Lúc này trời đã sáng choang, Tào Hãn thức trắng cả đêm không ngủ, khó tránh khỏi có chút mỏi mệt , gặp Băng miệng la hét “Chớ đi, chớ đi”. Hắn cau
mày kinh hoảng nhìn thấy bộ dáng của nàng, hiển nhiên là biết nàng nằm
ngủ mơ thấy ác mộng.
Không biết nàng mơ thấy ác mộng gì, sao bộ dáng lại hoảng loạn như vậy,còn có…… Nàng trong mộng muốn nói đến người nào?
“Nhược Nghiên, ngươi làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng sao?” Hắn nói giọng nói ôn nhu, nghe như thập phần quan tâm tới nàng
“Ác mộng? Đúng vậy……” Băng nháy mắt mấy cái, lập tức yên ổn ngồi dậy.
Hoá ra tất cả đều là mộng,là mộng thật sao? Bản thân nàng và Tề Nhược
Nghiên trong lúc đó đối thoại rõ ràng, làm sao có thể là mộng đây!
Tào Hãn thấy vẻ mặt của nàng mà tim đập mạnh và loạn nhịp, tay nhỏ bé lạnh
lẽo, liền kéo chăn lên phủ kín lên người nàng,“Mơ thấy cái gì mà hoảng
loạn như vậy? Ngươi ở đó gọi ai chớ đi?”
“Ta…… Mơ thấy…… khắp nơi đều là tối đen, chung quanh tất cả đều tối đen, trừ
bỏ ta ở đó ra không ai ở……” Mơ thấy nội dung gì đương nhiên không thể
cho hắn biết, nhưng hoàng đế ánh mắt sáng quắc làm cho Băng hiểu được
nếu chính mình không nói ra cái nguyên cớ đó, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua, đêm qua chính mình thật vất vả lắm mới có thể làm cho hắn lỏng cảnh
giác với nàng, không cẩn thận nàng sẽ phá hư hết mọi công sức đó mất.
“Sau đó thì sao?”
“Sau lại xuất hiện một người…… Hắn không nhúc nhích lạnh lùng nhìn ta…… Ta
cầu xin hắn mang ta rời đi…… Hắn lạnh lùng cười xoay người bước đi……để
lại mình ra trong bóng tối tự sinh tự diệt…… Ta rất là sợ hãi……” Băng cố ý đem lời nói của mình đứt quãng, để mà cường điệu sự kinh hoảng của
mình lên, mừng thầm trong lòng là ánh mắt của hoàng đế đương nhiên là
thương tiếc
“Đừng sợ,chỉ là mơ mà thôi…… Nói cho ta biết, người kia là ai?”
“Là…… Hoàng Thượng.”
Câu trả lời này của nàng làm cho Tào Hãn mở to hai mắt nhìn nàng, nhất thời nói không ra lời. Nàng như thế nào lại mơ như vậy? Chính cái gọi là
ngày suy nghĩ thì đêm liền mơ cái đó, hành vì trước kia của mình sao lại có thể lại trong lòng nàng một ám ảnh như vậy, làm cho nàng nhất thời
bất an,nên mới miên man suy nghĩ nên đêm mới nằm mơ thấy ác mộng?
Hai người mặt đối mặt rất gần, gần đến nỗi Băng thậm chí có thể thấy tơ máu trong mắt hắn, vì vậy để tăng mạnh hiệu quả, Băng xê dịch thân mình, ly khai cái ôm ấp ấm áp của hắn, sau đó xoay lưng đối diện với hoàng đế.
“Ta là con gái của tội thần, là phế hậu…… Nay đối với Hoàng Thượng mà nói
đã không còn có giá trị lợi dụng, Hoàng Thượng đã đem ta biếm thành Tề
nô, cần gì phải đem ta ở Thanh Dương cung này, không bằng đem ta đi khỏi nơi này, Y viện cung kia mới chính là nơi dành cho ta……”
“Ta……” Tào Hãn nhất thời không nói lên lời, nàng quả nhiên thấy bất an cực độ
trong lòng, muốn nói cho nàng tâm ý của chính mình, làm cho nàng bỏ đi
bất an đó, muốn nói cho nàng tất cả đều đã trôi qua, sau này hắn sẽ nhất định hảo hảo bù đắp cho nàng, nhưng mà lời nói ra miệng lại không nói
ra, nói ra thật làm mất mặt phong cách của đế vương….
“Tuy rằng ta mất đi trí nhớ, nhưng mà ta rõ ràng có thể thấy được Hoàng
Thượng rất hận người của Tề gia, cô cô dù đã chết sợ cũng không có thể
hóa giải được lòng hận thù của Hoàng Thượng, cho nên mới phải giữ ta ở
bên người để tra tấn, làm nhục ta ta thì mới có thể hả được mối hận
trong lòng ngài?”
“Không phải…… ngươi không được nghĩ như vậy!” Tào Hãn thề thốt phủ nhận, nàng
như thế nào có thể nghĩ hắn như vậy ! Chẳng lẽ mình ở trong lòng nàng
chính là một tên bất tài vô sỉ đến mức chỉ có thể dùng nữ nhân để trút
hận hay sao?
“Hoàng Thượng nếu muốn giết hết người Tề Gia, không bằng trực tiếp đem ta cũng giết đi! Không có trí nhớ, không có người nhà ,không có bằng hữu, cái
gì đều không có…… Như vậy ta còn sống rất thống khổ……” Nói xong, Băng
nghẹn ngào đứng lên, nàng lúc này thật sự cảm nhận được một cảm giác đau thương trong lòng đang lan tràn ra khắp nơi…..
“Không — Nhược Nghiên, trẫm nói ngươi không được nghĩ như vậy!” Tào Hãn nhanh
chóng vươn cánh tay dài ra muố đem nàng ôm thật chặt vào trog lòng , lại bị nàng hô một tiếng đầy bi thương “Đừng chạm vào ta”
Bình tĩnh trở về, hắn căn bản không biết lúc này lên làm sao với nàng, biểu
tình có chút gì đó khó chịu, bất tri bất giác không biết làm thế nào
“Mặc kệ ta nghĩ như thế nào, đó đều là sự thật…… Không phải sao?” Băng có
chút nôn nóng, vì trong lòng không thể xua tan bi thương.
Sớm xem sinh tử cùng mọi việc trên thế gian này đều không có cảm giác? Cảm
xúc hẳn là thuộc về Tề Nhược Nghiên, chẳng lẽ nàng chiếm cứ thân thể của Tề Nhược Nghiên, lại còn thừa kế cả cảm xúc của nàng ta hay sao?
“Ngươi như thế nào không có người nhà, phụ thân ngươi hiện nay bình yên vô sự, hôm qua Cẩn vương đã cùng hắn trở lại kinh thành……”
“Phải không? Hoàng Thượng không phải đã nói chờ phụ thân về đến kinh sẽ đen
xử trảm hay sao? Không bằng toại nguyện cho ta cùng cha gặp nhau nơi
hoàng tuyền đi!”
“Sau này không được nói như vậy!” Tào Hãn quát lớn,nàng nhất định phải nói
đến cái chết hay sao? Mỗi lần nghe nàng nói một lần tựa như trong lòng
hắn bị chém thêm một nhát đao, như lên án hắn từng tàn nhẫn đối xử với
nàng sống không bằng chết.
Hắn bình thản dùng ngữ khí nói:“Ta cam đoan về sau không dùng vũ lực tra
tấn, làm nhục ngươi….Về phần phụ thân ngươi ta cũng có thể xử lý nhân
nhượng……” Hắn âm thầm thở dài, hận thù nhiều năm qua chồng chất trong
lòng lúc này như đã theo mẫu hậu mà tan thành mây khói, vì trấn an nàng, tha cho Tề Lệ hoặc là đày tới một quận huyện xa xôi nào đó, an bài
cho hắn có thể về đó dưỡng lão đi
Theo xử lý nhân nhượng? Đó là không phải là tha chết cho Tề Lệ hay sao? Nàng làm được chuyện này cho Tề Nhược Nghiên, có thể hoàn toàn có được thân
thể này sao, không cần cùng người nào đó chung một sở hữu, không cần lo
lắng không biết khi nào thì sẽ bị đuổi đi mà thành cô hồn dã quỷ?
Băng hoàn toàn không nghĩ tới sự tình dễ dàng như vậy mà thành công, nàng
chẳng qua chỉ là tuỳ cơ ứng biến diễn kịch cho hoàng đế xem thôi……
Tề Nhược Nghiên, Tề Nhược Nghiên ngươi nghe thấy được chưa? Hoàng Thượng
nói muốn xử cha người tội chết đâu! Băng ở trong lòng kêu la, lại không
được đền đáp lại.
Trấn tĩnh lại trạng thái của chính mình, nàng biết nàng không thể thuận lợi
nghe được câu trả lời, cũng không vì thế mà để trong lòng.
Nhưng mà nghĩ đến việc mình có thể chân chính sở hữu chính thân thể này, mà
lại không có ai để chia xẻ, lại không bị ai đó nhòm ngó ý nghĩ của mình, nàng nhất thời cảm thấy thật vui vẻ.
Bình tĩnh…… Bình tĩnh…… diễn đến bây giờ chỉ xem như thành công nhất hơn
phân nửa, lời nói cửa miệng từ trước tới bay rất khó có gì đó đảm bảo,
ai biết hoàng đế có thể đổi ý hay không, làm cho nàng công sức của nàng bỏ xuống sông, không khác gì dã tràng xe cát…..
Mái tóc ngang sườn mền mại, giống như ánh nắng buổi sớm thật là sáng bóng, Tào Hãn chỉ có thể nhìn thấy nàng một bên mặt của nàng đang co người ôm lấy hai chân,chui cả người trong chăn, sắc mặt tái nhợt là làm cho
người ta đau lòng, lông mi run rẩy, cánh môi thất sắc mín chặt vào nhau
mà run rẩy, biểu hiện nội tâm khẩn trương, hắn lại thử khẻ tiến lại gần
nàng, kéo xuống tấm chăn đang quấn chặt lấy nàng , phát hiện cả người
nàng đều đang run run, nhưng mà không có tránh né sự hắn đụng chạm của
hắn, điều này làm cho hắn thở phào một cái.
“Điều Hoàng Thượng nói có thật chăng?” Còn không có bất cứ hành động gì chứng minh, hành động của nàng như đang đề cao mọi giác quan đánh giá hắn,
chính sự đề phòng trước mọi việc của nàng mới có thể làm cho nàng dễ
dàng hoàn thành các hạng nhiệm vụ, mà duy nhất chỉ có một lần thất thủ……
Ngừng! Hiện tại không phải thời điểm nhớ chuyện cũ, chuyên tâm đối phó với hoàng đế mới là quan trọng!
“Quân vô hí ngôn, sau này không được đem cái chết tuỳ tiện nói ra, không nghe thấy được?” Tào Hãn ôn nhu nói, đem tay gõ nhẹ lên trán nàng một cái,
bộ dạng bi thương kia tự nhiên mở đôi mắt trong sáng nhìn hắn, làm cho
hắn thất thần,“…… Tất cả đều đã trôi qua, Nhược Nghiên.”
Băng cảm thấy biểu hiện của chính mình cũng đã đủ hoàn mỹ, không nên dùng
ngôn từ dư thừa đến thuyết minh cái gì nữa, không tiếng động gật đầu xem như đối của hắn đáp lại.
“Hoàng Thượng, nên vào triều.” Bạch thái giám tiếng nói theo ngoài điện truyền tiến vào.
“Nhược Nghiên, ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, không được lại miên man suy nghĩ cái
gì nữa.” Tào Hãn bỏ góc chăn ra, đứng dậy xuống giường, sau lưng hắn
không hề phát hiện ra vẻ mặt bi thương lúc nãy đã thay đổi, lúc này đã
cong lên khóe miệng, khóe mắt đôi lông mày, lộ vẻ đắc ý.
Trướng màn hạ xuống, Băng tươi cười mở rộng chút, có thể làm ảnh hưởng như vậy với một nam nhân từng đối xử thô bạo với mình như vậy, làm cho nàng nội tâm tràn ngập khoái trí, tuy rằng so sánh với bao nhiêu nhiệm vụ nguy
hiểm mà tổ chức giao cho, có thể mất đi tính mạng bất kể lúc nào mà nói
thì thành tựu này có chút bé nhỏ, không đáng kể, nhưng nàng vẫn là cảm
thấy đã lâu không có hưng phấn như vậy.
Lúc này nàng căn bản không thể tưởng được nguy cơ lớn hơn nữa đang ở một
nơi nào đó chờ nàng,có thể đem nàng lâm vào hoàn cảnh thê thảm hơn nữa,
có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp tử thần….
Băng tâm tình vô cùng tốt ngủ, vốn định cùng Tề Nhược Nghiên lại gặp nhau
trong mộng, khoe ra một chút thành tích của chính, thuận tiện nhắc nhở
nàng đừng quên các nàng trong lúc đó định ước cái gì, ai ngờ cảm giác đó lại không tới, Tề Nhược Nghiên cũng không có xuất hiện, nhưng thật ra
thấy nàng tỉnh lại, một đôi mắt đẫm lệ chạy vội tới bên giường quen
thuộc làm cho nàng lộ ra vừa lòng mỉm cười.
“Tú Nhi, ngươi đã đến rồi! Xem ngươi, nhiều ngày không thấy vẫn là bộ dáng
hay khóc như vậy!” Băng tâm tình tốt lắm trêu ghẹo Tú Nhi đang thút
thít khóc, giống như chính mình chỉ cần là tỉnh lại là nhìn thấy nàng
đang khóc.
“Tiểu thư, Tú Nhi nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại tiểu thư…… Ô ô……” trên
khuôn mặt thanh tú của Tú Nhi đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười.
“Đừng khóc, ta không phải vẫn rất tốt sao?” Hắn rất thật lòng, tối hôm qua
mới nói muốn cho Tú Nhi trở về hầu hạ, hôm nay đã đem người đưa đến
trước mắt nàng, nếu mà lần đầu gặp thì có thể nghĩ hắn đang cố gắng lấy
lòng của nàng đi
Trấn an hạ Tú Nhi, Băng muốn rời giường, lại bị cung nữ báo cho biết Hoàng
Thượng muốn nàng phải nằm trên giường tu dưỡng, nàng không hề dị nghị
vâng theo an bài của hoàng đế, tuy rằng cảm giác bản thân mình không có
suy yếu như vậy, nhưng mà bản thân vẫn nên theo an bài của hắn để lấy
lòng hắn, tốt nhất không nên chọc giận hắn làm gì.
Dùng nhẹ một ít đồ ăn, uống thuốc, ngự y vẫn như thường lệ ở sau bữa trưa
vội tới chờ Băng uống hết bát thuốc ngay sau đó thì vội rời đi, trên mặt vẫn như ngày xưa cứng nhắc nhìn không nhìn ra gì biểu tình, Băn nhớ
thương Tú Nhi đối với nàng hỏi han một vài việc, liền nói dối với bọn
nô tài là mình muốn nghỉ ngơi, lện cho mọi người trong điện toàn bộ lui
ra ngoài, lại bị bạch thái giám báo cho biết hoàng đế mệnh bọn họ phải
lại trong điện hầu hạ không thể lui ra.
Băng âm thầm cắn răng, nói là hầu hạ, chỉ sợ là giám thị đi! Hắn là sợ nàng
tự sát sao? Chẳng lẽ mình sáng sớm nay biểu hiện ra một bộ dáng như là
rất muốn tự sát sao?
Xem ra muốn cùng Tú Nhi một mình nói chuyện là không có khả năng, Băng nhìn không gian trong phòng rộng lớn phát hiện gian ngoài có rất nhiều sách, liền nói : “Vừa ăn cơm liền ngủ cũng không tốt, Cẩm Hồng, ta muốn xem
sách, phiền ngươi giúp ta lấy đại một quyển lại đây đi!”
“Đọc sách phí công, ngài thân mình vẫn chưa khoẻ, vẫn là nằm hảo hảo dưỡng
thần đi!” Cẩm Hồng không nói chuyện, nhưng thật ra bạch thái giám thay
nàng ta đáp, ngữ khí vội vàng làm cho Băng mơ hồ cảm thấy hắn thần sắc
có chút bất thường.