Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 58: Tuyệt không nương tay




Dịch: Sylvesta

“Cuồng bạo!”

Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Chiến Thiên Minh không chút do dự, lập tức triển khai cuồng bạo.

Nhất thời, các hạng thuộc tính tất cả đều tăng vọt lên gấp đôi.

“Kháng Long Hữu Hối!”

Một tay khác của Chiến Thiên Minh ra chưởng đón đỡ. Chưởng pháp mang theo một luồng liệt hỏa chân nguyên cuồng bạo, ầm ầm đánh ra.

Tốc độ kia, nhanh đến mức chớp mắt đã tới gần.

Ngay thời điểm chỉ pháp của Trương Dụng không có bắn trúng Chiến Thiên Minh, chưởng thứ hai của Chiến Thiên Minh đã theo sau đánh tới.

Trong nháy mắt đánh trúng.

Ầm!

Một chưởng vỗ lên đầu Trương Dụng. Đầu hắn lập tức nứt toác như dưa hấu bị đập nát. Đồng thời, liệt hỏa chân nguyên cũng theo chưởng pháp đánh ra mà bao trùm toàn bộ thân thể của Trương Dụng, ngay cả những bộ phận ở đầu bị đánh nát cũng bị đốt thành tro tàn.

“Hừ! Chưa từng thấy lão tử cuồng bạo phải không?”

“Bạo chết ngươi tên vương bát đản này!”

“Bạo cho ta à! Để bão lửa bùng cháy mạnh mẽ thêm nữa đi!”

Chiến Thiên Minh hai tay giơ lên cao, hét lên thật to.

Thù hại chết cha mẹ...

Rốt cục đã báo!

Còn có thù giết chết Mộc tam thúc.

Cũng báo được rồi!

Đồng thời, hắn cũng đang đợi con Boss ẩn này tuôn ra một ít vật phẩm cực phẩm.

Bây giờ hắn thực sự rất cần một ít vật phẩm có thể tăng cường thực lực.

Thế nhưng...

Thanh âm nhắc nhở của hệ thống cũng không truyền đến như dự kiến.

“Hả?”

Chiến Thiên Minh trong lòng ngẩn ra.

Người cũng đã chết rồi, làm sao không có bất kỳ phản hồi nào?

Chí Tôn Long Thần hệ thống không phải hỏng rồi chứ?

Ngay khi Chiến Thiên Minh kinh ngạc, âm thanh của Tiểu Tử truyền tới.

“Chủ nhân, Trương Dụng ở bên trái đằng trước năm mươi mét.”

“Cái gì?”

Chiến Thiên Minh trong lòng ngẩn ra.

Lẽ nào, vừa nãy mình giết người kia không phải Trương Dụng?

Cũng có thể là có hai Trương Dụng?

Chiến Thiên Minh có chút bối rối.

Bất quá, hiện tại không phải là thời điểm cân nhắc những điều này.

Truy!

Triển khai Cửu Long bộ, Chiến Thiên Minh nhanh chóng đuổi theo.

Hiện tại, thời gian 30 giây cuồng bạo còn chưa kết thúc, tốc độ của Chiến Thiên Minh quả là nhanh đến làm người ta kinh ngạc không ngớt.

Năm mươi mét, chớp mắt đã tới.

Bất quá, Trương Dụng cũng không phải đồ ngu dậm chân tại chỗ chịu chết, lúc này hắn đã vọt ra xa hơn 30m.

Trương Dụng trong lòng ngơ ngác như sóng cuộn.

Hắn nghĩ mãi không ra tại sao tốc độ của Chiến Thiên Minh có thể trong nháy mắt gia tăng gấp đôi? Chính sự gia tăng tốc độ đó đã giúp cho Kháng Long Hữu Hối căn bản không chiếm ưu thế ở trên mặt tốc độ lại đạt tới mức để hắn hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Cũng còn may ta đã sớm chuẩn bị, nếu không phải vậy...”

Trương Dụng trong lòng còn chưa nguôi sợ hãi.

Nếu không phải lúc hắn nhận nhiệm vụ giám thị này được vị đại nhân kia cho một cái thế thân tử ngẫu

Phỏng chừng khoảnh khắc vừa rồi hắn đã chết rồi.

Thế thân tử ngẫu không chỉ thay hắn đỡ một đòn vừa nãy mà còn đem hắn truyền tống ra xa hơn năm mươi mét.

Đây là một loại bí thuật thượng cổ vô cùng cổ lão.

Chiến Thiên Minh cũng không biết những thứ này.

Khoảng cách đến thời gian kết thúc trạng thái cuồng bạo chỉ còn dư lại năm giây cuối cùng.

Hắn ngay cả một giây cũng không có lãng phí.

Nhanh chóng đuổi theo.

5 giây thoáng cái liền trôi qua.

Thế nhưng, Chiến Thiên Minh cũng dùng 5 giây này đem khoảng cách giữa hắn cùng Trương Dụng rút ngắn còn mười mét.

“Bát Giới! Động thủ!”

“Chủ nhân, ngài xem ta thể hiện bản lĩnh đây.”

Nói xong, Tiểu Tử nhanh chóng chui ra khỏi chiến sủng không gian.

“Tử Quang Thiểm Sát!”

Vèo!

Tiểu Tử hóa thành một tia sáng tím, lấy tốc độ nhanh như ánh sáng bay vèo một cái.

Phốc phốc!

Tử quang xuyên qua lưng Trương Dụng sau đó từ ngực hắn vọt ra ngoài.

Trương Dụng cả người nhất thời cứng đờ.

Trong nháy mắt thân thể mất đi sự linh hoạt, theo quán tính ngã bay ra sau.

Ầm!

Ào ào ào...

Thân thể Trương Dụng bắn ra xa khỏi chỗ trước đó khoảng ba trượng.

Mà Tiểu Tử sau khi sử dụng xong Tử Quang Thiểm Sát, tựa hồ đạt đến khoảng cách cực hạn. Tử quang trên người vừa biến mất, nó lập tức chúi đầu xuống phía dưới giống như quả hồ lô nhỏ lăn lông lốc, phù phù phù phù lăn ra ngoài.

Ầm!

Lần này là đụng trúng một thân cây.

“Chủ nhân, đầu ta đau quá à...”

Tiểu Tử thử đứng lên, nhưng đáng tiếc không tài nào đứng vững được, phù phù một tiếng, lại ngã trên mặt đất.

Trương Dụng còn chưa chết.

Nhưng hắn cũng đã trọng thương, vô lực nằm trên đất. Thanh máu trên đầu đã không đủ một phần trăm.

Chiến Thiên Minh mặt trầm xuống, rảo bước đi tới.

“Lão tạp chủng, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Chiến Thiên Minh đè giọng xuống quát trầm thấp.

“Không, ngươi... Ngươi không thể giết ta, ngươi... Ngươi giết ta, vị đại nhân kia lập tức sẽ biết, đến thời điểm, ngươi... Ngươi cũng chỉ có đường chết... Một con đường chết. Ngươi... Ngươi tốt nhất không nên... Không nên giết...”

Trương Dụng không muốn chết.

Thế nhưng, Chiến Thiên Minh tuyệt đối không để hắn sống.

Lửa giận nơi đáy lòng hắn đối với Trương Dụng, sớm đã trùng tiêu ngất trời.

Bàn tay nhẹ nhàng giơ lên cao.

“Lão tạp mao, vừa nãy không phải ngươi tránh được một mạng sao? Hiện tại, ngươi lại trốn một lần nữa cho ta nhìn một chút?”

“Kháng Long Hữu Hối!”

“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực! Phát động hiệu quả giảo sát!”

Hô địa!

Chiến Thiên Minh tức giận vỗ xuống một chưởng.

Coi như Trương Dụng đã vô lực phản kháng thì Chiến Thiên Minh hắn cũng không có nửa điểm thủ hạ lưu tình, hơn nữa còn sử dụng tới Chí Tôn cấp võ kỹ.

Đại pháo giết muỗi?

Hắn muốn chính là phong cách này! Muốn chính là cảm giác vui sướng hả hê khi giết kẻ thù! Muốn chính là phát tiết tất cả hận ý trong lòng ra ngoài!

“Đi chết đi cho ta!”

Kim quang của chân nguyên Kim thuộc tính trên lòng bàn tay của Chiến Thiên Minh đại thịnh. Chưởng mang chói mắt, sắc bén bá đạo hóa thành một hoàng kim long ảnh tựa như đang phát ra tiếng long ngâm chấn động đất trời, dẫn dắt một luồng uy thế mạnh mẽ vô cùng đánh về phía đầu Trương Dụng.

Đúng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện.

Trương Dụng vốn đã trọng thương gần chết, dĩ nhiên trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái viên mãn.

Vèo!

Thân ảnh Trương Dụng biến mất trong tầm mắt Chiến Thiên Minh.

Ầm ầm ầm!

Chiến Thiên Minh vỗ hụt một chưởng lên mặt đất, bùn đất bắn tung toé. Một cái hố to bị hắn dùng một chưởng vỗ ra.

Mà ở sau người hắn thì lại truyền đến một luồng trảo khí sắc bén.

Không tốt!

Chiến Thiên Minh trong lòng ngẩn ra, căn bản không kịp nghĩ nhiều, thân thể theo phản xạ lập tức lăn khỏi chỗ đứng.

Phốc phốc!

Đạo trảo khí sắc bén kia lướt sát qua bả vai của hắn, mang theo một luồng huyết vụ.

Trong nhất thời vai trái của Chiến Thiên Minh đã bị thương. Khí lực dường như chịu áp chế nghiêm trọng, một nửa uy lực đều không phát huy ra được.

Mà Trương Dụng không biết đã thi triển cái tà pháp gì mà bây giờ ánh mắt lại trở nên đỏ như máu, trong con người hiện lên vẻ cuồng bạo như Yêu thú.

“Hống hống... Hống hống...”

Trương Dụng vậy mà lại phát ra tiếng gầm gừ của hung thú.

Chiến Thiên Minh nhìn kỹ.

Trương Dụng hiện tại so với Trương Dụng lúc trước còn kinh khủng hơn mấy lần. Ngay cả thanh máu trên đỉnh đầu cũng dài ra gấp ba, hơn nữa thực lực cũng quỷ dị tăng lên tới cảnh giới nhất tinh võ sư đỉnh cao.

“Tiểu tạp chủng, đây đều là ngươi ép ta.”

m thanh của Trương Dụng lộ ra một mùi vị quái dị, vừa giống tiếng người, vừa giống tiếng thú hống.

Hơn nữa, trên mười ngón tay của hắn còn nhiều thêm một lớp giáp dài sắc nhọn.

Trên mười móng vuốt sắc nhọn đó còn quanh quẩn từng sợi từng sợi thanh sắc chân nguyên. Những sợi chân nguyên kia giống như những con tiểu xà màu xanh biếc tựa như đã thông linh không ngừng ở trên mười móng vuốt uốn lượn kêu ti ti.

Càng quỷ dị chính là cùng với những thanh sắc chân nguyên không ngừng uốn lượn kia thì khí thế trên người Trương Dụng còn có một ít xu thế tăng trưởng.

Phảng phất lúc nào cũng có thể đột phá đến cảnh giới nhị tinh võ sư.

Nếu điều đó xảy ra vậy thì đúng là phiền toái lớn