Chí Tôn Đào Phi

Quyển 2 - Chương 4: Hỏa thiêu long bào




Bên trong Hoa Dung cung, đôi mắt tiểu tử kia chuyển động quay tròn, từ khi tiến cung cho tới tận bây giờ, ánh mắt của nó vốn không có đến nửa khắc rảnh rỗi.

Như quý phi lẳng lặng nhìn tiểu tử đang đứng trước mặt nàng kia, thậm chí không hề có chút nao núng nào, tiểu tử kia ngược lại không để nàng vào mắt nhìn khắp nơi, vẻ mặt hứng thú.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng giống Thương Diễm Túc kia, trong mắt càng nổi lên nồng đậm cảm giác yêu thích.

Thập Nhất công chúa cũng không có chịu ngồi yên, ngồi an ổn không đến một khắc cũng đã liền đứng lên vọt đến trước mặt tiểu tử kia, cười hì hì nói: “Tiểu chất nhi, mau gọi cô”.

Ánh mắt tiểu tử kia rốt cục chuyển đến trên người Thương Ngọc Linh, nhẹ nhàng chớp chớp, sau đó quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, thấy mẹ gật đầu, nó mới kêu lên một tiếng trong vắt: “Cô!”

Ánh mắt Thương Ngọc Linh cũng như sắp nổi lên sao, lòe lòe tỏa sáng nhìn tiểu tử kia, đột nhiên đưa tay đem nó ôm vào trong ngực, hung hăng hôn lên mặt nó vài cái, sau đó vẻ mặt hưởng thụ cọ cọ lên mặt nó.

“Ưm ưm, tiểu chất nhi thật là ngoan thật là đáng yêu nha, về sau cháu đi theo ta đi, cháu yên tâm, cô nhất định sẽ thương ngươi a!”

Tiểu tử kia dùng sức đem mặt Thập Nhất công chúa đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương đến mức nhăn nhó lại, cong cong cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói: “Cô người đè ép mặt của ta như vậy, sau này sẽ không còn đẹp trai nữa”.

“Phốc thị!”

Như quý phi nhịn không được khẽ cười một tiếng, đưa tay hướng về phía Thương Ngọc Linh vẫy vẫy, nói: “Linh nhi, đem tiểu bảo bối ôm lại đây”.

“Dạ”.

Tiếp được tiểu tử kia từ trong tay Thương Ngọc Linh, cẩn thận đánh giá, không ngừng mà gật đầu, nói: “Thật không hổ là con của Túc nhi cùng Thanh Nghiên, bản cung cũng chưa có từng gặp qua một tiểu hài tử thông minh như vậy a”.

Chớp ánh mắt, nhìn Như quý phi, hỏi: “Người là ai?”

“Ta a? Cháu có thể gọi ta là bà nội!”

“Gì?” Tiểu tử kia đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt kinh hãi nhìn Như quý phi, bộ dáng đáng yêu như vậy khiến cho Thương Ngọc Linh đứng ở bên cạnh tay một trận ngứa ngáy, nhịn không được muốn đưa tay véo má nó một cái.

Linh hoạt tránh khỏi ma trảo của Thương Ngọc Linh, tiểu tử kia lại tiếp tục nhìn Như quý phi, hai mắt sáng lên, nói: “Bà nội thật xinh đẹp nha, vừa rồi người ta còn tưởng người cũng là cô a!”

Lời này khiến cho Như quý phi tâm như nở hoa, nhịn không được hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái, nói: “Tiểu tử này thật sự là đáng yêu, bà nội thật là luyến tiếc để ngươi đi nha!”

“Ai? Này không được”.

“Vì sao không được? Chẳng lẽ bà nội có thể ăn thịt ngươi hay sao?”

Ai nha, đương nhiên là vì cục cưng muốn ở cùng một chỗ với mẹ nha, chẳng qua hình như lời này cũng không thể nói ra được, tròng mắt vừa chuyển, lập tức nghĩ đến một cái cớ, nói: “Bởi vì phụ thân nói, một lát nữa con sẽ đi gặp Thái Hậu nương nương!”

Dường như hưởng ứng với lời nói của tiểu tử kia, một thái giám từ bên ngoài đi vào, hướng về phía những người trong điện thi lễ, sau đó nói: “Nương nương, Thọ Dương cung Phúc công công cầu kiến”.

“A? Mau mời”.

Rất nhanh, một lão thái giám dường như không còn đi nổi nữa đi vào trong cung, hướng về phía Như quý phi hành lễ nói: “Lão nô tham kiến quý phi nương nương”.

“Phúc công công mau mau miễn lễ, không biết Phúc công công tự mình đến đây, là có gì chuyện quan trọng?”

“Bẩm nương nương, là Thái hậu nương nương phái nô tài đến đây, thỉnh Lạc Vương gia cùng cả nhà đến đó một chuyến”.

Sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Làm phiền Phúc công công, chúng ta cũng đang muốn đến thỉnh an mẫu hậu, thật là làm phiền Phúc công công đến đây một chuyến rồi “.

“Quý phi nương nương thương tiếc lão nô, có thể giúp Thái Hậu nương nương truyền lời, cũng chứng minh rằng lão nô còn có chỗ dùng. Thái Hậu nương nương, cũng đã rất nóng vội muốn nhìn thấy tiểu Vương gia rồi”.

Tiểu tử kia từ trong lòng Như quý phi nhảy xuống đất “Oạch “ một cái, rất nhanh đã chạy đến bên người Lãnh Thanh Nghiên, nắm lấy tay mẹ, ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Mẹ, chúng ta đi gặp Thái Hậu nương nương sao?”

“Đúng”.

“Vậy, Thái Hậu nương trong lời của mẹ, con phải kêu người là gì nha?”

“Bà cố”.

Trên đường đi về phía Thọ Dương cung, tiểu tử kia từ chối bất luận kẻ nào ôm nó đi đường, ánh mắt chuyển động không ngừng, khi không còn chạy đi xung quanh xem xét, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy hoàng cung, cho nên trong lòng hiếu kì cũng rất mãnh liệt.

Chợt thấy Phúc công công như là sắp ngã sấp xuống mặt đất vậy, chớp chớp ánh mắt, sau đó đột nhiên chạy đến trước mặt hắn, kéo lấy cánh tay của hắn, nói: “Lão gia gia, ta giúp người đi đường, nếu không người sẽ ngã sấp xuống đường đó”.

Phúc công công sửng sốt một chút, thời điểm thấy rõ nó là ai, vẻ mặt sợ hãi, vội vàng nói: “Ai u, tiểu vương gia, ngài đây là hại chết nô tài a “.

Nói xong cũng liền quỳ xuống, tiểu tử kia giống như bị hoảng sợ, lăng lăng nhìn hắn, Lãnh Thanh Nghiên thấy Phúc công công quỳ xuống nên vội vàng nâng hắn đứng lên, nói: “Công công thỉnh mau đứng lên, tiểu vương gia cũng không có ý tứ gì khác, công công không cần để ý là được rồi”.

“Lão nô tuân mệnh”.

Mắt thấy Phúc công công lại như muốn quỳ xuống, Lãnh Thanh Nghiên đành phải đỡ lấy hắn, nói: “Công công, Thái Hậu nương nương vẫn còn đang chờ đâu”.

Nói như thế, Phúc công công mới không tiếp tục muốn quỳ xuống nữa, khom mình hành lễ, sau đó tiếp tục hướng về phía Thọ Dương cung mà đi.

Tiểu tử kia đột nhiên cũng không còn có hứng trí đi xem xét xung quanh nữa, ôm lấy chân của nàng, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Mẹ, bế”.

Xoay người ôm con vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Cúi đầu xoắn xoắn tay vào nhau, khẽ cau cái miệng nhỏ nhắn, dường như có chút ủy khuất, cũng có chút vô tình, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, có phải cục cưng làm sai chuyện gì hay không?”

“Vì sao con hỏi như vậy?”

“Nếu không phải, vậy sao vị lão gia gia kia lại quỳ xuống trước mặt con, hình như rất là sợ hãi, con, thật sự chỉ là thấy bộ dáng như sắp ngã sấp xuống của lão gia gia, cho nên muốn đến dìu hắn đi một đoạn mà thôi nha “.

Hơi hoảng hốt một chút, sau đó lập tức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó một cái, nói: “Cục cưng làm rất tốt, một chút sai cũng đều không có. Chẳng qua dựa theo quy củ nơi này, vị lão gia gia kia là nô tài, mà con là tiểu vương gia, là chủ tử, chỉ có hắn là phải đến hầu hạ con, nếu không sẽ coi như là vi phạm quy củ nơi này, như vậy cũng sẽ bị trừng phạt”.

“A? Vì sao nha? Vị lão gia gia kia già như vậy, còn phải hầu hạ con sao?” Tiểu tử kia hiển nhiên là đối với chuyện này là cực kì khó hiểu, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sắp nhăn lại thành một đoàn.

Thương Diễm Túc đi ở bên cạnh, lặng yên nghe đối thoại của hai người, khóe miệng hiện lên mỉm cười, không tự giác khẽ ôm lấy vòng eo nhỏ của Lãnh Thanh Nghiên, quay đầu nhìn tiểu tử kia, nói: “Cục cưng con cũng có thể nghĩ như thế này, đây là công việc của hắn, cho nên, hắn phải phải làm như vậy”.

Nháy nháy ánh mắt, gật gật đầu chỗ hiểu chỗ không, sau đó đột nhiên bổ nhào vào trong lòng Thương Diễm Túc, rất nhanh cũng đã nằm trên bờ vai của hắn, cả người đều bám vào trên đó, cọ cọ vài cái, cười tủm tỉm nói: “Phụ thân, ôm chặt a! Ách, thật chặt.. “.

Dường như vừa tiến vào trong Thọ Dương cung trong nháy mắt, tiểu tử kia cũng đã bị Thái Hậu nương nương chiếm lấy, không có biện pháp, thật sự là bởi vì tiểu tử kia rất đáng yêu, muốn cho người ta chán ghét cũng khó a!

“A đúng rồi, tiểu bảo bối tên gọi là gì a?”

Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, sau đó cong lên ánh mắt cười tủm tỉm nói: “Tuyệt Thế thiên hạ!”

“Ách?”

“Hừ hừ”. Tiểu tử kia ánh mắt híp lại, cười đến đáng yêu giống như mèo con vậy, nói, “Mẹ nói, con có hai cái tên, một tên là Thương Tuyệt Thế, một tên là Lãnh Vô Song, cho nên con gọi là Tuyệt Thế Vô Song”.

“Hoàng Thượng giá lâm!”

Bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của thái giám, sau đó cũng thấy Thương Lang Hoàng đang đi từ bên ngoài vào, còn chưa có đến nơi cũng đã nghe thấy tiếng nói của nó: “Ha ha, Tuyệt Thế Vô Song, hay cho một Tuyệt Thế Vô Song!”

Vừa tiến vào bên trong Thọ Dương cung, liền hướng về phía Thái Hậu khom người hành lễ: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”

Sau đó tầm mắt của hắn cũng liền dán dính trên người tiểu tử kia, trong mắt một mảnh tỏa sáng, hoàn toàn không để ý đến những người bên cạnh đang hành lễ với hắn.

Tiểu tử kia cũng quay đầu lại nhìn hắn, hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười siêu cấp vô địch vũ trụ dễ thương của cục cưng, khiến cho Thương Lang Hoàng liền bước nhanh lên phía trước, ôm lấy hắn từ trong lòng của Thái Hậu nương nương, cười nói: “Tôn nhi ngoan, mau gọi gia gia!”

“Gia gia!” Tiểu tử kia dường như không hề do dự chút nào, liền gọi lên một tiếng thanh thúy.

Thương Lang hoàng long nhan cực kì vui sướng, ôm lấy nó ngồi xuống bên cạnh Thái Hậu. Những người này, dường như đều dễ dáng tiếp nhận chuyện Lãnh Thanh Nghiên còn sống là thực, hơn nữa đột nhiên có thêm một tiểu tử như vậy cũng không có ai hoài nghi, đại khái có lẽ là do tiểu tử kia có bộ dáng quá giống với Thương Diễm Túc đi?Khiến cho người ta dù có muốn hoài nghi, cũng không thể tìm thấy lí do.

Sau khi Thương Lang Hoàng xuất hiện, Thương Diễm Túc sắc mặt có chút khó coi, năm đó nếu không phải hắn bức bách như vậy, hắn cùng Nghiên nhi sao phải chia lìa đến bốn năm chứ? Hiện tại, trong Vương phủ còn có một nữ nhân không chịu đi, bởi vì sự tồn tại của nữ nhân kia, mà hiện tại Nghiên nhi không có muốn quay về Vương phủ.

Còn nói cái gì, hai người bọn họ tạm thời chỉ có thể coi như là yêu đương vụng trộm, nàng cũng không phải là Vương phi của hắn. Điều này thực sự là khiến cho hắn muốn phát điên, nàng không phải Vương phi của hắn, vậy Vương phi của hắn chạy đi nơi nào?

Thương Lang Hoàng sau khi tiến vào bên trong Thọ Dương cung cũng vẫn luôn chú ý đến Thương Diễm Túc, thấy sắc mặt trở nên khó coi của hắn, trong lòng không khỏi thương cảm, chẳng lẽ, vết rách giữa hắn và Túc nhi, thật sự không thể lấp đầy hay sao?

Như quý phi nhìn Thương Lang Hoàng, lại quay đầu nhìn Thương Diễm Túc, khẽ thở dài, sau đó lại đem lực chú ý đặt trên người tiểu tử kia, bởi vì giờ phút này tiểu tử kia đang có ý đồ muốn lấy viên ngọc thạch xanh biếc trên Long bào của Thương Lang Hoàng xuống.

“Tôn nhi ngoan, con đang làm cái gì vậy?” Thương Lang Hoàng cũng không có ngăn cản động tác của nó, chỉ là có chút tò mò nhìn nó, không rõ vì sao nó lại đối với khối bảo thạch trên Long bào này cảm thấy hứng thú

Tiểu tử kia ngay cả đầu cũng không có nâng lên một chút, hai mắt lòe lòe tỏa sáng, tận tình kéo viên bảo thạch màu xanh biếc không có một chút tạp chất nào kia, nói: “Không có muốn làm gì a, chính là nhìn thứ này có cảm giác thực là đáng giá đâu, cho nên không nhịn được tay có chút ngứa ngáy”.

Lãnh Thanh Nghiên khẽ vuốt vuốt cái trán, đứa nhỏ chết bầm này!

Thương Lang hoàng nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Những sợi tơ này chính là thiên tàm ti, đao kiếm cũng không mảy may gì cả, cháu làm sao có thể đem nó lấy xuống được đây?”

Khẽ nhíu mày, động tác trên tay cũng ngừng lại, bộ dáng nhìn chằm chằm bảo thạch kia của hắn thật đáng yêu làm sao, Thương Lang Hoàng long nhan vui mừng, không khỏi nói: “Hôm nay nếu con có thể cắt đứt thiên tàm ti này, trẫm cũng liền đem bảo thạch đưa cho con!”

Nghe vậy hai mắt tiểu tử kia sáng ngời, mà bên trong Thọ Dương cung cũng vang lên một trận thanh âm hút không khí, ngay cả Thương Diễm Túc cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn, mày cũng nhíu chặt lại.

“Cục cưng, bảo thạch này không cần, chờ sau khi trở về, phụ thân sẽ đưa con nhiều thứ tốt hơn”.

“Ai? Vì sao?”

Trên mặt Thương Lang Hoàng đột nhiên xuất hiện nụ cười ý vị thầm trường, nói: “Bởi vì đây là vật truyền qua các thời đại hoàng đế, giống như vòng tay huyết ngọc tơ vòng vàng trên tay mẫu thân con chính là tín vật của Hoàng Hậu truyền qua các đời”.

Tiểu tử kia chớp chớp ánh mắt, không phải là hiểu hết những lời kia cho lắm, nhưng hắn cũng hiểu được trên tay mẹ có thứ gì đó mà chỉ có Hoàng hậu nương nương mới được có, vậy thì hắn cũng phải đem bảo thạch mà chỉ có Hoàng Thượng mới có lấy về trong tay mới được đâu?

Lời nói của Thương Lang Hoàng thực ra khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có chút sửng sốt, lập tức nhận ra điều gì đó, liền vội vàng đứng lên, thi lễ nói: “Phụ hoàng thứ tội.. “.

“Tốt lắm!” Thương Lang Hoàng cũng không có để cho nàng đem chuyện nói ra, đưa tay ngăn cản nàng sau đó lại quay đầu lại nhìn tôn nhi trong lòng, cười nói: “Tôn nhi ngoan, bây giờ cháu còn muốn bảo thạch này hay không?”

Thương Diễm Túc rốt cục nhịn không được mà đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Đủ rồi, người cũng không cần tiếp tục uổng phí tâm cơ!Cục cưng, trở về, không cần đến bảo thạch kia!”

Tiểu tử kia nhìn bên này, lại quay nhìn bên kia, nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu.Tầm mắt mọi người bên trong Thọ Dương cung đều đặt trên người nó, dĩ nhiên đa số trong mắt đều mang theo thần sắc mong chờ, ngay cả Thái Hậu cũng không ngoại lệ.

Chính là vào thời điểm Thương Diễm Túc nhịn không được mà muốn tiến lên ôm tiểu tử kia về, tiểu tử kia lại đột nhiên nói: “Nhưng, nếu, về sau cái người làm hoàng đế kia, lại muốn mẹ làm hoàng hậu, thì làm sao bây giờ?”

Lời này thành công khiến cho Thương Diễm Túc dừng cước bộ, tay Lãnh Thanh Nghiên không tự chủ mà nắm lấy cổ tay trái, cảm nhận được độ ấm của vòng tay, nhưng lại cũng không thể lấy xuống được

Lúc trước vào thời điểm Thương Diễm Túc đeo vòng tay này lên cho nàng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là không để cho nàng lấy xuống khỏi tay được, lại không có suy nghĩ gì thâm sâu cho lắm, hiện tại lại nghe tiểu tử kia nói như vậy, tất cả mọi người trong cung không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc.

Tiểu tử kia nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu nhìn sắc mặt khó coi của phụ thân, còn có bộ dáng không được vui vẻ cho lắm của mẫu thân, làm sao vậy? Chẳng lẽ nó đã nói cái gì sai hay sao?

Ừm, mặc kệ những chuyện này đi, trước tiên đem bảo thạch này lấy đến tay rồi nói sau, bán đi khẳng định cũng sẽ rất có giá trị đâu!

Trong mắt Thương Lang Hoàng có một tia thương cảm lướt qua cực kì nhanh, sau đó cười nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Chẳng lẽ trẫm muốn đưa vật gì đó cho ai còn cần qua sự đồng ý của ngươi hay sao?Dù sao, cũng không phải trẫm đem nó tặng cho ngươi!”

Thương Diễm Túc chau mày, lạnh lùng nhìn Thương Lang Hoàng, hắn đương nhiên biết hắn làm như vậy là có mục đích gì, nhưng thứ này cũng không phải là đưa cho hắn, hắn cũng đâu có tư cách quản Hoàng Thượng đem thứ này nọ đi cho ai được đâu?

Tầm mắt Lãnh Thanh Nghiên cũng dừng lại nơi cặp mắt đang sáng lên của nhi tử, lại nhìn lại không khí khẩn trương giữa Thương Diễm Túc cùng Thương Lang Hoàng, đột nhiên khẽ thở dài, đưa tay kéo nhẹ ống tay áo của Thương Diễm Túc, nhẹ giọng nói: “Túc, quên đi”.

“Nghiên nhi?”

Đưa tay trái ra trước mặt của hắn, nhấc tay áo ra lộ ra vòng tay trên đó, thần sắc ảm đạm nói: “Không thể lấy xuống được”.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, mười ngón đan xen, sau đó cũng không có nói gì thêm nữa, chỉ là lôi kéo nàng ngồi xuống dưới.

Thương Lang Hoàng ánh mắt híp lại, cúi đầu nhìn tiểu tử trong lòng kia, chỉ thấy nó đang phồng má không biết là đang suy nghĩ cái gì, thích thú hỏi: “Nghĩ ra được chưa?Làm thế nào mới có thể đem thiên tàm ti này cắt đứt, sau đó mới lấy được khối bảo thạch này?”

Lắc lắc đầu, nói: “Quần áo này hình như rất đắt tiền đâu, con sợ mình làm hỏng người sẽ bắt con đền.Con thật sự rất nghèo đâu, đền không nổi thì làm sao bây giờ?”

Ngạc nhiên, sau đó lập tức cười lớn nói: “Yên tâm, chỉ là một bộ quần áo mà thôi, trẫm làm sao có thể lại bắt tôn nhi ngoan của trẫm phải đền đâu?”

“Thật sự làm hỏng cũng không phải đền?”

“Không cần đền!”

Ngay tại thời điểm trong lòng Lãnh Thanh Nghiên nổi lên dự cảm không tốt, tiểu tử kia lại cười sáng lạn, ngay sau đó từ trong lòng lấy ra một cây châm lửa, trong lúc Thương Lang Hoàng còn đang kinh ngạc mà không có phản ứng gì, “Vù vù “

Thổi thổi vài cái đốt lên một ngọn lửa, sau đó liền hướng về phía long bào kia mà buông xuống.

Quần áo vải vóc vốn rất dễ thiêu đốt, tuy rằng chỉ là một ngọn lửa nhỏ như vậy, nhưng long bào trên người Thương Lang Hoàng vẫn bị thiêu đốt thành công.

Trong tiếng kinh hô của mọi người, long bào kia rất nhanh cũng đã bị đốt thành một lỗ lớn, hơn nữa còn đang không ngừng hướng về tứ phía lan rộng ra, Thương Lang Hoàng ra sức dập tắt ngọn lửa kia, tuy rằng cũng không mảy may khiến hắn bị thương, nhưng long bào lại bị tổn hại như vậy khiến hắn nhìn qua có chút chật vật.

Mà giờ phút này, tiểu tử châm lửa trên người hoàng đế kia, trên tay cũng đang cầm lấy bảo thạch, hắc hắc cười không ngừng.

“Gia gia, thiên tàm ti đao kiếm chém không đứt, nhưng lại sợ hỏa”.

Bên trong Thọ Dương cung một mảnh yên tĩnh, sau đó tất nhiên Thái Hậu nương nương là người đầu tiên có phản ứng, vỗ tay cười to, một tay ôm lấy tiểu tử đang ngồi dưới đất kia ôm vào trong lòng, thật sự là yêu thích vô cùng.

Tằng tôn bảo bối này, thật đúng là thông minh cực kỳ, thế nhưng lại có thể nghĩ ra được một biện pháp như vậy, không biết vì sao thế nhưng nó lại biết thiên tàm ti sợ hỏa? Dù sao, nó hình như cũng chỉ mới ba tuổi rưỡi, bình thường những đứa nhỏ như nó thì cũng chỉ biết trốn ở trong lòng mẹ làm nũng đâu.

Như quý phi cũng che miệng cười khẽ, Thương Diễm Hách cùng Thương Ngọc Linh không dám cười quá lớn tiếng, mà thái giám hay cung nữ bên trong Thọ Dương cung cũng chỉ dám cúi đầu, nhịn cười cơ hồ như sắp nội thương.

Thương Lang hoàng khóe miệng run rẩy vài cái, cúi đầu nhìn long bào trước ngực bị cháy một mảng có chút chật vật, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết công công bên cạnh nói: “Còn không mau đi mang một bộ quần áo đến đây cho trẫm?”

“A, dạ!” Tiết công công giống như chạy trốn lao ra khỏi Thọ Dương cung, vừa ra khỏi cửa cung, ẩn ẩn truyền đến tiếng cười cố gắng đè ép của hắn, sắc mặt Thương Lang Hoàng không khỏi khó coi vài phần, hiếm thấy trên mặt xuất hiện chút đỏ ửng nhè nhẹ.

Lãnh Thanh Nghiên trừng mắt liếc tiểu tử kia một cái, sau đó đứng lên hướng về phía Thương Lang Hoàng nhận tội nói: “Phụ hoàng thứ tội, Tuyệt Thế còn nhỏ không hiểu chuyện, khiến Hoàng Thượng khó chịu”.

Phất phất tay, nói: “Không có việc gì, lúc trước trẫm cũng đã nói rõ cùng nó, tất nhiên cũng sẽ không trách tội nó!”

Không nhịn được mà liếc nhìn Lãnh Thanh Nghiên thêm vài lần, có thể dạy dỗ ra một đứa con thông minh như vậy, Lãnh Thanh Nghiên làm mẫu thân như vậy thực khiến cho hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa hơn.

Đương nhiên, hắn một chút cũng không phủ nhận tôn nhi trời sinh thông minh lanh lợi, nhưng nếu không được dạy dỗ thật tốt, thì cho dù có thông minh đến mấy cũng không hữu dụng, huống chi, tiểu tử kia vẫn còn rất nhỏ đâu!

Đột nhiên khẽ nhíu mày, nhìn về phía Thương Diễm Túc dường như chưa từng lộ ra tươi cười khi ở trước mặt hắn, giờ phút này tuy rằng hắn cười thực là yếu ớt, nhưng đột cong nơi khóe miệng cũng chứng minh tâm tình hắn hiện giờ rất tốt.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Thương Diễm Túc ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, khóe miệng khẽ nhếch, sau đó quay mặt nhìn đi nơi khác.

Trong mắt không khỏi phát ra ánh hào quang, nhưng hắn cũng không có tỏ vẻ gì nhiều lắm, chỉ tiếp tục ngồi xuống, xoay người sang chỗ khác tinh tế nhìn tiểu tử đang ngồi trong lòng Thái Hậu, nói: “Tôn nhi ngoan, vì sao con lại mang theo vật nguy hiểm như vậy a?”

Nghe thấy thanh âm của Thương Lang Hoàng, dường như là theo bản năng, tiểu tử kia lấy tốc độ nhanh nhất cầm chặt bảo ngọc xanh biếc giấu vào trong lòng, hành vi đáng yêu kia lại chọc cho Thái Hậu một trận tươi cười, nhẹ vỗ về nó trong ngực, nói: “Yên tâm đi, Hoàng gia gia con đã đáp ứng là sẽ tặng cho con, cũng sẽ không có đòi lại của con đâu”.

Nghe vậy mới thoáng yên tâm được một chút, quay đầu lại nhìn Thương Lang Hoàng tươi cười ngọt ngào, nói: “Không nguy hiểm a, cái kia chính là dụng cụ cơ bản”.

Đưa tay chỉ chỉ lỗ thủng ở trước ngực, nói: “Cháu xem, quần áo cũng đều bị cháu làm cháy hỏng rồi, cháu nói xem nên làm thế nào bây giờ!”

“Ai? Không thể nào? Vừa rồi gia gia nói có hỏng cũng không có bắt con đền cơ mà?”

“Nhưng con đã lấy được một khối bảo thạch lớn như vậy, chẳng lẽ ngay cả một bộ quần áo thôi mà cũng tiếc đền cho gia gia như vậy hay sao?”

Tiểu tử kia nghe vậy liên tục lắc đầu, nói: “A, con thực sự rất nghèo a, con không có tiền!”

Thái Hậu nương nương lại bị chọc cho nở nụ cười, cười nhìn nó nói: “Con chính là tiểu Vương gia nha, như thế nào lại không có tiền?”

“Ai nói tiểu vương gia liền nhất định có tiền?Đây cũng chỉ là do mọi người gọi như vậy mà thôi, chẳng lẽ mỗi người kêu con một tiếng tiểu Vương gia thì con liền có một lượng bạc a?”

A, đứa nhỏ tham tiền này!

Nói tới đây, tiểu tử kia dường như cực kì ủy khuất liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái, cái miệng nhỏ nhắn cong cong lên, nói: “Hàng tháng mẹ cũng chỉ cho con có mười lạng bạc, người ta cũng không đủ dùng đâu!”

Lãnh Thanh Nghiên khẽ vuốt cái trán, a, đứa nhỏ chết bầm này, lớn lên nhất định chính là một cái phá gia chi tử, còn nhỏ như vậy mà mười lượng bạc một tháng lại không đủ dùng.

Dựa theo giá hàng thời đại này, Lãnh Thanh Nghiên đơn giản tính toán một chút, một lượng bạc chính là bằng một ngàn đồng tiền, cũng tương đương với một ngàn đồng tiền ở kiếp trước, nó chỉ là một tiểu hài tử ba tuổi một tháng được một vạn đồng tiền mà còn kêu không có đủ dùng, lời này thật sự là không biết xấu hổ mà nói ra khỏi miệng a!

Nhưng sau khi nghe những lời này của tiểu tử kia, Thái Hậu đột nhiên xoay người đến cung nữ bên cạnh nói: “Đi lấy một ngàn lượng bạc ra, không thể để cho tằng tôn bảo bối của ai gia chịu khổ được”.

“Dạ”.

“Hoàng tổ mẫu?” Lãnh Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn Thái Hậu, nhưng mà Thái Hậu cũng liền trực tiếp vẫy vẫy tay, ngay cả nhìn cũng không liếc nàng một cái

Rất nhanh mang ra một tập ngân phiếu đi đến trước mặt tiểu tử kia, cung kính nói: “Tiểu vương gia, đây là Thái Hậu nương nương ban cho ngài “.

Tiểu tử kia đưa tay ra nhận lấy, sau đó nhảy xuống khỏi lòng Thái Hậu, hấp tấp chạy tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, đem ngan phiếu nhét vào trong tay nàng, cười tủm tỉm nói: “Mẹ, người giúp con cất giấu nha, tính thêm lợi tức nha!”

Xoay người nhìn Thương Diễm Túc, cười một nụ cười gian trá, nói: “Phụ thân, vừa rồi người nói sẽ cho con rất nhiều bảo thạch, phiền toái người đem những bảo thạch dó đổi ra thành bạc, sau đó giao cho mẹ, để mẹ giúp con cất giấu nha”.Lại quay đầu lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên, tiếp tục nói, “Cũng tính thêm lợi tức nha!”

“Phốc!”

Thương Diễm Hách nhịn không được đem toàn bộ trà trong miệng phun ra, ngẩng đầu trừng to mắt vẻ mặt không dám tin nhìn tiểu tử kia, nói: “Tiểu tử, sao ta lại có cảm giác như ngươi có rất nhiều bạc a? Thế nhưng lại còn muốn tính lợi tức?”

Tiểu tử kia lập tức lắc đầu, liên tục nói: “Không có không có, cháu rất nghèo nha, hàng tháng cứ đến cuối tháng cũng không có đủ bạc để dùng, thúc thúc … “

“Làm sao?”

Tiểu tử kia không nói, chỉ chớp chớp đôi mắt thật to, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

“Ba” một tiếng đem chiết phiến mở ra, nhẹ nhàng đung đưa đầu vẻ mặt giống như không để ý gì tới tiểu tử kia, quay đầu nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ.

Như quý phi quay đầu sang bên cạnh, nhìn cung nữ đứng đó, nói: “Vậy ngươi cũng quay trở về, cũng chuẩn bị chút bạc, ban cho tiểu Vương gia đi”.

“Dạ, nương nương”.

Tiểu tử kia lỗ tai vừa động đã đem những lời này nghe vào, nhất thời mặt mày hớn hở, loạng choạng chạy đến trước mặt Như quý phi, ngồi lên trên đùi của nàng, “Bẹp” một tiếng hung hăng hôn lên mặt nàng một cái, “Cám ơn bà nội xinh đẹp”.

Lãnh Thanh Nghiên cũng đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, chính là tận lực đem cả người giấu vào trong lòng Thương Diễm Túc.

“Nghiên nhi, làm sao vậy?”

Đơn giản là khóc thét một tiếng, nói: “Ta sao lại có thể sinh ra một đứa con như vậy a? Thật khiến ta xấu hổ ra ngoài gặp người ta”.

Nghe vậy nhịn không được cười khẽ vài tiếng, hai người mười ngón tay đan vào nhau, hỏi: “Trước kia cục cưng có phải cũng thường xuyên cướp đoạt tiền tài như vậy hay không?”

“Đâu chỉ có như vậy, mà còn càng vô sỉ hơn nữa chàng không thấy đâu”.

Khẽ nhíu đôi mày, thế nhưng lại có chút chờ mong nhìn thấy con “vô sỉ” cướp đoạt tiền tài, cũng không khỏi có chút tò mò, hỏi: “Nếu nói như vậy, cục cưng hẳn là có rất nhiều bạc được cất ở nơi nàng đi?”

“Ừ, cũng không phải nhiều lắm, đại khái mấy chục vạn lượng bạc đi”.

“.. “.Trong mắt Thương Diễm Túc cũng nổi lên tia nhìn quái dị, mấy chục vạn lượng đối với bọn họ mà nói quả thật không phải là nhiều, nhưng vấn đề là tiểu tử kia hình như cũng chỉ mới có ba tuổi rưỡi đi?Cho dù bắt đầu cướp đoạt từ khi sinh ra cho đến nay, tốc độ này, cái này cũng thật sự là có điểm kinh hãi thế tục.

Nhưng mà, Nghiên nhi thế nhưng lại nói như thế không phải là nhiều, khóe miệng khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười khó hiểu, đối với cuộc sống trong tương lai, hắn thật là vô cùng chờ mong nha.

Thái Hậu nương nương thật sự là luyến tiếc buông tiểu tử kia ra, liền kéo hắn vào trong lòng ôm, trong ngôn hành cử chỉ không chút nào che dấu sự yêu thích với tiểu tằng tồn này, trong đó cũng có nguyên nhân là Thương Diễm Túc, nhưng cũng bởi vì tiểu tử kia thực sự khiến cho người ta thực là yêu thích đâu.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm! Lỗ Vương gia giá lâm!”

Đột nhiên từ bên ngoài truyền vào âm thanh thông báo của thái giám, ngay sau đó là Trữ hoàng hậu cùng Lỗ vương Thương Diễm Trác từ bên ngoài đi vào, hướng về phía Thái Hậu cung kính hành lễ nói: “Thỉnh an mẫu hậu (Hoàng Tổ mẫu)! Tham kiến Hoàng Thượng (phụ hoàng)!”

“Đứng lên đi”.

“Tạ mẫu hậu (Hoàng Tổ mẫu)!”

Bởi vì sự xuất hiện của hai người này, không khí bên trong Thọ Dương cung cũng trở nên nặng nề hơn, Thái Hậu lại giống như người không liên quan, cười nói: “Tốt lắm, các ngươi cũng đừng đứng nữa, ngồi xuống bên cạnh đi”.

“Tạ mẫu hậu!”

Hai người liền đi đến bên cạnh ngồi xuống, Thái Hậu cũng đưa tay về phía tiểu hài tử khoảng bốn năm tuổi đi cùng hai người kia đến khẽ vẫy, nói: “Thụy nhi, đến đây cho bà cố xem một chút nào”.

Đây chính là con của Thương Diễm Trác, Thương Kỳ Thụy, bộ dạng phấn điêu ngọc mài, thông minh lanh lợi, ba tuổi đã biết chữ, bốn tuổi có thể viết thơ, quả thật là thông minh hơn người, ngay cả Thái Hậu không hề vừa lòng với Trữ hoàng hậu cho lắm, nhưng đối với tằng tôn này lại cũng thực là yêu thích.

Thương Kỳ Thụy đi tới bên người Thái Hậu, ánh mắt cũng tò mà đánh giá tiểu tử kia, tiểu tử kia cũng tò mò đánh giá lại nó.

Thấy vậy, Thái Hậu cười cười với Thương Kỳ Thụy nói: “Thụy nhi, đây là con của thất hoàng thúc, cũng chính là đệ đệ của con”.

Nó quay đầu lại nhìn tiểu tử kia, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, thì tiểu tử kia cũng đã mở miệng trước, nói: “Bà cố, con biết hắn là ai nha, có điều hắn so với ta không suất bằng!”

“Phốc!”

Lần này là Thập Nhất công chúa Thương Ngọc Linh, đem một chút nước trà còn dính bên miệng lau khô, ngẩng đầu lên nhìn tiểu tử kia buồn cười, nói: “Đâu có người nào giống như ngươi nói chính mình như vậy a?”

“Nhưng người ta nói đều là thật a!”

Tiểu tử kia vẻ mặt vô tội, mà Trữ hoàng hậu cũng đột nhiên cười nhạo một tiếng, nói: “Nếu nói về diện mạo, Thụy nhi nhà ta cũng chính là nhân trung long phượng, hơn nữa, nếu như chỉ có bộ dáng đẹp mặt mà thôi, thì cũng chỉ vô dụng thôi”. Nói xong, bà ta còn liếc mắt mang theo thâm ý nhìn Lãnh Thanh Nghiên một cái

Câu nói của tiểu tử kia hoàn toàn là không hề suy nghĩ mà thốt ra, ai bảo mọi người vẫn luôn vây quanh nó khiến cho hắn luôn tự kỷ về sắc đẹp của mình đâu?

Ngay bản thân nó cũng không nghĩ là sẽ bị người ta nói thành như vậy, không khỏi có chút ngây người, khẽ chớp ánh mắt, nhìn ánh mắt khinh thường của Trữ hoàng hậu, trong lòng khó chịu thực không thoải mái, cong cong cái miệng nhỏ nhắn, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Ngươi.. “. Trữ hoàng hậu nhất thời bực bội, nhưng lại không thể cùng một tiểu hài tử như vậy so đo được

“Người là Hoàng Tổ mẫu của ta, đương kim Hoàng hậu nương nương”. Thương Kỳ Thụy đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn tiểu tử kia có một chút cao ngạo trong đó.

Tiểu tử kia khẽ nhíu mày, hỏi: “Hoàng hậu nương nương rất lợi hại sao?”

“Đương nhiên, Hoàng hậu nương nương chính là quốc gia chi mẫu!”

Trong vô thức Thương Kỳ Thụy tỏ ra kiêu ngạo khiến cho tiểu tử kia cực kì không thoải mái, chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi: “So với bà cố còn lợi hại hơn sao?”

“Đương nhiên… Ách, không đúng, bà cố nhưng Thái Hậu nương nương!”

Thương Diễm Trác trong mắt xuất hiện một tia tinh quang, sắc mặt Trữ hoàng hậu lại càng khó nhìn vài phần, không biết đây chỉ là trùng hợp hay là nó cố ý nói như vậy.

“Tuyệt Thế, không được vô lễ!”

Dưới tình huống như vậy, cho dù Lãnh Thanh Nghiên có vì tiểu bảo bối mà phấn khích muốn vỗ tay vui mừng, thì nàng cũng không thể không lên tiếng ngăn cản.Nhưng Thái hậu nương nương cũng chỉ cười ha hả nói: “Thanh Nghiên a, nơi này không có người ngoài, không sao cả”.

“Tạ hoàng tổ mẫu không trách tội”.

Trữ hoàng hậu lạnh lùng nhìn Lãnh Thanh Nghiên, trên mặt mang theo ôn hòa tươi cười, nói: “Mấy năm nay đều là do Thanh Nghiên một mình nuôi con nhỏ, thật là vất vả cho ngươi rồi”.

“Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm”.

“Sao có thể không quan tâm chứ? Đây chính là con của hoàng thất, cũng không biết năm đó ngươi làm thế nào mà giấu được tất cả mọi người, thậm chí ngay cả Lạc vương cũng cho rằng ngươi đã chết chứ?”

Thương Diễm Túc đưa tay ra, kéo nàng ngồi xuống ghế, lạnh lùng nói: “Việc này không cần Hoàng hậu nương nương phải lao tâm khổ tứ”.

Khẽ nhíu mày, vẻ mặt không được vui, nói: “Lạc vương nói như vậy là sai rồi, đây không phải chỉ là chuyện của Lạc Vương phủ nha, con cháu hoàng thất, liên quan đến huyết thống của hoàng thất. Người đời đều biết Lạc Vương phi đã tạ thế bốn năm trước, vậy mà hiện tại lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa..”.

Nói xong, ánh mắt không có hảo ý chuyển đến trên người tiểu tử kia, lúc này, không khí bên trong Thọ Dương cung như đóng băng lại, trong mắt Lãnh Thanh Nghiên hiện lên ánh nhìn rét lạnh.

Thật ra nàng cũng đã sớm chuẩn bị tốt nếu người khác hoài nghi, nhưng nàng không có muốn để cho tiểu bảo bối phải đối mặt

Cảm nhận được trên người Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên phát ra hàn khí, Thương Diễm Túc nắm chặt bàn tay nàng, cho nàng một ánh mắt an tâm, sau đó tầm mắt cũng chuyển đến trên người Trữ hoàng hậu, nói: “Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương cho rằng, ngươi so với bổn vương còn rõ ràng hơn, đây rốt cuộc có phải con của bổn vương không hay sao?”

“Lạc vương nói quá lời, bản cung cũng không có nói bất kể cái gì”.

Sắc mặt Thương Lang Hoàng càng khó coi, nhìn Trữ hoàng hậu tức giận quát: “Hoàng hậu, ngươi hơi quá đáng rồi!”

“Hoàng Thượng thứ tội, nhưng việc này liên quan đến huyết thống của hoàng thất, mong rằng Hoàng Thượng trăm ngàn không thể không coi trọng được!”

Thái Hậu cũng không vui nhíu mày, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia khẩn trương đến mức nhăn nhó lại cả rồi, không khỏi một trận đau lòng, nói: “Ai gia cũng là nhìn không ra, thân phận của Tuyệt Thế có cái gì khả nghi nha”.

“Mẫu hậu.. “.

Thái Hậu ngay cả nhìn cũng không liếc nàng một cái, đưa tay nhẹ vỗ về khuôn mặt của tiểu tử kia, tinh tế đánh giá, sau đó tràn đầy từ ái tươi cười, nói: “Đây rõ ràng chính là bộ dáng trước đây của Túc nhi a!”

Hoàng hậu còn không nguyện ý dừng lại, Thương Diễm Trác từ phía sau lại đột nhiên đứng lên, hướng về phía nàng nói: “Mẫu hậu, đây quả thật là do người quá nhạy cảm rồi, nhi thần cũng cảm thấy đây chính là huyết mạch của thất hoàng đệ không có gì đáng hoài nghi cả.Hơn nữa, chuyện tình của bốn năm trước, nói không chừng cũng chỉ là chuyện hai vợ chồng thất hoàng đệ giận dỗi nhau mà thôi, mẫu hậu đâu cần phải quá mức chú ý như vậy đâu?”

Ngay cả con mình cũng đã nói như vậy, Trữ hoàng hậu dù sao cũng không phải người ngu, có thâm ý khác liếc mắt nhìn tiểu tử kia một cái, sau đó lại quay về ghế của mình ngồi xuống, nói: “Nếu Trác nhi cũng đã nói như vậy, có lẽ là bản cung đã làm điều thừa thãi rồi”.

“Mẫu hậu thứ tội”.

Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Trác, đối với vị Vương gia chưa bao giờ gặp mặt này, trong mắt tinh quang lóe ra.

Việc này tựa hồ dễ dàng như vậy mà lắng xuống, mà ngay sau đó, tiểu tử kia đột nhiên nhảy xuống khỏi lòng Thái Hậu, chạy đến trước mặt Lãnh Thanh Nghiên rồi leo lên đùi nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng rồi úp khuôn mặt nhỏ nhắn vào vai nàng.

“Cục cưng?”

Tiểu tử kia không để ý tới, chỉ cố chấp nằm trên vai mẹ, cũng không có lên tiếng, trong lúc nhất thời, mọi người bên trong Thọ Dương cung tâm đều tê rần.

Lãnh Thanh Nghiên cực kì đau lòng, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Trữ hoàng hậu, chết tiệt, thế nhưng khiến con bảo bối của nàng thương tâm!Đưa tay vỗ vỗ lưng nó, ôn nhu khuyên giải an ủi nói: “Cục cưng, mọi người đều đang nhìn con đó, chúng ta không cùng những người đó chấp nhặt, được không?”

Trữ hoàng hậu đột nhiên rùng mình một cái, theo bản năng liền đưa mắt nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên, trực tiếp nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, trong lòng một trận phát lạnh.

Lãnh Thanh Nghiên dù sao không phải nữ tử bình thường, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, có thể nói là từ trong những người chết mà đứng lên, bình thường cũng không có gì đặc biệt, nhưng mà một khi làm cho nàng tức giận, thì cái loại khí chết chóc trên người nàng phát ra, người bình thường căn bản không thể cản được.

Tiểu tử kia vẫn ghé nằm trên vai mẹ như cũ, chỉ vặn vẹo người vài cái, hừ hừ vài tiếng.

Trong thanh âm kia, mang theo một chút nghẹn ngào, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Lãnh Thanh Nghiên vẫn có thể sâu sắc nghe thấy, không khỏi càng đau lòng, đột nhiên hối hận hôm nay đã dẫn nó tiến cung.

Nhìn sắc mặt càng ngày càng trở nên lạnh như băng của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc đưa tay bế tiểu tử kia từ trong lòng nàng ra, tiểu tử kia trong phút chốc giương nanh múa vuốt, mãi cho đến khi bị phụ thân ôm vào trong lòng mới an tĩnh lại, quá trình này, từ đầu tới cuối không có phát ra tiếng động nào

Thương Lang Hoàng cùng Thái hậu đều mang theo ánh mắt trách cứ về phía Trữ hoàng hậu, mà ở phía sau, Thương Kỳ Thụy vẫn luôn đứng bên cạnh Thái Hậu đột nhiên nói: “Ngươi tức giận cái gì? Ngươi vốn chính là cái dã loại!”

Bên trong Thọ Dương cung đột nhiên một mảnh yên tĩnh, tiểu tử kia cũng từ trong lòng phụ thân ngẩng đầu lên, hai mắt hồng hồng nhìn chằm chằm Thương Kỳ Thụy, lớn tiếng nói: “Không được vũ nhục mẹ ta!”

Lãnh Thanh Nghiên đáy lòng run lên, a, bảo bối, mẹ không có việc gì, chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi.

Thương Kỳ Thụy thực khinh thường nhìn nó một cái, nói: “Ngươi vốn chính là dã loại, căn bản không phải là con của thất hoàng thúc!”

Gầm nhẹ một tiếng, tiểu tử kia đột nhiên vọt về phía Thương Kỳ Thụy, tất cả mọi người còn chưa kịp có phản ứng gì cả thì nó cũng đã đẩy ngã hắn xuống mặt đất, vung lên nắm đấm nhỏ về phía khuôn mặt đang tràn đầy sợ hãi của Thương Kỳ Thụy.

Nắm đấm nhỏ vừa vung lên, không khí chung quanh cũng liền như bị bóp méo vậy, có thể thấy được trong nắm đấm này có ẩn chứa một cỗ lực đạo lớn, nếu như thật sự bị nó đánh trúng, chỉ sợ Thương Kỳ Thụy không chết thì cũng sẽ trầy da.

Thương Diễm Trác đồng tử một trận co rút nhanh, không chút do dự liền vọt lên về phía trước.

Nhưng ngay khi hắn sắp nhảy đến nơi, một bóng dáng cũng đã xuất hiện trước hắn đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, cục cưng”. Nàng không nên dẫn nó tiến cung.

Nắm tay nhỏ của tiểu tử kia cũng không khỏi giảm bớt phân nửa lực đạo, cũng trật phương hướng, nhưng vẫn đánh cho Thương Kỳ Thụy đang bị nó đè trên mặt đất kia cả mũi cùng miệng máu tươi chảy ròng ròng, “Oa” một tiếng, đau khóc thành tiếng.

Tất cả mọi sự việc xảy ra chỉ trong chớp mắt, đợi đến khi Lãnh Thanh Nghiên ôm tiểu tử kia lui lại phía sau mấy bước, mọi người bên trong Thọ Dương cung mới có phản ứng lại, tất cả đều không khỏi đem tầm mắt kinh ngạc hướng về phía tiểu tử kia.

Mà Thương Diễm Trác cũng nâng khuôn mặt đầy máu tươi, cực kì thê thảm của Thương Kỳ Thụy lên, ngẩng đầu căm tức nhìn tiểu tử kia đang nằm trong lòng Lãnh Thanh Nghiên, tiểu tử kia một chút cũng không chịu nhường.

Lãnh Thanh Nghiên thoáng nghiêng người đem ánh mắt của Thương Diễm Trác hướng về phía tiểu bảo bối ngăn cản, lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Ngươi tốt nhất đừng có nhìn con ta như vậy, vừa rồi nếu không phải nó thủ hạ lưu tình, con ngươi cũng đã chết rồi”.

Tuy rằng Lãnh Thanh Nghiên cũng không có muốn bảo bối nhìn thấy những chuyện tàn nhẫn, nhưng những người bên người nó đều là những người đi ra từ cõi chết, cho dù bình thường bọn họ vẫn biểu hiện như bình thường, nhưng dưới sự dạy dỗ của bọn họ, tiểu tử kia thân thủ cũng vô cùng sắc bén, nếu như chọc cho nó nổi giận, nó sẽ trực tiếp bộc lộ ra bộ mặt tàn khốc.

Kỳ thật thân thủ của nó trước mặt bọn Lãnh Thanh Nghiên vẫn rất là kém cỏi, nhưng vấn đề là, hiện tại đối mặt với nó là Thương Kỳ Thụy, một tiểu tử so với nó cũng chỉ lớn hơn có một tuổi mà thôi.

Lời nói của Lãnh Thanh Nghiên cũng khiến cho ánh mắt của Thương Diễm Trác một trận co rút nhanh, tất nhiên hắn cũng có thể nhận ra, nếu như một quyền vừa rồi của tiểu tử kia thực sự dừng ở trên người con hắn, chuyện mà Lãnh Thanh Nghiên nói cũng không phải không thể xảy ra.

Hoàng hậu kinh hô một tiếng bổ nhào đến trước mặt Thương Kỳ Thụy, nhìn khuôn mặt đầy máu tươi của nó, đau lòng đến mức như sắp nhào lên giết tiểu tử kia, liên tục kinh hô: “Mau tìm Thái y, nhanh đi tìm Thái y đến!”

Đem Thương Kỳ Thụy đặt lên trên giường, Thương Kỳ Thụy vẫn luôn khóc rống, lại càng khiến cho máu tươi chảy đầy mặt, làm cho bộ dạng của nó nhìn qua lại càng thêm thê thảm.

Tiểu tử kia gắt gao ôm lấy cổ mẹ, nhìn về phía Thương Kỳ Thụy không ngừng kêu khóc, đột nhiên lạnh lùng nói: “Thật đúng là một kẻ nhát gan, mới bị thương nhẹ như vậy mà đã khóc rống lên như sắp chết đến nơi vậy!”

Trữ hoàng hậu nghe vậy đột nhiên xoay người, vẻ mặt hung ác nhìn tiểu tử kia, hướng về phía nó nhào tới, khuôn mặt vặn vẹo lớn tiếng quát: “Tiểu tạp chủng, ngươi nói cái gì?”

“Ngươi nói ai là tiểu tạp chủng?”

Thương Diễm Túc thanh âm như quỷ mị vang lên, lạnh lùng nhìn Trữ hoàng hậu đang lao tới, Trữ hoàng hậu đột nhiên cảm giác như cả người chìm trong hầm băng, đáy lòng không khỏi sinh ra mãnh liệt hàn ý.

Mà ngay sau đó, Thái y cũng vội vội vàng vàng chạy đến, cẩn thận xem xét thương thế của Thương Kỳ Thụy, chỉ lát sau mới nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy hành lễ nói: “Tiểu vương gia chỉ là hai bên gò má bị trầy xước một chút, cái mũi cũng chỉ là bị khẽ đánh, cũng không có gì đáng lo ngại “.

Trữ hoàng hậu nghe vậy nhưng không có tin, hỏi: “Nếu vậy tại sao lại chảy nhiều máu vậy? Ngươi xem, cả khuôn mặt đều toàn là máu a!”

Tiểu tử kia giống như lại khôi phục lại như thường, khinh thường liếc mắt nhìn Thương Kỳ Thụy, hừ lạnh hai tiếng, nói: “Chẳng qua là do hắn khóc làm nhòa ra thôi, sao ngươi so với tiểu hài tử còn nhát gan hơn vậy?”

“Ngươi.. “.

“Được rồi, Hoàng Hậu ngươi lại cùng với một tiểu hài tử so đo như vậy hay sao?” Thái Hậu trách cứ nhìn Trữ hoàng hậu, sau đó quay đầu lại nhìn tiểu tử kia, nói, “Tuyệt Thế, vừa rồi là do cháu không đúng rồi nha, sao lại có thể động thủ đánh người như vậy chứ? Còn không mau xin lỗi ca ca đi?”

Tiểu tử kia ôm chặt lấy cổ của mẹ, càng thêm dính vào trong lòng mẹ, quật cường nhìn Thái Hậu, nói: “Không, cháu không có làm sai!”

“Tuyệt Thế!”

Tiểu tử kia dứt khoát đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trên vai mẹ, bất chấp lời nói của Thái hậu, muốn nó xin lỗi, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nó lại không có làm sai.

Không khỏi đem tầm mắt chuyển đến trên người Thương Diễm Túc, Thương Diễm Túc khẽ nhíu mày, sau đó cung kính nói: “Hoàng Tổ mẫu, nếu như người thực sự cảm thấy là Tuyệt Thế đã làm sai, vậy tôn nhi cũng xin thay Tuyệt Thế xin lỗi “.

Nghe vậy khiến nàng sửng sốt một chút, nhìn ánh mắt khiêm nhường lại sắc bén của Thương Diễm Túc, lại nhìn bóng dáng quật cường của tiểu tử kia, còn có biểu tình bình tĩnh lại lạnh nhạt của Lãnh Thanh Nghiên, khẽ thở dài, xoay người nhìn Thương Kỳ Thụy.

Tất cả mọi người hầu như đều vây quanh bên người Thương Kỳ Thụy, cả nhà Thương Diễm Túc ba người lại quay lại ghế ngồi của mình, đối với tiếng động nhốn nháo bên kia lại làm như không thấy, tiểu tử kia cũng khẽ xoay người qua, sợ hãi nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ, có phải con đã làm sai chuyện gì hay không?”

Sửng sốt một chút, lập tức cười hỏi ngược lại: “Không phải vừa rồi con nói không có làm sai chuyện gì hay sao?”

Nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng, con cảm thấy mình không có làm gì sai a, nhưng mẹ, ngươi cho rằng thế nào? Con có làm sai gì hay không?”

Nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong lại khẩn trương của bảo bối, Lãnh Thanh Nghiên trong lòng trở nên ấm áp, không khỏi càng ôm chặt nó vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không có làm sai, cục cưng khiến cho mẹ thật là cảm động nha”.

Lúc này ánh mắt của tiểu tử kia tỏa sáng, càng thêm ôm chặt mẹ, khuôn mặt hai người cùng kề sát một chỗ, cọ a cọ, khanh khách cười nói: “Mẹ là tốt nhất, cục cưng yêu mẹ nhất!”

Thương Diễm Túc mỉm cười nhìn hai người bên cạnh, đưa tay kéo bọn họ vào trong lòng, tiểu tử kia cũng không chút nào khách khí vươn tay đem nửa người bám vào người phụ thân, một nhà ba người hoàn toàn không thèm để ý đến tình huống xung quang, cực kì vui vẻ hòa thuận.

“Mẹ, đưa Ban Ban vào trong Kinh thành được không?”

Hơi do dự một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, qua vài ngày nữa mẹ sẽ cho người mang Ban Ban tới”.

“Ban Ban?”

Thương Diễm Túc khó hiểu, tiểu tử kia thần bí cười, nói: “Ban Ban chính là do cục cưng nhặt được nha, hiện tại cục cưng chính là chủ nhân của nó, chờ đến khi nó được mang vào kinh thành, nếu như có người còn dám khi dễ cục cưn, cục cưng sẽ bảo Ban Ban cắn hắn!”

Thời điềm nói tới đây, tiểu tử kia còn thực xấu xa quay đầu lại, hướng về phía Thương Kỳ Thụy vẫn đang nằm trên giường nức nở mỉm cười một chút, “Đinh” một tiếng sắc bén từ hai hàm răng của nó phát ra.

Thương Kỳ Thụy không khỏi khóc lớn tiếng một chút, chọc cho cơn giận của Trữ hoàng hậu càng tăng lên, nhưng lại sợ hãi Thương Diễm Túc.

Thương Diễm Trác đem con ôm vào trong ngực an ủi, trong mắt hàn quang hiện lên, tiểu tạp chủng chết tiệt kia, dám một chút cũng không để hắn vào mắt, ngay tại trước mặt hắn lại dám đả thương con hắn, hắn nhất định khiến cho nó trả giá đắt vì hành vi hôm nay!

Dường như cảm nhận được điều gì đó, tầm mắt Lãnh Thanh Nghiên cũng đảo qua chung quanh Thương Kỳ Thụy, đôi mi thanh tú không thể không nhíu một chút, trong mắt hàn quang lóe ra.

Thương Kỳ Thụy rốt cục thì cũng im lặng lại, trốn ở trong lòng Thương Diễm Túc không dám rời ra, nhìn về phía tiểu tử kia trong ánh mắt có một tia oán độc.

Bên trong Thọ Dương cung cũng đã khôi phục lại như thường, từ lúc thái y điều trị thương thế cho Thương Kỳ Thụy thì Tiết công công cũng đã trở về, Thương Lang Hoàng cũng đang muốn thay ra bộ y phục đã bị đốt một cái lỗ hổng trên người.

Trữ hoàng hậu lẳng lặng nhìn Thương Lang Hoàng, vừa rồi vẫn liên tục đặt sự chú ý trên người tôn nhi, hiện tại nhìn lại, có cảm giác như thấy thiếu thiếu cái gì, nhưng lại không thể nào mà tìm ra.

“Hoàng Thượng, quần cáo của người là có chuyện gì xảy ra?Làm sao mà lại có thể.. “.

Như quý phi nhẹ buông chiếc chén trong tay xuống, từ nãy đến giờ nàng vẫn luôn im lặng giờ đây lại đột nhiên mở miệng, khẽ cười nói: “Hoàng hậu tỷ tỷ đến tận bây giờ mới phát hiện ra hay sao?”

“Tất nhiên khi vừa vào cũng đã phát hiện, chẳng qua.. “.

“Chẳng qua tỷ tỷ vẫn vội vàng đối phó với một tiểu hài tử, đúng không?”

“Ngươi.. “.

Như quý phi không để ý đến ánh mắt giết người của Trữ hoàng hậu, nàng biết, Trữ hoàng hậu đối với việc nàng vẫn vững vàng ngồi ở vị trí quý phi nhiều năm qua, sớm cũng đã coi như kẻ thù nhiều năm.

Hơi nghiêng người liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc một cái, sau đó tiếp tục cùng hoàng hậu dây dưa, nói: “Tỷ tỷ có chuyện gì cứ nói đừng ngại, không cần nghẹn ở trong lòng, vạn nhất nghẹn đến hỏng người, muội muội sẽ có nghiệp chướng nặng nề”.

Như quý phi chính là muốn đem lực chú ý của Trữ hoàng hậu trên người Hoàng Thượng rời đi, cho dù chỉ có thể là tạm thời, ít nhất cũng có thể khiến cho tiểu tử kia an toàn một chút.

Nhưng ngay sau đó, từ trong lòng tiểu tử kia đột nhiên rơi ra một vật gì đó, vừa rơi xuống đất cũng liền phát ra một tiếng vang rất nhỏ, cũng liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người qua.

Như quý phi khẽ vuốt vuốt cái trán, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên cả hai người đều sửng sốt một chút, vội vàng đem tầm mắt chuyển đến trên người tiểu tử kia, cũng liền thấy tiểu tử kia nhanh chóng sờ soạng trong người, sau đó xoay người nhặt lấy bảo thạch vừa rơi xuống đất giấu vào trong lòng.

“Mẹ, cái túi bị thủng một lỗ”.