Dịch: Sylvesta
Vèo!
Tật phong như tiễn, nhanh như chớp giật.
Ngay khi Chiến Thiên Minh trong lòng âm thầm khó chịu thì một con cự mãng thô to như cột nước nhanh chóng vọt đến, giống như tên rời cung.
Cửu Long bộ!
Chiến Thiên Minh ở dưới nhắc nhở của Tiểu Tử, đã sớm phát hiện ra con cự mãng này.
Nhanh chóng né tránh!
Vèo!
Phi thạch theo đó cũng bắn ra.
Bịch một cái, bắn trúng cự mãng, nhưng đáng tiếc, ngay cả da cũng không có xuyên phá được.
Nhưng mà, con mãng xà không có cắn trúng Chiến Thiên Minh liền bị Hỏa Diễm Hồng Tinh vừa đuổi kịp đến một phát bắt được, phanh một cái, trực tiếp kéo mãng xà thành hai đoạn, tiên huyết bay tung tóe rơi xuống.
“Hống!”
Hỏa Diễm Hồng Tinh đem mãng xà ném một cái, tiếp tục truy hướng Chiến Thiên Minh.
Chiến Thiên Minh lắc lắc đầu.
Không có kinh nghiệm.
Cho dù chỉ là một điểm cũng không có thu được.
Xem ra, muốn thu được kinh nghiệm, nhất định phải là người đánh giết cuối cùng.
“Con bà nó! Đây mà cũng là nhất phẩm Yêu thú, lại lập tức bị thuấn sát.”
“Kinh nghiệm của ta à!”
“Thúi tinh tinh, ngươi chờ đó cho ta.”
Chiến Thiên Minh con mắt đỏ ửng.
Dưới cái nhìn của hắn, giết con mãng xà này có thể có lượng lớn điểm kinh nghiệm à.
Nhưng mà, cho dù hắn đã công kích một lần thì cũng chẳng thu được một điểm lợi tức nào.
“Chủ nhân, con Hỏa Diễm Hồng Tinh này có thể thu phục, trong cơ thể nó chảy xuôi chút ít Hỏa Diễm Kim Cương huyết mạch.” Tiểu Tử truyền âm nói.
“Hỏa Diễm Kim Cương huyết mạch?” Chiến Thiên Minh ngẩn ra.
Tuy rằng chưa từng nghe tới cái huyết mạch này, nhưng cảm giác nó tựa hồ rất trâu bò.
Tốt lắm.
Vậy liền thu phục nó.
Xoay người.
Chiến Thiên Minh không tiếp tục chạy trốn.
Một đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng Hỏa Diễm Hồng Tinh sau đó nhanh chóng đánh tới.
“Ngự... Thú...”
Ầm!
“À!”
Ngay khi Chiến Thiên Minh mới vừa hô xong hai chữ ngự thú, phát động kỹ năng ngự thú thì đột nhiên, một con Hắc Vương Nghĩ bị Hỏa Diễm Hồng Tinh làm cho sợ hãi chạy tán loạn, hoảng hốt không tìm được đường đi, trực tiếp đánh vào trên người hắn.
Chiến Thiên Minh lảo đảo một cái, té xuống.
“Leng keng!”
“Ngự thú thành công, độ thuần thục tăng cường 2 điểm.”
Chiến Thiên Minh còn chưa kịp bò lên, thanh âm nhắc nhở của hệ thống đã truyền tới, đồng thời, hiệu quả tỷ lệ ngự thú trăm phần trăm thành công cũng trong nháy mắt biến mất.
Nhưng mà...
“Con bà nó!”
Chiến Thiên Minh há hốc mồm, không nhịn được mắng to.
Ngự thú xác thực thành công, thế nhưng, thu phục cũng không phải đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh cuồng bạo kia, mà là con Hắc Vương Nghĩ cao không tới đầu gối bên chân hắn.
“Mẹ kiếp, cái này là bẫy người à!”
Nhìn Hắc Vương Nghĩ bên chân đang dùng đầu cọ vào ống quần mình, Chiến Thiên Minh khóc không ra nước mắt.
“Lão Thiên ah, đừng có chơi khăm ta như vậy chứ.”
Hắn hận không thể cầm Hắc Vương Nghĩ bên chân bóp chết.
“Chủ nhân, ngươi còn lo lắng cái gì? Chạy mau à!” Tiểu Tử vội vàng hô.
Chiến Thiên Minh phục hồi lại tinh thần, cong chân lên chạy nấy chạy để.
Chạy nhanh bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Nếu như không chạy, đầu Hỏa Diễm Hồng Tinh kia chỉ cần một quyền liền có thể bắt hắn sau đó đập thành thịt nát.
Không chạy?
Dám sao?
Chiến Thiên Minh một đường chạy như điên, chim bay thú nhảy, náo nhiệt vô cùng.
Rất nhanh, Chiến Thiên Minh bị bức ép đến bên bờ vách đá.
Phía dưới, là hồ sâu không thấy đáy.
Cách đó không xa, còn có một toà thác nước hùng vĩ, dòng nước thẳng đứng đổ xuống dưới ba mươi thước, giống như Ngân Hà lạc Cửu Thiên.
Trong lúc dòng nước như dải lụa màu bạc ầm ầm đổ xuống, từng bọt hơi nước mông lung trắng xóa bay lên.
Mà ở phía dưới hồ sâu, còn có một ít quái ngư mọc ra răng nanh, không ngừng nhảy lên.
Thảm! Thảm! Thảm! Lần này làm sao bây giờ?
Nhảy xuống, làm thức ăn cho cá.
Không nhảy, liền biến thành thịt nát.
Ông trời, sao cho ta lựa chọn khó chọn như vậy à?
Chiến Thiên Minh vẻ mặt như đưa đám.
Mặc kệ chọn cái nào, đều không phải kết quả mình mong muốn à.
“Bát Giới, ngươi không phải Thần Thú sao? Mau trấn áp tên này cho ta.” Chiến Thiên Minh hướng về Tiểu Tử trong chiến sủng không gian hô.
“Chủ nhân, ta còn không lên cấp xong đây.”
“Nếu có thể uống được Hỏa Diễm Kim Cương huyết của con Hỏa Diễm Hồng Tinh này, phỏng chừng có thể tăng cấp thành công.”
Tiểu Tử bộ dáng dương dương đắc ý nói.
Chiến Thiên Minh khóe miệng nhảy một cái.
Đắc ý?
Còn đắc ý cái rắm à!
Này sắp chết đến nơi rồi, đắc ý làm được cái rắm gì.
Thật sự không tin cậy được gì tên này.
Làm thịt nát?
Hay là làm thức ăn cho cá?
Chiến Thiên Minh rơi vào tình thế kh́ó xử.
“Kết thúc như này không phải kết quả ta muốn, nhưng thành hay không vẫn phải làm ra lựa chọn duy nhất...”
Chiến Thiên Minh nhớ tới lời của một bạn học.
“Ai...”
“Kết thúc như này thật sự không phải kết quả ta mong muốn.”
Nhảy đi.
Hô, Chiến Thiên Minh xoay người lập tức nhảy xuống.
Dù sao, những quái ngư phía dưới tuy rằng tướng mạo hung ác xấu xí, hơn nữa còn rất nhiều, nhưng ít ra chỉ là cấp bậc hung thú, còn có thể liều mạng, mà con Hỏa Diễm Hồng Tinh này chính là nhị phẩm Yêu thú hàng thật giá thật, mười người như mình cũng không đủ cho nó đập.
“Hống!!”
Hỏa Diễm Hồng Tinh đến trên vách đá cheo leo, thả tiếng rống giận, trừng đôi mắt huyết đỏ nhìn Chiến Thiên Minh nhảy xuống.
Phía dưới, hồ sâu.
Từng con từng con quái ngư dài hai, ba mét lộ ra khỏi mặt nước, nhìn chằm chằm Chiến Thiên Minh đang thả người nhảy xuống.
Tất cả đều lộ ra vẻ hưng phấn ngoan lệ.
Răng nanh lộ ra.
Giữa không trung Chiến Thiên Minh cũng không muốn chết như thế, đột nhiên giơ tay vỗ ra một chưởng.
“Kháng Long Hữu Hối!”
“Leng keng! Phát động gấp đôi uy lực, phát động hiệu quả giảo sát.”
“Hống!”
Chân nguyên Long Ảnh gào thét như sấm, lao thẳng về phía dưới.
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Nước trong hồ bị khuấy động bắn lên tung tóe.
Mấy con quái ngư trong nháy mắt bị đánh giết.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh đánh giết tiễn xỉ thực nhân ngư, thu được 1050 điểm kinh nghiệm.”
“Leng keng...”
Tiễn xỉ thực nhân ngư?
Nghe được danh tự này, Chiến Thiên Minh hô to xui xẻo.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lần thứ hai đánh ra một chưởng.
“Kháng Long Hữu Hối!”
Ầm ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Lại là một đạo chưởng lực kinh người dâng trào mà ra, ầm ầm đánh về hướng hồ sâu, đầm nước khuấy động văng lên từng cột nước.
“Leng keng...”
“Leng keng...”
Lại đánh giết mấy con tiễn xỉ thực nhân ngư.
Mà mượn uy lực của hai chưởng này, tốc độ rơi xuống của Chiến Thiên Minh giảm bớt đi nhiều, tiễn xỉ thực nhân ngư trong một khu vực ở phía dưới cũng bị oanh giết sạch. Lúc này Chiến Thiên Minh chân trái đạp chân phải, thi triển Cửu Long bộ.
“Leng keng!”
“Chúc mừng kí chủ Chiến Thiên Minh, Cửu Long bộ tăng lên lục trọng.”
Tuy rằng đẳng cấp Cửu Long bộ tăng lên, nhưng diện tích hồ sâu này cũng không nhỏ, Chiến Thiên Minh như trước không cách nào thoát ra.
Phù phù!
Rơi vào trong hồ sâu.
Ào ào ào...
Ào ào ào...
Lượng lớn tiễn xỉ thực nhân ngư hướng về địa phương Chiến Thiên Minh rơi xuống bơi nhào tới.
Lúc này, chỉ thấy Chiến Thiên Minh trong chớp mắt nổi lên mặt nước bằng tốc độ siêu âm, sau đó vội vã hướng về phía bờ.
Chiến Thiên Minh hai chân rạch mặt nước làm sóng nước tản ra hai bên.
Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu?
Nha không.
Là Thiết Cước Thủy Thượng Phiêu!
Quả thực quá phong cách rồi!
Nếu như lúc này đang ở trên Địa Cầu, bị mấy mỹ nhân nhìn thấy còn không phải hai mắt đều hiện ra hoa đào?
Đặc biệt là thể hiện ở trong bể bơi, quay đầu lại hai trăm phần trăm có thể thành công dụ dỗ mỹ nữ
Nhưng mà...
Nhìn kỹ, Chiến Thiên Minh bây giờ hoàn toàn chính là một bộ dáng người chết chìm bi ai, chẳng thấy một chút dáng vẻ phong cách nào?
Rất nhanh, Tiểu Tử đem Chiến Thiên Minh kéo lên bờ.
Ào ào rào...
Tiểu Tử dùng sức lắc đầu rũ nước trên người.
Nó nhìn một chút Chiến Thiên Minh hai mắt trắng dã nằm ở bên bờ, không khỏi lắc lắc đầu.
“Chủ nhân cũng thật đúng là, không biết bơi còn dám nhảy xuống?”
“Ta thực sự phục ngài rồi"
“Loài người, thực sự là động vật kỳ quái.”
Ngay khi Tiểu Tử thấp giọng nói thầm, dưới đáy hồ sâu, một đôi mắt to đầy vẻ âm lãnh, lặng yên mở ra.