, nàng hy vọng ngày đó không bao giờ đến.
Thấy Tào Triệt cười bí hiểm, sự tự tin của hắn kiến Băng không thể không lưu ý, đối lập với suy nghĩ bên trong, bên ngoài hắn là một người có phong
thái rất nho nhã, người như thế càng kiến nàng thấy sợ. Lúc trước tưởng
hắn mơ ước có được ngôi vị Hoàng đế nên mới cố ý vạch ra bao nhiêu kế
hoạch nhằm làm hại Hãn, nhưng mà từ lúc biết không phải thế thì nàng
không biết hắn thật sự muốn cái gì đi nữa. Hắn là người có năng lực thế
nào? Hắn trăm phương ngàn kế tính toán nhiều năm như vậy nhất định là
còn có mục đích nào khác nữa?
Sau khi Tào Triệt rời đi thật lâu, Băng vẫn ngồi đó đặt hàng loạt các câu
hỏi về vấn đề này, nếu mà không tính toán cẩn thận tương lai của nàng và Hãn ổn thoả thì nhất định Cẩn Vương sẽ hoài nghi.
Trời biết, nàng căn bản là không thấy Hãn đối với Cẩn Vương sinh nghi vấn
gì, Hãn luôn xem Cẩn Vương là người thân cận nhất, nàng mà cứ nói này
nói nọ đến Cẩn Vương nữa thì không phải chính là làm khó mình sao….
Tào Hãn phê duyệt tấu chương xong trở lại tẩm điện trong Thanh Dương cung
ngủ, vén màn che nên thấy Băng thất thần ngồi đó như đang suy tính
chuyện gì nên hỏi:“Nhược Nghiên, đêm đã khuya, như thế nào còn không
ngủ? Suy nghĩ cái gì thế?”
“Chàng về rồi.” Trở về bình thường, sắc mặt nhợt nhạo nói:“Không có gì, thấy
chàng không có ở đây, thiếp ngủ không được! Sợ sẽ bị kẻ nào đó vào bắt
đi mất!”
“Làm gì có chuyện như thế? Trong ngoài Thanh Dương cung bày có đến mười mấy đội thị vệ, nàng cứ an tâm ngủ ngon.”Tào Hãn mâu quang chớp động, không hề nói thêm cái gì, cởi áo đi ngủ.
Băng yên lặng đến gần hắn, định mở miệng nói nhưng mà không thể nói thành lời.
“Nhược Nghiên, nàng có chuyện muốn nói với ta sao?” Tào Hãn trầm thấp hỏi.
“Không có a!” Băng giả bộ thoải mái cười cười,“Ngày mai chàng còn phải lâm
triều sớm, mau ngủ đi!” Có lẽ cả ngày mệt nhọc nên không lâu đã thấy Hãn hô hấp ổn định hình như đã vào giấc ngủ.
Băng si ngốc nhìn thật kỹ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, mày rộng tô như hình
kiếm rất có khí khách, mi dài cao che đôi mắt đen thâm thuý, mũi dài
cong cho thấy hắn nhất định là một người có nột tâm kiên định, cho dù là đang ngủ nhưng đôi môi vẫn kiên định mín lại. Nàng không kìm được nhẹ
nhàng đụng vào đôi môi hắn lẩm bẩm: “ Đến khi nào thì mới có thể thấy
lại được nụ cười, giọng nói sang sảng của chàng….. Có lẽ sẽ không bao
giờ thấy lại được nữa!”
Âm thầm thở dài một tiếng, Băng chậm rãi nhắm mắt lại thu vào trong lòng hắn đi vào giấc ngủ.
Cảm giác thiên hạ trong lòng hắn đã ngủ say, Tào Hãn lúc này mới mở mắt,
ánh mắt thâm thuý ẩn chứa sự suy ngẫm, tay hắn vuốt lên mái tóc dài của
nàng, trong miệng chậm rãi nói ra một câu: “ Mặc kệ nàng là ai, không
được phép phản bội lại ta, cũng đừng mong rời khỏi ta, nếu không…”
Nếu không như thế nào, hắn không có nói thêm gì đi nữa vì lúc đó nàng vô
thức nhích người sát thêm vào hắn làm hắn lo lắng, hắn rất tin tưởng
nàng, nàng sẽ không bao giờ làm vậy…..Nhất định sẽ không!
Từng ngày thấy bụng ngày một to thêm, cảm xúc của Băng cũng dần chuyển biến, lần đầu tiên thấy thai nhi cử động trong bụng nàng cảm thấy thật cảm
động, lần đầu tiên từ khi sinh ra nàng mới biết cùng sinh mệnh trong
bụng hoà làm một quả là một cảm giác hạnh phúc. Đứa nhỏ này hiếu động
như vậy, có lẽ là một nam nhi cũng nên!
Mùa đông đến, bên ngoài trời giá rét nhưng mà bên trong Thanh Dương cung
vẫn ấm áp như mùa xuân, Băng đang vuốt chính bụng mình qua lớp áp choàng ấm áp, khuôn mặt hồng hào hạnh phúc như vầng trăng mỉn cười tự tin vì
sắp được làm mẹ. Tính ngày thì thai nhi đã được năm tháng, mà mọi chuyện vẫn bình thường trôi qua, không có phát sinh chuyện gì, Cẩn Vương cũng
không giống như quỷ bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng nữa. Những ngày quá bình an như thế lại kiến nàng có chút lo lắng, bởi thường khi quá yên
lắng thì nhất định sắp có sóng gió bão táp động trời xảy ra.
Năm nay thời tiết lại xảy ra không ít thiên tai, nào là mưa đá trăm năm mới có một lần, phá huỷ hết toàn bộ mùa màng của người dân, đã vậy khắp nơi lại xảy ra đại dịch người chết không ít. Lương thực thiếu thốn, không
ít hộ dân bỏ nhà chạy loạn, gia quyến chia lìa, một bộ phận khác thì lại tự tập cướp kho lương triều đình, tình hình địa phương vì thế càng thêm rối loạn. Có lần nàng vô ý nghe Tào Hãn nhắc đến chuyện này, còn nói
chưa tìm được người đi chấn thiên tai, lòng nàng lập tức chấn động, liền nói Cẩn Vương là người thích hợp nhất. Nàng tính thực sự không có một
ai có thể thích hợp hơn Cẩn Vương, gần nhất có thể cứu tế cho dân tỵ nạn để làm yên lòng dân, với lại Hãn rất tín nhiệm Cẩn Vương, không sợ hắn
không nhận nhiệm vụ này. Hơn nữa Cẩn Vương mà đi thì ít nhất đi phải vài ba tháng, nàng có thể an ổn không cần lo lắng hắn xuất quỷ nhập thần
đến gặp nàng.
Hãn lo lắng tính toán thật lâu mới gật đầu đồng ý với đề nghị của nàng, bởi chỉ có Cẩn Vương mới thích hợp, nhưng ánh mắt thâm thuý của hắn cứ nhìn nàng không rõ đang suy nghĩ cái gì… Nàng từ đó có thể đoán hoá ra Hãn
không phải là không có chút phòng vệ nào với Cẩn Vương đâu!
Cẩn Vương nhận chỉ đi cứu tế ngày ngày cấp báo sự khó khăn thiếu thốn, công việc nhiều không kể hết, lại vào dịp cuối năm nên Tào Hãn càng thêm bận rộn, Băng thông cảm cho hắn, rất ít khi trách mắng hắn như trước. Chỉ
khi buổi chiều trở về nàng và Hãn mới có thời gian trò chuyện về cục
cưng nào là oán hận trách hắn cùng đám nô tài thông đồng bức nàng ăn quá nhiều, lại thêm chuyện cục cưng đá nàng đúng lúc nàng đang ngủ trưa,
nháo kiến nàng không tài nào yên giấc, trách cục cưng càng ngày càng
nặng kiến cho lưng nàng càng ngày càng ê ẩm….Đổi lại thấy ánh mắt hắn
nhìn nàng thương tiếc kiến cho tâm tư nàng thoải mái hơn gấp nhiều lần
được mát xa. Lúc này hắn không phải là đế vương đứng trên vạn người nữa
là là một trượng phu (chồng) rất yêu thê tử ( vợ) của mình. Điều đó cho
thấy hắn nhất định là một người cha tốt, chỉ cần nghĩ đến tương lai sau
này bọn họ ngày ngày bầu bạn như vậy thì nàng liền cảm thấy dù có phải
trả bất kỳ giá nào cũng thoả đáng.
“Nương nương, An Tiểu Viện lại đến thăm người.” tiếng Cẩm Hồng vui vẻ nói vọng vào từ gian ngoài.
Băng nhìn qua bức màn che thấy người đi theo sau Cẩm Hồng là An Tiểu Viện
cười nói:“Ý Liễu, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngươi không cần mỗi
ngày đến thăm ta, cẩn thận gió lạnh lại kiến ngươi sinh bệnh.”
“Thần thiếp thỉnh an hoàng hậu nương nương! Nương nương, thần thiếp không cần người chiều như vậy, chỉ cần người không chê thiếp mỗi ngày đều đến làm phiền người là được!”An Tiểu Viện ánh mắt sáng ngời, đôi môi anh đào
làm vẻ nũng nịu hờn dỗi nói với nàng.
“Mau ngồi đi! Nói cái ngốc cái gì đó, ta mong ngươi mỗi ngày đều đến còn
không được!”Băng cười lắc đầu, để nàng ngồi xuống mới nghiêm túc nói:“Ý
Liễu, ta luôn xem ngươi như tỷ muội, có nói vài câu hỏi muốn hỏi ngươi,
ngươi cứ thật tâm trả lời ta là tốt rồi.”
Mấy tháng qua, Ý Liễu từng chút một thay đổi trong mắt nàng, cô gái hồn
nhiên đơn thuần không còn nữa, thay vào đó là nữ nhân quyến rũ thuần
thục, có lẽ nàng giả ngây ngô để không làm người khác chú ý đến gây khó
dễ cho mình. Đôi khi nàng thừa nhận Hãn rất có mắt chọn nữ nhân, không
nói đến các nữ nhân khác trong cung, chỉ nói ngay Ý Liễu này, hắn nhất
định thấy nàng có tiềm chất mới tuyển nàng vào cung khi nàng mới chỉ có
mười ba tuổi….
“Vâng, nói cái gì ạ? Nương nương cứ nói, Ý Liễu nhất định thành thật bẩm báo!”
Băng vung tay lên, chờ cho nô tỳ trong điện trừ Linh Nhi đều lui hết ra
ngoài mới chậm rãi nói:“Ý Liễu, ngươi nay cũng đã mười bảy tuổi
rồi….Ngươi có từng nghĩ rời khỏi hoàng cung này hay không?”
“Nương nương nói vậy là có ý gì, Thiếp từ khi vào cung đã là người của Hoàng
thượng, thiếp chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi đây, nương nương có phải muốn
đuổi thần thiếp đi? Nương nương, Ý Liễu không có ý tranh tình cảm với
người,người đừng đuổi thiếp đi…” Nàng dựa vào cái gì muốn nàng rời khỏi
hoàng cung! Chẳng lẽ trong cung này chỉ có thể có một nữ nhân duy nhất
làm chủ? Nàng dựa vào cái gì mà độc chiếm Hoàng thượng….
“Ngươi đừng vội a! Không phải ta muốn đuổi ngươi đi, ngươi cứ nghe ta nói đã.” Băng trấn an vỗ vỗ đầu An Tiểu Viện.
“Đúng vậy! Tiểu Viện chủ tử, người không ngại cứ nghe nương nương nói đã,
nương nương cũng là muốn tốt cho người.” Linh Nhi đã ở một bên ôn nhu
khuyên.
“Nương nương……” An Tiểu Viện mắt lã chã tuôn lệ, điềm đạm đáng thương kiến cho người ta không đành lòng.
Băng trầm ngâm một lát nói:“Ý Liễu, ngươi tâm tư đơn thuần, là một người
thật thà, ta cảm thấy ngươi không thích hợp ở mãu trong hoàng cung này,
mấy ngày nay ta đã suy tính rất nhiều làm thế nào cho ngươi một nơi an
ổn sống, nếu ngươi đã không muốn thì ta đương nhiên cũng sẽ không ép
ngươi, cái này không phải là muốn đuổi ngươi đi, ngươi hãy còn trẻ, ta
chỉ là hy vọng tương lai cảu ngươi thật tốt, có thể tìm được một người
thật tình với ngươi, không muốn ngươi cả đời trong cung làm trễ mất tuổi xuân.”
“Nương nương, thần thiếp chưa từng nghĩ như vậy, cũng không dám suy nghĩ như
thế.” An Tiểu Viện nghẹn ngào, nước mắt làm che đi đôi mắt đẹp, môi run
rẩy kiếp sợ. Nương nương rõ ràng muốn đem nàng đuổi khỏi hoàng cung, còn tưởng rằng nàng thật sự không tính toán chuyện trước kia, nhưng mà đó
chỉ là mặt giả tạo bên ngoài, kết cục vẫn là muốn đuổi nàng đi, nàng sao có thể nhắm mắt làm ngơ!
“Hiện tại cẩn thận suy nghĩ cũng không muộn, ngươi còn có tương lai rất dài
phía trước! Hiểu rõ rồi thì đến nói cho ta, ta sẽ đi nói với Hoàng
Thượng.” Nay trong triều thanh niên tài tuấn không ít, để Ý Liễu chọn
một lang quân như ý hẳn không phải là việc khó, chỉ cần nàng mở lời, Hãn không chừng không nói gì.
“Nhưng mà……” Nàng không cần rời đi! Cái gì mà hy vọng nàng tương lai tìm được
một người thật lòng yêu nàng, tất cả đều là giả, Hoàng hậu đến cuối cùng vẫn là bất đồng với các phi tần khác, nàng đúng là người thâm hiểm!
“Không vội, ngươi cứ từ từ nghĩ, chuyện này là chuyện quyết định cuộc sống của ngươi, ta không ép ngươi!” Băng ôn nhu cười, đột nhiên ai lên một
tiếng, muốn cười cũng không cười được, trở mắt nhìn vào bụng mình nói
với vẻ giáo huấn (dạy dỗ) nói: “Lại nghịch ngợm, mới đó mà đã làm ầm ĩ,
trường thành không biết thế nào?”
“Nương nương, có phải là hoàng tử động đậy?”An Tiểu Viện nóng lòng muốn thử sờ vào bụng nàng, nhưng mà chần chừ rồi rụt tay lại.
“Đến đây, Ý Liễu, sờ thử xem, không có việc gì.” Băng kéo tay Tiểu Viện sờ
vào bụng mình, đứa nhỏ hình như biết được có người khác tiếp cận lại nhẹ nhàng giật mình.
“A! Giật giật! Tiểu hoàng tử thật sự ở trong này cử động!”An Tiểu Viện kích động nói, mơ hồ nghĩ đến đây nhất định là một đứa nhỏ hoạt bát.
Băng bất đắc dĩ nói:“Như thế nào mọi người đều nói đây là một hoàng tử nhỉ? Công chúa không tốt sao?”
“Nương nương, công chúa đương nhiên cũng tốt a! Mọi người đều nói trong bụng
người là một Hoàng tử, vì mọi người đều ngóng Hoàng thượng có người kế
vị a!”An Tiểu Viện cười che dấu sự ghen tị. Nếu mà người mang thai là
nàng thì tốt biết bao, hoàng hậu vì thế cũng không có cớ nào có thể đuổi nàng đi được, mẫu bằng tử quý mà! (mẹ được quý trọng nhờ con)
“Mặc kệ là hoàng tử hay là công chúa, thần thiếp chỉ hy vọng người bình an là tốt rồi.”
“An Tiểu Viện nói lời này rất đúng!” Tào Hãn diện mạo hiên ngang tiến vào,
ấm áp nhìn An Tiểu Viện liếc mắt một cái. Lời này thật sự chính là mong
ước của hắn, đứa nhỏ dù là nam hay nữ cũng không quan trọng, quan trọng
là nàng có thể bình an.
“Tạ Hoàng Thượng khích lệ! Thần thiếp nói đều là lời nói thật long, nương
nương là người thiện lương như vậy, ông trời nhất định phù hộ nương
nương bình an sinh hoàng tử.”An Tiểu Viện sắc mặt ửng đỏ lùi qua một
bên, Hoàng Thượng rút cục cũng để ý đến nàng, nàng cảm thấy thật thoả
mãn.
“Hoàng Thượng hôm nay trở về sớm thế.”
“Trong lòng ta cứ nghĩ đến nàng, muốn đến xem thế nào, hôm nay đứa nhỏ có nháo nàng hay không?”Trước mặt An Tiểu Viện mặt, Tào Hãn cũng không che dấu
sự ôn nhu quan tâm nàng.
“Hoàng Thượng không phải trở về xem thiếp, chỉ sợ là đến xem đứa nhỏ này đi!” Băng bĩu môi, bất mãn liếc mắt nhìn hắn.
“Nàng nha! Ngay cả đứa nhỏ cũng ganh tỵ sao…”Tào Hãn không biết nên khóc hay
cười nhẹ nhàng lắc đầu. Đầu tiên là thời kỳ đầu mang thai, nàng tính
tình táo bạo buồn vui thất thường, bây giờ lại giống như một đứa nhỏ,
mang thai đúng là làm nữ tử biến đổi khác thường đến thế, nhưng mà hắn
thích nàng như vậy!
“Hoàng Thượng, nương nương, thần thiếp cáo lui trước.” An Tiểu Viện nhẹ giọng
cáo lui, bởi nếu ở lại nàng nhất định không kìm được mà phát điên mất,
Hoàng thượng sao lại dịu dàng thắm thiết với hoàng hậu như vậy, đối với
nữ nhân khác trong cung đúng là không công bằng…
“Về đi! Về sau thường đến trò chuyện với hoàng hậu, biết không?” Tào Hãn
không quên dặn dò. Cuối năm việc nhiều, hắn không thể thường xuyên bầu
bạn với nàng, mà trong hậu cung chỉ có An Tiểu Viện là gần gũi với nàng
nhấ, mấu chốt chính là An Tiểu Viện không giống với các nữ nhân khác
trong hậu cung lòng dạ khó lường nên hắn yên tâm chút.
“Vâng, thần thiếp nhất định thường đến trò chuyện cùng nương nương.” An Tiểu
Viện đáp ứng yên lặng rời đi. Không ai phát hiện nàng biến hoá khó ngờ,
Băng thì đắm chìm trong hạnh phúc nên một lòng một dạ tin tưởng Tào Hãn
không chú ý đến nàng…