Chí Tôn Đồng Thuật Sư Tuyệt Thế Đại Tiểu Thư

Chương 8




- --

Trận pháp này cũng được che giấu quá kỹ, nếu không phải Lạc Thanh Đồng có khả năng đồng thị, chỉ sợ là cũng không có biện pháp phát hiện ra chỗ giấu trận pháp này bên trong rừng cây rậm rạp như vậy.

Đợi sau khi tới gần trận pháp hơn, Lạc Thanh Đồng trong lòng càng kinh ngạc.

Bởi vì trận pháp này, vậy mà so với những trận pháp cổ nàng từng nhìn thấy trong mấy quyển sách trận pháp trân quý ở thế kỷ 24 còn mờ mịt cùng khó khăn hơn mấy trăm lần.

Muốn phá giải tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Thật may là nàng còn có đồng thuật.

Nghĩ như vậy, tia máu trong mắt Lạc Thanh Đồng liền lóe lên, ngay lập tức nàng nhìn ra được quỹ đạo vận chuyển năng lượng của trận pháp này, thân thể liền lắc mạnh đi vào.

Chỉ là Lạc Thanh Đồng trăm triệu lần không nghĩ tới, vừa vào bên trong đã nhìn thấy hình ảnh thập phần tươi đẹp mát mẻ.

Lạc Thanh Đồng không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt.

Xuất hiện bên trong tầm mắt nàng là một hồ nước xanh như ngọc bích cao đến thắt lưng.

Mà bên trong đồng thị màu đỏ sậm của nàng lại có thêm một đạo thân ảnh.

Khuôn mặt hắn ẩn giấu sau một đám sương mù, mờ mờ ảo ảo, lúc ẩn lúc hiện.

Cho dù đồng thuật của Lạc Thanh Đồng giờ phút này xoay chuyển hết cỡ cũng vô pháp nhìn xuyên qua tầng ánh sáng che phủ khuôn mặt hắn, càng đừng nói gì tới nhìn thấy rõ được khuôn mặt.

Đây vẫn là lần đầu tiên Lạc Thanh Đồng thất thủ từ khi luyện thành đồng thuật cho đến nay.

Thế nhưng không thế thấy rõ khuôn mặt đối phương.

Nhưng mà cho dù là vậy, cũng không có nửa điểm hảo tổn phong tư của đối phương.

Quanh thân nam nhân này lộ ra khí thế kinh người.

Cho dù là ở trong tình huống xấu hổ như vậy, cũng mang đến cho người ta một cảm giác cao quý ưu nhã cực độ.

Cái khí thế bao quanh hắn giống như quân lâm thiên hạ vương giả.

Hắn nằm sấp bên cạnh ao, cơ thể hơi ngửa về phía sau, hai tay đặt trên thành hồ.

Đường cong ở lưng bởi vì động tác này mà cật lực dãn ra làm cho xương bướm hiện rõ.

Di chuyển lên phía trên, từ trong làn sương mơ ảo, mơ hồ lộ ra một góc cằm trơn bóng.

Dù chỉ lộ ra vài đường nét, nhưng cũng đủ để chứng minh nam nhân này tuyệt đối là một mỹ nam chất lượng cao.

Hơn nữa còn là một soái ca với thân hình tuyệt mỹ.

Lạc Thanh Đồng cảm thấy chỉ cần nhìn như vậy, máu mũi đều sắp chảy ra.

Nàng ở thế kỷ 24 cũng coi như nhìn quen tuấn nam mỹ nữ.

Nhưng bất luận là mỹ nam, tiểu thịt tươi hay là lão thịt khô nàng từng thấy qua cũng không có ai có thể đánh đồng cùng nam nhân không lộ mặt trước mặt này.

Không nghĩ tới chính mình đang chạy trốn còn có phúc lợi như vậy, cực kỳ tốt nha!

Lạc Thanh Đồng đang suy nghĩ, bổng nhiên nhận được ánh mắt sắc lạnh như băng tuyết tháng chạp từ người đối diện, tròng mắt vô cùng âm u lạnh lẽo.

Đôi mắt kia giống như một đôi dao nhuốm đầy máu.

Lạc Thanh Đồng chỉ chạm ánh mắt hắn một cái, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.

Nam nhân này, thật không dễ chọc!

Trong lòng Lạc Thanh Đồng định xuống một cái chân lí xong, nàng ho nhẹ một tiếng, muốn cùng đối phương giải thích chính mình không cẩn thận vào nhầm.

Nhưng mà nàng còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt nam nhân trực tiếp đảo qua hai mắt nàng, sau đó liền không để ý nữa nhắm mắt lại.

Lạc Thanh Đồng trong lòng kinh ngạc một chút, rất nhanh hậu tri hậu giác phản ứng lại, trong mắt người ngoài thì mình chính là một cô gái mù a! Quá tốt, quá tốt rồi! Có thể vừa ngắm soái ca vừa chữa thương.

Lạc Thanh Đồng nói là làm, nàng xếp bằng ngồi xuống, đang chuẩn bị xem xét thương thế trên cơ thể này.

Đúng lúc này, bên ngoài rành mạch truyền đến nhiều tiếng bước chân hữu lực.

"Nàng chạy tới đây liền mất tung tích! Cẩn thận lục soát! Nàng nhất định là ở gần đây, tuyệt đối không thể để nàng ta trốn thoát!".