Chí Tôn Nữ Hoàng Quật Khởi Ở Mạt Thế

Quyển 2 - Chương 57: Đường thủy phong ba




Chuyển ngữ: Nuy

****

Sở Nghiên ôm ý nghĩ xấu nhìn Sở Thanh, trong mắt mang theo tia giễu cợt, giống như nhìn người chết vậy, hoàn toàn không có một chút cố kỵ nào, làm cho người bên cạnh Sở Thanh cũng không thoải mái.

Bất quá ngược lại Sở Thanh không để ý, coi như là Sở Nghiên muốn giết cô, thì cô ta có năng lực đó sao?

"A Thanh, kế tiếp chúng ta phải làm gì?" Chuyện tương lai không phải là chuyện bọn họ có thể quyết định dễ dàng, hiện tại các cô còn phải nghĩ làm thế nào tới thành phố B cho tốt, trong trí nhớ của Hoàng Á Lê, thì hình như thú biến dị sắp xuất hiện rồi, nói như vậy, đi đường thủy cũng không an toàn cho lắm.

"Không cần chuẩn bị, coi như thú biến dị xuất hiện, cũng sẽ không cản trở nhiều đâu." Nói xong câu đó, Sở Thanh nhíu mày một cái, ánh mắt nhìn về phương bắc, nói đó....hình như có thứ gì, cô, không phải là không thể đi!

Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều đạt tới trạng thái tốt nhất, nhất là mấy người Sở Thanh, mặc dù nói xung quanh họ lúc này có không ít quân nhân, nhưng buổi tối lén ăn một ít thứ trong phòng mà không cho người khác biết cũng không dễ bị phát hiện, vì vậy, buổi sáng, bốn người dùng xong điểm tâm mới xuống lầu.

Dọc theo đường đi, bởi vì có quân đội mở đường, cho nên hệ số an toàn rất cao, nhất là mấy người Sở Thanh, cũng không cần ra tay, chẳng qua là yên lặng mà nhìn, còn Sở Nghiên thì đứng phía sau âm thầm tính kế ám toán Sở Thanh.

Hơn nữa.....

Khóe miệng Sở Nghiên treo lên nụ cười, cả ánh mắt cũng mang thần sắc âm lãnh, sợ rằng người khác sẽ vĩnh viễn không biết, mấy ngày trước lúc gặp được xác UFO, cô không phải giống như người khác không lấy được chút năng lượng nào, hôm nay, cô cũng là người có dị năng, hơn nữa còn là hệ tinh thần mà kiếp trước khát vọng muốn có nhất, cho nên lần này Sở Thanh sẽ phải chết không thể nghi ngờ thêm nữa.

"A Thanh, cậu không cảm thấy ánh mắt của cô ta nhìn cậu ngày càng đáng sợ hơn sao?" Hoàng Á Lê cũng cảm nhận được tầm mắt của Sở Nghiên, cô lớn tiếng hỏi, hoàn toàn không che giấu giọng nói đầy khinh bỉ của mình.

"Vậy thì thế nào? Cô ta cho rằng có thể giết chết được tớ sao?" Cũng không phải Sở Thanh xem thường Sở Nghiên, mà là hôm nay chỉ cần cô không muốn chết, thì ở trên thế giới này cũng sẽ không có người nào có thể giết chết được cô, bất kể là ai cũng không làm được!

Nghe được Sở Thanh nói, rồi lại nhìn bộ dáng nhỏ đầy kiêu ngạo của Sở Thanh, mấy người bên cạnh cũng cười không ra tiếng, sau đó gật đầu một cái, đúng vậy nha, hôm nay, đừng nói là Sở Nghiên không có dị năng, coi như có thì cũng không có cách nào đối phó được với Sở Thanh!

Mà sau khi Sở Nghiên nghe vậy, lập tức sắc mặt biến đen, cô biết mới vừa bắt đầu thì Sở Thanh đã có chút coi thường mình, nhưng hiện tại đã chứng minh đó không phải là chút coi thường mình, căn bản chính là sỉ nhục không cần che giấu!Dĩ nhiên, bởi vì đám người Sở Thanh đi ở sau cùng, nên những câu các cô nói, tất nhiên là người của quân đội không nghe được, nếu như nghe được, rất có thể bọn họ sẽ trực tiếp bỏ qua Sở Nghiên, dù sao so với một người dị năng, thì mệnh (*mạng) của một người bình thường chẳng đáng bao nhiêu tiền.

Cuối cùng, đoàn người cũng tới bên bờ sông, nhìn chiếc thuyền lớn kia, trong mắt không ít người thầm than trong lòng, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện, tựa hồ trên thuyền có không ít người, không nhịn được cảm khái trong lòng, thành phố B này đúng là đại tài khí thô (*của cái tiền nhiều...)mà, cho nên mới đem nhiều người về thành phố B như vậy, chẳng lẽ họ thật sự không lo lắng vấn đề về lương thực sao?

Hiển nhiên, chuyện này cũng là nghi vấn của không ít người, mà sĩ quan có hảo tâm kia chỉ mỉm cười giải thích với mọi người: "Về điểm này mọi người không cần phải lo lắng, trước khi mạt thế tới thành phố B đã có sách lược dự trữ kho hàng, cho nên lương thực trong thành phố B ít nhất có thể cho mọi người ăn một, hai năm, hơn nữa, hiện tại, thành phố B có không ít ruộng đất đang khai khẩn, chỉ cần mọi người cố gắng trồng trọt, tự nhiên có thể giải quyết được vấn đề ấm no rồi."

Dĩ nhiên, đây chỉ là nói với người thường thôi, nếu như là người có dị năng, như vậy chỉ cần bảo vệ căn cứ, dễ dàng đi săn bắn tang thi, thì liền không cần lo lắng thức ăn không đủ.

Thật ra đó cũng là chuyện phải làm, sau mạt thế, vốn trật tự của xã hội đã hoàn toàn xáo trộn, cả xã hội đều lui một bước dài, hiện giờ hoàn toàn là xã hội nhược nhục cường thực (*cá lớn nuốt cá bé), muốn ở thế giới như vậy sống nữa, hoặc là im hơi lặng tiếng bị người ta nô dịch, hoặc là sẽ phải trở nên cường đại hơn, trở thành người bề trên!

Sau khi mọi người lên thuyền, thuyền lập tức xuất phát tới thành phố B, lúc này mọi người mới biết thành phố J là thành phố cuối cùng mà đội cứu viện tới rà soát, đám người Lạc Vũ Vy biết được tin tức này thì cảm giác thật sâu mình quá may mắn, nếu như tới trễ hai ngày, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, thật là may, thật là may....

Thuyền chạy được nửa ngày, lúc đến buổi trưa, không biết vì sao bầu trời dần dần tối lại, mặt trời bị mây đen phủ lên, một trận gió lạnh thổi tới, làm cho tất cả mọi người rùng mình, sau đó đám người của Sở Thanh lấy những bộ quần áo thật dầy từ đống đồ to chất như núi sau lưng, làm cho người ở đây không ngừng hâm mộ, nhưng cũng không có ai dám bước lên chém giết cướp đoạt, dù sao nhìn qua hai người Sở Thanh và Lục Thần cũng không dễ trêu chọc.

Mà sau khi Sở Nghiên thấy như vậy, thầm mắng Sở Thanh gian xảo, thật ra cô cũng có mang theo áo bông, nhưng bởi vì nguyên nhân không gian, nên không thể tùy tiện lấy ra, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu từng cơn gió lạnh thổi qua.

Bởi vì rét lạnh, Sở Nghiên chuyển đến bên cạnh Lục Trạch, nhưng sau khi Lục Trạch cảm giác được, con ngươi tối lại, mặt không đổi mà dời người tránh ra, trốn cái dựa dẫm của cô, nhưng chính phản ứng theo bản năng như vậy, đã làm cho sắc mặt của Sở Nghiên càng thêm khó coi.

Cô cảm thấy, sự bài xích hôm nay của Lục Trạch, là tránh né mình!

Hôm nay trong lòng của A Trạch chỉ có Sở Thanh thôi sao? Bất quá...Vậy thì có quan hệ gì, tất cả hết thảy đều sẽ giống như kiếp trước, coi như hiện tại Sở Thanh có bản lĩnh không nhỏ, nhưng cô ta có thể địch nổi quy luật của tự nhiên sao? Dĩ nhiên, cô sẽ từ bên cạnh mà giúp đỡ, để cho Sở Thanh táng thân trong nước!

Nghĩ tới đây, mắt Sở Nghiên lộ ra vẻ độc ác, chẳng qua là lần này cô không có nhìn về phía Sở Thanh, cô không muốn bởi vì mình bất cẩn mà lộ ra tâm sự trong lòng! (@Nuy: muộn rồi gái ơi ~~~ *cười nham hiểm*)

Mặc dù điểm này không sai, nhưng có một điều mà Sở Nghiên không biết, coi như không có ánh mắt, chỉ cần nhìn ác ý đầy trên người Sở Nghiên, Sở Thanh có thể cảm giác được, hơn nữa, Sở Thanh đã sớm có phòng bị đối với cô ta!

Lúc không khí lâm vào tình trạng yên lặng quỷ dị, thuyền vốn vững vàng chạy đã có chút lắc lư, mà lắc lư này ngày càng lớn, mơ hồ muốn hất hết tất cả người trên thuyền xuống nước.

Người ở đây đều sợ hãi, cẩn thận nắm chặt đồ vật bên cạnh, trên mặt cũng đầy nét lo lắng, mà khóe miệng Sở Nghiên lại nâng lên thật cao, tới, rốt cuộc cũng đã tới, cuối cùng cơ hội làm Sở Thanh táng mạng trong nước cũng đã tới!

Hôm nay thuyền lắc lư như vậy, nhất định mọi người sẽ tìm hiểu nguyên nhân, sau đó sẽ phát hiện trừ sóng gió bên ngoài, thì phía dưới của thuyền sẽ không thiếu sự tồn tại của mấy con cá, mà những con cá kia chính là nhóm thú biến dị đầu tiên!

Những con cá đó bất quá chỉ là cá sông bình thường, nhưng sau khi biến dị thì hàm răng sẽ trở nên sắc bén, chỉ cần rơi xuống nước, không cần nhiều thời gian, ngay lập tức sẽ bị bầy cá gặm cắn sạch sẽ, chỉ cần Sở Thanh rơi xuống nước, nhất định sẽ chết!