Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Chương 53: Đây cũng quá đúng dịp đi




Dịch: Sylvesta

Chiến Thiên Minh mạnh mẽ cắn răng một cái.

“Cuồng bạo!”

Trong nháy mắt, khí thế trên người Chiến Thiên Minh đột nhiên biến đổi, bất luận là sức mạnh, tốc độ, hay là công kích, phòng ngự các loại, tất cả đều trực tiếp vọt tăng lên gấp đôi.

Mà điểm cuồng bạo của hắn cũng trong nháy mắt mất đi 100 điểm.

Nhưng Chiến Thiên Minh đã không để ý được nhiều nữa.

Ánh mắt lẫm liệt, hắn đồng thời đưa hai tay về phía trước rồi đột nhiên vỗ ra.

“Kháng Long Hữu Hối!”

“Kháng Long Hữu Hối!”

“Leng keng! Phát động hiệu quả giảo sát.”

“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực, phát động hiệu quả giảo sát.”

Hai bên trái phải, một băng một hỏa.

Trong nháy mắt, Chiến Thiên Minh liền sử dụng tới hai lần Kháng Long Hữu Hối, một cái mang theo Hàn Băng Long Ảnh, cùng một cái mang theo Hỏa Diễm Long Ảnh gào thét mà ra.

“Hống!”

“Hống!”

Băng Long, Hỏa Long uy thế kinh người.

Đây chính là Chiến Thiên Minh tìm tòi ra điểm phù hợp để có thể phát ra đồng thời hai thuộc tính.

Tuy rằng vẫn chưa thể để hắn thoả mãn.

Thế nhưng cũng đã có chút thần uy.

Mà năm võ giả Thú tộc, cũng đồng dạng bạo phát ra tất cả sức mạnh trong cơ thể.

Từng cái từng cái thú văn trên cánh tay, tất cả đều sáng lên không giống nhau.

Thú văn lan tràn bên dưới, khí tức mạnh mẽ mà cuồng bạo dập dờn mở ra, va chạm vào nhau, trên người năm tên Thú nhân hình thành một luồng khí thế mạnh mẽ ép người. Lang nha bổng trong tay chúng mạnh mẽ chấn động, tất cả đều hướng về Chiến Thiên Minh đập mạnh tới, mang theo năm tiếng xé gió mãnh liệt.

Ầm ầm ầm...

Ầm ầm ầm...

Ầm ầm ầm...

Va chạm tạo ra bạo phát mãnh liệt!

Kình khí cuồng bạo lan ra ngoài, giống như sóng biển ngàn tầng, một làn sóng cuốn lấy một làn sóng.

Loạt xoạt loạt xoạt...

Chiến Thiên Minh hai tay áo bị xé rách, hóa thành mảnh vỡ tung bay ra ngoài.

Trong lòng bàn tay, cũng truyền đến từng trận đau đớn.

Mà năm tên võ giả Thú tộc thì lại trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Năm tên võ giả Thú tộc, tất cả đều bị trực tiếp thuấn sát.

“Leng keng! Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết...”

“Leng keng! Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết...”

“...”

Năm luồng thanh âm nhắc nhở của hệ thống vang lên.

“Leng keng!”

“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh thăng cấp làm nhị tinh võ giả, thu được 2 điểm thuộc tính.”

Bạch!

Trong nháy mắt, thương thế vừa rồi trên song chưởng của Chiến Thiên Minh nháy mắt khôi phục.

Chân nguyên cũng trong nháy mắt tràn đầy, đồng thời tăng cao đến 1350 điểm.

Chỉ là đáng tiếc, cái hệ thống chiến văn tạm thời không có cách nào biết là chuyện gì xảy ra.

Bất quá...

Nghe qua thì thấy có vẻ rất lợi hại. Nhưng sáu tên võ giả Thú tộc đều không có một ai tuôn ra chiến văn, làm cho Chiến Thiên Minh trong lòng có chút ngứa, một bộ hận không thể lập tức mở ra hệ thống chiến văn.

Bốn phía, lặng lẽ.

Tiếng long ngâm tựa như còn vang vọng ở trong hư không, vang dội ở bên tai.

Mười mấy người bị trói trên mặt đất, khoảng cách ngay gần đó, mỗi người đều cảm nhận được cỗ khí thế mạnh mẽ này, trong lòng ngơ ngác như sóng.

Thời gian mấy hơi thở, bảy võ giả Thú tộc bị bọn họ coi là ác mộng, dĩ nhiên tất cả đều chết rồi.

Thiếu niên trước mắt lại mạnh mẽ như vậy?

“Quá tốt rồi!”

“Quá tốt rồi!”

“Chúng ta... Chúng ta được cứu rồi! Chúng ta được cứu...”

Mười mấy người tất cả đều vô cùng cảm kích mà nhìn Chiến Thiên Minh.

Tấm lưng kia tại trong mắt bọn họ, có vẻ cực kỳ cao to, cực kỳ rộng lớn.

Bọn họ nguyên vốn đã tuyệt vọng.

Đặc biệt là nhìn thấy đồng bạn bị bảy tên Thú nhân tươi sống giết chết sau đó nướng lên ăn, đáy lòng đã tràn đầy tuyệt vọng thậm chí để bọn họ từ bỏ ý chí cầu sinh, chỉ hi vọng thời điểm chết có thể được chết một cách thống khoái.

Thế nhưng hiện tại...

Được cứu rồi!

Thật sự được cứu rồi!

Mà ban tặng cơ hội sống cho bọn họ lại chính là thiếu niên trước mắt này.

Chiến Thiên Minh vỗ vỗ nửa đoạn ống tay áo bị kình khí làm vỡ nát đi, sau đó xoay người, ánh mắt quét về phía những người kia.

“Ân công, cảm ơn ngài!”

“Ân công, cảm ơn đại ân cứu mạng của ngài!”

“Cảm ơn!”

“...”

Tất cả mọi người hướng về Chiến Thiên Minh cảm tạ.

Chiến Thiên Minh khoát tay áo một cái, nhếch miệng cười nói: “Đừng à, đừng nói cái gì cảm ơn hay không cảm ơn? Các ngươi nếu như nói như vậy, ta làm sao hướng về các ngươi đòi thù lao cứu mạng đây?”

Phút chốc, mọi người ở đây được một trận kinh ngạc, tất cả đều ngây ngốc nhìn Chiến Thiên Minh.

“Ha ha...”

Nhìn thấy những người kia trên mặt đầy kinh ngạc, Chiến Thiên Minh ha ha bắt đầu cười lớn.

Cuối cùng, hắn mới nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi.”

Chiến Thiên Minh cứu người, căn bản không mưu đồ cái thù lao gì cả, bất quá là yêu thích đùa giỡn mà thôi.

Nói xong hắn cởi dây thừng đang trói trên người của bọn họ ra.

Mọi người lại là một phen cảm tạ.

Lúc này, Phó Thi Dao cùng Tam Vĩ Lôi Lang cũng đi tới.

“Mẹ ơi! Có Yêu thú!” Đột nhiên, một người bị dọa đến kêu to lên.

Nhất thời, những người khác cũng quay đầu nhìn tới.

Quả nhiên, chỉ thấy một con Lang Yêu to lớn đang trừng mắt nhìn bọn họ.

Phần phật...

Những người kia tất cả đều nhanh chóng quây thành một vòng, trên mặt mang theo một tia hoảng sợ, nhưng cũng làm một bộ chuẩn bị chiến đấu.

Xem bọn họ hành động cấp tốc như thế, hiển nhiên cũng đã trải qua một ít huấn luyện.

Sau khi bọn họ nhìn rõ ràng Phó Thi Dao đi ra từ phía sau Tam Vĩ Lôi Lang, trong lòng không khỏi một trận bừng tỉnh, theo đó mà thở phào nhẹ nhõm.

Đã có người ở sau lưng Yêu Lang này, vậy Yêu Lang chính là bị người thu phục.

Như vậy, hẳn là không có gì để lo lắng.

Phó Thi Dao mày khẽ nhíu.

Nhìn bảy người Thú tộc trên đất bị Chiến Thiên Minh giết chết, trong lòng nàng rất không đành lòng.

Một ít hảo cảm lúc trước dâng lên đối với Chiến Thiên Minh không khỏi lại trở nên không còn sót lại chút gì.

Tuy rằng nàng cũng rất muốn cứu những người ở trước mắt, thế nhưng nàng thật sự không muốn giết chết những người Thú tộc kia để đánh đổi.

Dưới cái nhìn của nàng, những người kia đều là sinh mệnh à.

Sinh mệnh sống sờ sờ, nói không còn liền không còn.

Mà tạo thành tất cả những thứ này, đều là tên gia hỏa kỳ quái trước mặt.

Ánh mắt quét về phía Chiến Thiên Minh, Phó Thi Dao không thể nổi lên ý trách móc nào, dù sao Chiến Thiên Minh vừa mới cứu nhiều người như vậy.

Phó Thi Dao ở đáy lòng thở dài một hơi, chỉ có thể để mình tận lực không suy nghĩ nhiều như thế.

Lúc này, một người trong số những người Chiến Thiên Minh vừa cứu đi lên phía trước, trong tay lấy ra một thứ, đưa tới.

“Ân công, đại ân cứu mạng của ngài, chúng ta không biết lấy gì báo đáp, đây là một cái hầu bao ta nhặt được vào sáng nay, lúc đó còn chưa kịp mở ra xem, liền gặp gỡ những Thú nhân kia, ta cũng không biết bên trong có món đồ gì, hiện tại đưa cho ân công coi như là báo đáp đi.”

“Hả?” Chiến Thiên Minh ngẩn ra.

Hầu bao?

Lẽ nào, đây chính là cái hầu bao Phó Thi Dao làm mất?

Ta &%#$@!!

Đây cũng quá đúng dịp đi.

Bất quá...

Ta thích.

“Được, ta nhận lấy.” Chiến Thiên Minh cười tiếp nhận hầu bao.

Lúc này, Phó Thi Dao cũng chú ý tới cái hầu bao, trong mắt không khỏi vui vẻ, vội vã đi lên phía trước.

Chiến Thiên Minh giả bộ không nhìn thấy, rất tự nhiên cầm hầu bao giấu đi.

“Cái...” Phó Thi Dao khẽ nhíu mày nhìn Chiến Thiên Minh một chút.

“Làm sao?” Chiến Thiên Minh hỏi.

“Cái hầu bao...” Phó Thi Dao muốn nói lại thôi.

“Há, cái hầu bao á, là người kia mới vừa đưa cho ta. Làm sao? Nó làm ngươi nhớ tới hầu bao của ngươi hả? Không sao cả, đợi lát nữa ta lại đi giúp ngươi tìm được hầu bao.” Chiến Thiên Minh giả bộ không hiểu nói.

Phó Thi Dao nhẹ nhàng khẽ nhíu mày ngài lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh.

“Tên ghê tởm, hắn nhất định là cố ý.”

Nhưng mà, Phó Thi Dao lại không biết phải mở miệng làm sao mới được, tức giận dậm chân tại chỗ.

Chiến Thiên Minh thấy thế, trong lòng vui vẻ cười to.

Kỳ thực, thỉnh thoảng vô ý đùa giỡn mỹ nữ một chút thì nhân sinh mới phong phú, vui vẻ được à.

Đặc biệt là mỹ nhân xinh đẹp như Phó Thi Dao.

Cười một cái, Chiến Thiên Minh cũng không tiếp tục trêu chọc nàng, đem hầu bao lấy ra, đưa tới.

“Này, cho ngươi.”