Ầm ầm ầm!
Lạc Thanh Đồng cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Giờ phút này, nàng đang toàn tâm toàn ý dưới sự chỉ dạy của Thiên Minh Tử, luyện hóa Cửu Trọng Linh Lung tháp cùng Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm.
Hai thứ này đều là chí bảo của Tiên Tông, nếu muốn thành công luyện hóa cho riêng mình, tất nhiên không thể luyện chế như bảo vật bình thường được.
Lạc Thanh Đồng cắn răng chịu đựng từng đợt khí vị của hai kiện bảo vật đang đánh sâu vào cơ thể nàng.
Nếu không phải nàng làm người hai đời, tinh thần lực cường hãn, chỉ sợ là lúc này đã đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Mà đau đớn càng tăng lên, cơ thể nàng cũng bắt đầu đại biến.
Kinh mạch toàn thân hoàn toàn được đả thông, Lạc Thanh Đồng có thể cảm giác được cơ thể mình mỗi một khắc đều đang được tái tạo lại.
Theo như Thiên Minh Tử nói, Cửu Trọng Linh Lung tháp cùng Sinh Tử Lưỡng Nghi kiếm đang thay đổi thể chất của nàng cho đến khi phù hợp với chúng nó.
Loại quá trình này đối với thân thể của Lạc Thanh Đồng chính là tẩy tủy phạt mao*.
Một khi có thể vượt qua được, thể chất cùng thiên phú của Lạc Thanh Đồng đều được thăng cấp đến đáng sợ.
Rốt cuộc trên thế giới này, người có thể cất chứa cùng sử dụng chí bảo, đều không phải thân thể người phàm.
Mà càng làm cho Thiên Minh Tử kinh hỉ chính là, Lạc Thanh Đồng trời sinh hỗn nguyên thể.
Có nghĩa là nàng có thể tu luyện bất kỳ công pháp cùng lực lượng mà không có trở ngại hay hạn chế gì.
(*Tẩy tủy phạt mao -伐毛洗髓: cắt bỏ râu tóc, rửa sạch cốt tủy)
Lạc Thanh Đồng đau đến chết đi sống lại, cũng chưa có tinh lực để phản bác lại, nàng kiếp trước đã là như vậy rồi, mặc kệ là tu luyện cái gì, một chút liền thành công.
Trở ngại, đó là cái gì? Chẳng lẽ linh hồn xuyên qua dị thế, cho nên thể chất kiếp trước cũng được mang đến?
Lạc Thanh Đồng nhớ rõ trước kia nguyên chủ cũng có thiên phú, nhưng không lợi hại lắm, cũng chỉ mạnh hơn một chút so với người thường.
Đây cũng chính là tâm bệnh của nguyên chủ, nàng ta luôn cảm thấy bản thân như vậy không xứng với Vũ Văn Mặc.
Cho đến lúc chết, mặc kệ hoàng thất Thiên Vũ bên kia ghét bỏ nàng ta thế nào, nàng ta cũng không than thở một lời.
Nếu nguyên chủ có cái thể chất này, Vũ Văn Mặc tính là thiên tài cái quỷ gì? Sợ là đã sớm bị nguyên chủ đạp lên đầu đi.
Trong lúc Lạc Thanh Đồng ở Lục Tiên Cung để cho hai đại chí bảo tẩy tủy phạt mao, Lạc gia lại diễn ra một tuồng bức vua thoái vị.
"Hỗn trướng! Các ngươi có ý tứ gì? Thi thể Thanh Đồng còn chưa tìm được, các ngươi dựa vào gì nói nó đã chết? Còn muốn lấy đi những thứ thuộc về nó? Ta nói cho các ngươi biết, đừng nằm mơ!"
Lạc lão gia tử nổi giận đùng đùng, đứng bật dậy từ ghế gia chủ, ánh mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn đám người đang quỳ gối trước mặt mình, hận không thể một chân đá chết toàn bộ.
Cửu Vu Sơn đại biến, sinh tử của Thanh Đồng không rõ, bọn họ còn không đi tìm người, ngược lại quỳ gối ở nơi này, ép buộc mình tuyên bố Lạc Tâm Ngưng trở thành người thừa kế chính thức của Lạc gia.
Còn muốn mình giao những thứ thuộc về Thanh Đồng ra, sao bọn họ dám?
Lạc lão gia tử hết sức phẫn nộ.
Hai mắt đỏ nhìn về phía Lạc Phi Hồng cùng Lạc Tâm Ngưng, hận không thể ăn sống uống máu bọn họ: "Chuyện này không có khả năng!".
Trừ khi tận mắt nhìn thấy thi thể Thanh Đồng, nếu không hắn tuyệt đối không đồng ý thay đổi người thừa kế.
Lạc Tâm Ngưng muốn thế chỗ Thanh Đồng, nằm mơ!
Ánh mặt Lạc lão gia tử lạnh băng nhìn vị cháu gái đời thứ ba này của mình.
Đứa cháu này trước mặt biểu hiện đến đặc biệt ngoan ngoãn, nhưng Lạc lão gia tử là người nhãn lực như thế nào chứ.
Dễ dàng nhìn ra được oán khí cùng dã tâm trong mắng nàng.
Lạc Thanh Đồng vừa mới xảy ra chuyện, Lạc Tâm Ngưng liền gấp không chờ nổi tới gây khó dễ, cho rằng hắn già rồi đôi mắt cũng mờ sao?
Đối diện với ánh mắt bạo nộ của Lạc lão gia tử, trong lòng Lạc Tâm Ngưng thập phần bình tĩnh.
Nếu nàng đã dám làm ra những chuyện này, cũng không sợ Lạc lão gia tử tìm nàng tính sổ.
Huống hồ chi, hắn có chứng cứ sao? Hiện tại Lạc Thanh Đồng đã chết, nàng chính là đời thứ ba duy nhất có thực lực ở Lạc gia, trừ phi Lạc lão gia tử vứt bỏ được Lạc gia, nếu không còn có lựa chọn nào khác sao?.