“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.” Khi Sở Thanh hiện ra, dường như gương mặt của tàn hồn Nữ Oa đã rất tái nhợt, nàng nhìn hai chân bình thường của Sở Thanh, trong mắt rõ ràng lướt qua chút thất vọng, nhưng sau khi nàng cảm nhận được hơi thở cường đại của Sở Thanh thì lặng lẽ cười. Một nụ cười đẹp như thế, điềm đạm như thế, khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác muốn gần gũi, nhưng rơi vào trong mắt Sở Thanh thì lại biến thành quái dị.
Không còn cách nào khác, ai bảo tàn hồn của Nữ Oa với Sở Thanh có khuôn mặt giống nhau y như đúc đâu? Sở Thanh không thể tưởng tượng ra mình có thể cười sáng lạn đến như vậy, cảm giác này…thật sự rất quái dị!
“Bây giờ ngươi cảm thấy trong người thế nào? Có thấy thoải mái không?” Mặc dù không biết rốt cuộc giờ Sở Thanh như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt cô hồng hào thế kia chắc không có chuyện gì đúng không? Nếu là vậy, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm, cho dù không lâu nữa nàng có thể sẽ biến mất, cũng sẽ không còn tiếc nuối chuyện gì.
“Ngài có thể đừng cười hay không?” Lời này của Sở Thanh làm tàn hồn Nữ Oa sững sờ, chẳng lẽ nàng cười cũng có tội hay sao? Chỉ là lời kế tiếp của cô lại khiến khóe miệng nàng không kìm được mà co quắp: “Thấy một khuôn mặt khác giống ta y như đúc cười rực rỡ như vậy thật sự rất quái dị.”
Giải thích như vậy, tàn hồn Nữ Oa chợt cảm thấy dở khóc dở cười, cuối cùng thì trải qua chuyện gì mới khiến người giống mình kia trở nên khác biệt đến vậy, lạnh lùng ít nói, không nở nụ cười, thậm chí còn không biết cái gì là nhân từ, chắc chắn đây không phải là nàng!
“Được rồi, Sở Thanh, giờ ta không còn nhiều thời gian, cho nên rất nhiều lời ta chỉ có thể nói một lần với ngươi.” Tàn hồn Nữ Oa bất đắc dĩ thở dài một cái, rồi từ từ nói cho Sở Thanh tất cả chuyện cần chú ý.
“Những gì ngươi vừa thấy, vốn là số mệnh của Sở Thanh, tức là sau khi Sở Thanh bị tỷ tỷ của nàng phản bội, vận mệnh của nàng liền biến thành như vậy, mà ngươi đến sửa lại mệnh của Sổ Thanh, cũng sửa luôn vận mệnh của chính ngươi.”
“Hiện tại trong cơ thể ngươi không chỉ có lực lượng của một mình ngươi, còn có một lực lượng khác, ta có thể cảm thấy rất rõ, trong bọn họ có người đã tới bên cạnh ngươi, Sở Thanh, nhất định ngươi phải tìm lại “tâm” của ngươi, biết chưa, “tâm” quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nhất định ngươi phải tìm được!”
Không biết vì sao, mỗi lần nghe tàn hồn Nữ Oa nói, trong lòng Sở Thanh đều có một cảm giác rất quái lạ, nhưng lại luôn ngoan ngoãn gật đầu một cái, dù sao người này cũng là một “mình” khác, chắc chắc sẽ không bao giờ làm chuyện gì tổn thương cô.
“Còn nữa, cũng là điều quan trọng nhất, chính là về mọi thứ ở hiện tại, hôm nay bên ngoài như thế nào, dù ta không thấy, nhưng vẫn hiểu rất rõ, nếu ngươi gọi là mạt thế, với chúng ta đó gọi là thời đại Đại Tịch Diệt, mà lí do nó xảy ra cũng bởi vì chuyện thí thần ngày trước.”
“Con người đã từng không tuân theo Thiên Đạo (lẽ trời), giết chết Thiên Đạo Chi Tử (con của trời) - một vị thần, cho nên vì trừng phạt loài người, Thiên Đạo liền tạo ra một chu kì nhất định cho Đại Tịch Diệt, tức là Đại Tịch Diệt sẽ lấy bất kỳ hình thức nào để xuất hiện, có thể là chiến tranh, có thể là thiên tai, mà dường như thời đại Đại Tịch Diệt lần này là “vi khuẩn” (virut).
Chắc chắn Đại Tịch Diệt sẽ không kết thúc, chỉ có biện pháp duy nhất chấm dứt nó là tìm được các vị thần viễn cổ (từ ngày xưa). Đợi đến khi tất cả bọn họ trở lại bên cạnh ngươi thì thời đại này mới kết thúc. Cho nên, Sở Thanh, nhất định ngươi phải tìm lại được “tâm” của ngươi.”
Lại thêm một lần nhắc tới “tâm”, điều này khiến lông mày Sở Thanh nhíu lại càng chặt, đến tột cùng thì “tâm” mà nàng nói là có ý gì?
Hôm nay Sở Thanh không hiểu nổi, nhưng thật lâu sau, cô mới hiểu “tâm” là ý gì, “tâm” chính là tình cảm của cô, chỉ khi nào tìm lại được “tâm”, mới có thể tìm lại tình cảm của cô, nếu như không lấy lại, vậy thì cô sẽ mãi mãi không thể yêu người nào nữa, cũng tức là những người đó chưa “trở lại” bên cạnh cô.
Hôm nay tàn hồn Nữ Oa không nói, mà chỉ có huyết mạch thức tỉnh còn trí nhớ của Sở Thanh cũng đã quên mất, những người đó đều đã từng là người cô yêu…
“Chỉ cần tìm thấy bọn họ, là mạt thế sẽ kết thúc, như vậy ta liền có thể trở về sao?” Mặc dù nói nơi này có thể mới là nơi dành cho cô, nhưng hôm nay cô sớm đã không còn là Nữ Oa, cô chỉ là trong thân xác của Sở Thanh, nên chỉ có Điện Thiên Ma mới thực sự là nhà của cô.
“Có lẽ vậy, đợi đến lúc ấy ngươi sẽ biết, có một số việc ta cũng không rõ lắm, vì ta chỉ là một tàn hồn thôi.” Giọng của tàn hồn Nữ Oa có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều buồn phiền hơn, khiến trong lòng Sở Thanh có một cảm giác rất khó chịu.
“Được rồi, Sở Thanh, ta chỉ có thể nói bấy nhiêu thôi, mặc dù chúng ta đều là Thiên Đạo Chi Tử, nhưng cuối cùng cũng không thể làm trái với lẽ trời, ta chỉ có thể nói vậy, còn lại phải nhờ vào chính ngươi khám phá ra, ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ thành công, không giống như ta…”
Nói xong, cơ thể của tàn hồn Nữ Oa càng ngày càng mờ đi, giống như lúc nào cũng có thể biến mất, khoảnh khắc này Sở Thanh rất muốn ngăn nàng lại, chỉ cần nàng không đem năng lượng này thu lại, thì tàn hồn Nữ Oa cũng sẽ không biến mất, vẫn có thể tồn tại ở trong thế giới ảo này.
Nhưng lát sau, cô đưa mắt nhìn phía sau tàn hồn Nữ Oa thì chợt hiểu ra tại sao nàng lại lựa chọn như vậy. Một không gian xanh ngút lúc đầu đã trở thành một mảnh hoang lương (hoang vu và thê lương), ở nơi này ngoại trừ đất đai hoang vu cũng không có chút sắc xanh nào, tàn hồn Nữ Oa đã đem tất cả năng lượng của thế giới ảo này cho cô, dùng tất cả giúp cô thành công biến đổi, đợi đến lúc cô rời đi, không gian ảo này sẽ hoàn toàn biến mất.
“Không cần phải buồn lo, sau khi ngươi rời đi, chúng ta sẽ luôn đợi ngươi trở lại. Bàn Cổ chết rồi, những người khác phân tán da thịt xương máu đi các nơi, phong ấn chúng ta và một phần cơ thể ngươi tại thế giới này và chờ ngươi đến. Sở Thanh, ngươi phải nhớ kĩ, từng địa điểm phong ấn đều là những nơi ngươi thích nhất, mà “tâm” của ngươi, đang ở nơi được tạo ra đầu tiên – núi Thánh!
Ánh sáng trên người tàn hồn Nữ Oa càng lúc càng kịch liệt, làm Sở Thanh có chút không mở nổi mắt, cô cảm thấy mắt mình hơi chua xót, nhưng lại không chảy ra nước mắt, chỉ có thể nhìn cơ thể của người trước mặt ngày càng trong suốt, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Đừng buồn, cũng đâu phải là ta sẽ biến mất, chỉ là biến về ta của trước kia, ngươi chính là ta… ta chính là ngươi, bất cứ lúc nào ta cũng luôn bên cạnh ngươi, mãi mãi là thế.” Giọng nói nàng nhẹ dần, nhưng càng trở nên vui vẻ hơn, dường như nàng đã chờ giây phút này từ rất lâu rồi.
“Cầm lấy, đây là thứ duy nhất ta có thể để lại cho ngươi, à, cũng có thể nói là đồ mà ngươi để lại, Sở Thanh, hi vọng ngươi sẽ hạnh phúc.”
Một thứ gì đó lạnh như băng đặt trong bàn tay cô, ngay sau đó, xúc cảm ấm áp từ ngón tay kia biến mất, khiến Sở Thanh chợt cảm thấy mất mát.
Nhưng cô không có thời gian để thương cảm, vì khi nàng biến mất, một luồng năng lượng khổng lồ tan ra, tiến vào trong cơ thể cô. Dù năng lượng này rất lớn, nhưng không tàn bạo, cơ thể cô có thể hấp thu nó một cách hoàn hảo mà không để lại thương tổn gì. Cảm giác nó giống như là một phần tay chân của mình, chỉ cần trong đầu có một ý nghĩ là có thể khống chế nó ngay lập tức mà không bị chống cự chút nào.
Mà Sở Thanh không biết rằng, giây phút tiếp nhận nguồn năng lượng kia, ở mi tâm của cô xuất hiện một nốt ruồi màu vàng, cơ thể cũng biến hóa ngày càng lớn hơn, đến khoảng mười trượng (1 trượng = 1,7 mét) mới từ từ ngừng lại, biến thành nửa người nửa rắn, lúc này Sở Thanh và tượng Nữ Oa ở cửa thần điện thực sự giống nhau y như đúc.
Sau đó, ánh sáng biến mất, Sở Thanh lại trở về hình dáng ban đầu. Nhưng cô có thể cảm nhận nguồn năng lượng mạnh mẽ dồi dào trong cơ thể, chỉ là dường như có cái gì đó đang ngăn chặn khiến lực lượng phát ra không tới một phần nghìn lực lượng thực sự. Dù là vậy, chỉ cần không gặp phải đối thủ quá mạnh, có lẽ đánh không lại, nhưng chút lực lượng này dùng để tự vệ chạy trốn thì không thành vấn đề.
Sở Thanh nhìn quang cảnh hoang tàn xung quanh, trong lòng rõ ràng rất khó chịu, phất tay một cái, toàn bộ không gian ảo liền biến thành năng lượng tràn vào cơ thể. Trong nháy mắt, cô cảm thấy cơ thể tràn đầy năng lượng, loại cảm giác này thật là tốt.
Ngay sau đó, Sở Thanh liền bị một lực chèn ép hất ra bên ngoài không gian. Cô tỉnh táo lại thì đã thấy mình đang ở giữa một vũ trụ nhỏ, cô có thể cảm nhận mối liên kết giữa cô và nơi này cực kì chặt chẽ, thân mật. Trong mắt cô, không phải tất cả mọi thứ ở nơi này đều xuất hiện cùng lúc, thuở ban đầu chỉ có những vì sao, không có thứ gì khác, mà vì giờ vũ trụ nhỏ đã thuộc về Sở Thanh, nên tất cả đều hiện ra rõ ràng trong mắt cô.
Đồ lưu lại từ viễn cổ (thời xưa) quả thật không tầm thường. Mặc dù Sở Thanh biết nơi này từng là vũ trụ nhỏ của mình, nhưng sau khi nhìn thấy mọi thứ ở đây, cô vẫn còn chút xúc động.
Sở Thanh ngồi xếp bằng, từ từ nhắm hai mắt lại, Tinh Thần lực từ trong người trào ra, dẫn dắt từng ánh sao từ từ tan ra trong không gian rồi tiến vào cơ thể cô, hình thành một vũ trụ mới bên trong đan điền.
(đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật. Nằm ở dưới rốn khoảng 3 tấc, chỉ một số trung tâm khí lực hay huyệt đạo.)
Một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, ngay lúc ngôi sao cuối cùng bay vào trong đan điền của Sở Thanh, cô chậm rãi mở mắt. Đôi mắt cô sáng rực rỡ, nhưng trong đó lại mang theo chút mờ mịt, chút tang thương.
Cùng lúc Sở Thanh hấp thu những ngôi sao này, cô cũng tiếp nhận cả kí ức của chúng. Với tu vi hiện giờ của Sở Thanh thì cô vốn không thể khống chế hoàn toàn lực lượng này, cho nên mới vừa rồi, cô bị mất phương hướng trong kí ức của các ngôi sao, mất một lúc sau mới có thể dựa vào ý chí của mình cố gắng tỉnh táo lại. Không thể không nói, cho dù không có tu vi, không phải bất cứ ai cũng có thể so sánh với ý chí của Sở Thanh.
Cuối cùng, hấp thu tất cả năng lượng xong, Sở Thanh từ từ đứng lên, nhìn vào bên trong đan điền thấy vô số ngôi sao đang vận hành theo quỹ đạo như trước, cô mới thấy hài lòng một chút. Đợi đến khi cả tinh hệ hoàn toàn hoàn thiện chính là lúc tu vi mạnh mẽ trước kia của cô khôi phục lại, thậm chí có thể còn tiến bộ hơn.
Sở Thanh chầm chậm đi ra khỏi thần điện, quay lại nhìn một cái, rồi phất tay, vốn dĩ cửa điện hạ xuống cuối cùng lại có thêm một khối Đoạn Long Thạch, hoàn toàn đem thần điện cách li với thế giới bên ngoài. Về sau, nếu một ngày nào đó có người đến nơi này, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy thần điện Nữ Oa!
“Sở Thanh, không nghĩ tới cô còn có thân phận như vậy, lại là Thần trong truyền thuyết?” Giọng Mặc Phỉ (Murphys) hơi quái dị, giống như không ngờ được rằng Thần trong truyền thuyết lại xuất hiện ngay bên cạnh anh ta.
“Thần? Tóm lại thì thần là cái gì? Mặc Phỉ, nếu như lần này anh không thể sống sót trở về quê hương, ngàn vạn năm sau, anh cũng sẽ trở thành thần trong miệng người khác thôi, dĩ nhiên, với điều kiện là danh tiếng của anh đạt tới trình độ đó.” Cái gọi là thần, thực ra cũng chỉ là thần thoại của con người mà thôi.
Ở Tu Chân Giới chưa từng có thần, có lẽ bọn họ trong mắt người bình thường chính là thần, nhưng mà đối với cô mà nói, tu chân cũng chỉ là một cách có thể khiến mình trường sinh (sống lâu), thủ đoạn mạnh mẽ mà thôi.
Nghĩ tới đây, Sở Thanh dùng sức nắm chặt tay mình, đôi mắt tối đen không rõ cảm xúc, ngay sau đó, cô lại cảm thấy lòng bàn tay có chút lạnh lẽo, vậy mà cô lại quên mất cuối cùng tàn ảnh của Nữ Oa có dạy cho cô cái gì đó.
Mở lòng bàn tay ra, đập vào mắt là một chút ánh sáng vàng nhàn nhạt, cảm giác nhẹ nhàng lành lạnh khiến người ta không thể không yêu thích, mà ngay sau đó, Sở Thanh lại mở to mắt, bởi vì cô đã nghĩ ra đây là cái gì, khóe miệng hơi co quắp, cô chợt có cảm giác bị chơi xỏ, chẳng lẽ trí nhớ mà tàn ảnh Nữ Oa để lại bị sai lệch, nếu không tại sao thứ này có thể tồn tại đây?