Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 7: Tàng thư các




“Hồi Khí Đan, Kim Tinh Hoàn, Hoạt Huyết Cao, Luyện Thể Cao…”

Tần Mặc nhìn sơ qua, kiểm kê qua lễ vật trên bàn. Hắn lắc đầu khinh thường, tất cả đều là phàm cấp hạ giai đan dược, chẳng thể khơi lên bất kỳ hứng thú gì.

Tất cả đan dược, tài liệu, kể cả võ học của Cổ U đại lục, xếp từ thấp lên cao, được phân loại thống nhất thành phàm, linh, huyền, địa, thiên năm phẩm cấp. Mỗi phẩm cấp lại chia thành hạ, trung, thượng ba giai. 

Đối với Võ Sĩ cảnh võ giả tầm thường, có lẽ phàm cấp hạ giai đan dược còn có chút trân quý. Nhưng đối với đệ tử dòng chính của các gia tộc thì trong lễ vật ngày lễ tết đều có, đâu quý hiếm gì.

Đối với đệ tử Tần gia dòng chính thì đan dược phàm cấp trung giai mới được coi là trân quý. Còn đan dược phàm cấp thượng giai thì đến trưởng lão cũng phải đỏ mắt thèm thuồng.

“Ha ha, Đại trưởng lão thật là keo kiệt. Ta bị hắn ‘chiếu cố’ như thế mà ngay cả một chút an ủi bề ngoài cũng không có.” Tần Mặc cười lạnh. Các trưởng bối Tần gia đều đưa lễ vật tượng trưng, nhưng không có lễ vật của Đại trưởng lão, phó tộc trưởng Tần Nghĩa Đức. 

Bỗng nhiên nội tâm Tần Mặc khẽ động, hắn lấy Bách Bảo nang màu xám từ trong lòng ra để nhìn xem có cái gì tốt bên trong hay không.

Bên trong Bách Bảo nang màu xám có một lọ Hồi Khí Đan, mấy chục khối Chân Nguyên thạch cấp thấp, một ít mảnh Toái Kim ngân. Ngoài ra chỉ có bí kíp Phích Lịch Quyền và Tỏa Cốt Trảo hơi trân quý mà thôi. Điều này làm cho Tần Mặc rất thất vọng.

Phích Lịch Quyền và Tỏa Cốt Trảo là võ kỹ phàm cấp trung giai. Chỉ cần là đệ tử Tần gia dòng chính khi đạt đến cảnh giới Võ Sĩ liền có thể đến Tàng Thư Các chọn lựa võ học như vậy. Chính vì thế, đối với Tần Mặc, chúng giống như gân gà. 

“Ồ! Đây là cái gì?”

Tại một góc của Bách Bảo nang màu xám còn có một viên gỗ, màu sắc u ám không thu hút chút nào. Nhưng trực giác nói cho Tần Mặc biết viên gỗ này có vấn đề.

Tấn Ảnh Thiết! 

Tần Mặc khẽ miết viên gỗ trong lòng bàn tay, sau đó lộ ra vẻ tươi cười. “Triệu Vĩnh, chắc chắn ngươi không thể ngờ được vị trí cất chứa khuyên tai của mẫu thân và viên gỗ bí mật lại bị phá giải bởi một môn võ kỹ bất nhập lưu.”

Kiếp trước Tần Mặc trở thành một “kẻ tầm thường”, không thể tu luyện bất kỳ môn võ học nào. Sau đó vô tình phát hiện bí tịch Tấn Ảnh Thiết ở trong di vật của gia gia. Cái môn võ kỹ này còn không tính là phàm cấp, uy lực của nó cũng cực kỳ yếu, nhưng lúc thi triển lại vô thanh vô tức. Hơn nữa tu luyện nó cũng không cần chân khí, có thể nói nó là võ kỹ duy nhất mà Tần Mặc có thể tu luyện.

Sau này khi Tần Mặc lang thang khắp đại lục thì hắn mới phát hiện công dụng chính thức của Tấn Ảnh Thiết là có thể mở ra ngụy trang của rất nhiều vật phẩm mà không làm hư hại bên trong. Dựa vào Tấn Ảnh Thiết, hắn thường cùng giám định sư, đan dược sư hợp tác kiếm lấy thù lao lớn. 

Két két két…

Tần Mặc siết chặt tay, chém ra tám đạo chưởng phong vô thanh vô tức hướng tới viên gỗ. Sau mấy lần hô hấp chợt nghe thấy rắc một tiếng, viên gỗ vỡ ra thành tám mảnh, lộ ra hình dạng thật của vật phẩm bên trong.

Là một viên đan dược màu hổ phách, óng ánh long lanh. Lập tức một mùi thơm như đàn hương bay tràn ngập phòng. 

“Hổ Phách Cố Khí Đan!” Mi mắt Tần Mặc nhảy lên. Hắn không nghĩ tới đồ vật cất giấu bên trong viên gỗ lại là một viên đan dược phàm cấp thượng giai.

Khó trách Triệu Vĩnh cẩn thận như thế, dung vật liệu gỗ có thể ngăn cách mùi vị, đem Hổ Phách Cố Khí Đan chế thành một viên gỗ. Nếu bị người khác biết được một tên hộ vệ ngoại viên lại có bảo vật như vậy trong tay, chỉ sợ cao tầng của gia tộc sẽ nổi lên sát tâm, âm thầm ra tay đoạt lấy.

Tần Mặc đem Hổ Phách Cố Khí Đan ngụy trang thành viên gỗ một lần nữa, sau đó để vào Bách Bảo nang màu xám. Bỗng nhiên hắn không nhịn được mà cười lên một tiếng, nếu như sau khi chết, Triệu Vĩnh biết Bách Bảo nang màu xám, Hổ Phách Cố Khí Đan đều rơi vào tay hắn thì sẽ phản ứng như thế nào. 

Lúc này có một thanh âm mơ hồ truyền đến tay hắn: “Mặc ca ca, ngươi tỉnh lại rồi ư? Ta còn chuẩn bị sáng sớm nay gọi ngươi dậy đây này.”

Ở trên giường, Tần Tiểu Tiểu ngồi dậy, thân hình mập mạp văn eo bẻ cổ rồi nhảy xuống giường. Sau đó nhảy lên ngồi trên đùi của Tần Mặc.

“Còn sớm sao? Cũng không nhìn một chút giờ này là giờ nào.” 

Nhìn tiểu nha đầu này, Tần Mặc không khỏi lộ ra dáng tươi cười. Kiếp trước tiểu nữ hài này cùng với Tần Mặc đều bị cho là hai người không có tiền đồ nhất của Tần gia. Đồng thời cũng bị coi là biểu hiện của hệ tộc trưởng Tần gia bị suy sụp.

Tuy nhiên Tần Tiểu Tiểu và Tần Mặc không giống nhau. Bẩm sinh tiểu nữ hài không thể tu luyện chân khí nhưng lại có thần lực trời sinh. Cho dù là khí lực võ giả tu vi Võ Sĩ cũng thua kém nàng ta.

Hắn vuốt vuốt cái đầu nho nhỏ của Tần Tiểu Tiểu, lơ đãng vén mái tóc lên ngang trán. Trán tiểu nữ hài rất bóng loáng, da như bạch ngọc, có một chỗ sáng bóng kỳ dị nhưng chưa sở hữu dấu ấn Xích Hoàng mà thiên hạ khiếp sợ. 



“Mặc ca ca, Mặc ca ca…” Một hồi kêu gọi làm đứt đoạn suy nghĩ của Tần Mặc. Tiểu nha đầu mở to đôi mắt trong sáng, vẻ mặt chờ đợi: “Ngươi trở về bình an, chúng ta đi ra ngoài chơi nha, với lý do chúc mừng.”

“Không được.” Tần Mặc xụ mặt: “Gia gia phân phó, hôm nay cần phải tới Tàng Thư Các lựa chọn một môn võ kỹ phù hợp để tu luyện. Ngươi theo ta đến đó lựa chọn.” 

Tiểu nha đầu liền xụ mặt, chỉ có thể thở dài một tiếng, đáp ứng yếu ớt: “Được rồi, muội sẽ cố gắng vậy. Cùng tu luyện Phá Quân Quyền với ca ca.”

Tần Mặc không kiềm được lắc đầu bật cười, chuyện gì tiểu nha đầu này cũng dám nói. Phá Quân Quyền là võ kỹ linh cấp sơ giai, là độc môn tuyệt học, cũng là võ kỹ linh cấp duy nhất của Tần gia. Chỉ có đệ tử hạch tâm, tu vi đạt tới Võ Sĩ tam đoạn mới có thể miễn cưỡng tu luyện.

Trên thực tế dựa theo tiền lệ cũ, cho dù là đệ tử hạch tâm cũng phải đạt tới tu vi Võ Sĩ lục đoạn mới có thể bắt đầu tu luyện Phá Quân Quyền. 

Dùng tu vi hiện tại của Tần Mặc, dù cho trong cơ thể hắn có chân khí tử sắc hiếm thấy cũng không dám tại thời điểm cảnh giới Võ Sĩ một đoạn mà tùy tiện tu luyện cái võ kỹ linh cấp này.

“Đợi một chút…, võ kỹ linh cấp.”

Tần Mặc khẽ giật mình, chợt nhớ tới Tàng Thư Các ở gia tộc trong kiếp trước từng phát sinh một sự kiện có liên quan đến môn võ kỹ linh cấp thần bí. 

“Đi thôi. Đợi lựa chọn xong võ kỹ rồi sẽ đưa muội lên thị trấn chơi nha.”

Nghe vậy, tiểu nha đầu hoan hô một hồi rồi dắt theo Tần Mặc, hưng phấn đi tới Tàng Thư Các.



Tàng Thư Các nằm ở chỗ sâu nhất của Tần phủ, là trọng địa Tần gia.

“Đây không phải là Tần Mặc thiếu gia, Tiểu Tiểu tiểu thư sao? Bọn họ muốn tới Tàng Thư Các lựa chọn võ kỹ đấy ư.”

“Ngươi chưa nghe nói sao? Rốt cuộc Tần Mặc thiếu gia đã đột phá, bây giờ là võ giả Võ Sĩ một đoạn rồi đấy.” 

“Phải mất tám năm mới đột phá. Hiện giờ thực lực Tần Mặc thiếu gia trong số đệ tử Tần gia đời thứ ba chỉ có thể coi là trước một trăm, so với Tần Hám thiếu gia quả là chênh lệch rất lớn.”



Tiếng nghị luận của hộ vệ, tôi tớ Tần gia từ bốn phía truyền đến. Tiểu nha đầu nghe được liền cảm thấy không vui, nắm đấm siết chặt. 

Tần Mặc thì lại không thèm để ý. Kiếp trước bị phế bỏ võ công, trở thành “kẻ tầm thường”, sau đó nghe những lời thêm mắm dặm muối như vậy không biết bao nhiêu mà kể, hắn đã nghe thành thói quen.

Đi qua hành lang thật dài, xuyên qua rừng cây thì thấy một tòa kiến trúc như ẩn như hiện.

“Đó là Tàng Kinh Các sao?” 

Nhìn qua tòa lầu các này, nội tâm Tần Mặc khẽ động, thính giác kéo dài giống như thủy triều, thi triển “Nghe Như Mắt Thấy” để cảm thụ tình cảnh trong rừng cây.

Hắn thấy phía cuối đường mòn, ở trước lầu các có một cây đại thụ, chỗ đó có một lão giả mặc áo màu nâu đang ngồi, trước mặt bày một bàn cờ.

Lão giả này là Thủ Các trưởng lão của Tàng Thư Các – Cao trưởng lão. Hắn không thuộc về hệ trưởng lão, từ xưa đến giờ đều canh giữ cửa Tàng Thư Các, bày ra một bàn cờ, tự chơi một mình. 

“Cao trưởng lão vẫn như vậy, thích đánh cờ với chính mình.”

Kiếp trước hắn và Cao trưởng lão cũng chưa quen thuộc. Nhưng mà mỗi lần tới Tàng Thư Các, Tần Mặc đều hiếu kỳ vị trưởng bối này tự mình đánh cờ mấy chục năm như vậy, không biết chán hay sao?

Bỗng nhiên dưới sự tập trung “Nghe Như Mắt Thấy” của Tần Mặc, dường như hắn thấy một cành cây thật dài từ cây đại thụ rũ xuống có nhúc nhích một chút. 

Oanh!

Tần Mặc chấn động thân hình giống như có cái gì đó đánh vào. Cảnh tượng từ “Nghe Như Mắt Thấy” lập tức biến mất, hắn phát hiện mình đã đụng vào chân ai đó.

“Hừ! Tần Mặc, không thể tưởng được sau tám năm ngươi đã đột phá được, đạt tới cảnh giới Võ Sĩ. Quả thực tiểu tử ngươi có vài phần may mắn đó.” 

Phía trước là một thanh niên cao lớn đang duỗi ra một chân ngăn đường đi. Vừa rồi Tần Mặc triểu khai “Nghe Như Mắt Thấy” nên không chú ý, liền đụng phải.

“Tần Đạt.”

Tần Mặc nhíu mày. Thanh niên cao lớn này tên là Tần Đạt, là đệ tử đời thứ ba của Tần gia, xếp hạng bốn mươi, là võ giả trẻ tuổi trọng điểm bồi dưỡng thuộc hệ trưởng lão. 

Tuy nhiên ân oán giữa Tần Mặc và thanh niên cao lớn này cũng không đơn giản là đấu tranh giữa hệ tộc trưởng và hệ trưởng lão. Tám năm trước, trong một cuộc tỉ thí của gia tộc, Tần Mặc từng đánh bại thanh niên cao lớn này một cách triệt để. Vì thế đã tạo ra thù hận.

Sau đó, tu vi Tần Mặc trì trệ không tiến còn Tần Đạt thì đột phá đến cảnh giới Võ Sĩ. Do đó hắn luôn gây phiền toái cho Tần Mặc từ trong tối đến ngoài sáng.

“Nghe nói sau khi ngươi đột phá liền có thể triền đấu với một ngoại viện hộ vệ tu vi Võ Sĩ hai đoạn. Không biết có thật không? Hay là để cho biểu ca ta kiểm tra tính chân thật của lời đồn một chút.” 

Tần Đạt nói đến đây liền quán chú chân khí vào hai chân, chợt nhấc chân hung hăng đá tới bắp chân của Tần Mặc.