“Phải vậy không?
Thái phi có thể chắc chắn được rằng hoàng thượng tin lời ngay lập tức
lời nói của Mao Đại Đồng? Đừng quên, lời nói của hắn không hề có căn cứ, ai biết được có người nào đó sai kiến hắn thì sao?” Băng mặt ngoài cười nói, thái độ bình tĩnh, nhưng mà không kém phần khí thế so với Hoa thái phi, cũng đồng thời ám chỉ nếu đúng như là Mao Đại Đồng nói, thì nhất
định bản thân nàng cũng nên cố giấu lo sợ vì đối với nàng mà nói như thể bản thân đang ngồi trên một đống lửa, chỉ cần co gió thổi mạnh là bùng
lên thiêu đốt chính bản thân mình.
Nhất là thái độ của Tào Hãn đối với nàng lúc hắn rời đi, thật sự rất lạnh
lùng, điều đó càng làm cho nàng thêm bất an. Nếu không phải là hắn có
chút gì đó tin lời nói của Mao Đại Đồng thì không lộ biểu tình tàn nhẫn
như vậy, nếu không phải có Thái phi cướp lời, nhất định là hắn có ý định đem Mao Đại Đồng đi xử tử ngay lập tức, hắn làm sao có thể để cho bí
mật này lộ ra bên ngoài, để người trong thiên hạ có cớ cười chê hoàng
thất.
Hoa thái phi đương nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện này, sắc mặt từ trắng bạch đã chuyển sang một màu hồng tức tối, có lẽ hận thù bao nhiêu năm trong
bà lại bùng lên dữ dội,“Tề Nhược Nghiên, nếu Tề Phấn còn khoẻ mạnh thì
bản cung còn có phần kiêng kị ngươi, nhưng mà nay Tề Phấn đã chết, ngươi lấy gì mà có thể đấu với bản cung đây?”
“Thái phi nói ra lời ấy là có ý gì? Nhược Nghiên bất quá là một thân liễu yếu đào tơ, giớ thổi có thể bay, lửa thiêu có thể lụi, trong hoàng cung này vô danh vô phận, người đường đường là một thái phi, ta nào dám đấu với
người, với lại cũng có tư cách gì mà đấu đây?” Băng kể chuyện cười để
chống đõ, nhưng mà bản thân đã chuẩn bị đề phòng cảnh giác.
“Nữ tử liễu yếu đào tơ? Thân thủ của ngươi nhanh nhẹn, nếu không phải là
bản thân ngươi có bệnh thì chỉ sợ là bản cung không phải là đối thủ của
ngươi….”
“Thái phi thật sự rất khiêm tốn, ngài muốn lấy mạng nhỏ của Nhược Nghiên còn không phải dễ như trở bàn tay sao?” Băng cười thanh thản nhìn chằm chằm ánh mắt Hoa thái phi, đột nhiên ánh mắt trở lên sắc lạnh nói: “Nhưng mà ta chắc người hiện tại không tìm được lý do nào thôi?’”
“Phải vậy không? Ngươi sao có thể chắc chắc là hiện tại bản cung không giết
ngươi?”Hoa thái phi nói từng lời lạnh như băng, , trong ánh mắ rõ ràng có sát khí nổi lên.
Băng nhìn nàng cười nhẹ nhàng, bao nhiêu đó không thể làm nàng sợ một chút
nào. Hoa thái phi đó chưa giết nàng ngay vì còn có ẩn tình bên trong.
Băng biết được điểm yếu đó của bà ấy chính là vì còn kiêng kị hoàng
thượng. Nàng hiện tại là người được hoàng thượng sủng ái nhất, đó chính
là tấm bùa hộ mệnh cho nàng cho nàng, Nếu nàng biết tận dụng tấm bùa này thì Hoa thái phi nhất định không dám tùy tiện hành động……
“Tề Nhược Nghiên, sớm hay muộn cũng có một ngày bản cung hội đem tất cả
tính lên đầu của ngươi….” Băng bình tĩnh chọc giận Hoa thái phi, nhìn
nàng nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt lộ ra sự điên cuồng, như thể
muốn ăn tươi nuốt sống nàng vào bụng mới hả giận.
“Nhược Nghiên thỉnh Thái phi cùng tính đại sự phía trước, không ngại cùng ta
đối phó với Cẩn vương, hắn tuy là vương gia ngoài mặt hết mực trung
thành nhưng bên trong lại là một người hết sức bí hiểm, hẳn là người
cũng không muốn tương lai Hoàng Thượng bị hắn uy hiếp? Thời điểm cũng
không còn sớm, Nhược Nghiên không dám quấy rầy thái phi nghỉ ngơi, cáo
lui.”
Hoa thái phi ánh mắt tựa như một con dã thú bộc phát thú tính, chỉ một lòng muốn trả thù Tề Gia, phẫn lộ điên cuồng, làm cho bất kỳ ai cũng phải
sợ, nàng thật sự không có năng lực mà đối phó với bà ấy, chỉ có thể tạm
thời đem Cẩn Vương gia ra làm một tấm bình phong để chắn đỡ, hy vọng tấm bình phong này đủ chắc chắn……
Cẩn vương không phải thâm tàng bất lộ sao? Khiến cho hắn cùng Thái phi tranh đấu với nhau, nàng ở giữa làm ngư ông đắc lợi.
Đầu hạ gió đêm thổi tới kiến cho người ta cảm giác khoan khoái, Băng thân
mặc xiêm y mỏng đứng ở gần cửa ngóng trông Tào Hãn trở về.
Đã đợi bao lâu? Nàng không biết.
Còn muốn đợi tới khi nào? Nàng cũng không nghĩ tới.
Nàng chỉ biết là mình phải ở chỗ này chờ hắn trở về, chờ hắn trở về nói cho nàng quyết định của hắn……
Nếu hắn không trở lại thì sao?
Không trở lại…… Có phải là sau lúc nữa sẽ có người đến giải nàng vào nhà lao, bị tra tấn, hơn nữa bản thân nàng không có sơ hội được bào chữa?
Bởi tất cả vì hành vi của Thái hậu năm đó?
Toàn bộ buổi chiều đó hắn cùng Cẩn Vương ở trong ngự thư phòng, không cho
bất kỳ ai được vào, càng không cho phép kẻ nào quấy rầy, Ngay cả khi hắn thấy nàng rời khỏi Vinh Hỷ cung, hắn cũng chọn đường vòng, mục đích
chính là vì không muốn thấy nàng.
Mới trước đó hắn và nàng còn thân mật, trao đổi ánh mắt đầy yêu thương với
nhau, hắn nói hắn nguyện ý vì nàng làm bất kỳ chuyện gì, vậy mà giờ đây
đã không muốn thấy nàng….
Là nàng thủy chung sẽ không bao giờ hiểu được hắn, đây không phải là con
người thật của hắn từ trước hay sao? Nàng mới vì hắn bị kinh động một
hồi, cả người đã bang hoàng, tâm trí bị bẻ gãy, tình cảm của hắn và nàng tựa như một nụ hoa mới chớm nở, mới gặp một trận giớ nổi lên là không
còn có lấy một cơ hội khoe sắc….
Đau long làm sao? Tan nát cõi long làm sao? Giống như co hàng ngàn hàng vạn cái kim đâm vào trái tim của nàng, làm nàng đau đớn sâu đến từng thớ
thịt! Lúc trước phát hiện Diễm phản bội nàng thì nàng cũng không đau
lòng như bây giờ. Nay nhớ lại vết thương lòng lúc đó, mặc dù nàng đã
phục hồi nhưng mà từng hồi ức hiện về khiến bản thân nàng vô cùng sợ hãi Đối mặt với hiện tại, nếu mà lại mất đi đoạn tình cảm này thì nàng còn
có thể vượt qua không?
Bản thân nàng vốn có linh cảm mối tình bất khả kháng này không thể đơm hoa
kết trái, cho nên không bao giờ dám ôm hy vọng quá lớn, nhưng mà ông
trời không nên true đùa con người như vậy chứ? Đến ngay cả ông trời cũng không muốn cho bọn họ toại nguyện nên mới làm ra một chướng ngại để phá hư tình cảm của họ?
Từng nghĩ nếu chết là giải thoát cuối cùng nên nàng luôn cố gắng sống sao
cho thật tốt, nhưng nàng càng vùng vẫy thì nàng lại càng lún sâu vào một vũng lầy mới, bất chi bất giác lại càng làm cho nàng thêm đau lòng.
Thật đáng buồn là lần này nàng còn phải sắm vai một người khác, cảm
giác đó đã vô cùng thống khổ rồi, bởi người hắn yêu vĩnh viễn không phải là nàng mà là chủ nhân của thể xác này mà thôi!
Nghĩ đến đây, nàng cơ hồ muốn bỏ đi tất cả sự tự tin vốn có, chỉ có thể thở
dài từng tiếng, ngẩng đầu nhìn trời đêm từng mảng đen tĩnh mịch, mây đen che đi hết ánh sáng của trăng như thể đây chính là cõi lòng nàng, dù có cố cũng không tìm ra một tia sáng hy vọng. Đây chính là điềm báo sắp có thay đổi lớn.
“Tiểu thư, đêm đã khuya, ngoài trời rất lạnh, người vẫn nên vào bên trong
điện chờ đi ạ!” Linh Nhi tiến đến khoắc lên người nàng một tấm áo choàng lên vai nàng, nàng đứng đó nhìn Băng nãy giờ, thần sắc tiểu thư hôm nay thật không bình thường, hình như là có tâm sự, nhưng mà nàng không dám
mở miệng hỏi.
“Không cần, ta vẫn nên đứng chờ ở đây.” Áo choàng dày giúp nàng chắn được sự
lạnh giá của gió đêm nhưng không thể đem lại cho nàng sự ấm áp….
“Tiểu thư, tiểu thư, Lộ Tam trở về nói Hoàng Thượng cũng sắp về đến nơi……” Cẩm Hồng chạy chậm lại nói với nàng.
“Các ngươi……” Băng rất là kinh ngạc, nàng không hề nhờ Lộ Tam đi hỏi hắn tin tức của hoàng thượng, bọn họ vì nàng mà làm chuyện này sao?
“Cám ơn.”
“Tiểu thư, Lộ Tam nghe được tin Hoàng Thượng mặt rồng tự như đang tức giận.
Một lát nữa khi hoàng thượng trở về, người ngàn lần đừng có chọc giận
hoàng thượng a! có cái gì hay thì hãy nói nha….”Cẩm Hồng ân cần dặn dò,
nhìn ra được lời nói của nàng là muốn nhắc nhở Băng đến từ thiện ý mà
ra.
“Ta biết, cám ơn các ngươi!” Băng lần đầu tiên cảm thấy hoàng cung này thật ra không lạnh đến vậy, ít nhất là giờ khắc này nàng có thể cảm nhận
được một chút ấm áp từ tình cảm đáng quý của bọn Cẩm Hồng, Lộ Tam và
Linh Nhi dành cho nàng. Tình cảm đó thật đáng quý.
Thấy biểu hiện Băng kiên trì, bình tĩnh, Cẩm Hồng cùng Linh Nhi chỉ lặng yên không nói thêm lời nào rồi lui xuống.
Tào Hãn mặt lạnh trở về Thanh Dương cung, nhìn thấy bộ quần áo đơn bạc
mỏng manh mà Băng đang mặc, đôi mắt u ám nhất thời thấy tức giận, lập
tức tiến vào trong điện, thắng tiến đến chỗ nàng đứng.
“Ngươi làm cái gì cái vậy? Đã khuya thế này, như thế nào còn không đi ngủ?”
Gió đêm lạnh như thế, nàng vẫn đứng ở đó nếu mà trúng gió thì sao, như
thế nào mà nàng luôn không biết thương chính bản thân mình vậy!
Băng chậm rãi xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng của Tào Hãn, không biết là hắn đang nghĩ gì trong lòng. Trong điện đèn chiếu sáng hắt từ sau lưng hắn lại làm cho mắt nàng bị chói không nhìn
rõ khuôn mặt của hắn cho lắm, nhưng mà ánh mắt của hắn đã cho nàng thấy
hắn vẫn rất quan tâm đến nàng, lo lắng không yên trong lòng nàng bấy giờ mới dịu đi vài phần. Hắn đã trở lại, tuy rằng ngữ khí trong lời nói có
phần không được tốt, nhưng mà ít ra hắn vẫn quan tâm đến nàng….
“Thiếp đang đợi Hoàng Thượng……” Nàng từ từ quỳ xuống đất, đối với hắn nàng
chưa có bao giờ hành đại lễ như vậy, nàng từ từ làm từng động tác, vạt
áo tung bay trong gió, nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, phong thái có phần
nhu nhược đó của nàng thì giờ đây tưởng như là nàng thật yếu đuối nhưng
mà thật sự rất đáng yêu.
“Nàng làm cái gì vậy? Đang yên đang lành sao lại hành đại lễ?” Tào Hãn nhanh
chóng đỡ lấy hay cánh tay mảnh khảnh của nàng, muốn kéo nàng đứng dậy
nhưng nàng lại cự tuyệt lại hắn.
“Nhược Nghiên có tội.” Băng đẩy cánh tay hắn ra, biểu tình như rất kiên trì quỳ dưới đất không chịu đứng dậy.
“Nàng có tội gì, trời lạnh lắm, còn không mau đứng lên!” Tào Hãn ôm lấy nàng, lại bị nàng đẩy mạnh ra, hắn càng kiên quyết ôm lấy cả người nàng rồi
ôm nàng đi vào bên trong tẩm điện.
Vùi đầu ở trong lồng ngực của hắn, cảm thụ hơi ấm từ người hắn truyền qua
người nàng, Băng buồn bã thở dài, không khống chế được lý chí khoé mắt
ướt đẫm lệ.
Nàng phát hiện chỉ cần nhìn thấy hắn thì việc rơi lệ hình như chính là một
thói quen, quả thực không thể tưởng tượng nữ nhân suốt ngày rơi lệ nàng
ghét nhất trước kia giờ đây nàng lại trở thành một người như vậy.
Cảm nhận được cả người được đặt trên giường, Băng muốn nhanh chóng lấy tay
lau đi khoé mắt đang rơi lệ của mình nhưng mà bàn tay to của hắn đã ôn
nhu vuốt lên khoé mắt và khuôn mặt của nàng một cách vô cùng ôn nhu, nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt đó, nhẹ nhàng âu yếm nhìn ngắm nàng. Hành
động của hắn càng kích động trái tim nàng làm cho nước mắt càng rơi
nhiều thêm….
“Nhược Nghiên, đừng khóc, mặc kệ thật giả đúng sai, chuyện quá khứ cùng với
nàng không có quan hệ gì hết, nàng không cần tự trách bản thân mình.”
Thấy nàng khóc thương tâm, Tào Hãn thậm chí bắt đầu cảm thấy tức giận
tên Mao Đại Đồng chết tiệt kia tự nhiên ở đâu xuất hiện ra, bất luận lời của hắn là thật hay giả nhưng mà đã tạo lên một trận phong ba trong
hoàng cung làm hắn thêm đau đầu, cũng không có bằng chứng hắn là người
được thái phi sai kiến vì hắn chỉ là một thái giám chuyên phục vụ trong
ngự thư phòng, không cùng ai qua lại mấy, mà lại hắn quả thực là con
nuôi của cái tên Tiểu Đừng tử, lời nói của hắn lại không có chút sơ hở
nào, không thể phủ nhận có thể Hoa thái phi đó là mẹ đẻ của hắn…
Băng nức nở nói:“Nhưng mà sau đó thiếp…… có đến ngự thư phòng….. Hoàng
Thượng nói không muốn gặp…… Thiếp nghĩ đến người lại như trước kia đối
sử tàn nhẫn với ta…Hắn không biết lúc ấy nàng cả người đều chết đứng,
thần trí như bay khỏi cơ thể, thụ động bước ra đến khi nào trở về Thanh
Dương cung cũng không hay….
“Đừng suy nghĩ lung tung, lúc ấy ta chỉ là cần bình tĩnh một chút, không
nghĩ làm sợ nàng…… Cho nên nàng mới đứng ở trước của chờ ta trở về?” Tào Hãn vì chính mình quên đi điều cấm kỵ của nàng mà tự trách bản thân
mình, làm cho nàng cả đêm cả nghĩ lo lắng sợ hãi hắn lại đối sử tệ bạc
với nàng.
“Đúng vậy…… Thiếp chờ đã rất lâu, rất lâu, lâu đến nỗi thiếp nghĩ người sẽ không bao giờ trở lại….”
“Ta đây không phải đã trở lại rồi sao? Mọi chuyện hôm nay sau này đừng bao
giờ nhắc đến nữa, nàng sau này cũng không cần đến Vinh Hỷ cung làm gì,
có biết không?”
Lúc trước hắn đã nhìn thấy thái độ căm hận của Hoa thái phi đối với Nhược
Nghiên, thái phi năm đó cùng mẫu hậu quả thật có nhiêu ân oán, nhưng mặc kệ lúc đó bà với mẫu hậu có ân oán gì thì cũng không nên tính lên người của Nhược Nghiên, hơn nữa nếu không phải Nhược Nghiên thường xuyên ở
trước mặt hắn thay bà nói chuyện, hắn làm sao lại đi quan tâm đến chuyện của phi tầm bị điên giam ở lãnh cung bao năm, Nhược Nghiên vốn thiện
lương, không biết lòng người hiểm ác, nhưng hắn cũng không thể không đề
phòng, hắn tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào ức hiếp, xúc phạm tới
nàng, cho dù Thái phi đó có thật là mẹ đẻ của hắn, cũng không thể để cho bà giận chó đánh mèo trút hết tội lỗi lên người của Nhược Nghiên!
“Nhưng mà Mao Đại Đồng nói Thái phi mới là mẹ đẻ của người ! Hoàng cô cô làm
nhiều chuyện xấu như vậy, còn hại các người mẫu tử chia ly nhiều năm,
ngươi không hận hoàng cô cô sao?” Băng giả vờ như không hiểu ý của Tào
Hãn, nàng đoán có lẽ hắn muốn giấu giếm chuyện này, hay là hắn chưa có
muốn chính thức cùng thái phi nhận nhau?
Tào Hãn trầm mặc làm cho Băng tâm không khỏi sốt ruột, lo lắng, mãi mới
được nghe chính miệng Tào Hãn nói:“Mẫu hậu…… Thực ra người rất từ ái,
đối với ta tuy rất nghiêm khắc nhưng mà cũng không nghiên khắc như mọi
người vẫn tưởng, người luôn dùng những lý lẽ đúng và sáng suốt để khuyên bảo ta, thực là một hoàng hậu tốt cho thiên hạ Đại Cảnh. Khi Phụ hoàng
lâm bệnh nặng và băng hà, triều đình từ trên đến dưới đều vô cùng hỗn
loạn, nếu không có mẫu hậu ngăn chặn, hậu quả giờ đây thật không thể
tưởng tượng được…. Cho dù là sau này người luôn nắm giữ triều chính,
không muốn cho ta tự mình chấp chính làm ta có phần oán hận người, nhưng mà ta thật lòng đối với người luôn là tôn sung kính trọng hết mực, khi
theo người ta học hỏi được rất nhiều điều….Nếu không phải người quá ham
mê quyền lực thì ta cũng sẽ không đối với người như vậy….” Đến khi tự
tay lật đổ bà, trơ trơ đứng nhìn bà suy yếu, bệnh tật rồi tắt thở hắn
mới phát hiện ra rằng hoá ra mùi vị chiến thắng không ngọt như hắn mong
đợi mà ngược lại mùi vị của nó đem lại cho hắn càng nhiều đau khổ và
chua xót. Hắn nhận ra rằng sinh ra trong gia đình đế vương quả thật là
vô cùng bất đắc dĩ.
Tào Hãn vẫn không hề nói qua đến Thái phi một lời nào, hiển nhiên là không
hề muốn đề cập đến chuyện đó. Băng thấy lúc hắn nói về Thái hậu, trong
ánh mắt không hề có sự oán hận mà ngược lại cho nàng thấy ánh mắt hắn
thật nhu hoà như đang hồi ức rất nhiều kỷ niệm đẹp với bà. Băng cảm thấy yên tâm đi rất nhiều, có hắn bảo vệ nàng, Thái phi có năng lực gì mà
hại nàng? Huống chi chính nàng lúc rời khỏi cung của Thái phi có nói cho bà biết muc đích muốn bà cùng nàng đối phó với Cẩn Vương…..
Sự tình đúng như Băng dự liệu, Hoa thái phi vẫn chưa hề có động tĩnh gì
với nàng mà ngược lại đang chĩa mọi mũi giáo vào Cẩn Vương, chưa tới mấy ngày trong cung đồn đi không biết bao nhiêu là tin đồn bất lợi cho Cẩn
Vương.
Nói Hoàng Thượng không phải là con ruột do Thái Hậu sinh ra, Thái phi mới
chính là mẹ đẻ của hoàng thượng; nói Cẩn vương đã sớm biết được điều đó
nên đã sai người giết chếtLí công công, lại mượn Tuyết liên mưu toan hạ
độc hại chết thái phi, vv……
Băng nghe xong Linh Nhi thuật lại tất cả, nghe mà rất muốn cười, Thái phi
muốn nhanh chóng trừ bỏ Cẩn vương nhưng mà cũng không nên vội vàng như
vậy, tâm ý của Hoàng thượng còn chưa định rõ mà đã hành động liều lĩnh
như vậy, Băng có thể khẳng định, trước mắt ở trong lòng hoàng thượng
Cẩn vương tuyệt đối quan trọng hơn Thái phi, bà tiến hành sự việc táo
tợn như vậy không chừng kết quả lại ngược lại so với ý muốn chính mình.
Tọa sơn nhìn hổ đấu thật sự là rất thú vị, vừa uống trà vừa nghe Linh Nhi tường thuật lại sự việc thật sự cảm thấy rất thú vị.
Mao Đại Đồng cuối cùng cũng không thể thoát được cái chết , nghe nói là bị
bỏ vào vạc dầu cho chết, cái chết của hắn nhất định là rất thảm thương,
lời đồn mới dần dần bị che đậy lại. Nàng nghĩ nhất định là thái phi
không có đề phòng hành vi ám muội của hoàng thượng nên rất hài lòng,
cũng như theo lời của hoàng thượng nói cho nàng biết hoàng thượng giờ
đây cũng bắt đầu có nghi ngờ hành vi của Cẩn vương.
Tuy rằng sự tình không như dự liệu ban đầu của Băng nhưng mà kết quả cũng đã đem tới cho nàng sự hài lòng không nhỏ!
“Nhược Nghiên, nàng đang cười cái gì?” Tào Hãn cùng Băng đi dạo trong hoa
viên, thấy nàng cười dị thường, nhịn không được liền quay ra hỏi nàng.
“ Trời hôm nay rất đẹp, hoa viên trăm hoa đua nở ngập tràn sắc hương
khiến cho thiếp cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, cười có cái gì là sai
sao??” Băng ngoái đầu nhìn lại, cười càng thêm sáng lạn.
“Rất ít khi ta thấy nàng cười vui vẻ như vậy, nàng tốt hơn hết hãy cười
nhiều vào ” Tào Hãn hướng về phía nàng sủng nình, bỗng nhiên dừng lại
nói:“Có chuyện ta đang muốn cùng nàng thương lượng một chút.”
“Là chuyện gì?” Mỗi lần nhìn thấy hắn bộ dạng nghiêm trang như vậy, Băng
không kìm nén được khẩn chương hỏi lại hắn đó là chuyện gì.
“Ta đang muốn nói đó chính là chuyện chung thân đại sự của Vân Sở, nàng có
thể giúp hắn chọn một ngày lành không?”Tào Hãn nhanh nhìn chằm chằm về
phía Băng như thể muốn chứng kiến biểu hiện thay đổi của khuôn mặt nàng.
“Đây là chuyện tốt a! Không bằng chọn ngày tốt nhất gần đây đi! Thiên kim
tiểu thư nhà nào đươc chọn đây?” Băng anh chí biết trước biểu hiện của
Tào Hãn là có ý gì, nàng vẫn cười một cách thật tươi sáng để sua đi hoài nghi của hắn….Không phải là hắn vẫn nghi ngờ chuyện nàng cùng Lâm Diễm
sao?
“Nàng ấy là nghĩa muội Cẩn vương, phụ thân là chi phủ Lệ Châu, ta từng gặp
qua nàng ấy một lần, dung mạo xuất chúng, tài mạo song toàn, nói chung
là rất xứng đôi với Vân Sở.” Thấy biểu hiện của nàng cũng không có gì
khác thường, Tào Hãn thoải mái cười nói.
Ngày ấy hắn vô tình nghe thấy Tú Nhi (giờ là Chu Cẩm Tú- cuộn chúa) cùng Vân Sở noí chuyện với nhau sau hòn non bộ, hắn mới biết lúc trước bọn họ
có liên lạc với nhau đều là do Chu Cẩm Tú làm người đưa tin. Lúc đó hắn
đã nghe thấy Cẩm Tú nói lại là Nhược Nghiên cự tuyệt tình cảm của Vân Sở kiến hắn vui mừng nhưng phải cố gắng lắm không cho phép bản thân được
cười lên tiếng. Là hắn lo lắng vô ích, trong lòng lúc trước muốn dò thử
xem phản ứng của Nhược Nghiên như thế nào, nếu nàng mà biết hắn như thế
nhất định là lại khóc thương tâm…
Kỳ thật Tào Hãn sở dĩ vội vàng vì chuyện thành hôn của Vân Sở vì hắn có
một nguyên nhân khác nữa, đó luôn là nỗi lo lắng trong lòng hắn bấy lâu, hắn sợ một khi Nhược Nghiên khôi phục trí nhớ, có thể lại hận hắn như
trước, có thể lúc đó nàng lại liều lĩnh đi tìm Vân Sở để nương tựa vào
vòng tay hắn. Nếu như Vân Sở thành thân, cho dù nàng có khôi phục trí
nhớ thì một người thiện lương như nàng tuyệt đối không cho phép Vân Sở
bỏ lại thê tử cùng mình quy ẩn….
“Hoàng Thượng cho rằng người tốt nhất định là người đó là tốt.” Nếu Hoàng
Thượng vì Lâm Diễm ban hôn, hắn tất nhiên không thể cự tuyệt, nhưng mà
nương tử lần này lại là nghĩa muội của Cẩn Vương nên nàng có chút bất
an, nhưng mà nàng không thể phản đối, vì Tào Hãn vẫn còn nghi ngờ mối
quan hệ của nàng và Lâm Diễm nên nàng ngoài việc giả vờ hưởng ứng thì
không thể làm gì khác được.
“Theo lý sau khi ban hôn thì ngày hôm sau bọn họ sẽ phải tiến cung, cho đến
lúc đó nàng sẽ có cơ hội gặp tiểu thư đó thì nàng sẽ biết lời ta nói là
không sai.”Úc Vãn Tình dung mạo không hề thua kém Nhược Nghiên là mấy,
lại là tiểu thư con nhà khuê các, đem nàng ban hôn cho Vân Sở cũng không hề bạc đãi hắn.
Băng cười đáp ứng Tào Hãn, bỗng nhiên nhớ tới Chu Cẩm Tú có mối tình thắm
thiết đối với Lâm Diễm, nay nàng là quận chúa, vì sao lại không cho Lâm Diễm biết tâm ý của mình, ngược lại lại để cho một cô nương với danh là nghĩa muội Cẩn Vương nhảy vào chỗ trống…
Tính ra thì Tú Nhi là biểu muội (em họ) Cẩn vương, xét về vai vế phải hơn
chứ! Nếu hắn muốn mượn sức Lâm Diễm thì tốt nhất là nên cho biểu muội
của mình lên sân khấu chứ, sao lại để cho một nghĩa muội nhanh chân lên
trước ?
Suốt một đêm, Băng không ngủ nổi vì sự tình có vẻ bất thường, sao tự nhiên lại xuất hiện đâu ra một nghĩa muội của Cẩn Vương…
Nếu nàng là người của Cẩn vương, suy nghĩ Băng mà ra đó là không hy vọng
Lâm Diễm cùng nàng tiểu thư đó liên quan đến nhau, nhưng nàng cũng biết
một điều là bản thân nàng không thể lên tiếng phản đối, càng không dám
mở miệng hỏi chuyện cặn kẽ với Tào Hãn. Nàng chỉ có thể hy vọng Lâm Diễm không bị chìm vào trong trận chiến của Cẩn Vương.
Thánh chỉ ban hôn được công bố trong lúc lâm triều, đây vốn là một sự kiện
đáng vui mừng, nhưng trừ bỏ Tào Triệt thì hình như không có một ai thấy
vui mừng.
Bãi triều sau, đối mặt với sự chúc tụng của chúng thần, Lâm Diễm trên mặt
vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, vì khách sáo đáp tạ nên mới đáp tạ họ.
Mới ra khỏi cửa cung, Lâm Diễm liền bị một người ngăn lại, ngẩng đầu thì
thấy hoá ra người đó chính là tướng quân Tô Trản, người vừa lập được đại công khi giao chiến với Nguyệt Quốc.
“Chúc mừng chúc mừng, có thể được hoàng thượng hạ chỉ ban hôn thì ngươi đúng
là có phúc lớn, nhưng mà thế nào mà bộ dáng lại buồn bã ỉu xìu như thế?” Tô Trản tươi cười sang sảng, áo giáp trên người càng cho thấy hắn rất
uy vũ cường tráng.
Lâm Diễm dừng cước bộ lại, nhớ tới buổi hôm trước Hoàng Thượng có nói với
hăn ,“Vân Sở, Nhược Nghiên nghe nói trẫm ban hôn cho ngươi mà rất vui
mừng, hôn lễ của ngươi nàng nói nhất định sẽ dốc sức chuẩn bị!”
Lúc ấy hắn cảm giác như tất cả thời gian như ngừng lại, linh hồn như lìa khỏi thể xác…..
Chúc mừng? Hắn có gì mà phải chúc mừng? Trong lòng hắn biết rõ, người hắn
yêu nhất đã ruồng bỏ hắn mà đi, lại còn tự mình vì hắn mà chuẩn bị hôn
lễ, hắn quả thực cảm thấy chính mình vừa mới được ban một án tử hình!
Lâm Diễm chắp tay thi lễ, nói thanh “Đa tạ” rồi liền bước nhanh rời đi, Tô
Trản gãi đầu buồn bực, trong lòng nói thầm thật sự là ‘quái nhân’.