Đêm đã khuya.
Diệp Mạnh Lăng năm ở trên giường nhưng lại không cách nào chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể gầy gò của cô bé co ro dưới lớp chăn, không ngừng run lẩy bẩy.
"Ca, muội lạnh, lạnh quá..."
Diệp Mạnh Lăng thì thầm, mà trên người cô bé đã đắp ba chiếc chăn mền thật dày.
"Muội muội đừng sợ, ca nhất định sẽ chữa khỏi cho muội!"
Diệp Thanh không rời đi mà ngồi ở cạnh giường, lại lần nữa lấy ra một viên Khai Dương đan đưa cho cô bé ăn.
Trong mắt Diệp Thanh hiện lên vẻ quyết tâm.
Cho dù khó khăn đến nhường nào thì hắn cũng phải làm cho được!
Trên thế gian này, ngoại trừ Khai Dương đan ra vẫn còn có đan dược thuộc tính hỏa phẩm chất tốt hơn.
Nếu Diệp Thanh có thể lấy được thì có thể trị hết chứng thể hàn của muội muội hắn!
Nhưng thực lực hiện tại của Diệp Thanh hoàn toàn không đủi
Làm sao có thể có được đan dược thuộc tính hỏa phẩm chất tốt hơn đây?
Trong thế giới võ đạo tàn khốc này, nếu không có thực lực thì chỉ có thể sống hèn mọn như sâu kiến.
Sinh mệnh và tôn nghiêm, mặc người chà đạp!
"Huyết mạch!"
"Chẳng lẽ không có huyết mạch thì không thể trở nên mạnh mẽ hơn, không có cách nào đặt chân đến đỉnh phong võ đạo sao?!"
"Ta không cam tâm!" Diệp Thanh thấp giọng tự nói.
Huyết mạch bị đoạt đi, con đường võ đạo của Diệp Thanh cứ như vậy mà trở nên tăm tối.
Khi còn ở trong ngục giam, hắn không có huyết mạch, chỉ có thể dựa vào nội lực và kiếm phong thuật đã tu luyện đến viên mãn để giết kẻ địch.
Cửu tử nhất sinh!
Trên thế giới này có người có thể thức tỉnh huyết mạch cường đại.
Huyết mạch có thể tăng cường tố chất thân thể, mang lại cho võ giả thiên phú đặc thù của huyết mạch.
Một số huyết mạch có phẩm chất nghịch thiên còn có thể tăng cường ngộ tính!
Trong tu luyện có thể đóng vai trò to lớn!
Năm đó Diệp Thanh thức tỉnh huyết mạch Xích Diễm Giao Long năm sao liền có thể cường hóa cơ thể.
Còn có thể thôn phệ nguyên lực của trời đất, tăng tốc độ †u luyện của Diệp Thanh lên gấp bội!
Đáng tiếc, huyết mạch của Diệp Thanh đã trở thành quá khứ.
"Thực lực! Ta muốn thực lực mạnh mẽ hơn!" Diệp Thanh nắm chặt năm đấm.
Chỉ khi nắm giữ được thực lực cường đại, hắn mới có thể bảo vệ muội muội!
Bóng đêm yên tĩnh.
Trong phòng, Diệp Thanh ngồi khoanh chân, vận công tu luyện, dẫn nguyên lực trong trời đất vào cơ thể.
Mất đi huyết mạch chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sức chiến đấu.
Hiện tại Diệp Thanh vẫn chỉ đang ở cảnh giới luyện thể, ảnh hưởng vẫn chưa rõ ràng.
Đợi sau này đạt tới cảnh giới càng cao hơn, chênh lệch giữa phẩm chất huyết mạch của các võ giả lập tức trở nên rõ rệt!
Không có huyết mạch đồng nghĩa với không có tương lai...
Tuy nhiên, Diệp Thanh không hề tuyệt vọng.
Hắn đang tu luyện, cố gắng kích hoạt huyết mạch của mình.
Đau nhức! Đau thấu xương!
Ngày đó huyết mạch Xích Diễm Giao Long bị Diệp Ngôn mạnh mẽ cướp đi!
Cảm giác đó giống như máu thịt bị lột ra, khó chịu đến mức muốn chết đi!
Đột nhiên, toàn thân Diệp Thanh chấn động, khí huyết trong cơ thể phun trào, trời đất quay cuồng!
Bên cạnh Diệp Thanh, một tòa tháp nhỏ màu đen bay lên! "Tiểu tháp mà cha để lại cho ta sao lại chuyển động?" Trong lòng Diệp Thanh nghi hoặc.
Khi Diệp Thanh bảy tuổi, cha hắn đã bỏ đi, không biết đi đâu.
Chỉ để lại cho hắn một tòa tiểu tháp đen, không biết có công dụng gì.
Tiểu tháp đã ở trên người Diệp Thanh nhiều năm, không hề có động tĩnh gì cả.
Không biết tại sao, nhưng bây giờ lại có ánh sáng đen như mực đột nhiên nở rộ, lơ lửng trong không khí!
Tiểu tháp rất thần bí! "Bùm!"
Diệp Thanh vừa mới chú ý tới tiểu tháp, đột nhiên ý thức của hắn liền chìm vào hỗn loạn.
Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Thanh phát hiện mình đã đến một thế giới bí ẩn.
Nơi này tối đen như mực!
Trước mắt Diệp Thanh là một thanh kiếm màu đỏ như máu.
Một thanh kiếm màu đỏ như máu đầy quỷ dị! Ánh mắt Diệp Thanh khựng lại.
Khoảnh khắc hắn nhìn thấy thanh kiếm đỏ ngòm này, lập tức bị hấp dẫn.
Như thể linh hồn hắn đã bị thanh kiếm đẫm máu đó cướp điI
"Kiếm tốt!" Ánh mắt Diệp Thanh tràn đầy si mê. Kiếm tu, đương nhiên là thích bảo kiếm.
Thanh kiếm đẫm máu trước mặt mang lại cho Diệp Thanh một loại cảm giác hết sức kh ủng bố.
Hắn không biết nó thuộc phẩm cấp nào. Nhưng, Diệp Thanh có thể xác định, nếu hắn có được thanh kiếm này thì thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt!
Ba ngày sau, hắn có thể dễ dàng giải quyết sinh tử chiến với Diệp Ngôn!
Diệp Thanh đi từng bước một hướng về phía thanh kiếm đỏ.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đứng cạnh thanh kiếm màu máu đó.
"Rút ral" Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Diệp Thanh.
Ở cái nơi thần bí này, Diệp Thanh hoàn toàn không nhìn thấy ai khác, nhưng lại có người nói chuyện.
Quả thực quá quỷ dị! "Xoetl"
Đột nhiên, có một người phụ nữ bay ra từ khoảng không tối tăm.
Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, dáng người mảnh khảnh và khí chất thần bí.
Một người phụ nữ đầy bí ẩn.
"Ngươi... Ngươi là ai?" Diệp Thanh sửng sốt.
"Ngươi không cần biết!"
"Muốn mạnh lên sao? Vậy liền rút Tu La huyết kiếm ra đi!" Người phụ nữ thần bí mặc váy trắng khẽ nói.
"Tu La huyết kiếm! Ta có thể rút nó ra sao?"
"Còn nữa, đây là đâu?”
Trong lòng Diệp Thanh có rất nhiều nghỉ vấn.
"Nơi này là tầng thứ nhất của Vạn Giới Tháp."
"Tu La huyết kiếm đợi người có duyên, ngươi không thử một chút làm sao biết có thể rút ra hay không?"
Giọng nói của người phụ nữ mặc váy trắng vang lên.
Nàng đưa lưng về phía Diệp Thanh.
Dường như có một làn sương mù trên cơ thể nàng, khiến người khác nhìn không thấu.
"Vạn Giới Tháp, là tiểu tháp thần bí mà cha để lại cho ta sao!" Diệp Thanh tự lẩm bẩm.
Người phụ nữ thần bí mặc váy trắng không trả lời.
"Mặc kệ, trước tiên cứ thử một chút, xem có thể rút kiếm hay không!"
Diệp Thanh vươn tay cầm lấy chuôi kiếm của Tu La huyết kiếm. Sau đó, đột ngột dùng sức!
"Xoetl"
Một ánh kiếm đẫm máu đỏ ngòm lóe lên. Khoảnh khắc tiếp theo.
Ánh kiếm thu liễm.
Toàn thân Tu La huyết kiếm trở nên giản dị tự nhiên, thậm chí còn có những vết rỉ sét.
Diệp Thanh ngây ngẩn cả người. Hắn còn tưởng rằng muốn rút được kiếm sẽ rất khó khăn.
Dù sao thì cảm giác áp bách mà Tu La huyết kiếm gây ra cho hắn quá mạnh mất
Nhưng, vậy mà Diệp Thanh thoáng cái đã rút ra được. Dường như không khác gì so với rút một thanh kiếm gỗ ra cả.
Tu La huyết kiếm nhẹ nhàng nằm trong tay Diệp Thanh.
Từ vẻ ngoài mà đánh giá, thanh kiếm không có gì khiến người khác phải kinh ngạc, ngược lại nó lại khá bình thường.
"Tiền bối, tại sao Tu La Huyết Kiếm này lại thay đổi?" Diệp Thanh nghỉ hoặc hỏi.
"Là người thay đổi, không phải kiếm!" Người phụ nữ thần bí hờ hững nói.
Khóe miệng Diệp Thanh giật một cái.
Hóa ra Tu La huyết kiếm vừa vào tay hăn là trở thành đồng nát sắt vụn sao?
"Nhóc con, huyết mạch của ngươi đã bị đoạt mất, có muốn tái tạo lại huyết mạch không?"
Lời của người phụ nữ thần bí vừa dứt, toàn thân Diệp Thanh lập tức run lên.
Hắn có nằm mơ cũng muốn tái tạo lại huyết mạch!
"Tiền bối, ta thật có thể tái tạo huyết mạch sao?" Diệp Thanh vội vàng nói.
"Có thể! Nhưng còn phải xem ngươi có chịu nổi hay không!"
Người phụ nữ thần bí xoay người lại, trên người nàng có một tầng sương mù, hoàn toàn không thể nhìn rõ dung mạo.
Một giọt máu vàng đột nhiên xuất hiện trên tay người phụ nữ thần bí.
"Tiền bối, giọt máu vàng này có thể tái tạo huyết mạch của ta sao?" Diệp Thanh vội vàng nói.
"Đúng!" "Nhưng ngươi có thể sẽ phải chết!"
Người phụ nữ thần bí vung bàn tay ngọc lên, giọt máu vàng bay tới, dừng lại trước mặt Diệp Thanh.
Đôi mắt của Diệp Thanh nóng bỏng, vươn tay ra bắt lấy.
Ngay lập tức, giọt máu vàng đó dung nhập vào cơ thể Diệp Thanh.
"Cái này... Diệp Thanh ngây dại.
Hắn chỉ đang muốn lấy giọt máu vàng tới để nhìn xem rốt cuộc nó là cái gì.
Không nghĩ tới thứ này lại trực tiếp nhập vào cơ thể hắn?
Người phụ nữ thần bí vừa nói hắn có thể sẽ chết khi hấp thu giọt máu vàng!