Thiếu tướng ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, cả người không biết phải phản ứng thế nào, vốn dĩ ông ta cho rằng kế hoạch của mình không chê vào đâu được, nhưng bây giờ lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ông ta, kẻ đó thật đáng chết!
"Một đám phế vật, hiện tại các cậu vẫn không biết người đó là ai sao? Chẳng lẽ các cậu không có chút ấn tượng nào với đống tài liệu năm ấy sao!?” Hiện tại thiếu tướng đúng là sắp tức chết rồi, kế hoạch S là lá bài tẩy lớn nhất của ông ta, bây giờ lại bị người ta lật đổ như vậy, làm sao ông ta có thể không lo lắng nóng nảy đây!
"Thiếu tướng, không phải chúng tôi chưa nói, mà có một số việc ngài nên hiểu.” Người đàn ông nhẹ nhàng đưa mắt, cách nhìn thiếu tướng sao mà giễu cợt: “Ngài không nên quên, ban đầu bản thân kế hoạch tạo thần đã là một điều cấm kỵ, nếu không phải bây giờ là mạt thế, ngài cảm thấy có bao nhiêu người sẽ có lá gan mở lại kế hoạch này?”
Kế hoạch tạo thần, nghe rất êm tai, nhưng chỉ cần là người có đầu óc đều biết rõ đó là chuyện chắc chắn không thể thành công, bởi chỉ có thần mới có khả năng sáng tạo, bản thân loài người là sản phẩm mà thần linh tạo ra, lại không biết tự lượng sức muốn tạo ra thần linh, cuối cùng bị trừng phạt, bọn họ đã tạo ra ma quỷ, nếu như lúc ấy không có cái máy kích nổ kia, e rằng loài người đã hoàn toàn bị tuyệt chủng rồi. Mà bây giờ người đàn ông điên rồ này chẳng những muốn khởi động lại kế hoạch tạo thần, thậm chí còn muốn đem những thứ đó vận dụng trên người đám tang thi, chẳng lẽ ông ta không biết như vậy chỉ gia tăng tốc độ tuyệt chủng của loài người hay sao?
Đến lúc đó, dù ông ta có thực hiện được dã tâm của mình, trên thế giới này cũng chỉ còn lại mỗi mình ông ta, như vậy còn có ý nghĩa gì sao?
Lời của người đàn ông khiến Thiếu tướng sững sờ, ông ta cũng biết đây đều là lời nói thật, lúc này ông ta dù có muốn chỉ trích người đàn ông kia thì cũng không có cách nào, mặc dù ông ta không tham gia kế hoạch tạo thần năm đó, nhưng cũng từng nghe qua, cũng hiểu kế hoạch đó là do cấp trên hạ lệnh hủy bỏ.
“Thiếu tướng, ngài phải biết, mặc dù chúng tôi đều là nhân lực ban đầu của kế hoạch tạo thần, nhưng xin ngài đừng quên, thí nghiệm này ngoài tổ trưởng tổ phó ra, không còn người nào biết cụ thể cách tiến hành nó." Giọng điệu của anh ta hờ hữngd.đ.lqd như vậy, không chỉ vị thiếu tướng kia, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo: “Về căn bản, chúng ta có thiếu sót nghiêm trọng về mặt kỹ thuật, hơn nữa chiếc máy kích nổ đó vẫn còn tồn tại, thiếu tướng, tôi cũng rất tiếc phải nói cho ngài biết, kế hoạch S lần này có tỷ lệ thành công thấp hơn 3%.”
Lời này cơ hồ khiến thiếu tướng suy sụp, sao có thể như vậy, vốn dĩ cho rằng kế hoạch S chắc chắn sẽ thành công, bây giờ lại có người nói tỷ lệ thành công không cao hơn 3%, làm sao ông ta tiếp nhận nổi điều này, vương triều mạt thế của ông ta cứ như vậy mà biến mất sao!?
"Không cho nói bậy!"
"Thiếu tướng, có đôi lời mặc dù tôi vẫn luôn không muốn nói, nhưng bây giờ tôi thấy nói ra sẽ tốt hơn, ngài cũng nên hiểu ngài đã phạm vào sai lầm gì.” Người đàn ông hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không chút cảm xúc: “Ngài còn nhớ chuyện xảy ra khi đi Xuyên huyện không? Ông lão bị thương nặng nhưng ngài đã không cứu ấy chính là tổ trưởng tổ thí nghiệm, cho nên nói, thực ra ngài đã có mọi cơ hội rồi.”
Giây phút này, thiếu tướng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, ông ta cũng không phát hiện người xung quanh đang nhìn ông ta với ánh mắt khác thường, mang theo nồng đậm ác ý.
......
"Sở Thanh, hôm nay...... cậu có việc gì à?” Triển Phi do dự hồi lâu, lúc này người duy nhất mà anh ta nghĩ có thể giúp mình chỉ có Sở Thanh, những người khác không đủ năng lực, coi như có đi cũng là đi chịu chết.
“Ừ, hôm nay phải theo ông Mạc đi xem xét mấy cây thuốc mà người ta đồn đãi kia.” Sở Thanh cụp mi, dịu dàng đáp lời, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự khinh thường. Thật ra dù là ai, cô đều không muốn đi giúp, chẳng qua so với việc đi cùng ông Mạc thì cô càng không nguyện ý đi giúp Triển Phi. Dù sao ban đầu khi rời khỏi thành phố A cũng coi như đã tiếp nhận nhiệm vụ, nên điều quan trọng nhất là bảo vệ đội khoa học cho tốt.
Sở Thanh trả lời như vậy khiến Triển Phi không biết phải tiếp tục mở miệng thế nào, dù sao cô nói không sai, hiện tại bảo vệ đội khoa học chính là trách nhiệm của Sở Thanh, bắt cô bỏ qua trách nhiệm để giúp mình thì thật không đúng. Còn điểm quan trọng d.đan.lqdnhất là, mặc dù nói trong Lương thành rất an toàn, nhưng chưa chắc đã hoàn toàn chính xác, nếu quả thật vì mình mà để đội ông Mạc xảy ra chuyện gì, vậy thì lần này anh ta có chết cũng khó thoát tội!
Sự do dự khiến Triển Phi không biết phải quyết định thế nào cho đúng, ngay lúc đó, lão Phương chạy vào.
“Triển Phi, nhanh, mau đi theo tôi, bên ngoài, bên ngoài......" Lão Phương cũng không biết hiện tại phải hình dung cảnh tượng ngoài thành như thế nào, liền lôi Triển Phi chạy một mạch ra hướng ngoài thành.
Đợi đến khi thấy rõ cảnh tượng bên ngoài, Triển Phi ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không nghĩ tới đập vào mắt mình sẽ là tình trạng này, vốn cho rằng lần này tang thi vây thành sẽ là một trận đánh đặc biệt khốc liệt, sau đó lại phát hiện ra đám tang thi này có chút dị thường. Nhưng không thể ngờ, chỉ ngủ một giấc, tất cả tang thi đều đã chết hết, thậm chí ngay cả một con cũng không còn sót lại.
Mà điều cốt yếu là, đám tang thi kia chết đều do đầu bị nổ tung, cảnh tượng như vậy thật sự rất quỷ dị!
"Đây là...... Thế nào?"Sở Thanh đến sau nhìn thấy cảnh tượng này cũng hơi sững sờ, ngày hôm qua khi hành động mặc dù cũng thấy xác chết rải đầy mặt đất, nhưng không rung động như lúc này, nhìn cảnh tượng như vậy, trong lòng Sở Thanh trào lên một cảm giác khiếp sợ.
Đối với Sở Thanh cảnh tượng thế này cũng không hề xa lạ, cuộc chiến chính thức giữa tiên giới mà ma giới còn tàn khốc hơn nhiều. Trong nháy mắt, cảnh tượng trước mắt cô và kí ức trước kia như đang chồng lên nhau.
"Sở Thanh, đây đều là cậu…” Giọng của Triển Phi hơi cà lăm, ánh mắt nhìn Sở Thanh nhiều hơn vài phần kính sợ, nếu là lúc trước anh tuyệt đối sẽ không có cảm giác này với Sở Thanh, nhưng bây giờ hiển nhiên là có, bởi vì ngày hôm qua anh đã dùng tinh thần lực thăm dò đám tang thi này, sức mạnh của bọn chúng rất lớn, muốn giết chết một con cũng là chuyện rất khó khăn. Nhưng bây giờ Sở Thanh lại chỉ dùng sức của một người đã tiêu diệt toàn bộ, điều này phải có bản lĩnh và sự dũng d.đan.le.qdcảm lớn mức nào?
Mà Sở Thanh lại trợn trừng hai mắt tỏ vẻ không hiểu: “Phó đội trưởng Triển, anh có ý gì? Tôi không hiểu cho lắm.”
Nhìn ánh mắt mê man của Sở Thanh, Triển Phi im lặng, nhưng trong lòng đã sớm mặc định chuyện này rất có khả năng là do Sở Thanh làm. Bởi ở nơi này không ai có được bản lĩnh đó, nếu không, đã chẳng bị tang thi vây thành lâu đến vậy.
"Không, không có gì, chẳng qua bây giờ vấn đề đã được giải quyết nhưng vẫn có cảm giác không chân thật.” Thật ra Triển Phi không nói dối, dù sao ngày hôm qua vẫn còn đau đầu về rắc rối này, mà sáng hôm nay tỉnh dậy toàn bộ tang thi đã bị tiêu diệt, chuyện như vậy khiến người ta cảm thấy rất quái dị, nhưng không hiểu sao nghĩ tới nếu là bút tích của Sở Thanh, anh lại thấy đây là chuyện bình thường.
"Chỉ cần những tang thi này đều biến mất là tốt rồi, dù sao thứ này để lại cũng chỉ là một mối họa."”Mặc dù tang thi vốn là người, nhưng khoảnh khắc trở thành tang thi, nhân tính cũng đã mất đi, còn lại chỉ là bản năng nguyên thủy nhất –khát vọng máu tươi và thịt người.
Điểm này Sở Thanh càng hiểu hơn ai hết, cho nên cô mới có thể xuống tay không chút lưu tình với đám tang thi kia như vậy.
Hoàng Á Lê từng nói, trong vòng mười năm sau khi xảy ra mạt thế, những người nắm quyền kia triệu tập rất nhiều nhà khoa học, hy vọng có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề tang thi, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến người ta thất vọng, một khi người đã biến thành tang thi liền không thể nào khôi phục, thuốc ngừa chỉ là để áp chế virus tang thi, chứ không phải giết chết. Rốt cuộc kết quả chỉ là tạo ra một đám có bề ngoài giống con người, nhưng bản chất vẫn là con quái vật thèm khát máu thịt!
"Nhưng, bọn họ đều đã từng là loài người mà.…" Lão Phương cảm thấy hơi chịu không nổi, mặc dù mạt thế đã tới hơn một tháng, nhưng cho tới giờ lão Phương vẫn có không có cách nào thích ứng cuộc sống như thế, không biết bắt đầu từ khi nào, tang thi đã không còn mức thối rữa cao như trước, thậm chí thoạt nhìn tang thi vừa mới lây virus cũng không dien.đ/lqdhề khác con người.
Giết chết đồng loại của mình khiến trong lòng lão Phương có loại khổ sở không nói ra được.
“Chú cũng nói là đã từng, mà bây giờ bọn họ đã biến thành quái vật khát máu, nếu chú không giết hết bọn họ, cuối cùng cũng sẽ chết trong tay bọn họ, đây là điều chú muốn sao?” Giọng của Sở Thanh chứa đựng một tia thương xót, nhưng nghiêm túc lại càng nhiều hơn, khiến lão Phương sững sờ, quay đầu lại nhìn thiếu niên đứng sau.
Ông biết người này, cậu ấy và Triển Phi cùng đi tới Lương thành, mặc dù không biết rốt cuộc cô là ai nhưng có thể xác định là bạn, nghe được lời như vậy, trong lòng lão Phương cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đúng vậy, cô nói không sao, coi như bọn họ đã từng là loài người, nhưng đến bây giờ đã biến thành quái vật ăn thịt uống máu. Một khi mềm lòng, cuối cùng phe bị diệt sẽ là con người, những lời này ông đã nói với mình rất nhiều lần, tại sao tới bây giờ vẫn còn do dự? Thật là không nên!
“Cậu nhóc, cám ơn đã thông suốt, tôi hiểu cậu nói không hề sai, những con quái vật này đích thực không nên tồn tại trên thế giới này, nếu động lòng trắc ẩn với chúng, vậy thì những người còn sống sẽ biến thành hình dạng gì đây?” Hiện giờ cuộc sống của loài người đã quá khó khăn, không có nhiều thời gian và tinh lực đi đồng tình với thứ ngoại tộc không phải người này, dù đó cũng không phải điều mà họ mong muốn...
Nhìn phản ứng của đối phương, Sở Thanh cười cười, cũng không có nói cái gì, cô biết người này đã hiểu rõ, hơn nữa cô cũng đã thành công giành được hảo cảm của ông.
Thật ra bên trong Lương thành Sở Thanh cảm nhận được vài thứ hay ho, mà bây giờ muốn tùy ý đi lại trong thành, nhất định phải lấy được sự cho phép của người này, đã như vậy, để lại ấn tượng tốt cũng dễ dàng chod.đ.l/q/đ hành động về sau, cô cũng không muốn mỗi tối đều phải lén lén lút lút hành động.
“Đúng rồi, cậu nhóc, tôi còn chưa hỏi tên cậu, cậu tên là gì?” Đối với người thiếu niên này lão Phương có cảm tình không nhỏ, cho nên khó có được lúc ông chủ động hỏi tên của người khác.
“Tôi tên là Sở Thanh, Sở trong sở sở động nhân, Thanh trong lưỡng tụ thanh phong*.” Sở Thanh giải thích như vậy khiến Triển Phi ở bên cạnh giựt giựt khóe miệng. Có điều nhìn gương mặt của cô lại cảm thấy lời giải thích này cũng không sai biệt, nếu là một cô gái, chắc chắn sẽ mỹ lệ động lòng người, vừa thấy đã thương. Chỉ tiếc đã sinh lầm giới tình rồi, thật là đáng tiếc!
(Sở sở động nhân: Mỹ lệ động lòng người, lưỡng tụ thanh phong: thanh liêm thanh bạch)
“Xin chào Sở Thanh, tên của tôi là Phương Duy." Lão Phương cũng nói ra tên mình, sau đó đưa tay ra, hai người nhẹ nhàng bắt tay, sau đó nhìn nhau cười.
Lão Phương cũng là thật sự quý Sở Thanh, mặc dù thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất có khí độ, quan trọng nhất là cô luôn luôn mỉm cười, khiến người ta cảm thấy rất thân thiết, không tự chủ được mà quý mến cô.
“Phó đội trưởng Triển, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tìm ông Mạc đây, hôm nay đã đồng ý với ông ấy đi xung quanh xem xét một chút, tìm kiếm vị thuốc được đồn đãi kia.” Sở Thanh khẽ mỉm cười, ánh mắt rơi trên người Triển Phi. Sau đó chuẩn bị rời đi lại phát hiện vẻ mặt của lão Phương trở nên cổ quái.