Nếu hắn có thể đột phá đến cảnh giới Ngưng Nguyên thì sẽ vận dụng Tu La Huyết Kiếm rất dễ dàng.
Nhưng không đến cảnh giới Ngưng Nguyên thì trong cơ thể Diệp Thanh không có nguyên lực, không cách nào thi triển Tu La Huyết Kiếm lâu dài, chỉ có thể đánh nhanh thắng nhanh.
"Oanh!"
Ngay trong nháy mắt Hà Hùng ngã xuống, có rất nhiều cường giả Vương phủ cùng đánh tới.
Diệp Thanh ra sức vung mạnh Tu La Huyết Kiếm.
Một ánh kiếm màu đỏ ngòm xẹt qua giữa trời.
Sau một khắc, từng cái đầu bay lên.
Rất nhanh đám cường giả của Vương phủ đã chết hết, chỉ còn lại Hà Vũ Mẫn.
"Ngươi..." Hà Vũ Mẫn liên tục rút lui, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Nàng ta không nghĩ tới cả trưởng lão Hà Hùng cũng chết dưới kiếm Diệp Thanh, còn không chịu nổi một kích.
"Ngươi dám giết ta thì Vương phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Hà Vũ Mẫn lạnh giọng mà nói, cả khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn.
"Xoẹt!"
Diệp Thanh lại vung mạnh Tu La Huyết Kiếm trong tay lần nữa.
Một giây sau, đầu Hà Vũ Mẫn đã bay lên.
Giết!
Người của Vương phủ đã chết sạch!
Diệp Thanh luôn ra tay ác độc vô tình với kẻ địch, hắn đã sớm hiểu rõ muốn sinh tồn trong thế giới võ đạo tàn khốc này thì nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình!
Lúc ở thiên lao, Diệp Thanh đã giết hết tất cả tù nhân trong đó!
"Ca ca, muội sợ..." Diệp Mạnh Lăng run rẩy, cảm thấy hiện tại ca ca có chút lạ lẫm.
Trong mắt Diệp Thanh lóe lên tia sáng đỏ, khí thế trên người rất hung ác.
Tu La Huyết Kiếm cắn nuốt t1nh huyết của các cường giả Vương phủ rồi b ắn ra ánh kiếm màu máu càng quái dị.
"Giữ vững tâm trí, đừng để bị Tu La Huyết Kiếm khống chế!" Đột nhiên, Diệp Thanh nghe thấy một tiếng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, cứ như một chậu nước lạnh tạt cho hắn tỉnh lại!
Đó là giọng nói của nữ tử thần bí trong Vạn Giới Tháp.
Diệp Thanh lập tức tỉnh táo.
Vừa rồi giết quá nhiều người nên ma tính trong Tu La Huyết Kiếm đã khống chế Diệp Thanh làm hắn suýt mất đi lý trí.
Cũng nhờ nữ tử thần bí đánh đòn cảnh tỉnh.
"Muội muội đừng sợ!" Diệp Thanh dịu dàng an ủi, màu đỏ ngòm trong mắt đã dần dần biến mất.
Diệp Phủ.
Gió lạnh căm căm, tình cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Sự yên tĩnh như cái chết.
Tất cả võ giả Diệp gia đều khiếp sợ tột độ.
Họ vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng đã xảy ra hôm nay.
"Ca ca, chúng ta đi thôi!" Diệp Mạnh Lăng khẽ nói.
"Được, chúng ta đi!" Diệp Thanh kéo bàn tay nhỏ bé của Diệp Mạnh Lăng.
Hắn dắt một con ngựa tới, hai huynh muội ngồi trên lưng ngựa xông ra khỏi Diệp Phủ.
Đại trưởng lão Diệp gia nhìn bóng lưng Diệp Thanh rời đi, trong lòng vô cùng hối hận!
"Diệp gia vốn có hi vọng trở thành bá chủ Cát Châu, thậm chí bước vào hàng ngũ thế lực đứng đầu đế quốc Đại Chu!"
"Đáng tiếc, đáng tiếc!"
"Ngày đó nếu ta giúp đỡ Diệp Thanh một chút thì sẽ không có hôm nay!"
Đại trưởng lão thở dài một tiếng.